Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp
Nàng ta nhớ trong bản tâm đắc có nói, phải cố giữ tinh thần tỉnh táo. Thế nhưng, năng lực của nàng ta, trước sự cuồng bạo khủng khiếp của Thần Huyết, chỉ yếu ớt như một đứa bé mới sinh.
Nóng hầm hập, toàn thân nóng hầm hập.
Nàng ta muốn thét lên, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Mỗi một khúc xương trong cơ thể giống như đang bị thiêu đốt trong lửa cháy rừng rực. Trong một khoảnh khắc, nàng ta cảm giác dường như mình đang bị cột vào cột đá trên một đàn tế thời viễn cổ, bị thiêu sống để hiến tế thần linh.
Nàng ta dường như có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đang rơi rụng xuống mặt đất như mưa rào, nhìn thấy sóng biển ở nơi xa đang liên tục cuốn trào, núi lửa phun trào lên tận mây xanh, khói đen trộn lẫn những đốm lửa bốc lên cuồn cuộn, che khuất cả bầu trời.
Đau thương, sợ hãi, mất mát, nhớ nhung...
Đủ các loại cảm xúc khác nhau giống như sóng dữ ào ạt đổ ập tới, nuốt chửng nàng ta. Một lần rồi lại một lần, lần nào cũng khiến Xà Dư cảm thấy điên dại, cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tuyệt vọng.
Trên cột sống nàng ta, đốt đầu tiên bắt đầu phát sáng.
Ngay sau đó, đốt thứ hai, đốt thứ ba, đốt thứ tư...
Đến tận đốt thứ hai mươi lăm, tốc độ phát sáng mới dần chậm lại.
Nếu như bản thân có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình đó, Xà Dư nhất định sẽ không thể tin vào mắt mình. Nàng ta là Thần Vu, mà không phải là Thần Vệ. Phá thông cột sống, là dấu hiệu chỉ Thần Vệ mới có.
Đáng tiếc là nàng ta không nhìn thấy. Lúc này, nàng ta đang bị nhấn chìm trong một luồng sức mạnh mênh mông vô biên. Nàng ta giống như một khối gỗ, hết bị ném lên cao lại bị nhấn chìm xuống lòng biển sâu trong mưa gió bão bùng.
Lãnh cung.
Bên trong và bên ngoài cánh cửa, có hai người ngồi đối diện nhau.
Trước mặt Bắc Thủy Sinh là một vị trung niên có phong thái uy nghiêm, đang nhàn nhã nhấm nháp trà.
Bắc Thủy Sinh vừa rót trà cho mình, vừa hỏi: “Bệ hạ, đã bắt đầu chưa? Cảm giác của vi thần quá yếu.”
Người trung niên đang uống trà trước mặt y, chính là người nắm quyền thống trị Thần Chi Huyết hiện nay, là cường giả có nhiều khả năng đoạt được thiên hạ nhất, Đế Thánh.
Đế Thánh uống trà xong, nhắm mắt lại, giống như đang thưởng thức hương vị của nó.
Bắc Thủy Sinh gượng gạo nói: “Bệ hạ, ở chỗ vi thần toàn là trà khô.”
Đế Thánh mở bừng mắt, khí thế uy nghiêm chợt phát ra: “Hả? Trà khô? Phụ trách thu mua là kẻ nào? Chẳng lẽ đã bớt xén tham ô? Xem ra trẫm phải thanh lọc kỹ càng một lần!”
Giọng Bắc Thủy Sinh càng gượng gạo hơn: “Thói quen của vi thần, bệ hạ chắc là đã quên? Trà khô tốt cho cơ thể.”
Đế Thánh cười ha ha khỏa lấp: “Ái chà, đã lâu lắm rồi không tới chỗ Thủy Sinh, Thủy Sinh đừng trách, đừng trách!”
Nếu như có ai nhìn thấy cảnh tượng này, người đó nhất định sẽ kinh ngạc đến mức tròng mắt rớt cả xuống đất. Bệ hạ luôn bá đạo uy nghiêm, không ngờ lại có lúc thân thiện đến thế.
Bắc Thủy Sinh vừa lắc đầu, vừa uống trà: “Xem ra đã bắt đầu rồi.”
“Ừm, đã bắt đầu rồi!” Đế Thánh nói xong đặt cái chén xuống trước cánh cửa, tỏ ý muốn Bắc Thủy Sinh rót thêm trà.
Bắc Thủy Sinh đành phải cầm ấm trà lên, vươn tay qua bậc cửa, rót đầy chén cho bệ hạ. Y thản nhiên nói: “Bệ hạ ban thưởng Thần Huyết cho Xà Dư, vi thần cảm thấy hơi khó hiểu.”
