Ngũ Hành Thiên

Chương 440: Chương 440: Khói sóng lồng




Những bóng người từ khắp các góc của Thanh Thủy Thành không ngừng bay lên, họ đều là thủ vệ của Thanh Thủy Thành. Ai cũng cẩn thận như gặp đại địch, trường hợp này trước giờ họ mới chỉ trong diễn tập mà thôi.

Thủ vệ trên trời nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, góc tây bắc.

Mục tiêu quá dễ thấy.

Góc tây bắc như có một cái hố đen, Nguyên lực đang điên cuồng từ bốn phương tám hướng cuốn vào trong nó.

Nguyên lực nghẹt thở!

Nguyên tu làm thủ vệ của Thanh Thủy Thành đều là những người có thực lực xuất sắc, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Điều kiện dành cho thủ vệ của Thanh Thủy Thành cực kì phong phú, thế nên lượng người đăng kí đông như mây. Cạnh tranh rất kịch liệt, do đó người trở thành thủ vệ đều là nguyên tu xuất chúng.

Nhưng bây giơ, những nhân tài xuất chúng đó, nhìn vào khu vực mục tiêu mà đều biến sắc.

Bọn họ đương nhiên biết Nguyên lực nghẹt thở là cái gì, trong bọn họ có không ít người đã nắm giữ được Nguyên lực nghẹt thở. Nhưng Nguyên lực nghẹt thở đang điên cuồng mở rộng trước mặt làm cả bọn đều phải sợ hãi.

Nguyên lực nghẹt thở hơn năm mươi trượng. . .

Bọn họ chỉ có thể liên tưởng đến hai chữ, đại sư!

Nếu như là thời điểm khác, họ sẽ không hốt hoảng như vậy, Thanh Thủy Thành cung phụng hai vị đại sư không phải chỉ để ngồi không. Nhưng xui thay, hiện giờ, cả hai vị đại sư đều có việc ra ngoài, nên tình hình vô cùng nguy cấp.

Có một vị đại sư đang ở trong thành!

Kẽ hở ngàn năm một thuở lại bị đối phương bắt được rồi!

Mọi người không khỏi mặt trắng bệch, cắn răng bay về phía kia. Họ cạnh tranh rất khốc liệt mới có được công việc này, giờ mới lâm trận mà bỏ chạy, chắc chắn sẽ không bao giờ có cơ hội lần thứ hai.

Một thủ vệ đã có tì vết, sẽ không được thành nào mướn nữa, không ai đi giao tính mạng tài sản của mình cho một kẻ nhu nhược.

Trong khách sạn, Dương Vũ Xương mặt xám như tro tàn, hắn ta biết ngày hôm nay đá phải thiết bản.

Hắn ta xưa nay vẫn luôn cẩn thận, chính là để không đắc tội một đại nhân vật nào. Hắn ta biết rõ cái gì gọi là mạnh ăn thịt yếu, dù hắn ta có một bá phụ là đại sư, cũng không thể bảo đảm cái gì. Dương Vô Thường luôn hung hăng càn quấy, nhưng không ai biết, hắn ta không bao giờ giao thiệp với khu nhà giàu, không đi khiêu khích những sản nghiệp có đại nhân vật đứng sau lưng. Hắn ta biết đâu là chỗ những đại nhân vật không thèm ngó tới, đó mới là mục tiêu của hắn ta.

Khách sạn Mộc Miên là khách sạn giá rẻ, chỉ có đám quỷ nghèo mới ở cái nơi này.

Khi hắn ta biết mục tiêu ở trong khách sạn Mộc Miên, sự tham lam trong hắn ta không chút do dự bung trào.

Nhưng hắn ta vẫn cảnh giác, lập uy vào Triệu Bách An, vì hắn ta nhìn ra được, Triệu Bách An hẳn là người làm dạng quản sự của đám người này.

Hắn ta toan tính rất tinh tế.

Người làm bị thiệt thòi một chút thì có sao đâu!

Nếu đối phương có bối cảnh thâm hậu, tới lúc đó, mình xin lỗi, ăn nói khép nép một tí, đối phương nể mặt bá phụ, còn làm khó dễ hắn ta sao? Chẳng ai vì một người làm đi đắc tội một đại sư bao giờ, dù không hài lòng cũng phải cho qua.

Nhưng hắn ta vẫn tính sai, hắn ta không ngờ đối phương lại phản ứng mạnh như vậy, tát cho hắn ta một bạt tai.

Dương Vũ Xương xưa nay chưa bao giờ bị nhục như vậy, nên mới ra tay dữ dằn.

Nhưng bây giờ hắn ta đã biết mình phạm sai lầm lớn, cảm giác nghẹt thở khủng khiếp làm cả tinh thần hắn ta trở nên mơ hồ.

