Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Đậu bắp
* (một trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, vờ tấn công mặt chính đối phương, khi chúng tập trung phòng thủ trước mặt thì vòng ra sau để tấn công.)
Vào trong doanh trại, thấy doanh trướng trống không, Sư Tuyết Mạn nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Minh Vĩ: “Chuyện gì thế này?”
Ánh mắt nàng lạnh thấu xương. Liên tục đánh hai trận tử chiến, có thể nói là sự rèn luyện mang tính lột xác đối với Trọng Vân Chi Thương, nhưng đối với Sư Tuyết Mạn lại không chỉ có mỗi ý nghĩa đó. Lúc này, dù Vân Nhiễm Thiên trong tay nàng vẫn còn chưa được nâng lên, nhưng toàn thân đã tỏa ra uy thế cực kỳ đáng sợ, không khí trong doanh trướng dường như đã đặc quánh lại.
Triệu Minh Vĩ cố nở một cười méo xẹo: “Sư bộ thủ bớt giận, ty chức tuyệt đối không có ý đùa bỡn hay gian dối. Bản thân ty chức đúng là cùng bất đắc dĩ...”
Nhưng đúng lúc này, hai bóng người đột nhiên xâm nhập vào trong, hóa ra là Thiết Binh Nhân và Côn Luân Thiên Phong. Khi hai người đến nơi, nhìn thấy tình trạng giương cung bạt kiếm bên ngoài doanh trại, lập tức giật bắn người. Sau khi hỏi chuyện Khương Duy, họ không chần chừ một giây phút nào, xộc thẳng vào bên trong.
Họ cũng sợ rằng thành Thiên Tâm sẽ gây bất lợi đối với Sư Tuyết Mạn.
Thiết Binh Nhân đảo mắt liếc nhìn chung quanh, gầm gừ quát: “Chuyện gì xảy ra?”
Kiếm của Côn Luân Thiên Phong đã gác lên cổ Triệu Minh Vĩ.
Nụ cười trên mặt Triệu Minh Vĩ càng méo mó hơn: “Vừa khéo ba vị bộ thủ đều đã đến, thuộc hạ coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Cả Thần Úy và Tài Quyết đều đã đi từ lâu.”
Thì ra, trên đường hành quân, hai người Vạn Thần Úy và Tây Môn Tài Quyết bàn bạc với nhau rồi đột ngột quyết định thay đổi tuyến đường. Hai người ra lệnh cho Triệu Minh Vĩ tiếp tục đi theo tuyến đường cũ, hơn nữa còn phải gióng trống khua chiêng để tất cả mọi người cùng nhìn thấy bốn ngọn Trấn Thần Phong. Còn Thần Úy Bộ và Tài Quyết Bộ thì đã biến mất từ lâu.
Ba người liếc nhìn nhau.
Thiết Binh Nhân hỏi: “Hai vị bộ thủ không nói họ đi đâu hay sao?”
Triệu Minh Vĩ ảo não: “Ty chức có hỏi, nhưng hai vị bộ thủ không thèm trả lời. Ba vị đại nhân, các vị cuối cùng đã tới! Ty chức đã thấp thỏm chờ lâu rồi. Đây chính là bốn ngọn Trấn Thần Phong, còn có vô số vật tư. Nếu những thứ này mà bị mất, ty chức có chín cái mạng cũng không đủ để đền. Suốt thời gian vừa rồi, ty chức không ngủ yên, ngày nào cũng sống trong hãi hùng khiếp vía...”
Thiết Binh Nhân còn cẩn thận hỏi thăm Thần Úy và Tài Quyết đổi tuyến đường ở chỗ nào và khi nào.
Một lát sau, ba người lại tập hợp lại một chỗ.
Thiết Binh Nhân nặng nề nói: “Hắn không hề nói dối!”
Sư Tuyết Mạn hỏi: “Minh tu sạn đạo ám độ trần thương, mục tiêu của hai vị bộ thủ là chỗ nào?”
Thiết Binh Nhân lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa đoán ra, có khả năng là đột kích thẳng vào đại bản doanh, cũng có khả năng là tiến công vào trung ương của Thần Chi Huyết. Khả năng tấn công đại bản doanh là lớn hơn, hai vị bộ thủ thật sự khí phách!”
