Dịch giả: Đầu Gỗ
Biên: hoangtruc
Cho dù con đường phía trước là địa ngục nhưng hiện tại có hối hận cũng không kịp rồi, chỉ còn một lựa chọn duy nhất, tấn công.
Tống Tiểu Khiểm áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, dẫn đầu đội ngũ tiến về phía thân ảnh gần trong gang tấc. Ánh sáng Băng Sương Hỏa phía trên đỉnh đầu xuyên qua quang cầu do kiếm quang quấn thành phóng ra. Tiếng kiếm minh réo rắt không ngừng cùng với Phong Sào trọng pháo ở phía xa đang không ngừng nổ vang tạo nên một cảnh tượng rung động lòng người.
Bầu trời đêm sáng như ban ngày, ánh sáng chớp tắt liên tục chiếu rọi lên khuôn mặt của Tống Tiểu Khiểm.
Khoảng cách chỉ có trăm trượng, chỉ tiến tới trong nháy mắt thôi, ả đang tự trấn an bản thân.
Từng tòa kiếm trận phía trước bắt đầu sáng lên, tựa hồ ma quỷ kia cũng phát giác được nguy hiểm đang tới gần.
Thì ra ma quỷ cũng biết sợ!
Trong nội tâm của Tống Tiểu Khiểm sinh ra một ít dũng khí. Ả xuất động tọa kỵ chạy như điên, trường thương trên tay hướng về phía trước, gầm lên: “Giết!”
Tướng sĩ bên cạnh ả giận giữ hét lên: “Giết!”
Tiếng chân sói vang vọng tựa như trống trận, ánh bạch ngân từ trên người tướng sĩ của Ngân Sương Bộ từ từ sáng lên. Đội hình giống như tia chớp bạc đang tiến về phía trước.
Một tòa kiếm trận được tạo thành từ kiếm quang ngăn cản trước mặt bọn chúng.
Nhưng Tống Tiểu Khiểm không hề giảm tốc độ, đánh thẳng về kiếm trận phía trước. Bành, kiếm trận ầm ầm nát bấy, kiếm gãy cùng mãnh vỡ bắn về phía trước.
Không có kiếm quang, kiếm trận đơn giản như thế này không thể ngăn cản bước tiến của Ngân Sương Bộ.
Ngân Sương Bộ không hề ngừng lại, hướng về phía kiếm trận thứ hai, kiếm trận tiếp tục tan vỡ!
Năm đoàn Ngân Sương Hỏa trên bầu trời đang không ngừng gào thét. Ngọn lửa lạnh thấu xương bùng nổ cuốn lấy những kiếm quang xung quanh.
Là sống hay chết, là thành hay bại đều quyết định bởi lần này.
Bên trong huyễn cảnh của Huyết Nhãn lúc này là một khung cảnh trơ trọi, sương mù vàng kim không chỗ nào không có giờ lại biến mất không chút tăm hơi.
Huyết linh lực ẩn chứa hầu hết trong huyết nhục của cơ thể cùng với Thần Huyết không cách nào bức ra được, đã coi cơ thể như một vật trung gian không ngừng dung nhập vào kiếm trận. Không ngừng có trường kiếm không chịu nổi lực lượng của Thần Huyết mà liên lục bị nghiền nát. Chẳng qua, số lượng kiếm quang vẫn nhanh chóng tăng lên.
Mặt trời gay gắt trở nên ảm đạm, cột sáng vàng kim trước kia rất ngưng thực nhưng giờ cũng phai mờ đi.
Kiếm Thai giống như quái thú bị chọc giận, điên cuồng vận chuyển.
Tiếng kiếm minh ầm ầm không dứt. Chỉ cần nghe thanh âm cũng có thể khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào tiến lên phía trước chiến đấu.
Ngải Huy không bị kích động nhiệt huyết sôi trào. Giờ phút này hắn cực kỳ tỉnh táo. Từ lúc Ngân Sương Bộ tiến vào kiếm trận, mỗi cử động của bọn chúng hắn đều cảm giác được. Bản thân đang bị đối phương khóa chặt, sát cơ mãnh liệt tựa như ngưng thực.
Nguy hiểm gần trong gang tấc!
Phải làm thế nào?
Chính mình còn bị kẹt bên trong huyễn cảnh không thể thoát ra. Sau khi Kiếm Thai trở nên lớn mạnh liền giống như một con mãnh thú không ngừng giãy giụa, không còn nằm trong sự khống chế của hắn.
