Ngũ Hành Thiên

Chương 373: Chương 373: Miệng lá sen




Trong lòng Ngải Huy thầm hô hỏng bét.

Dưới chân lá sen, đột nhiên biến thành những cái miệng to màu xanh lục, bên trong là hư không đen thui, cứ như đường đi vào cõi U Minh. Dù trên đỉnh đầu mặt trời tỏa nắng chói chang, tóc gáy Ngải Huy cũng dựng đứng.

Những cái miệng của lá sen tỏa ra lực hút kinh người, thân hình Ngải Huy loáng một cái, hắn cảm giác không thể khống chế được nguyên lực trong người.

Hắn cả kinh. Từ lúc bước vào cảnh giới Ngoại Nguyên, khả năng khống chế Nguyên lực tăng vọt, có khi không khống chế được nguyên lực xung quanh, nhưng chưa bao giờ mất khả năng khống chế nguyên lực trong người.

Không gian xung quanh tối dần đi.

Ngay cả ánh sáng cũng bị miệng lá sen nuốt chửng.

Đây là thứ quỷ dị gì?

Ngải Huy giật thót, nhất định phải rời khỏi mặt đất! Bảo Thạch Tinh Kiếm trên lưng hắn giương ra, hắn phóng lên trời.

Nhưng bóng tối xung quanh hắn cũng tỏa lên cao với tốc độ cực nhanh, nuốt chửng ánh sáng. Tốc độ bóng tối bao trùm còn nhanh hơn tốc độ của Ngải Huy, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua thân hình hắn, tiếp tục phóng lên cao.

Ngải Huy bị vây trong bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống.

Nửa người trên của hắn được chiếu sáng, nhưng dưới chân không hề có bóng, mà là hư không tối tăm vô hạn. Hắn càng thêm hoảng hốt, vì chùm ánh sáng trên đầu đang nhanh chóng thu nhỏ lại.

Ngải Huy cảm giác mình như đang rơi vào trong một cái túi to, và miệng túi đang được thắt lại.

Dù hắn có cố gắng thế nào, thì khoảng cách của hắn tới miệng túi cũng không rút ngắn lại được, và miệng túi đang tiếp tục thắt lại càng ngày càng nhỏ.

Khi tia nắng cuối cùng biến mất, bầu trời trên đầu cũng không còn, xung quanh hoàn toàn rơi vào bóng tối. Chỉ có cái miệng lá sen dưới chân lấp lóe một tia sáng rất nhỏ, nhưng tia sáng đó cũng nhanh chóng biến mất.

Trừ bóng tối, không còn lại cái gì.

Tĩnh mịch, tĩnh mịch tuyệt đối, Ngải Huy có thể nghe được tiếng trái tim mình đang đập, Nguyên lực trôi đi càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức làm người ta phải hoảng hốt.

Không biết trôi qua bao lâu.

Thời gian giống như đã bị mất đi thước đo, Ngải Huy nhận ra tình hình không ổn. truyện dịch bởi www.bachngocsach.com Đối với một người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sự nhạy cảm về thời gian đã sớm trở thành bản năng của hắn.

Nhưng lúc này, bản năng đã mất đi hiệu lực!

Chưa kịp nghĩ tình hình này là thế nào, Ngải Huy nghe thấy một tiếng động.

Đùng, đùng, đùng!

Giống như có người đang gõ trống, càng gõ lại càng to, to tới mức chấn đầu Ngải Huy ong ong.

Này này, đây không phải tiếng đập của tim hắn à?

Hắn kinh hãi, ở nơi này, chỗ nào cũng tràn ngập khí tức quái dị.

Tiếng tim đập của hắn ngày càng vang dội, vang dội tới mức muốn nhấn chìm hắn. Hắn nhận ra ngón tay hắn không còn nghe lời của hắn. Song đến khi hắn nhận ra điều đó, thì sự tê dại đã nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân.

Cả người hắn cứng đờ.

Trong hư không tịch mịch, Ngải Huy biến thành một bức tượng không nhúc nhích.

Sự tê dại như độc rắn chui vào đầu Ngải Huy, làm hắn cảm thấy tê dại, trì độn.

Cảm giác vô lực hiện ra trong đầu, thực lực của hai bên chênh lệch to quá, mình không chống đỡ được chút nào.

Thảo ngẫu Khôi Lỗi do Đại Cương luyện chế quá mạnh!

Ngải Huy không nhúc nhích, đầu hắn như bánh răng bị gỉ sét, chuyển động rất chậm và rất gian nan. Chỉ một câu cảm khái như vậy, mà cũng phải mất bao nhiêu tháng năm dài đằng đẵng.

Con mắt không nhúc nhích, nhìn hư không đen tối trước mắt.

