Dịch giả: Đậu bắp
Một cung điện nguy nga, tráng lệ hiện ra trước mắt. Nơi nơi đều có thể dễ dàng nhìn thấy cỏ cây tươi tốt, vạn vật căng đầy nhựa sống. Bờ tường quanh cung điện giăng đầy những loại cây dây leo xanh biếc, tựa như một thác nước phỉ thúy đổ xuống từ trên cao. Thi thoảng, xen giữa những dây leo xuất hiện một vài khoảng trống màu trắng sáng bóng, nhìn kỹ mới hay đó là những khối bạch ngọc với đầy những hoa văn tinh tế, tỉ mỉ được tạo hình hoa văn Cát Tường mà chỉ có bàn tay của những nghệ nhân bậc thầy mới làm ra được. Trong cái khoảng không gian đẹp đẽ, xa hoa mà lại tĩnh mịch này, thoang thoảng trong gió mùi hương hoa vô cùng kỳ dị. Cái mùi hương mà khi người ta cố sức hít ngửi thì nó biến mất như chưa hề tồn tại, mà khi ta vô tâm thưởng lãm, nó đã ngấm vào trong trái tim từ lúc nào không hay. Dù là một mộc tu cao minh, cũng sẽ rất khó có thể trong một thời gian ngắn phân biệt ra được trong cái hương thơm mê đắm lòng người này tới cùng là bao gồm bao nhiêu loại hoa tươi.
Đứng ở trước cung điện, gương mặt Úc Minh Thu đầy vẻ ngơ ngác, thất thần.
Mộc nguyên lực trong không gian nồng đậm tới mức Úc Minh Thu cảm giác như mình đang đứng trước một hải dương Mộc nguyên lực vậy. Hắn lặng người cảm nhận từng đợt sôi trào mãnh liệt, từng cơn sóng tràn lên vỗ bờ, rồi tất cả lại trở về êm ả, yên ắng, trả lại cái vẻ sừng sững, bất động cho hải dương Mộc nguyên lực này.
Mộc nguyên lực từ bốn phương tám hướng đang chen chúc tụ tập lại trên bầu trời phía trên cung điện, tựa như những tín đồ thành kính nhất đang triều bái.
Úc Minh Thu hoảng hốt vô cùng khi nghĩ tới cái mảnh hải dương Mộc nguyên lực này, phải cần tới số lượng khủng bố tới nhường nào mới tạo được thành cảnh tượng hùng vĩ trước mắt.
Không biết tại sao, trong lòng hắn chợt nhớ tới tiểu viện năm đó, nơi lão sư đột phá tông sư, bây giờ phải chăng đã bị bụi bặm rơi đầy,
Hải Thanh không có quấy rầy Úc Minh Thu suy tưởng mà chỉ đứng im trước cửa cung điện, yên tĩnh chờ đợi.
Tông sư không cần tới thủ vệ, bình thường người nơi này ngoại trừ Đại Cương, cũng chỉ có Hải Thanh và vài người hầu, do vậy ở đây vô cùng yên tĩnh.
Úc Minh Thu phục hồi lại tinh thần, nói: “Thật có lỗi, Hải Thanh, ta có chút thất thần.”
Hải Thanh thản nhiên nói: “Không sao.”
Úc Minh Thu theo sau Hải Thanh đi vào nội cung, ở ven đường gặp phải vài người hầu gái, tất cả đều nhao nhao hành lễ với hai người. Các nàng tò mò ngó Úc Minh Thu, gương mặt của hắn rất lạ lẫm với họ.
“Tên gọi của cung điện này là gì vậy?”
“Nguyên Thượng Cung.”
Bước chân của Úc Minh Thu trong khoảng khắc như dừng lại, không hiểu sao trong lòng hắn có một sự rung động mạnh mẽ.
Nguyên thượng? Vượt trên cả Nguyên lực?!
Dù là Tông sư, vẫn như cũ không thoát được phạm trù hệ thống Nguyên lực. Lão sư người là muốn siêu thoát cảnh giới Tông sư ư?
