Ngũ Hành Thiên

Chương 307: Chương 307: Mưa gió nổi lên




Vương Hàn một trận chiến thành danh.

Sa Vô Đoạn thống lĩnh hơn một trăm sa binh vệ đánh Kiếm Tu đạo tràng thất bại, toàn quân diệt, khiến ai cũng phải lác mắt. Dù khá nhiều người tin tưởng Vương Hàn, nhưng cũng không ngờ nổi một kết quả như vậy. Tất cả tinh nhuệ Sa gia đều ra trận, đến cả Sa Tôn Giả cũng được tạo ra, thế mà thất bại thảm như vậy, ai nghe mà không khiếp sợ.

Từ kiếm ngân đến Dạ Điểm Kiến, rồi bùng phát Hải bảo, cái nào cũng làm cho người ta mở mang tầm mắt. Đặc biệt là chiêu cuối cùng, khô thổ hạn Hỏa Liên phá giải sa Tôn Giả, càng là tác phẩm của thần.

Sa Tôn Giả lại có thể phá giải như thế!

Có thể trở thành vật bị Trưởng Lão Hội nghiêm lệnh cấm chỉ, sự nguy hiểm và mạnh mẽ của sa Tôn Giả không ai dám nghi ngờ. phương pháp bình thường không làm gì được nó, nó có rất nhiều sa hạch, chỉ có phá hết sa hạch mới phá hủy nó được. nhưng Sa Tôn Giả có thể hút thổ nguyên lực từ dưới đất không ngừng để tự chữa trị thân thể cho nó.

Nếu nó muốn tự bạo, hơn một nửa Ninh Thành sẽ bị chôn vùi theo nó.

Uy lực và năng lực tự sinh của Sa Tôn Giả biến nó thành ác mộng trên chiến trường, chưa ai tìm được cách hữu hạn để đối phó nó.

“Nghĩ sao lại dùng khô thổ hạn Hỏa Liên? Làm sao biết chúng sẽ nuốt hết cát?” trong lòng Khương Duy rất tò mò.

Hắn bội phục cái người kia sát đất, đem hạt giống khô thổ hạn Hỏa Liên ném vào trong xoáy cát, để sa Tôn Giả hấp thu, sau đó thu hoạch.

Khô thổ hạn Hỏa Liên là một loại thực vật hung danh hiển hách, trong phạm vi mấy chục dặm nơi nó sinh trưởng, đất đai khô nứt, không một ngọn cỏ.

Chính vì vậy, khô thổ hạn Hỏa Liên rất khó trồng. Một hạt giống khô thổ hạn Hỏa Liên, phải tốn Thổ Nguyên lực trong phạm vi mấy chục dặm để giúp nó nảy mầm, sau đó mảnh đất ấy sẽ trở thành tử địa, không cây nào mọc nổi.

Mỗi một tấc đất Ngũ Hành Thiên, đều là do các tiền bối tốn biết bao công sức và máu tươi mở đất của man hoang mà có, làm sao có thể khoan dung loại hành vi như thế?

Sa Tôn Giả như là một ngọn núi do Thổ Nguyên lực tạo thành, lại trở thành chất dinh dưỡng tuyệt hảo cho khô thổ hạn Hỏa Liên. Bản tính cướp đoạt Thổ Nguyên lực của Khô thổ hạn Hỏa Liên, chính là tử địch của sa Tôn Giả.

Đạo lý đơn giản như vậy, thế mà xưa nay chưa ai nghĩ ra được.

Sáng tạo Tuyệt diệu chính là như vậy, chưa hẳn là phức tạp, nhưng lại tràn đầy ánh sáng trí tuệ. Nếu không thì hôm nay làm sao biết lại có cách phá giải sa Tôn Giả như thế này?

Thứ làm cho người ta thán phục, là sự liên kết hoàn chỉnh mọi thứ của Ngải Huy trong trận chiến, Khương Duy lại không thèm để ý.

Từ hồi ở Tùng Gian Thành, tên này đã lợi hại như thế rồi mà.