Kiếm Thai ban đầu rất yếu ớt, sau khi hấp thu Thần Huyết, nó bắt đầu tái sinh. Nhiều lần Ngải Huy cảm thấy Kiếm Thai giống như một cá thể có sinh mạng, có ý thức của riêng mình. Hắn cảm giác thế này cũng không sai, ngay trong cái tên Kiếm Thai, chữ “Thai” đã ẩn chứa ý tứ về sinh mạng. Theo một phương diện khác, có nghĩa là nó có khả năng trưởng thành.
Những ngày qua Ngải Huy đã chứng kiến được Kiếm Thai từng bước phát triển lớn mạnh. Số lượng kiếm bên trong Kiếm Thai đang gia tăng liên tục, mỗi thanh kiếm ẩn chứa một loại kiếm ý khác nhau. Trong đó, có nhiều loại kiếm ý hắn còn chưa từng gặp.
Ngải Huy được lợi không nhỏ khi quan sát tất cả. Tầm mắt cũng được mở rộng.
Bất quá, trong lòng hắn dâng lên một sự nghi ngờ. Kiếm Thai cường đại là sự thật, cùng với thể sinh mạng có thể ngày càng phát triển, khiến cho người khác sợ hãi thán phục không thôi. Nhưng vấn đề là lực lượng nó có cường đại, nhưng không thể điều khiển được, thì có ý nghĩa gì chứ?
Kiếm tu thời cổ đại sẽ không ý thức được việc này? Ngải Huy cảm thấy không có khả năng.
Vậy họ giải quyết vấn đề này thế nào? Hắn suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không tìm được trọng điểm. Điển tịch tu luyện Kiếm Thai là một bản tàn thiên, thiếu thốn rất nhiều nội dung mấu chốt. Ngay cả việc Kiếm Thai của hắn và Kiếm Thai trên điển tịch có phải cùng một loại hay không, Ngải Huy đều không xác định được.
Ngải Huy không gấp gáp, cứ từ từ rồi sẽ suy nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Nhưng mà hắn không ngờ, nguy hiểm lại đến cực nhanh như thế!
Khoảng cách giữa hắn và địch nhân không đầy tám mươi trượng!
Dòng nước lũ màu bạc khủng bố dễ dàng giẫm hắn thịt nát xương tan.
Tệ hơn nữa, hắn phát hiện không ít kẻ địch đang nhanh chóng cầm lấy đại cung từ sau lưng.
Cho dù Ngải Huy có lâm trận cũng không loạn, gặp tình cảnh này tâm tình cũng không khỏi run lên. Ầy, trước tiên là bị bắn thành tổ ong, sau đó bị giẫm thành thịt nát sao?
Ngải Huy có thể nhìn thấy khuôn mặt vừa sợ hãi, vừa căm hận của kẻ địch trước mặt.
Từng cây đại cung bắt đầu giương lên.
“Chết tiệt!”
Ngải Huy chửi ầm lên. Không ngờ chính mình cuối cùng là bị phương thức này giết chết! Vẫn không thể nhúc nhích, một người còn sống sờ sờ bị địch nhân bắn thành tổ ong vò vẽ, sau đó lại bị dẫm thành thịt nát, đây quả thật là cách thức chết tức tưởi nhất trên thế giới a...
Hắn chưa suy nghĩ xong thì trước mắt là một mảng tối đen.
Như vậy là chết rồi? Ngải Huy vô thức nghĩ đến tình huống này.
Nhưng ngay lập tức hắn nhận ra có gì đó không đúng!
Vừa rồi Ngải Huy tập trung vào công kích của Ngân Sương Bộ mà không để ý Kiếm Thai lúc trước điên cuồng vận chuyển vậy mà lại tản ra. Bầy kiếm Âm Dương quấn lấy nhau hóa thành hai dòng nước lũ tiến thẳng về phía hắn.
Cột sáng huyết sắc bao quanh Ngải Huy không hề ngăn cản. Kiếm Thai có nguồn gốc từ tu luyện tinh khí thần mà ra, là một bộ phận của hắn. Tinh khí thần của Ngải Huy là nơi thai nghén ra Kiếm Thai, mà Thần Huyết hiện tại lại như chất dinh dưỡng. Ngải Huy và Kiếm Thai không cách nào phân tách.
Cơn lốc xoáy được tạo bởi kiếm nhanh chóng che kín tầm mắt của Ngải Huy. Trước mắt hắn là một mảng tối đen bởi vì số lượng kiếm quá nhiều, bao phủ hắn kín đặc.