Đúng vậy, Tông sư chí cao vô thượng. Trên con đường tu luyện Nguyên lực, Tông sư cảnh chính là đoạn cuối cùng. Nếu muốn vượt qua Tông sư, vậy bắt buộc ngươi phải phá bỏ được gông cùm, xiềng xích của Nguyên lực.
Thế giới siêu thoát Nguyên lực có hình dạng gì?
Úc Minh Thu lại lần nữa lâm vào thất thần.
Hải Thanh ở phía trước dẫn đường, lẩm bẩm nói: “Tòa cung điện này là do mấy đại gia tộc liên thủ dựng lên để tặng Đại Tông đấy, Lục phủ cũng là một trong những gia tộc đó.”
Úc Minh Thu phản xạ nói: “Xinh đẹp quá!”
Hành lang cung điện uốn khúc, quanh co xuyên qua rất nhiều những gian đình nghỉ chân được phân tách bởi nhiều nguyệt môn kết hợp vô cùng xảo diệu. Nơi nào cũng được trang trí giả sơn, có hồ nước với từng đàn cá chép nhiều màu sắc tung tăng vui đùa, lại thêm nhiều loại kỳ hoa dị thảo đan xen rất đẹp. Có nhiều loại cây, kể cả Úc Minh Thu cũng không biết tên. Trong đó, có nhiều loại hắn chỉ từng thấy ở sâu bên trong Man Hoang.
Cả tòa cung điện to lớn, được xây dựng giống như một Vạn thực viên.
Xuyên qua hành lang, một không gian thoáng đãng hiện ra trước mắt Úc Minh Thu. Phía trước là một đồi núi nhỏ phập phồng, thảm cỏ xanh mướt, sạch sẽ tinh khôi, phía trên đồi là một tòa tiểu viện đang lẻ loi, cô độc đứng đó.
Đột nhiên, Úc Minh Thu thấy mắt ướt ướt.
“Đại Tông cảm thấy ở tiểu viện vẫn thân quen hơn, vì vậy người đem toàn bộ chuyển tới đây.”
Tiếng nói của Hải Thanh tựa như truyền tới từ đám mây xa xôi nơi chân trời.
Lúc Úc Minh Thu nhìn thấy Đại Cương, người trung niên trước mắt hắn tựa như chưa từng chịu qua sự xói mòn của năm tháng, vẫn ngồi tại bàn trà, đang mỉm cười nhìn hắn.
“Hoanh nghênh con về nhà, Tiểu Thu.”
Tâm tình Úc Minh Thu bình phục lại, mặt không biểu tình, cúi người hành lễ: “Lão sư!”
“Con ngồi xuống đi. Nhiều năm không nhận được tin tức của con, ta rất lo lắng.”
Những lời của Đại Cương khiến cho trong lòng Úc Minh Thu ấm áp vô cùng. Hắn trầm mặc không nói, cởi đại cung trên lưng xuống, ngồi xuống đối diện lão sư của mình.
Hải Thanh lặng lẽ lui ra ngoài, khép cánh cổng tre lại.
Đại Cương rót trà cho Úc Minh Thu xong cười nói: “Có vẻ mấy năm cực khổ vừa qua đối với con không hẳn uổng phí. Ta thấy con có vẻ mạnh lên không ít đó. Nhớ năm đó ta cũng từng đi qua sâu trong Man Hoang, cũng đã nhận không ít đâu khổ, chỗ đó là một nơi ma luyện rất tốt a.”
Úc Minh Thu trầm mặc, hắn không biết nên nói điều gì bây giờ.
Đại Cương chuyển mắt lên cây đại cung bên cạnh Úc Minh Thu, nói: “Đưa cung của con cho sư phụ nhìn xem.”
Úc Minh thu hai tay cầm đại cung, cung kính đưa qua cho lão sư.