“Đều là bị ép thôi nha.” Ngải Huy nhìn thấy Khương Duy, trong lòng vui vẻ, nhưng mặt mũi lại ra vẻ đau lòng: “Ta nghèo như vậy mà còn bị người ta ép tới đường cùng, làm sao cũng phải cố tìm ra cách nào hồi vốn chứ? Nếu không đánh xong rồi, ta phải bán luôn quần kiếm tiền ăn sao? Sa gia không phải nổi danh nhờ Sa Ngẫu sao? Làm gì có Sa Ngẫu nào thông minh bằng Lâu Lan nhà chúng ta? Chúng vốn không có đầu óc mấy, đối phó rất dễ. nhưng ta phải thú thật là ta không ngờ họ dám tạo ra sa Tôn Giả, thật phải cám ơn họ nha, nếu không ta đâu có thu hồi vốn được? Một cây khô thổ hạn Hỏa Liên phải tốn bao nhiêu Thổ Nguyên lực hả? Ồ, đây là một pháp môn kiếm tiền tuyệt vời đó nha, để tao bảo Lâu Lan làm mấy cái sa Tôn Giả, rồi trồng Hỏa Liên. . .”

Càng nói, mắt Ngải Huy càng sáng lấp lánh.

Khương Duy khẽ cười, nhìn dáng vẻ của Ngải Huy, là dư biết hắn đang nghĩ tới ý xấu. nhưng mà, hình như cái tên này có vẻ rộng rãi hơn hồi ở Tùng Gian Thành một chút thì phải.

Nhớ tới Tùng Gian Thành, lại nhớ tới áp lực cái tên này phải chịu, Khương Duy không nhịn được thở dài.

Rời khỏi Tùng Gian Thành ba năm, đã từng vô số lần hắn tự hỏi mình, nếu lúc đó hắn là Ngải Huy, liệu hắn có dũng khí gánh chịu tất cả những chuyện đó hay không? Và, hắn có năng lực gánh chịu đó hay không?

Hắn không có.

Khương Duy nhìn quanh: “Lâu Lan đâu?”

Ngải Huy trả lời qua quýt: “Nó đang thăng cấp, mấy ngày nữa mới hoàn thành.”

Khương Duy thất vọng, nuốt nước bọt: “Lâu rồi không được uống Lâu Lan thang.”

Ngải Huy cười, Khương Duy cũng cười.

Khương Duy bắt đầu kể ba năm qua, mình đã sống thế nào, tham gia chiến tranh thế nào. Không biết tại sao, mấy chuyện này, lúc nói chuyện với Sư Tuyết Mạn, Khương Duy rất không muốn nói, nhưng gặp Ngải Huy, hắn lại chủ động kể từng tí một, quyết không bỏ sót chi tiết nào.

Hắn kể chuyện Sư Tuyết Mạn, Tang Chỉ Quân, những người khác của đội Viện Giáp số một mấy năm nay làm cái gì.

Ngải Huy không nói gì, hắn lắng nghe rất cẩn thận, hắn có thể nghe ra sự kích động trong giọng nói của Khương Duy.

Và sự vui sướng khi gặp lại nhau.

Khi hắn nghe thấy Thiết Nữu và Tang Chỉ Quân đang ở trên trấn thần phong, không khỏi có chút tiếc nuối. Nếu biết, hắn đã chạy tới chào hỏi rồi. Nghe thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn thua trong tay Xà Dư, mắt hắn giật giật, bàn tay không tự chủ nắm chặt.

Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, Khương Duy nói chuyện nhiều như vậy.

Nói nhiều khát khô cổ, Khương Duy sai thủ hạ đi mua rượu.

Đám binh sĩ giật mình nhìn đội trưởng, đội trưởng ngày thường không uống rượu, vô cùng kềm chế bản thân, hôm nay là thế nào ấy nhỉ?

Có rượu trợ hứng, hai người đàm luận càng thêm hứng khởi, thao thao bất tuyệt, khua tay múa chân. Ngải Huy nghe thấy mọi người đều phát triển tốt, thì cực kỳ hài lòng.