Gương mặt Sư Tuyết Mạn thoáng hiện lên vẻ bội phục: “Dù kẻ địch chắc chắn sẽ bị bất ngờ, nhưng vẫn cứ là cửu tử nhất sinh.”
Mọi người nín lặng.
Đi nước cờ hiểm là tối kỵ của người dùng binh, thông thường chỉ khi nào không còn biện pháp tốt hơn thì mới sử dụng. Điều này cũng cho thấy, hai vị bộ thủ chưa nhìn rõ toàn thể, cho rằng nếu sử dụng biện pháp thông thường thì cơ hội chiến thắng không cao, cho nên mới đi nước cờ hiểm này.
Hai mắt thoáng lo âu, Sư Tuyết Mạn nói: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian, cường độ đòn tấn công trả thù sắp tới của kẻ địch e rằng sẽ rất dữ dội, mọi người chưa chắc đã chống đỡ nổi.”
Lúc trước họ cho rằng, với sự có mặt của hai đại chiến bộ Thần Úy và Tài Quyết, cho dù cường độ đợt tấn công trả thù của kẻ địch có mạnh hơn nữa cũng không thành vấn đề, bởi dẫu sao Thần Úy và Tài Quyết cũng là hai chiến bộ hùng mạnh nhất Ngũ Hành Thiên.
Ba người đã bàn bạc và nhận định, chiến bộ bình thường thì không thể nào ngăn chặn được sự trả thù của Huyết tu, nhưng ít ra vẫn bù lại về mặt số lượng, nhờ đó có thể tiêu diệt không ít binh lực của Huyết tu. Hơn nữa, họ sẽ lấy Thần Úy Tài Quyết làm hạch tâm, còn ba bộ Trọng Vân Chi Thương, Binh Nhân và Thiên Phong sẽ kết hợp với nhau, dựng lên một phòng tuyến mới, ngăn cản bước tiến của kẻ địch.
Nhưng hiện giờ Thần Úy Tài Quyết bí mật thay đổi tuyến đường công kích, điều này có nghĩa là kế hoạch của ba người còn chưa bắt đầu thì đã thất bại. Đồng thời cũng có ý nghĩa là tình thế đã trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Do đã chiến đấu với Huyết tu nên ba người hiểu rất rõ, chiến bộ Nguyên Tu bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của kẻ địch. Điều ba người lo lắng nhất là những chiến bộ lao tới tiền tuyến sẽ liên tục gặp thất bại, cuối cùng dẫn đến hậu quả toàn bộ phòng tuyến tan vỡ.
Nếu như toàn bộ tuyến tan vỡ thì có nghĩa là không còn bất cứ cơ may chiến thắng nào.
Mọi người trầm ngâm không nói năng gì. Vận mệnh của cả Thiên Ngoại Thiên đột nhiên dồn lên vai của họ, áp lực nặng nề khiến cho bất cứ cũng đều cảm thấy khó thở. Trên thực tế, họ chỉ là ba tiểu nhân vật, chiến bộ của họ mới đến mức không thể mới hơn. Thế nhưng, dõi mắt nhìn khắp xung quanh, còn có ai nữa đây?
Thiết Binh Nhân nặng nề nói: “Chúng ta phải ngăn đón!”
Sư Tuyết Mạn giương Vân Nhiễm Thiên lên.
Trường kiếm trắng muốt như tuyết trắng gác lên cây thương.
Cánh tay sắt gác đao kiếm lên trên cùng.
“Tử chiến!”
“Tử chiến!”
“Tử chiến!”
----------------
Tùng Gian Cốc.
Bốn người Ngải Huy, Lâu Lan, Hà Hạt Tử và Đậu tiên sinh ngồi thành một vòng tròn, Ngải Huy đang giảng giải, cả bốn người chăm chú lắng nghe.
Sau khi trình bày toàn bộ kế hoạch, Ngải Huy hỏi mọi người: “Đại khái là như vậy, mọi người có ý kiến gì không?”
Đậu tiên sinh là người đầu tiên lên tiếng, giọng lão đầy âu lo: “Có thể thật sự thành công không?”