Hằng hà sa số thanh kiếm tựa như bầy cá bơi quanh Ngải Huy tạo thành một hình cầu hoàn mỹ. Điều khiến cho người khác thán phục chính là cho dù số lượng kiếm rất nhiều nhưng vẫn phân rõ giới tuyến Âm Dương, quấn lấy nhau, không ngưng lưu chuyển.
Bên trong kiếm cầu, Ngải Huy cảm nhận được một tiết tấu kì dị.
Thình thịch, thình thịch, tựa như nhịp đập của trái tim.
Đây... là Kiếm Thai?
Không hiểu tại sao nhịp điệu này lại tạo ra một cảm giác cực kỳ quen thuộc với Ngải Huy, tựa như một phần chân tay của hắn. Đột nhiên, Ngải Huy bừng tỉnh, những phương diện lúc trước hắn không nghĩ ra giờ đây lại cực kỳ rõ ràng.
Thì ra là thế!
Ngải Huy bắt đầu tập trung tinh thần vào Kiếm Thai.
Thịch! Thịch! Thịch!
Hầu như không mất công sức, tinh thần hắn dễ dàng đập cùng nhịp với Kiếm Thai, như thể sinh ra đã thế.
Kiếm cầu bao quanh Ngải Huy bỗng nhiên đình trệ.
Ngay sau đó, vạn kiếm tề minh!
Toàn thân Ngải Huy chấn động. Một tầng vô hình ngăn cách hắn và Kiếm Thai trước đây giờ đã hoàn toàn biến mất. Vô số thần niệm hóa thành cơn lũ tràn đến bao phủ lấy hắn.
Ngải Huy vung một trảo theo bản năng, tức thì một thanh tiểu kiếm đã xuất hiện trong tay hắn.
Ngân Sương lang dùng đốc độ tiến tới nhanh nhất, từng tòa kiếm trận ầm ầm tan vỡ, dễ như trở bàn tay.
Tướng sĩ của Ngân Sương Bộ lần lượt kéo đại cung, mũi tên hiện lên hàn quang. Động tác của bọn họ bắt đầu đồng bộ, đây là loạt cung tiễn cuối cùng được bắn ra. Công kích cự ly ngắn như vậy, vẫn có thể hoàn thành một loạt cung tiễn bắn ra, chứng tỏ Ngân Sương Bộ được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc.
Đứng cạnh Tống Tiểu Khiểm là Hoa Vân Phong, phó bộ thủ Ngân Sương Bộ. Ngoại trừ Tống Tiểu Khiểm thì gã là vị thần thông cường giả duy nhất của Ngân Sương Bộ lúc này. Phó bộ thủ không đứng vào trong phạm vi Băng Sương Hỏa vì phòng ngừa bộ thủ mất mạng, binh sĩ sẽ như rắn mất đầu.
Khuôn mặt anh tuấn của Hoa Vân Phong lúc này hiện rõ dữ tợn cùng cừu hận thấu xương.
Quá thảm rồi!
Binh lính tổn thất một phần ba, thần thông cường giả gần như bị diệt sạch. Từ trước đến nay, chưa bao giờ Ngân Sương Bộ lại phải chịu thương vong lớn như vậy. Trong đầu Hoa Vân Phong hiện lên một suy nghĩ ác độc, dù đối phương là ma quỷ thì hôm nay gã cũng phải đem ma quỷ đi làm thịt!
Chết đi!
Hoa Vân Phong tích tụ cừu hận trong lòng, hét lên: “Phóng!”
Dây cung chấn động, vô cùng chỉnh tề, tựa như hợp nhất.
Từng mũi tên tỏa ra hào quang, phóng thẳng về trung tâm của kiếm trận.
Khoảng cách tám mươi trượng quả thật quá ngắn so với cự ly bắn của cung tên. Mưa tên ánh sáng trong chớp mắt tiếp cận kiếm trận. Hào quang của mũi tên chiếu sáng một thân ảnh gầy gò đang đứng ở trung tâm của kiếm trận.
Hắn đang nhắm chặt mắt, hôn mê bất tỉnh.
Đồng tử của Tống Tiểu Khiểm co rút, thân ảnh đó chính là Ngải Huy.
Lấn trước Ngải Huy điều khiển Phong Xa Kiếm, thế như chẻ tre xuyên thủng đại doanh Thần Lang. Là sự sỉ nhục không thể quên của mỗi người trong Ngân Sương Bộ.