Hắn ta chòng chọc nhìn nắm tay với ánh sáng bao quanh của đối phương, nắm tay đó rực sáng như mặt trời, đâm chói lòa mắt hắn ta, làm hắn ta phải chảy nước mắt.

Theo bản năng, hắn ta xoay người, bỏ chạy!

Đột nhiên một luồng sức hút không tên từ phía sau truyền đến, như một bàn tay vô hình tóm chặt lấy hắn ta, khiến hắn ta chạy không được!

Đại sư!

Dương Vũ Xương càng thêm sợ, cảm giác này hắn ta không xa lạ chút nào, lần nào đối mặt với bá phụ cũng bị cảm giác này, một đòn tiện tay của bá phụ, hắn ta đều không tránh được.

Hắn ta cắn mạnh đầu lưỡi, đau nhói và máu tanh làm đầu óc hắn ta tỉnh táo lại một chút, hắn ta giật mạnh viên thủy châu đeo trên cổ, dùng hết sức bóp mạnh.

Phốc, viên thủy châu hóa thành một màng bọt khí mỏng, bao bọc Dương Vũ Xương vào trong. Bọt khí rất mỏng, mắt thường khó mà nhìn thấy, nhưng thỉnh thoảng lại hiện ra những gợn khói sóng mịt mờ.

Dương Vũ Xương rốt cục cũng đã có cơ hội thở lấy hơi, đây là vật bảo mệnh bá phụ cho hắn ta, 【 khói sóng lồng 】. Bá phụ nói với hắn ta, khói sóng lồng một khi mở ra, là có thể duy trì hai canh giờ.

Ba!

Tiếng va chạm vang lên lanh lảnh, tia sáng chói mắt như cây roi đánh vào màng bọt khí. Bọt khí mềm nhũn như một quả cầu đàn hồi, bị sức mạnh đánh vào, hóa thành một đạo tàn ảnh bắn văng ra ngoài.

Dương Vũ Xương cảm thấy trời đất quay cuồng, không còn khả năng khống chế bản thân.

Hai tai hắn ta nổ vang, đầu óc mộng mị, không biết qua bao lâu, hắn ta mới nhận ra mình bị đánh dính vào vách tường. Hắn ta mừng rỡ, mình còn sống sót!

Sư Tuyết Mạn có chút bất ngờ, cái bọt khí mềm nhũn này không ngờ lại chắc chắn như vậy. Cô nhìn kĩ, thì ra, là tác phẩm của đại sư.

Cô bình thản, lững thững bước ra khỏi khách sạn, đi về phía bọt khí.

Đôi mắt lạnh băng lấp lóe tia hưng phấn, công kích tác phẩm của Thủy Nguyên đại sư, nghĩ thôi cũng đủ làm người ta có chút hưng phấn.

Dương Vũ Xương thấy Sư Tuyết Mạn đi tới, nét mặt ra vẻ nóng lòng muốn thử, trong lòng dâng lên linh cảm không lành, toàn thân run lên, hoảng hốt vội nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi!”

Sư Tuyết Mạn không buồn để ý đến hắn ta, ngẩng đầu lên, bỗng thấy có rất nhiều nguyên tu đang từ khắp xung quanh bay tới.

Ngải Huy đột ngột xuất hiện sau lưng cô: “Là thủ vệ của Thanh Thủy Thành.”

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!” Dương Vũ Xương cầu khẩn: “Bá phụ ta là đại sư Dương Tiếu Đông, tiểu thư hỏi là biết ngay. Tiểu nhân đường đột mạo phạm, tội đáng muôn chết, mong tiểu thư nể mặt mũi bá phụ, cho tiểu nhân cơ hội rửa tội!”

Hắn ta vừa có cơ hội, vội mang tên tuổi bá phụ ra ngay.

Hắn ta thật sự sợ rồi.

Ngải Huy nhìn nhìn Vân Nhiễm Thiên, vội nói: “Ngươi giải quyết hắn, những người kia để ta.”

Sư Tuyết Mạn thu tay, ừ một tiếng, tiếp tục đi tới.

Dương Vũ Xương biến sắc: “Tiểu thư tha mạng! Tiểu thư tha mạng! Đại nhân xin đừng chấp tiểu nhân! Tiểu nhân mắt chó đui mù. . .”

Sư Tuyết Mạn chẳng buồn để mắt, đứng lại, cô muốn xem 【 khói sóng lồng 】của Thủy Nguyên đại sư mạnh tới mức nào.

“Phía dưới là người phương nào, còn không ngừng tay!”

Thủ vệ từ xa đã hét lớn, họ có ưu thế về nhân số, giúp họ có thêm dũng khí.