Ngải Huy thản nhiên đáp: “Đây là phương án tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra, có thể thành công hay không thì ta không dám chắc. Nhưng Lâu Lan đã suy diễn một lần, trên lý thuyết là không có vấn đề gì. Nhưng trước kia chưa từng có người làm như vậy, cho nên có thể thành công hay không thì ta không thể nào biết được.”
Lâu Lan dùng giọng hết mực tin tưởng, hết mực khẳng định nói: “Lâu Lan tin tưởng, nhất định sẽ thành công!”
Đậu tiên sinh thở dài: “Quá mạo hiểm!”
Ngải Huy nặng nề nói: “Tên đã dời cung thì không thể lấy lại được. Lang sói rình rập xung quanh, phải tự bảo vệ lấy mình.”
Đậu tiên sinh không kìm được lại thở dài một thơi rồi nín lặng. Cuộc sống êm đềm trong cốc, so với khói lửa chiến tranh mù mịt bên ngoài, giống như một thế giới khác. Đã từng là cự phách trong giới hắc đạo, giờ lão đã rũ bỏ hết tất cả, giống như một thầy đồ bình thường nhất, hàng ngày vui vẻ hòa nhã dạy học cho một đám trẻ con.
Lão kín đáo thở dài, lúc nào cũng chỉ mong sao những đứa bé này có thể bình an lớn lên, đến giờ xem ra, mong ước đó đã biến thành xa vời.
Thời loạn lạc giống như một cái lò nướng, chúng sinh đều ở trong lò, không ai có thể may mắn tránh khỏi.
Tùng Gian Cốc cũng không thể nào tránh khỏi.
Lão nhắm mắt lại, dường như nhìn thấy viễn cảnh tất cả những bóng người bé nhỏ đó đang chém giết trong mưa gió, vượt mọi chông gai. Trong số chúng nó, có đứa ngã xuống, có đứa dần trưởng thành.
Đó chính là thời loạn.
Hà Hạt Tử bình thản nói: “Ta thì không có vấn đề gì. Những thứ cần thiết đều có thể luyện chế ra được. Tất cả những thứ khác, tạm thời đình chỉ.”
Ngải Huy nói: “Về phương diện con người, ta sẽ huy động toàn bộ đội viên của Lôi Đình Chi Kiếm, toàn bộ trẻ con trong cốc cũng phải góp sức. Lâu Lan phụ trách chỉnh lý và cân đối.”
“Không có vấn đề gì! Ngải Huy! Lâu Lan sẽ cố gắng!” Lâu Lan lớn tiếng trả lời, nó hỏi tiếp: “Ngải Huy, Chạng Vạng thì sao?”
“Đừng kinh động hắn!” Ngải Huy đáp: “Lần này, thời gian đốn ngộ của Chạng Vạng thời gian dài như vậy, ta có dự cảm, chỉ cần tỉnh lại là hắn chắc chắn sẽ không còn giống người thường nữa.”
Đậu tiên sinh trợn mắt, hai hốc mắt trống rỗng sâu hoắm, nói bằng giọng kiêu ngạo không cho phép phản đối: “Cây Bắc Minh Ám Vương cứ giao cho lão phu!”
Ngải Huy nhìn Đậu tiên sinh một chặp, hắn đột nhiên khom người: “Làm phiền tiên sinh!”
Đậu tiên sinh cười ha hả: “Không cần khách sáo! Một hành động vang động trời đất như thế, chỉ cần nghĩ đến là lão phu đã sôi trào máu nóng. Một chân đã bước vào quan tài rồi, vậy mà vẫn còn có thể được lưu danh sử sách, may mắn làm sao! Đời người như thế, sống không uổng!”
Mái tóc muối tiêu rối tung, hai hốc mắt trống rỗng già nua, nhưng phong thái của Đậu tiên sinh lại đầy phóng khoáng: “Nhớ kỹ chuẩn bị sẵn rượu ngon!”
Ngải Huy nghiêm mặt nói: “Ngày công thành, sẽ đối ẩm với tiên sinh.”
-----------------
Trên Phong Xa Kiếm.