Đó đúng là Ngải Huy!
Tống Tiều Khiểm ảo não, bản thân nên sớm nghĩ đến điều này mới phải. Chiến đấu kịch liệt như vậy thế nhưng từ đầu đến cuối không phát hiện ra Ngải Huy, việc này không bình thường chút nào. Khó trách đám người Sư Tuyết Mạn không tiếc hao phí nhân lực vật lực kinh người. Vì Ngải Huy, mọi thứ đều có thể đánh đổi.
Nhưng mà, kết cục đã định.
Ánh mắt của Tống Tiểu Khiểm dõi theo mưa tên đang bao phủ Ngải Huy trong phạm vi mười trượng!
Khoảng cách bắt đầu thu hẹp, mười trượng, tám trượng, năm trượng...
Ngải Huy vẫn như vậy, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Đôi môi của Tống Tiểu Khiểm mím chặt, khóe miệng khẽ xuất hiện một nụ cười lạnh.
Đi chết đi!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kiếm minh đột ngột phát ra.
Âm thanh kiếm minh này không hề giống với những thứ trước đây, Không có chút sôi sục mà lại khàn khàn, cứ như có thứ gì nghẹn ở cổ.
Tầm mắt của Tống Tiểu Khiểm đột nhiên rung lắc. Ngân Sương lang dưới chân ả cũng chồm lên khiến ả suýt chút nữa ngã xuống.
Chuyện gì xảy ra?
Hiện tại, cả sơn cốc đều rung động.
Từng tòa kiếm trận, từng thanh trường kiếm đều rung lắc dữ dội. Cái âm thanh khàn khàn kia là do gần trăm vạn thanh trường kiếm đồng thời phát ra.
Mọi thứ như một cơn gió thoảng qua, tiễn tiêm* tiêu tán, hóa thành tro bụi. Tiễn thân* tiêu tán, hóa thành tro bụi. Tiễn vũ* tiêu tán, hóa thành tro bụi.
Tổng Tiểu Khiểm còn có thể khống chế không ngã xuống, nhưng những người khác thì không thể chịu nổi. Binh sĩ Ngân Sương Bộ chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, Huyết linh lực mất đi sự khống chế, lại thêm vào một cảm giác tê liệt bao phủ toàn thân. Ngân Sương lang nhũn ra, một số con hơi yếu lại càng mất đi sự khống chế, ngã lăn ra đất.
Tống Tiểu Khiểm hoảng sợ thật rồi.
Đây, đây là cái gì?
Sương mù nhàn nhạt bốc lên bao phủ lấy sơn cốc, đây là sương mù sinh ra từ kiếm trận. So với sương mù quanh năm không tiêu tan ở Ngân Vụ Hải thì thứ này sắc bén hơn nhiều, tính ăn mòn cũng cực kỳ kinh người.
Sơn cốc tựa bị bị một cái chuông đồng trong suốt úp xuống. Sương mù bị ảnh hưởng của kiếm minh, cuồn cuộn bốc lên.
Ở một vị trí khác, Lâu Lan không kịp tiếp viện đang nhìn về sơn cốc. Đôi mắt chưa từng đình chỉ chớp động lại hiện ra một trạng thái ngốc trệ, thầm nghẹn ngào: “Kiếm Minh Chung...”
Đúng vậy, đúng là Kiếm Minh Chung!
Chỉ có điều Kiếm Minh Chung này được tạo thành bởi trăm vạn thanh trường kiếm.
Địa hình nhỏ hẹp của sơn cốc giúp cho uy lực của Kiếm Minh Chung tăng lên gấp đôi.
Từ lúc sáng tạo ra Kiếm Minh Chung, Ngải Huy chưa từng nghĩ đến, có một ngày, chỉ một chiêu này của hắn có thể bộc phát ra lực lượng kinh hãi thế tục, có thể phóng ra hào quang vô cùng chói mắt.
- -------------------------------
* tiễn tiêm/tiễn thân/ tiễn vũ: đầu tên, thân tên, đuôi tên - đoạn này nguyên văn lão Tưởng viết rất hay, nếu dịch hoàn toàn có thể mất đi ý của nó, nên ta mạn phép giữ lại.[/SPOILER]
[SPOILER=”Chương 638_Đầu Gỗ dịch-hoangtruc biên”]Chương 638: Nguyện lực cùng Kiếm Thai
Hách Liên Thiên Hiểu không đợi được tin tức chiến đấu của Ngân Sương Bộ.