Đại Cương nhận đại cung, ngắm nghía một chút bèn đứng lên, nhẹ nhàng kéo dây cung ra, khen: “Cung tốt! Thân cung vậy mà dùng Thần Bách mộc chế tạo? Sư phụ ở sâu trong Man Hoang có từng gặp một gốc Thần Bách thụ, tán cây rậm rạp, Mộc Hoa đã thành hình, đao kiếm cũng khó lòng thương tổn. Vốn ta cũng muốn cắt lấy vài nhánh cây để dùng luyện chế binh khí, nhưng vì gặp phải cường địch nên đành bỏ lỡ cơ duyên.”
Thân cung toát ra vẻ chất phác, tự nhiên. Nhìn lướt qua khá giống một cây côn gỗ to cỡ cổ tay được đẽo gọt, uốn lượn thành hình. Dây cung sử dụng một loại gân thú có màu trắng, cảm giác đàn hồi rất tốt. (Dịch: nguyên văn là “bị kéo đến thẳng tắp”. Nhưng ta nghĩ dây chi kéo mà chẳng thẳng, có lẽ tác giả mô tả chỗ này muốn nói dây cung tốt nên ta sửa).
Vóc dáng Đại Cương khá là cao lớn, vậy mà cây đại cung vẫn còn cao hơn ông hẳn một cái đầu.
Úc Minh Thu nói: “Đúng là Thần Bách mộc.”
Đại Cương xem kỹ, rồi bình phẩm: “Dây cung hơi kém chút, gân Ngân Giao không thể phát huy hết được uy lực của Thần Bách mộc. Cung này tuy hiện tại còn kém [Thương Khung], nhưng không gian phát triển còn rất lớn. Hơn nữa cung này do cong tự tay luyện chế, cùng con Bản Mệnh tương liên, tương lai sẽ có thể vượt qua được [Thương Khung]. [Thương Khung] của con? ”
Úc Minh Thu nói: “Bị phá hư khi chiến đấu rồi.”
[Thương Khung] là binh khí Đại Cương tự tay luyện chế để tặng cho Úc Minh Thu. Tài liệu làm ra nó cũng không tầm thường, là sử dụng ba nhánh cây lục đằng được tiếp thụ tẩy lễ khi ông ngộ đạo đột phá Tông Sư.
[Thương Khung] vừa ra đời, liền danh chấn thiên hạ.
Đại Cương buông đại cung trong tay rồi ngồi xuống, để ra bên cạnh, thản nhiên nói: “Con xem, không phá sẽ không lập được. Sự tình trên cái thế giới này, quá nửa là như thế.”
Úc Minh Thu nâng chén trà, im lặng không đáp.
Đại Cương nhìn hắn một chút, lại nói: “Khi Huyết Tai bùng phát, sư phụ đã biết Trưởng Lão Hội vô lực xoay chuyển thế cuộc, vận số Ngũ Hành Thiên đã tận.”
Úc Minh Thu đặt chén trà xuống, nhìn thẳng lão sư, lạnh lùng nói: “Vận số tại thiên định, không phải nhân định mà được.”
Đại Cương cười lớn, không chút tức giận: “Tiểu Thu, ta hỏi con, nếu như sư phụ cùng An Mộc Đạt thương thảo để ta tiếp quản Trưởng Lão Hội. Con thấy An Mộc Đạt có đồng ý hay không?”
Úc Minh Thu sững sờ, hắn thực sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Cẩn thận cân nhắc, hắn cảm thấy An Mộc Đạt sẽ đồng ý.
Đại Cương thản nhiên nói: “Không ngoài không ai biết, ta đã tới bái phỏng An Mộc Đạt. Lại càng không có người biết rằng, An Mộc Đạt đã hỏi ta có nguyện ý tiếp nhận hay không.”
Úc Minh Thu tâm thần chấn động kịch liệt.
“Ta cự tuyệt.”
Úc Minh Thu ngẩng đầu, mạnh mẽ thốt ra: “Vì cái gì?”
Đại Cương chậm rãi nói: “Ta tự hỏi bản thân, có thể cứu được Ngũ Hành Thiên không? Ta không cứu được, liền cự tuyệt.”
“Không cứu được?”