Khi mọi người dần thích nghi với tốc độ của Phong Xa Kiếm, cảm giác phấn khích theo đó cũng dần lắng xuống, nhưng hứng thú tìm hiểu Phong Xa Kiếm lại đang không ngừng tăng lên.
Kiều Mỹ Kỳ ngẫm nghĩ, mình có nên hỏi Ngải Huy để mua một cái Phong Xa Kiếm không? Theo lão thấy, bản chất của làm ăn là lưu thông, tiền tài lưu thông, hàng hóa lưu thông. Tốc độ bao giờ cũng rất quan trọng. Với tốc độ của mình, cho dù ở thời đại Ngũ Hành Thiên cũng khó có thứ gì có thể so sánh với Phong Xa Kiếm, nói gì đến thời đại mà Đà Bồn Thú đang đóng vai trò chủ chốt hiện nay.
Về phần Phong Xa Kiếm sử dụng Tuyết Dung Nham, thành ra có nhược điểm là chi phí cực kỳ tốn kém, theo Kiều Mỹ Kỳ thấy hoàn toàn không đáng coi là vấn đề.
Bây giờ là thời loạn lạc, khói lửa chiến tranh lan tràn!
Vào thời điểm sống còn, có ai còn tính toán đắt hay rẻ!
Về phần Kiếm Tu để vận hành Phong Xa Kiếm, hoàn toàn có thể ủy thác cho Ngải Huy đào tạo, còn mình bỏ tiền ra. Căn cứ vào hiểu biết tường tận về Ngải Huy của lão, chỉ cần thật sự có đủ lợi ích là có thể đả động hắn. Nuôi một kẻ vô tích sự hay nuôi cả một đám mà chẳng là nuôi, có trông cậy đám Kiếm Tu đó đi đánh giặc đâu, chỉ cần vận chuyển hàng hóa là được.
Một lát sau, lão chợt nhận ra, trên thực tế chỉ có mỗi mình Thạch Chí Quang điều khiển Phong Xa Kiếm, những Kiếm Tu khác chỉ đảm nhiệm nhiệm vụ canh gác. Hai mắt Kiều Mỹ Kỳ càng sáng hơn, thế này chẳng phải càng dễ làm hơn?
Công kích Phong Xa Kiếm? Tốc độ nhanh như vậy, kẻ khác chỉ có thể hít khói ở sau đít. Ngay cả Hoang Thú cũng không sợ! Hoang Thú có tốc độ có thể theo kịp Phong Xa Kiếm, trên cơ bản sinh sống ở tận trên tầng cao.
Nhìn thế nào cũng thấy đây là phương tiện vận chuyển hàng hóa tiện lợi!
Kiều Mỹ Kỳ càng nghĩ hai mắt càng sáng.
Kiều Mỹ Kỳ có thể nghĩ ra, những người khác đâu có phải kẻ đần. Nhưng lúc này không ai có thể nghĩ tới, Phong Xa Kiếm sẽ tạo ra một trào lưu rầm rộ đến cỡ nào, ảnh hưởng sâu rộng tới thế giới ra sao.
Tất cả mọi người đều có thể nghĩ ra ưu thế của Phong Xa Kiếm, nhưng nhược điểm của nó cũng không kém cạnh. Tuyết Dung Nham đắt đỏ ảnh hưởng rất xấu đến tương lai phát triển của nó. Chỉ có trọc phú như Tùng Gian Cốc mới dám tiêu xài bừa bãi như thế, những người khác lấy tiền ở đâu ra mà tiêu xài? Cho dù có muốn mua, cũng chỉ có thể mua một đến hai cái.
Trong suốt hành trình, Hoắc Đạt hầu như chỉ quanh quẩn bên cạnh Thạch Chí Quang.
Bị nhìn chằm chặp suốt ngày, Thạch Chí Quang cảm thấy không được thoải mái cho lắm: “Ngài nhìn gì thế?”
Hoắc Đạt hết sức thành thật trả lời: “Nhìn xem ngươi điều khiển Phong Xa Kiếm ra sao.”
Thạch Chí Quang không nhịn được phì cười: “Xem có thể học được sao? Chưởng kiếm sử nào có dễ dàng như vậy!”
Hoắc Đạt tò mò hỏi: “Chưởng kiếm sử? Là người điều khiển chính, khống chế toàn bộ Phong Xa Kiếm?”