Đế Thánh chẳng biểu lộ cảm xúc gì trên mặt: “Khó hiểu? Chẳng phải ngươi vẫn luôn nói những lời tán dương Xà Dư hay sao? Trẫm cứ tưởng ngươi đánh giá cao nàng ta, chắc trẫm đã hiểu lầm mất rồi!”
Bắc Thủy Sinh bỏ ngoài tai những lời vô bổ của bệ hạ, lẩm bẩm nói: “Trái tim Thiên Thần dù sao cũng chỉ là vật mô phỏng, Thần Huyết là Thánh Vật, làm sao có thể sánh bằng? Hơn nữa khi bệ hạ ban Thần Huyết, thực lực bản thân sẽ bị giảm xuống, vi thần cảm thấy khó hiểu.”
Đế Thánh cười hì hì, tỏ vẻ đắc ý: “Chẳng mấy khi có thể làm cho Thủy Sinh cảm thấy khó hiểu, ha ha. Trong lòng trẫm, Thủy Sinh luôn là người thông minh nhất!”
Ông ta nheo mắt khiêu khích, chỉ thiếu mỗi điều là viết “Mau hỏi ta đi” lên trên mặt nữa mà thôi.
Bắc Thủy Sinh nín lặng uống trà,
Giống như chẳng nhìn thấy gì.
Một lát sau, Đế Thánh thật sự không nhịn được nữa: “Chẳng phải ngươi đang khó hiểu hay sao? Sao lại không hỏi?”
Bắc Thủy Sinh kinh ngạc ra mặt: “Vi thần tưởng rằng bệ hạ không muốn nói! Chuyện quá mức bí mật, vi thần tốt nhất là không nên biết quá nhiều.”
Đế Thánh tức giận đến mức nghiến rằng trèo trẹo, nhưng lại không thể làm gì. Ở ngoài, ông ta mà nổi cơn thịnh nộ, cả thiên hạ sẽ phải chấn động. Nhưng ở trong lãnh cung này, ông ta lại ẩn giấu khí thế quyền uy như thần thánh của mình, chỉ có vẻ như một bậc bề trên hiền hòa.
Người thanh niên trước mặt ông ta, là người thông minh bậc nhất thiên hạ nhưng lại mắc một căn bệnh quái lạ, bắt buộc phải ở nơi cung điện lạnh lẽo này thì mới có thể kéo dài tính mạng.
Trí tuệ của y rực rỡ như một áng cực quang, chiếu sáng cả bầu trời của thời đại này. Ông trời ban cho y tài năng chói mắt lẫn những ý tưởng kinh động lòng người, nhưng cũng giam y vào một nhà tù mà cả đời này không thể bước chân ra ngoài.
Đế Thánh thương xót người tài, thật sự không đành lòng lớn tiếng với y.
Ông ta cầm chén trà lên nhấp một hớp rồi đặt xuống: “Một giọt Thần Huyết, dù gì trẫm vẫn cần phải bỏ ra. Bản thân là nguyên lão của Thần Quốc, Xà Dư có đủ điều kiện được nhận Thần Huyết. Không ngờ, hoa chủ lại là Ngải Huy, hơn nữa còn là đổi chỗ giữa chủ và nô. Ngải Huy kẻ này, quả thực là có đôi chút năng lực, có thể coi là một con hổ con.”
Trong giọng nói hờ hững của ông ta thể hiện rất rõ, Lôi Đình Kiếm Huy nổi tiếng cả thiên hạ không đáng để mình để vào mắt.
Bắc Thủy Sinh không hề phản bác, bệ hạ đương nhiên có quyền nói như vậy.
Gần đây, Ngải Huy nổi tiếng không ai sánh bằng, thế nhưng vẫn còn cách tầng cấp của bệ hạ quá xa. Thiên hạ hiện nay, người đủ sức làm đối thủ của bệ hạ thì chỉ có một, đó chính là Đại Cương.
Bắc Thủy Sinh lại bận tâm đến một vấn đề khác: “Nhạc Bất Lãnh vẫn còn chưa khiêu chiến Đại Cương.”
Nhạc Bất Lãnh còn chưa khiêu chiến Đại Cương ngày nào, thì ngày đó mối uy hiếp đối với bệ hạ vẫn còn tồn tại. Thương tích của bệ hạ trong trận chiến với An Mộc Đạt vẫn còn chưa lành hẳn, nếu như Đại Cương tấn công, tình hình sẽ trở nên hết sức nguy hiểm, tối thiểu cũng sẽ gây rối loạn kế hoạch.
Đế Thánh cười gằn: “Nếu Đại Cương có can đảm, ngày ấy đã không trốn sau lưng An Mộc Đạt, nói gì đến hôm nay? Đại Cương chỉ mong sao giữ được thửa đất chật hẹp của mình, đâu còn ý chí của ngày xưa.”