“Đúng, ta không cứu được. Ta có thể tiêu trừ mâu thuẫn giữa phái Tân dân và thế gia sao? Không thể! Trưởng Lão Hội sớm đã mục nát lắm rồi, không phải cứ giết một hai kẻ là có thể giải quyết được vấn đề, ta có thể giết sạch tất cả bọn hắn sao chứ? Có thì An Mộc Đạt cũng sẽ không đồng ý. Một đám gia hỏa lòng đầy toan tính mưu lợi cá nhân, vọng tưởng muốn đánh bại Đế Thánh? Kết quả Trưởng Lão Hội thất bại đã sớm được định trước. An Mộc Đạt không cứu được, ta càng không được.”
Úc Minh Thu mắt động tinh quang, nhìn thẳng mắt Đại Cương hỏi: “Vậy tại sao người để Phỉ Thúy Sâm tự lập?”
“Bởi vì ta cứu được Phỉ Thúy Sâm.” Đại Cương cười lớn đáp: “An Mộc Đạt xem Ngũ Hành Thiên là nhà, tự nhiên sẽ hi sinh tất cả để bảo vệ nó. Nhưng ta không phải, Ngũ Hành Thiên cùng với ta thì có liên quan gì? Thần nhi, con, Hoàng Hôn, tất cả đều ở Phỉ Thúy Sâm. Ta có thể bảo trụ Phỉ Thúy Sâm, bảo trụ các con và những người ở đây, vậy là đủ rồi. Còn những kẻ khác, ta không muốn và không có trách nhiệm phải quan tâm! Tiếp nữa, ta không muốn thất bại, càng không muốn ôm cái tâm tư đó.”
“Thế nhưng là...”
Úc Minh Thu há to miệng, muốn nói lại không biết nên nói cái gì.
“Sư phụ biết rõ con quan tâm tới sống chết của muôn dân trăm họ. Con cùng sư huynh của con không giống nhau. Sư huynh con tuy là một y sư đắc nhân tâm, nhưng thực tế tính tình lại đạm bạc, chỉ một lòng hướng đạo. Còn con từ nhỏ đã hiếu động, không chịu khuôn phép, thực tế lại là người trọng tình trọng nghĩa nhất, là một kẻ hiệp nghĩa. Nhưng con cần phải biết, gốc gác của mình ở nơi nào. Ai là thân nhân, bằng hữu của con, ai là địch nhân? Con biết rõ, Lục phủ của sư huynh con, Đoan Mộc gia của sư đệ con, mỗi người các con đều xuất thân từ Phỉ Thúy Sâm.”
“Thế gian này có bao nhiêu người vô tội, con quản hết được sao? Coi như con là Tông Sư đi chăng nữa, muốn xoay chuyển đại thế của thiên hạ, việc con có thể làm cũng rất hữu hạn. Sự thống khổ của con, so với cả cái thế giới này chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.” Đại Cương nhìn thật sâu Úc Minh Thu: “Nếu con vẫn muốn làm điều gì đó, vậy hãy nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn đi. Chỉ khi con đủ cường đại, nỗi thống khổ của con mới có thể được thế giới này thấu hiểu.”
Úc Minh Thu trầm mặc không nói. Hắn tuy không biết nên phản bác lại ra sao, nhưng trong lòng vẫn không đồng ý với lời nói của sư phụ, vì vậy hắn dứt khoát im lặng.
“Sư huynh con đã tới rồi.”
Đại Cương vừa dứt lời, có tiếng gõ cửa truyền vào, thanh âm của Lục Thần ở bên ngoài vang lên: “Lão sư.”
“Con vào đi.”
Úc Minh Thu kinh ngạc, Đại sư huynh cũng tới rồi, hắn nhận thấy có một dấu hiệu bất thường ở đây. Lục Thần bước vào, sắc mặt không quá tốt. Vừa thấy Úc Minh Thu, hắn rất bất ngờ hô lên: “Tiểu Thu, đệ đã trở về rồi a.”
Úc Minh Thu vội vàng hô lên đáp lại: “Sư huynh!”
Lục Thần đi tới, vừa ngồi xuống liên nhìn thẳng lão sư hỏi: “Lão sư, vì sao người lại che chở cho Lục Phong?”