Cái gọi là giao tình qua sinh tử, những ai chưa từng trải qua, thì không tài nào hiểu được.

Không bao lâu, hai người đã say mèm.

Chiến hữu ngày xưa gặp lại, rượu không say người người tự say.

Hai người say tới bất tỉnh nhân sự không hề biết rằng, Ninh Thành lúc này, vô số người suốt đêm không ngủ.

Hải Ninh thương hội.

“Tìm ra rồi! Khương Duy, một trong những người sống sót từ Tùng Gian Thành, sau trận chiến Tùng Gian Thành, gia nhập Thiên Phong Bộ, lập được nhiều chiến công, được đề bạt làm tiểu đội trưởng. Khương Duy có phong cách chiến đấu vững vàng, năng lực xuất chúng, rất được thượng tầng thưởng thức. Lần này điều hắn từ tiền tuyến đến Ninh Thành, chứng tỏ rất coi trọng hắn. hắn với quan hệ với Sư Tuyết Mạn, năm đó từng kề vai chiến đấu với nhau, lần này chính là đi bằng trấn thần phong đến Ninh Thành.”

Phó Nhân Hiên nghiêm nghị.

Khương Duy lĩnh quân đóng ở Ninh Thành, thay phủ thành chủ, quyền lực to lớn. Từ một điểm này có thể thấy, người này tiền đồ vô lượng. cộng thêm cái tên Sư Tuyết Mạn, không ai là không biết.

“Vương Hàn với Khương Duy quan hệ không phải bình thường. Vừa nhận được tin tức, hai người nói chuyện trắng đêm, nâng cốc uống rượu vui vẻ. Theo điều tra của chúng ta, Vương Hàn mới tới Ninh Thành ba năm trước, vừa đúng lúc kết thúc cuộc chiến Tùng Gian Thành. Chúng ta cho rằng Vương Hàn rất có thể cũng là người còn sống của Tùng Gian Thành, điều này có thể giải thích giao tình của hai người. Nhưng chúng ta đã điều tra vụ Tùng Gian Thành, không tìm thấy ai họ Vương tên Hàn. Điều đó cho thấy Vương Hàn rất có thể chỉ là tên giả, cuối cùng đã tìm ra được tên thật của hắn, tên là Ngải Huy.”

“Ngải Huy?” Phó Dũng Hạo suy tư: “Cái tên này hình như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó.”

“Thì ra là hắn!” Phó gia Đại tỷ lẩm bẩm, vẻ mặt phức tạp.

Mặt Phó Nhân Hiên cũng khó coi, giọng hơi run: “Ngải Huy, người Cựu Thổ, từng làm cu li lao động ở Man Hoang, là người còn sống thoát khỏi nơi đó. Thiên phú bình thường, mãn hạn phục dịch, tới xin học ở Cảm Ứng Tràng, được đặc cách nhận vào, trở thành học viên Tùng Gian Viện. Được Phu tử Vương Thủ Xuyên thưởng thức, thu làm đồ đệ. Huyết tai bạo phát, Ngải Huy dẫn dắt đội viên, ngăn cơn sóng dữ, chống lại Huyết tai, chiến công hiển hách, thu được Lôi Đình Kiếm Huy. . .”

Phó Dũng Hạo rốt cục cũng nhớ ra, la thất thanh: “là cái kẻ giết thầy!”

Phó gia Đại tỷ quát lớn: “Câm miệng!”

Phó Dũng Hạo lầm bầm: “Ta có nói sai đâu? Thầy của hắn không phải hắn chính tay giết sao?”

Cuộc chiến Tùng Gian Thành bây giờ nhiều người không hề biết rõ, vì sau cuộc chiến đó, do chiến tranh, các cuộc chiến không ngừng liên tục xảy ra, nó đã bị người ta lãng quên, nhưng việc giết thầy thì không ai quên được.