Xà Dư không ngờ ngày hôm nay lại bị động đến như thế.

Lão già Lăng tộc không đủ sức bức ả chật vật, dù kẻ đó là đại sư. Sự chú ý của ả đều dồn vào trong quả cầu ánh sáng màu xanh, mỗi cái lá sen phóng ra một chùm sáng màu xanh, chùm sáng tụ lại trên không trung, tạo thành một quả cầu ánh sáng màu xanh.

Bên trong quả cầu đó, Sở Triêu Dương như một bức tượng, không hề nhúc nhích, ánh mắt vô hồn, sinh cơ hoàn toàn biến mất.

Nếu không phải mình còn sống, thì ả cũng hoài nghi Ngải Huy bên trong quả cầu ánh sáng xanh kia không còn sống nữa.

Đây là truyền thừa?

Ả tâm thần tập trung cao độ, chuyện quan hệ tới Đại Cương, chẳng có cái gì đơn giản. Chỉ là một bộ Thảo ngẫu Khôi Lỗi do Đại Cương luyện chế mà thực lực cũng kinh khủng như thế. . .

Chẳng trách Đại Cương là người Đế Thánh kiêng kỵ nhất.

Trong cao tầng Thần quốc, đây không phải là bí mật.

An Mộc Đạt bị Đế Thánh gọi là bộ xương khô trong nhà, mỗi lần nói tới, đều khịt mũi con thường. Thân là Tông Sư, lại để cho Ngũ Hành Thiên bị chia năm xẻ bảy, trong mắt Đế Thánh đó chính là vô năng.

Thế nhưng đối với Đại Cương, Đế Thánh lại rất thưởng thức và kiêng kỵ, coi như đại địch.

Thời gian trước, trong lòng Xà Dư không hề đánh giá cao Đại Cương, cảm thấy Đại Cương không có tư cách trở thành đối thủ của Đế Thánh. Ả may mắn được Đế Thánh chỉ điểm, biết thực lực của Đế Thánh, biết cái gì gọi là sâu không lường được. Thế nhưng đến ngày hôm nay, thực lực khủng bố Thanh Phong bày ra, đã làm ả phải kinh hãi.

Ả biết, Ngải Huy là kẻ rất khó đối phó.

Nếu chỉ luận về thực lực, Ngải Huy kém hơn ả nhiều, nhưng lần nào giao thủ với hắn, ả cũng phải đau cả đầu.

Ngải Huy tính rất cảnh giác, lại xảo trá khó lường, ra tay dứt khoát. Khi gặp phải khó khăn, hắn rất dũng cảm và tàn nhẫn, sẵn sàng lấy mạng đổi mạng, hơi bất cẩn là sẽ bị hắn cắn ngược. Ngải Huy của ba năm trước, đã rất khó đối phó, đừng nói Ngải Huy bây giờ, càng khó đối phó hơn.

Nhìn thấy Ngải Huy trơ ra như tượng, Xà Dư rất choáng váng.

May mà Ngải Huy chưa chết.

Thân hình ả chập chờn như khói, chợt lùi chợt tiến trong làn công kích của lão già Lăng tộc.

Lão già Lăng tộc sắc mặt khó coi, Thanh Phong bên cạnh đã đắc thủ, mà mình vẫn còn chưa bắt được đối thủ, còn gì là mặt mũi. Nói gì thì lão cũng là đại sư, ngay cả một Thảo ngẫu Khôi Lỗi cũng không sánh bằng hay sao?

Chiêu thức của lão già Lăng tộc tăng lên ác liệt, khiến Xà Dư càng thêm vất vả.

Thanh Phong cười: “Thân thủ tốt thế? Là hạt giống Thần quốc, lại còn là nữ nhân, vậy chỉ có thể là Hồng Y Xà Dư.”

Xà Dư ngơ ngác, đoán ra thân phận của ả không phải là chuyện kỳ quái, nhưng chuyện ả là hạt giống của Thần quốc là chuyện rất bí ẩn, ngay cả người của Thần quốc cũng cực rất ít người biết, làm sao Thanh Phong lại biết?

Lẽ nào. . . Là Đại Cương?

Đại Cương hiểu rõ Thần quốc tới như vậy!

Xà Dư vụt nghĩ, trong Thần quốc có kẻ phản bội? Nhưng ả bình tĩnh lại ngay, không kẻ nào phản bội Thần quốc, mà qua được mắt Đế Thánh!

“Nghe nói Xà Dư là một mỹ nữ, hèn gì vóc dáng đẹp như vậy. Tiếc là ta không muốn làm nữ nhân, uổng phí một thân thể đẹp.”

Giọng nói của Thanh Phong vốn đã rất khó nghe, giờ lại càng thêm đứt đoạn, mơ hồ không rõ.