Úc Minh Thu vừa nghe hai chữ “Lục Phong”, thần tình liền trở nên ngưng trọng hẳn. Mà chờ hắn nhận rõ hai chữ “che chở” trước đó, sắc mặt bèn sa sầm xuống.
Trong những người điều tra việc Ngải Huy và Minh Tú bị hãm hại, cũng có hắn ở trong đó.
Chứng kiến sắc mặt hai đệ tử, Đại Cương thở dài một tiếng: “Các con đi theo ta.”
Dứt lời, ông liền bước về phía thư phòng.
Lục Thần cùng Úc Minh Thu liếc nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Thư phòng của lão sư, từ trước tới giờ vẫn là cấm địa. Bất kể là bọn hắn hay Hải Thanh, đều bị nghiêm cấm đi vào.
Hai người bọn hắn đã theo lão sư rất nhiều năm, cũng chưa từng gặp qua ai được phép tiến vào thư phòng.
Hai người, đều lòng ôm nghi vấn với việc một tên đệ tử ký danh như Lục Phong, đáng để lão sư động can qua lớn tới vậy sao?
Lão sư người không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa, nhưng cũng tuyệt không phải người trọng tình trọng nghĩa.
Cảnh vật bên trong thư phòng hiện ra lờ mờ dưới ánh sáng từ ngọn lửa của bốn ngọn nến đặt ở bốn góc tường. Giá sách đặt ở cạnh tường vẫn còn nhiều chỗ trống, một cái chiếu cỏ bện, trên bàn để một lọ hoa cổ dài màu xanh nhạt, trong bình cắm một nhành hoa mai chớm nở. Mọi thứ đều toát lên vẻ đơn giản, thanh lịch, không chút nào xa hoa hưởng thụ.
Nhưng ánh mắt của hai người bọn hắn, đều bị thu hút lên trên tường.
Ở trên bức tường có treo bảy khối mộc bài bằng gỗ hắc đàn, xếp thẳng một hàng.
Trên khối mộc bài thứ hai có viết hai chữ, “Lục Thần”.
Khối mộc bài thứ ba viết ba chữ, “Úc Minh Thu”.
Tiếp sau, theo thứ tự là “Đoan Mộc Hoàng Hôn”, “Hải Thanh”, “Quyền Minh”, “Lục Phong”.
Ánh mắt hai người đều bị khối mộc bài trống tại vị trí đầu tiên thu hút.
“Các con còn có một người sư huynh.”
Tuy rằng khi nhìn thấy dãy mộc bài, hai người bọn hắn đã mơ hồ có suy đoán, nhưng tận tai nghe lão sư nói vẫn không tránh khỏi tâm thần kịch chấn!
Bọn hắn từ nhỏ đã theo lão sư, chưa từng nghe người nhắc tới vị Đại sư huynh này!
Nhất là Lục Thần, từ nhỏ hắn đều tự cho mình là Đại sư huynh. Tuyệt đối không nghĩ tới, thì ra mình vẫn còn có một vị sư huynh.
Ánh mắt Đại Cương rơi lên khối mộc bài trống.
Úc Minh Thu vẫn còn chưa kịp tiêu hóa cái tin tức đột ngột vừa nghe, vừa liếc qua nhìn lão sư, trong lòng bỗng dưng cả kinh.
Hắn thấy được trong mắt lão sư có sự bi thương.
Trong tâm tưởng, lão sư của hắn giống như một vị Thần, người vĩnh viễn chỉ mỉm cười.
Trước nay, hắn chưa từng chứng kiến lão sư thể hiện qua sự bi thương hay bất cứ tâm tình khổ sở nào hết.
“Ta không quản giữa các con có ân oán ra sao, nhưng ta tuyệt đối không cho phép đệ tử của ta lại tàn sát lẫn nhau.”
Ngữ khí Đại Cương vô cùng lạnh nhạt, nhưng cho người nghe cảm giác cường ngạnh, không thể vi phạm.
Giống như ý chỉ của thần!