Gã không thể tiếp tục chờ đợi.
Nhất định Ngân Sương Bộ đã gặp vấn đề, nhưng vấn đề gì thì gã không nắm chắc, hiện tại việc đó không trọng yếu. Gã phải phát động công kích ngay lập tức, không thể trì hoãn thêm nữa.
Hách Liên Thiên Hiểu đang chuẩn bị hạ lệnh công kích thì một tiếng kiếm minh trầm đục vang lên từ hướng của Ngân Sương Bộ.
Tinh thần của gã rung động. Đến cả huyết linh lực trong cơ thể cũng suýt nữa không thể khống chế.
Hách Liên Thiên Hiểu ngẩng đầu ngưng trọng nhìn về phía sơn cốc.
Một cái chuông đồng to lớn trong suốt đang úp lên trên sơn cốc. Phía trong đó là sương mù liên tục xoay chuyển. Tiếng kiếm minh trầm thấp làm rung động lòng người là từ chuông đồng kia truyền đến.
Binh sĩ bên cạnh Hách Liên Thiên Hiểu đều biến sắc. Thần thông Huyết tu chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng binh sĩ bình thường không được tốt như vậy, sắc mặt bọn chúng tái nhợt, cơ thể nhộn nhạo khó chịu.
Nội tâm Hách Liên Thiên Hiểu trầm xuống. Ngân Sương Bộ gặp phiền toái lớn rồi!
Gã đem sự tình của Ngân Sương Bộ bỏ qua một bên, khôi phục lại thần sắc bình thường. Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, gã trầm giọng hạ lệnh: “Cả đội chuẩn bị công kích!”
Chiến đấu chưa đến phút cuối cùng, ai biết được thắng hay bại?
Tiếng kiếm minh trầm thấp cũng gây kinh động cho Tháp Pháo Liên Minh.
Mọi người lo lắng nhìn về phía sơn cốc. Chỗ đó không phải là chỗ Ngải Huy bày kiếm trận sao?
Khối thịt mỡ trên mặt Bàn Tử run rẩy trong phút chốc, con mắt đang co rút mạnh mẽ mở ra. Hai má rung rung thành những gợn sóng, mập mạp mừng rỡ như điên, cười lớn: “Ha ha, là Kiếm Minh Chung! Đây là Kiếm Minh Chung của Ngải Huy! A Huy tỉnh rồi! A Huy tỉnh rồi!”
Trong tình hình chiến đấu giằng co hiện tại, bất cứ thứ tiếp viện nào, dù cho rất nhỏ đi nữa, đều khiến đám tướng sĩ vui mừng như điên.
Sĩ khí của Tháp Pháo Liên Minh tăng vụt.
Bàn Tử hét lớn: “Tát cả xốc lại tinh thần cho ta! Không thể để họ Ngải coi thường Bàn gia. Kẻ nào còn buồn rầu như xe tuột xích, lão tử sẽ đá nát cái mông của hắn!”
Khắp trận địa vang lên thanh âm cười khẽ. Không khí nặng nề đã vơi bớt một chút.
Bàn sư sợ Ngải Huy như sợ cọp, mọi người đều biết.
“Bàn gia coi chừng cái mông của mình nhé!”
“Ồ, vì sao lại là mông? Hình như ta nghĩ ra điều gì...”
“Ha ha ha ha”
Trận doanh vang lên từng hồi cười lớn, Bàn Tử vui tươi hớn hở nên không hề tức giận. Hắn nhìn thoáng qua sơn cốc. Không ai phát hiện sâu trong đôi mắt bé tí của hắn cất dấu một tia lo lắng. Bàn Tử đương nhiên nhận ra Kiếm Minh Chung. Nhưng so với trước đây có nhiều chỗ khác biệt, uy lực của nó vượt xa so với thực lực của Ngải Huy. Nếu như Ngải Huy không bước vào Tông Sư, đó có thể là một chiêu ngọc đá cùng tan với kẻ địch. Bàn Tử hắn cũng không thấy thân ảnh của Ngải Huy.
Dù rằng trong thâm tâm hắn tin tưởng Ngải Huy không gì không làm được. Nhưng hắn vẫn thấy khả năng Ngải Huy tấn chức Tông Sư vẫn là một việc cực kỳ bé nhỏ.
Gạch ngói cùng tan sao?
Nội tâm Bàn Tử run lên.