Xà Dư nghe mà nổi da gà, không lẽ Đại Cương có thể đổi cho Thanh Phong thân thể của con người?

Thanh Phong giờ chỉ còn có mỗi cái đầu, thế nghĩa là…đổi đầu?

Bí thuật như vậy, ngay cả Thần quốc Thú Cổ cung, tới giờ cũng còn chưa làm được.

Vì phân tâm, ả suýt nữa bị lão già Lăng tộc làm bị thương.

Thanh Phong rời mắt khỏi Xà Dư, nhìn vào Sở Triêu Dương bên trong quả cầu ánh sáng xanh, nhìn kỹ một hồi, ồ lên một tiếng: “Thân thể này thật là tốt.”

Càng nhìn, mắt hắn càng sáng rực, quả là một thân thể hoàn mỹ.

Nhìn xem, khung xương cân đối, bắp thịt ẩn chứa sức mạnh kinh người, ngay cả máu thịt cũng óng ánh long lanh như lưu ly. Hắn chưa bao giờ thấy thân thể nào hoàn mỹ như vậy.

Thanh Phong mừng rỡ, cười dài: “Ha ha ha! Thực không ngờ! Quả thực không ngờ, ở nơi này lại gặp được thân thể ta cần. Có thân thể này, ta lại được làm người! Ta muốn lại được làm người! Ha ha ha!”

Tiếng cười Thanh Phong đột nhiên ngừng bặt, hắn quay sang nhìn Xà Dư, như cười như không: “Nói tới chuyện lại làm người, không phải giống đám tù binh thường bị Huyết tu các ngươi tra hỏi hay sao?”

Tiếng nói của hắn vốn đã khó nghe, câu nói này càng làm cho người kinh hoảng.

Xà Dư run lên, bị lão già Lăng tộc tóm được cơ hội, rạch một vết thương sâu tới tận xương trên tay trái. Cũng ngay lúc này, khóe mắt ả nhìn thấy một chuyện, làm ả ngẩn ra.

Trong quả cầu ánh sáng, trong con mắt của Ngải Huy, có một tia sáng đang từ từ sáng lên.

Mắt ả sáng lên theo.

Ý thức Ngải Huy bắt đầu khôi phục. Tuy nó vẫn còn hoạt động rất chậm, nhưng không hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Đây có phải là Huyễn cảnh hay không?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng trong thiên cung, bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Nó xoay cực chậm, một tia lửa yếu ớt từ từ trong hoa sen bay lên.

Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng dần tăng tốc độ xoay, ánh đèn chậm rãi đảo qua cơ thể Ngải Huy.

Hô.

Quanh người Ngải Huy bỗng hiện lên một tầng lửa nhàn nhạt, màu lửa rất nhạt, gần như không màu, nhưng lúc nó chui ra từ người Ngải Huy, hắn cảm thấy cả người hắn nhẹ đi, đầu óc hoạt động chậm chạp cũng thanh minh hơn rất nhiều.

Hắn đã khôi phục dần lại sự suy nghĩ.

Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng hoạt động, chứng tỏ đây là Huyễn cảnh. Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng chuyên phá Huyễn cảnh, cực kỳ hiệu quả với loại công kích tâm thần như thế này.

Những chuyện phát sinh sau đó, càng thêm chứng minh suy đoán của Ngải Huy.

Xì xì xì.

Quanh người Ngải Huy bay ra từng sợi khói đen, cả người hắn tỏa ngọn lửa yếu ớt, như muốn thiêu đốt hắc ám xung quanh.

Thanh Phong nhìn một hồi, thì mất hứng thú với cuộc chiến đấu của Xà Dư với lão già Lăng tộc. Hôm nay bắt được một thân thể tuyệt hảo, hắn đã cực kỳ hài lòng, chỉ cần mang thêm Tiêu Thục Nhân về đại tông, là mọi chuyện trở thành hoàn mỹ!

Mình lập công lớn vậy, đại tông nhất định sẽ cho mình đổi bộ thân thể hoàn mỹ này.

Không, trong mắt đại tông, xưa nay không có hai từ “Hoàn mỹ“. Nhưng không sao, đại tông có thể làm cho bộ thân thể hắn cho là hoàn mỹ này càng thêm hoàn mỹ.

Mình cũng sẽ trở nên mạnh hơn!

Nghĩ tới sức mạnh, và một thân thể sống, Thanh Phong vô cùng kích động.

Hắn nhìn vào tiểu viện của Tiêu Thục Nhân, nở nụ cười dữ tợn.

Bỗng hắn nhận ra có sự khác thường, đột ngột xoay người, nhìn vào quả cầu ánh sáng xanh sau lưng.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.