Trong quá trình phi hành, Thạch Chí Quang đã điều khiển Phong Xa Kiếm bay theo đủ mọi kiểu, đã đã nghiện. Đến khi đột ngột dừng lại ở bên ngoài thành Thính Lôi, thiếu chút nữa đã gây ra một trận bạo động, trên đường về dĩ nhiên gã trở nên điềm đạm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, dù phải điều khiển Phong Xa Kiếm phi hành với tốc độ cao nhất thì cũng chẳng phải tập trung tinh thần nhiều lắm, thành ra Thạch Chí Quang đang cảm thấy hơi nhàm chán. Chon nên khi Hoắc Đạt muốn học hỏi, tinh thần gã trở nên vô cùng phấn chấn.
Gã thực ra chỉ là một thanh niên máu nóng mới hơn hai mươi tuổi, khi thấy một vị đại sư cầu cạnh nhìn mình với thái độ khao khát học hỏi như vậy, lòng hư vinh lập tức được thỏa mãn tối đa.
Tinh thần vô cùng phấn chấn, Thạch Chí Quang bắt đầu khoe khoang tài năng và tầm quan trọng của Chưởng kiếm sử: “Đúng vậy! Chưởng kiếm sử là vị trí quan trọng nhất trong Phong Xa Kiếm, nắm giữ toàn bộ quá trình phi hành của Phong Xa Kiếm. Phong Xa Kiếm phi hành ra sao, phi hành theo hướng nào, toàn bộ đều do Chưởng kiếm sử định đoạt. Ngài thử nghĩ mà xem, trên Kiếm có bao nhiêu người, sống chết của tất cả những người đó nằm trong tay mình, có thể nào không quan trọng được đây?”
Hoắc Đạt gật gù tâng bốc, nhưng kèm theo cả kinh ngạc: “Rất quan trọng!”
Thạch Chí Quang càng hưng phấn hơn: “Đến giờ ngài đã cũng đã được cảm nhận tốc độ của Phong Xa Kiếm, ngài nghĩ sao?”
Hoắc Đạt ngợi khen từ tận đáy lòng: “Nhanh như tia sét, không gì sánh nổi!”
“Đúng vậy!” Thạch Chí Quang mồm năm miệng mười: “Vậy ngài thử nghĩ mà xem, với tốc độ nhanh như vậy, nếu muốn thay đổi hướng bay thì độ khó của việc điều khiển phải tới cỡ nào. Ngài phải tìm ra được sơ hở của kẻ địch, sau đó tính ra được đường bay thích hợp để cắt thẳng vào đó, những việc này cần phải hoàn thành chỉ trong chớp mắt. Nói vậy không phải để lừa ngài đâu, thật sự là phải hoàn thành chỉ trong chớp mắt, nếu không thì ngài đã bay vượt qua mất rồi.”
Hoắc Đạt thừa biết Thạch Chí Quang nói rất thật, bởi bản thân lão có sở trường về phi hành, trong khi trang bị Lưu Quang Dực có tên như vậy chính bởi vì tốc độ của nó. Lão có kinh nghiệm phi hành rất lão luyện, tốc độ phi hành càng nhanh, độ khó khi khống chế lại càng cao. Với tốc độ phi hành của Phong Xa Kiếm, thời gian dành Thạch Chí Quang kịp đưa ra phản ứng quả thật là chỉ trong chớp mắt.
Hoắc Đạt than thở: “Vậy ngươi nhất định phải tu luyện rất miệt mài!”
Thạch Chí Quang trợn mắt, nói: “Đương nhiên! Nhưng ngoài tu luyện miệt mài ra thì còn cách nào khác đâu? Có rất nhiều lúc, ta thực sự cảm thấy mình sắp chết đến nơi.”
Hoắc Đạt không nhịn được, tò mò hỏi: “Chưởng kiếm sử phải tu luyện cái gì?”
Mặt Thạch Chí Quang tức khắc biến thành đỏ bừng, một lát sau gã mới ngượng nghịu nói: “Thêu thùa.”
Dù có thế nào Hoắc Đạt cũng không nghĩ tới thêu thùa, lập tức ngây ra như phỗng.