Đối với lời đánh giá này của bệ hạ, Bắc Thủy Sinh dù không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn tán thành.
Đế Thánh sa sầm mặt lại: “Tiền tuyến đúng là một lũ toi cơm! Để kẻ khác bắt cả Nam Cung Vô Liên lẫn Diệp Bạch Y mang đi mà không làm được gì, đến heo cũng còn thông minh hơn bọn chúng!”
Bắc Thủy Sinh thừa hiểu, nếu như tiền tuyến không rơi vào tình thế bị động như thế, bệ hạ sẽ không đời nào mạo hiểm như vậy.
Y khuyên giải: “Bệ hạ bớt giận. Bạch Y có trái tim Thiên Thần bảo vệ, tất nhiên sẽ không có việc gì, cùng lắm chỉ mất chút thời gian. Trái lại, bên phía Thú Cổ Cung cần quyết định sớm.”
Diệp Bạch Y có trái tim Thiên Thần bảo vệ, nhưng Nam Cung Vô Liên thì không, khả năng gã còn sống là không lớn. Tuy Bắc Thủy Sinh không thích Nam Cung Vô Liên, nhưng y vẫn phải thừa nhận, tầm quan trọng của Thú Cổ Cung đối với Thần Quốc không hề thua kém Diệp Bạch Y một chút nào.
Diệp Bạch Y một tay xây dựng nên sáu Thần Bộ, nhưng Thú Cổ Cung lại có liên quan trực tiếp đến các vấn đề có liên quan tới Chiến bộ của Thần Quốc, ví dụ như nghiên cứu Huyết Luyện, bồi dưỡng Huyết Thú chiến đấu. Thậm chí còn liên quan đến cả phương diện nội chính và dân sinh, ví như ưu hóa Huyết Thực, Quả Ngọc, Huyết Thú rẻ tiền,...
Nếu lỡ Thú Cổ Cung xảy ra vấn đề, trong ngắn hạn, thiệt hại đối với Thần Quốc sẽ không quá rõ ràng, nhưng nếu nhìn về lâu dài, có thể khẳng định là sẽ rất nghiêm trọng.
Đế Thánh lắc đầu: “Chờ một thời gian đã! Mặc dù Vô Liên chỉ có năng lực bình thường, nhưng lao lực cần cù nhiều năm như vậy đâu phải ai cũng làm được. Giờ mà lập cung chủ mới, nếu như hắn còn sống, chẳng phải sẽ làm lòng hắn nguội lạnh?”
Bắc Thủy Sinh gật đầu: “Bệ hạ nói đúng, vi thần cân nhắc không chu toàn.”
Đế Thánh đột nhiên khẽ ủa một tiếng, mày hơi nhíu lại, nói: “Tư chất của Xà Dư tốt hơn khá nhiều so với trẫm đã nghĩ!”
Nghe nói vậy, Bắc Thủy Sinh ngẩng đầu, dõi mắt nhìn qua khung cửa về phía căn phòng Xà Dư đang ở.
Trong gian phòng tối tăm.
Xà Dư giống như được một bàn tay vô hình nâng lên, lơ lửng ở giữa không trung.
Hai mắt nàng ta nhắm nghiền, mất hết tri giác. Bộ quần áo đỏ căng phồng lên, bồng bềnh lay động giống như đang ở dưới nước.
Ba mươi hai đốt sống lưng của nàng ta tỏa sáng chói mắt, xuyên thấu qua cả da thịt phần lưng ra ngoài, cực kỳ bắt mắt. Chỉ riêng đốt trên cùng là giống như một thành lũy kiên cố, im ắng lặng lẽ, ảm đạm tối tăm.
Bên trong cột sống sáng ngời, một sợi kim tuyến mảnh như sợi tóc có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hiện ra.
Khi mỗi một đốt sống sáng lên, thân thể Xà Dư sẽ lại được tôi luyện thêm một phần. Sau khi ba mươi hai đốt sống sáng lên, cơ thể máu thịt của nàng ta đã được tôi luyện gần đạt tới ngưỡng hoàn mỹ. Máu thịt trong cơ thể nàng ra giống như bạch ngọc tinh khiết, tỏa ra ánh sáng êm dịu.
Ngũ tạng lục phủ của nàng ta hiện ra rõ rành rành.
Chỉ thân thể nào đủ cứng cỏi thì mới có thể gánh chịu được Thần Huyết.
Nếu không mất đi tri giác, Xà Dư có thể nhận biết được, mình đã vượt qua cửa ải thứ nhất.
Nếu như tố chất thân thể không đạt đến điều kiện nhất định, sẽ không thể gánh chịu được quá trình Thần Huyết tôi luyện mà ít người có thể chịu đựng nổi, sẽ bị nổ tan xác.