Hắn liếc nhìn đối phương đang rục rịch. Đôi mắt lóe lên một vòng hào quang, khối thịt núc ních trên mặt của hắn lúc này thể hiện một bộ dạng cực kỳ nghiêm túc, hắn khẽ quát: “Đến lúc phải liều mạng rồi, tất cả Tháp Pháo chuẩn bị!”
Ánh sáng đỏ sau lưng lóe lên, không cần quay lại Bàn Tử cũng biết đó là Đia Hỏa Chu Võng của Tổ Diễm.
Phong Sào trọng pháo nặng nề được Bàn Tử nhấc lên bằng một tay, nhẹ nhàng linh hoạt vác lên vai.
Ánh mắt của hắn trầm ổn. Thân hình to lớn bất động, tất cả tạp niệm đều bị bài trừ. Trong mắt của hắn lúc này chỉ còn một thứ, chiến đấu!
Hắn không còn là tên mập mạp gặp chuyện là sợ hãi nhảy dựng lên của ngày xưa nữa.
Bởi vì, trên vai hắn lúc này, không đơn giản là Tháp Pháo mà còn đó rất nhiều trọng trách.
Bàn Tử híp mắt lại, nhìn xem địch nhân bắt đầu công kích.
Ánh sáng đỏ sau lưng hắn đột nhiên sáng lên. Không hề do dự, phong sào trọng pháo trên vai Bàn Tử bắt đầu gào thét.
Phong Sào Trọng Pháo phun ra ánh sáng nóng rực, chiếu sáng màn đêm, chiếu sáng khuôn mặt nghiêm túc và chăm chú của Bàn Tử, chiếu sáng thân hình như đúc bằng sắt thép của hắn.
Trong màn đêm âm trầm, Đoan Mộc Hoàng Hôn đang đón những cơn gió. Y nghi hoặc nhìn về phía Kiếm Minh Chung bao quanh sơn cốc.
Khí tức này, y quá quen thuộc, Ngải Huy!
Nhưng mà... tại sao khí tức đó lại mạnh mẽ như vậy?
Nguyên lực cuồng bạo một mực bị áp chế ở trong Kiếm Minh Chung. Đoan Mộc Hoàng Hôn thậm chí có thể nhìn thấy những gợn sóng nguyên lực đang không ngừng kích động bên trong chuông khổng lồ trong suốt đo. Y chỉ dùng ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh của Ngân Sương Bộ lúc này hẳn không dễ chịu gì.
Y hoàn toàn nhìn thấu việc Ngân Sương Bộ sử dụng chiến thuật vu hồi*, cũng biết sát cơ ẩn dấu trong đó, nhưng không có biện pháp giải quyết.
Binh lực của y phải giật gấu vá vai, thiếu thốn vô cùng. Thần Lang bộ trước mắt đã khiến bọn hắn phải sử dụng tất cả lực lượng mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Không ngờ...
Đến giờ y cũng không thể giải thích được sự việc hiện tại.
Uy lực khủng bố như vậy cần một thực lực cường hãn đến mức nào? Không lẽ Ngải Huy đã tấn chức Tông sư?
Đoan Mộc Hoàng Hôn đáng thương vừa xuất quan, đã cảm giác được thế giới quan của y bị phá vỡ lần nữa. Y vốn tưởng trong lúc bế quan, biến cái phức tạp thành đơn giản, lĩnh ngộ ra Thanh Hoa Triền Chi, trở thành đệ nhất nhân của Đoan Mộc gia, là có đủ vốn liếng để kiêu ngạo.
Nhưng mà...
Thính Phong Hữu Tín đã khiến y thu liễm rất nhiều. Bất quá y đã từng nghe nói qua về đại sát chiêu trong truyền thuyết này, tâm tình cũng ổn định lại. Nhưng kế tiếp thì thế nào? Con hàng lười nhát Bàn Tử trở thành đại sư? Cái vật nhìn như quải trượng lại có lực sát thương mạnh mẽ đến như vậy? Địa Hỏa mạng nhện có thể chỉ huy Phong Sào Trọng Pháo đồng loạt bắn ra?
Hiện tại, y là đang nhìn thấy Kiếm Minh Chung cấp bậc Tông Sư!
Thực con mẹ nó gặp quỷ rồi!
Cho dù Đoan Mộc Hoàng Hôn mang phong thái của thế gia cũng không thể nhịn được mà chửi một câu thô tục!