Ngải Huy sờ cằm. Hắn vốn không định ra tay, nhưng chuyện ngày hôm nay đã nhắc hắn một việc. Giáp đẳng hỏa dịch có sức mê hoặc quá to lớn, họ chỉ cần hơi yếu, người ta sẽ bí quá hóa liều. Phải chứng tỏ thực lực mạnh mẽ, mới làm những kẻ tham lam kinh sợ được.

Nhưng mà làm lớn thế này, tốn sức lắm đó.

Nghĩ tới kiếm được nhiều tiền, Ngải Huy mới có chút động lực, gọi Lâu Lan: “Lâu Lan, thảo kiếm!”

“Nè, Ngải Huy.”

Lâu Lan ném qua một bó thảo kiếm.

Ngải Huy nhận lấy, cắm từng cây xuống đất.

Đùng!

Đất rung núi chuyển.

Sư Tuyết Mạn nện một quyền vào bọt khí, Dương Vũ Xương trong bọt khí như bị sét đánh, mặt trắng bệch.

Nguyên tu thủ vệ chạy tới, thấy Sư Tuyết Mạn không có ý dừng tay, thì giận dữ. Họ quay sang nhìn nhau, rồi cùng phóng về phía Sư Tuyết Mạn.

Tiếng rít chói tai đột nhiên vang khắp Thanh Thủy Thành, bầu trời xuất hiện hơn mười vệt sáng lóe lên một cái rồi biến mất, hơn mười mũi tên bắn vào Sư Tuyết Mạn.

Thủ vệ sắp bay đến đỉnh đầu, quanh Ngải Huy đã cắm nghiêng ngả gần ba mươi thanh thảo kiếm, ngổn ngang lộn xộn.

Đứng trong trận thảo kiếm, Ngải Huy ngẩng đầu lên nhìn, mắt lấp lóe.

“Kiếm a Kiếm, giúp chúng ta kiếm nhiều tiền tí nhá.”

Phủ thành chủ, Kiều Mỹ Kỳ nghe thấy tiếng còi báo động, khuôn mặt tái xanh.

Kiều Mỹ Kỳ cảm thấy rất mất mặt với khách quý đang ngồi đối diện. Đầu tiên là thuộc hạ báo cáo, nói Hàn Lạp xuất hiện ở Thanh Thủy Thành, gây chút xung đột trong chợ. Một lúc sau, còi báo động đã vang lên.

Trước mặt hắn có hai vị khách, một ông lão và một thiếu nữ. Thiếu nữ chừng mười tám mười chín tuổi, dáng vẻ ngây thơ, lão giả thì chẳng chút hình tượng ngồi phịch trên ghế, không ngừng ném đồ ăn trên bàn vào miệng.

Cảnh báo réo lên, cả phủ thành chủ tiến vào trạng thái phòng ngự.

Ào ào ào, dòng sông chảy quanh phủ dâng lên màn nước, bao phủ phủ thành chủ vào trong.

Kiều Mỹ Kỳ sầm mặt: “Chuyện gì đang xảy ra? Ai thổi còi cảnh báo?”

Thuộc hạ nhanh chóng bẩm báo: “Là thủ vệ phòng ngự trên không, người chịu trách nhiệm hôm nay là Đồ Tiểu Quân.”

Kiều Mỹ Kỳ chớp mắt, hắn biết Đồ Tiểu Quân là người thận trọng, không phải kẻ làm việc nóng nảy.

Hai phút sau, tin tức đã báo về: “Báo! Góc tây bắc nảy sinh ác chiến, hiện phạm vi Nguyên lực nghẹt thở đã vượt quá năm mươi trượng, người của chúng ta đang chạy tới.”

Lão đầu ngừng ăn, ngồi thẳng dậy. Nguyên lực nghẹt thở phạm vi quá năm mươi trượng, cho dù không phải đại sư, thì cũng đã một chân cũng bước vào ngưỡng cửa đại sư.

Kiều Mỹ Kỳ rùng mình, hỏi tiếp: “Có phải là Hàn Lạp?”

Thuộc hạ báo cáo: “Không phải Hàn Lạp, là một nữ tử, họ tên còn chưa biết.”

Thiếu nữ nghe nói đối phương là một cô gái, cảm thấy hứng thú, tự dưng sáng mắt lên: “Kiều thúc thúc, chúng ta đến xem một chút đi!”

Kiều Mỹ Kỳ nhìn lão đầu, lão đầu gật gù: “Lão đầu tử cũng muốn đi xem.”

Kiều Mỹ Kỳ yên lòng, có người này ở đây, thì chẳng còn gì phải sợ.

Hắn đứng dậy, cười nhạt: “Đi, đi xem anh hào nào chạy đến Thanh Thủy Thành ta diễu võ dương oai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.