Đế Thánh kinh ngạc không nằm ngoài nguyên nhân này. Xà Dư là Thần Vu, nàng ta có tố chất trên phương diện tinh thần mà không phải thân thể, nhưng lại có thể gánh chịu được Thần Huyết, khiến người khác phải giật mình.
Đốt sống cuối cùng vẫn mãi không thể công phá, kim tuyến trong cột sống bỗng nhiên phân ra thành hai, chui ra khỏi xương cụt.
Một sợi kim tuyến chạy xuyên qua ngũ tạng lục phủ của nàng ta, chui vào đầu, cuối cùng dồn cục lại ở chỗ mi tâm. Còn sợi kim tuyến còn lại thì lại tấn công thẳng tới đóa hoa mai máu đỏ tươi kiều diễm ở chỗ ngực trái của nàng ta.
Dường như đánh hơi được nguy hiểm, đóa hoa mai máu rung lên dữ dội.
Nhưng nó không thể trốn thoát được.
Kim tuyến nhanh chóng quấn chặt đóa hoa mai máu. Đóa hoa mai máu đỏ tươi kiều diễm như được dát một lớp vàng sáng chói lọi ở ngoài rìa, trở nên lộng lẫy quý phái hơn bao giờ hết.
Đóa hoa mai máu đột nhiên đỏ rực hẳn lên, nhuộm cả gian phòng trong một màu đỏ tươi sắc máu đáng sợ. Dù viền sáng màu vàng của đóa hoa mai máu không hề biến đổi, nhưng quầng sáng đỏ tươi của đóa hoa lại đang dần thu hẹp lại.
Sợi kim tuyến bền chắc không gì phá nổi ở ngoài rìa, dần thít chặt dần quầng sáng chói lọi đỏ tươi sắc máu, khiến nó không ngừng thu hẹp lại.
Ánh sáng đỏ tươi màu máu nhuộm đỏ cả căn phòng, lập tức giống như bị một bàn tay không ngừng bóp chặt lại, cuối cùng biến thành một quầng sáng đỏ tươi hình hoa mai. Quầng sáng cô đọng lại thành thực thể, đỏ tươi như tủy ngọc, sáng long lanh.
Xung quanh quầng sáng có vô số đóa hoa mai bay lượn, hơi thở của sự sống và cái chết chuyển đổi liên tục. Một khí thế ma quái khôn tả ngoan cố chống đỡ không cho viền vàng co chặt lại. Đóa hoa mai máu không ngừng nứt vỡ, rồi không ngừng lành lại trong sắc đỏ tươi của quầng sáng, không bên nào chịu thua bên nào.
Màu đỏ tươi của đóa hoa mai máu trên ngực Xà Dư dần thẫm lại, biến thành đen kịt như mực tàu. Đóa hoa bắt đầu sụp đổ vào giữa, gần như biến thành vô hình, loáng thoáng giống như một vực sâu thăm thẳm mà ánh sáng đỏ tươi như máu không thể chiếu đến đáy.
Trong số những sợi tơ vàng đang đổ dồn vào mi tâm, có một sợi tách ra, gia nhập vào viền sáng màu vàng.
Viền sáng màu vàng tiếp tục thít chặt lại, những đóa hoa mai bay lượn quanh quầng sáng đỏ tươi càng lúc càng ít dần. Viền sáng màu vàng dần thắng thế.
Ngay lúc đó, vô số tia sáng vàng mảnh hơn cả sợi tóc, giống như nước loang ra trên giấy thấm, lặng yên không một tiếng động chui vào bên trong vực sâu thăm thẳm do đóa hoa mai tạo ra.
Hình thể đóa hoa mai đen kịt hư ảo càng lúc càng thu nhỏ, biến thành một điểm đen nhỏ như đầu một cây kim.
Cơ thể mềm mại của Xà Dư chợt run lên, điểm đen biến mất.
Viền vàng khép lại, chui trở lại vào trong mi tâm, mặt Xà Dư lại một lần nữa hằn lên nét đau đớn. Quầng sáng vàng chóe ở mi tâm mọc ra vô số sợi tơ mỏng manh, vừa giống tơ nhện vừa giống như dây leo, vươn tới tất cả các ngõ ngách trong đầu Xà Dư.
Cơ thể Xà Dư bắt đầu run rẩy.
Trên mặt và đầu của nàng ta hiện lên vô số hoa văn đứt đoạn chồng chéo lên nhau, ánh sáng vàng chói như muốn xuyên thấu cả đầu óc ra ngoài.
Đột nhiên, những tia sáng vàng chói sững lại.
Chúng rút khỏi đầu Xà Dư như nước triều xuống, giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, đổ dồn về phía trái tim nàng ta.