Ngải Huy là một thiên tài gây nên nhiều tranh cãi. Hắn bằng khả năng một mình mình, cứu thoát vận mệnh của cả Tùng Gian Thành. Nhưng sau đó,hắn lại giết sư phụ của mình, bị rất nhiều lời chỉ trích.

Thiên Phong Bộ và Binh Nhân Bộ đã từng nỗ lực mời chào thiên tài này, nhưng trong cả hai bộ đều có nhiều người mãnh liệt phản đối. họ còn nói rằng, nếu Ngải Huy tiến vào mười ba bộ, nhất định sẽ trừng trị hắn.

Nhưng Ngải Huy không gia nhập bộ nào cả, mà lại mai danh ẩn tích, biến mất trên thế giới.

Không ngờ, hắn lại ở Ninh Thành.

Phó gia Đại tỷ nhìn Phó Dũng Hạo lạnh lùng: “Nếu ngươi không muốn gây phiền phức cho gia tộc, thì nên giữ mồm miệng của ngươi.”

Phó Dũng Hạo cố cứu bản thân: “Không đến nỗi chứ Đại tỷ, chỉ bằng một mình hắn sao?”

“Sa gia cũng từng nghĩ giống như ngươi.” Phó gia Đại tỷ lạnh tanh.

Phó Dũng Hạo yên lặng.

Qua trận chiến này, Sa gia đã hoàn toàn chấm dứt.

Họ đã tận mắt nhìn thấy sa binh vệ thần sầu bị tiêu diệt.

Phó Dũng Hạo cứng đầu, nhưng không ngốc: “Ngải Huy này quả thực tà môn, rõ ràng Nguyên lực chỉ vừa đột phá Ngoại Nguyên, mà lại mạnh tới như vậy! Hoàn toàn không có đạo lý! Ta thực không hiểu làm sao hắn thắng. Không phải nói hắn tư chất bình thường sao? Mạnh như vậy mà bảo tư chất bình thường?”

“Có thể dựa vào sức chỉ một người, ngăn cơn sóng dữ của một thành, người như thế ngươi nhìn không hiểu là chuyện bình thường.” Phó gia Đại tỷ vẫn lạnh lùng.

Phó Dũng Hạo biết đã đắc tội Đại tỷ, vội hạ giọng: “Đại tỷ. . .”

Phó gia Đại tỷ lắc đầu, trịnh trọng căn dặn: “Ngươi không được đắc tội hắn, người này rất nguy hiểm.”

Phó Dũng Hạo vội trả lời: “Đại tỷ người yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không ở ngoài ăn nói linh tinh.”

“Lần này Ninh Thành lớn chuyện rồi.” Phó Nhân Hiên thấy đau đầu: “Ngải Huy lần này thu được hơn năm cái khô Hỏa Liên bồng. từ khi nào trên thị trường có nhiều khô Hỏa Liên tử như vậy? Lần này không biết bao nhiêu người muốn đỏ mắt. Vật này, xưa nay có tiền cũng không mua được a.”

Thuộc hạ từ ngoài chạy vội vào đưa tới một phần tình báo.

Phó gia Đại tỷ xem xong, cười khổ: “Lần này thực sự là gió trợ lửa rồi, muốn ở yên cũng không ở được.”

Phó Nhân Hiên cầm lấy xem xong, cũng lắc đầu cười.

“Trưởng Lão Hội ra nghị quyết, truy phong cố Phu tử Vương Thủ Xuyên của Tùng Gian Viện là đại sư. Thủ xuyên đại sư đảm nhiệm chức Phu tử Tùng Gian Viện mấy chục năm, luôn bình tĩnh cẩn thận, dốc hết tâm huyết. Không chỉ đóng góp lớn cho cuộc chiến Tùng Gian Thành mà còn từng lập ra học thuyết vương phái, hoàn toàn mới lạ, chưa từng có xưa nay, có ý nghĩa sâu xa. . .”

Họ có thể tra ra được thân phận của Ngải Huy, những người khác cũng tra được.

Quyết nghị này của Trưởng Lão Hội, làm sống dậy nhiều chuyện cũ, và đẩy Ngải Huy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.