Được rồi, chính mình cũng chưa từng thấy được Tông Sư ra tay, Đoan Mộc Hoàng Hôn tự an ủi bản thân.
Nghĩ đến việc Ngải Huy trở nên mạnh mẽ, Đoan Mộc Hoàng Hôn vô thức thở phào một hơi. Đến lúc ý thức được, y cảm thấy không khác gì nuốt phải ruồi. Bản thân mình mừng rỡ khi thấy Ngải Huy trở nên mạnh mẽ? Làm sao có thể? Thiên tài của Đoan Mộc gia sao có thể bị tên hỗn đản đó vượt mặt?
Đôi mắt của Đoan Mộc Hoàng Hôn hiện lên hào quang cực kỳ nguy hiểm. Y nhìn chằm chằm vào Thần Lang Bộ đang bắt đầu công kích, sát cơ trong mắt tuôn trào.
Một tiếng hừ lạnh nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy vang lên.
Thanh Hoa trên tay Đoan Mộc Hoàng Hôn sáng lên.
Giờ phút này Ngải Huy đang chìm trong một trạng thái kỳ dị. Quanh người hắn được Kiếm Thai bao phủ.
Ngải Huy từng dùng rất nhiều thứ lợi hại. Đứng đầu chính là áo giáp Ma Thần, với một loại tỉnh táo tuyệt đối và khống chế. Kiếm Thai thì khác, không giống với những thứ kia, nó tựa như trở thành một phần thân thể của Ngải Huy.
Kiếm Thai xác thực là một bộ phận thân thể của hắn.
Các điển tịch của Kiếm tu cổ đại đều cho rằng, bất luận là thân thể hay linh lực đều có cực hạn, mà tinh khí thần con người lại có tiềm năng vô hạn. Tinh khí thần không ngừng lớn mạnh, thai nghén ra chính là Kiếm Thai.
Cái gọi là tinh khí thần, trong thời đại tu chân được xưng là thần niệm.
Trước kia Kiếm Thai không trọn vẹn. Nhưng từ khi hấp thu Thần Huyết chi lực, nó bắt đầu tân sinh, trở thành Kiếm Thai chân chính.
Ngải Huy không hề biết, đến cả vị Kiếm tu sáng chế ra Kiếm Thai nếu nhìn thấy Kiếm thai của Nhắn lúc này cũng sẽ chấn động. Thời đại tu chân tu luyện linh lực, sự tồn tại của Ma Thần cực kỳ mờ mịt, ít người biết đến.
Ma Thần hình thành nhờ các bộ lạc thổ dân đời đời bái tế. Ma Thần tụ tập thần niệm cùng nguyện lực của vô số người. Trong thời đại tu chân, tu luyện nguyện lực nổi danh nhất chính là Thiền tu tu luyện Khí Phật Tử Nguyện, Tông Như.
Ma Thần chi huyết ẩn chứa thần niệm và niệm lực cực kỳ tinh thuần.
Nguyện lực so với thần niệm thì phức tạp hơn nhiều, nó liên lụy đến nguyện vọng và nhân quả.
Kiếm Thai cắn nuốt thần niệm trong Thần Huyết, nguyện lực tất nhiên sẽ bị bài trừ, do đó cần phải có huyết nhục làm vật dẫn. Nguyện lực sinh ra đã có thể cùng huyết nhục tương sinh. Chúng có thể dung hợp với nhau, rót vào thân kiếm, rèn luyện kiếm quang. Nhưng con đường của Ma Thần và Kiếm Tu bất đồng. Kiếm tu lấy tinh thuần luyện ra Kiếm thai lớn mạnh. Kiếm Thai của Ngải Huy lại không tinh thuần như vậy, nó ẩn chứa vài phần dã tính.
Nếu như nói Kiếm Thai cổ đại là một cổ máy giết chóc băng lãnh, thì Kiếm Thai của Ngải Huy chính là một đầu hung thú cuồng bạo.
Ngải Huy cảm nhận được sự hung bạo của Kiếm Thai.
Cảm giác của hắn phi thường nhạy cảm. Tuy nhiên Kiếm Thai nghe theo hắn chỉ đạo, tựa như một phần của thân thể. Nhưng Ngải Huy mơ hồ cảm thấy nếu như bản thân vượt qua một phạm vi nào đó, Kiếm Thai rất có khả năng sẽ không thể khống chế. Kiếm Thai hấp thu Thần Huyết cường đại hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Hắn không dám kinh thường, thế cục hiện tại không cho phép hắn chủ quan.
Hiệu quả của Kiếm Minh Chung vượt xa dự liệu của hắn.
Kiếm Thai được sinh ra từ thần niệm của Ngải Huy, từ từ phát triển, nhưng nó dựa trên cơ sở là sự lý giải kiếm thuật của Ngải Huy mà thành. Do đó, kiếm chiêu của Ngải Huy mà sáng chế, Kiếm Thai chính là thứ nổi bật nhất.
Kiếm Minh Chung được Kiếm Thai hoàn thiện, càng tiến gần tới sự hoàn mỹ. Không chỉ hình dáng bên ngoài càng thêm ngưng đọng, uy lực hiện tại đã tăng thêm vài lần.
Một chiêu đắc thủ, thừa dịp bệnh mà lấy mạng nó luôn là tôn chỉ của Ngải Huy. Cho nên trước kia, Kiếm Minh Chung luôn là nhiễu loạn địch nhân, sau đó sát chiêu liên tiếp sẽ nối gót theo sau.
Kiếm Minh Chung không chỉ gây ảnh hướng đến bọn Tống Tiểu Khiểm ở trên mặt đất mà cả năm tên Băng Sương Hỏa thần thông huyết tu trên bầu trời cũng nhận lấy áp lực.
Ngay lập tức, Băng Sương Hỏa bị trì trệ, lượng lực giảm mạnh.
Nhận thấy cơ hội trước mắt, lập tức vài kiếm quang giãy giụa tránh thoát khỏi Băng Sương Hỏa.
Uy lực của Kiếm Minh Chung cường đại là nhờ số lượng trường kiếm cực kỳ kinh người thêm vào là kiếm trận cùng địa thế của sơn cốc phối hợp tạo thành. Nhưng kiếm trận được tạo thành bởi đa số trường kiếm bình thường, hiện tại số lượng kiếm bị hư hao đã hơn phân nửa. Trường kiếm bình thường không thể nào tiếp tục đối phó với Ngân Sương Bộ.
Ẩn chứa bên trong từng kiếm quang chính là nguyện lực của Thần Huyết. Nó không chỉ có uy lực cường đại mà còn là khắc tinh của Huyết linh lực.
Ngải Huy tập trung cao độ, mặc dù kiếm ý của Kiếm Thai nhiều không kể xiết nhưng tất cả chúng đều là những chiêu thức quen thuộc của hắn. Dù đã trải qua sự hoàn thiện của Kiếm thai nhưng mỗi lần hắn thi triển đều cực kỳ thuận lợi.
Mục tiêu lần này là một tên thần thông Huyết tu.
Băng Sương Hỏa cực kỳ cường đại. Ngải Huy nhân lúc Kiếm Minh Chung chấn động mới dứt được bảy thanh kiếm quang khỏi Băng Sương Hỏa.
Một khi trong lòng thần thông cường giả đã có ý hi sinh, sẽ bộc phát cực kỳ kinh người.
Nhưng mà, bảy thanh kiếm quang đã đủ rồi.
Kiếm quang không bay xa khi thoát khỏi Băng Sương Hỏa mà dừng lại cách đó hơn mười trượng.
Trên không trung, bảy chuôi kiếm quang liên tục di chuyển, liên tục sắp xếp. Người có chút kiến thức liền nhận ra, Bắc Đẩu!
Đã từng giúp Ngải Huy phát ra gấp đôi uy lực kiếm chiêu, Bắc Đẩu!
Bắc Đẩu vừa hiện ra, trong phút chốc lại hóa thành bảy đám sương mù rồi tiêu thất.
Là Yên Thiểm*!
Ngay sau đó, bảy quang điểm lớn hơn một trượng phóng về hướng Băng Sương Hỏa. Khoảng cách giữa chúng ngày càng gần lại, cuối chùng hợp nhất lại làm một.
Một quang điểm sáng chói hơn cả vì sao trên bầu trời, mang theo sát khí lạnh thấu xương. Trong chốc lát nó đã chui vào Băng Sương Hỏa rồi xuyên qua, phóng ra ngoài.
Phốc.
Một âm thanh cực kỳ bé nhỏ. Lại thêm vào dư âm kiếm minh đang vang vọng khiến nó gần như không thể nghe thấy. Nhưng, trong lòng các tướng sĩ Ngân Sương bộ, nó không khác gì âm thanh của lôi đình!
Băng Sương Hỏa trì trệ!
- -----------
*vu hồi (đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương)