Ngũ Hành Thiên

Chương 523: Chương 523: Mục tiêu của Hình Sơn




Dịch giả: Đậu Bắp

Biên: hoangtruc

Tọa kỵ của Hình Sơn là một đầu Liệt Hoa Dạ Lang rất uy mãnh. Nó cao hơn chiến mã thông thường quá nửa thân, trông giống như một tòa núi nhỏ vậy. Bộ lông của nó đen tuyền, bóng bẩy như bôi dầu. Ở trên thân nó nổi bật lên rất nhiều huyết hoa văn đỏ tươi, được phân bố chằng chịt, san sát toàn thân. Đôi đồng tử màu nâu xanh thể hiện rõ tính cách hung ác mà lại kiên nhẫn của loài Sói. Mỗi lần nó nhe hàm răng nanh trắng toát, sắc nhọn ra thì sự hung ác càng tăng thêm vài phần.

Nó không chỉ là một tọa kỵ tốt, mà sức chiến đấu của nó cũng rất cường hãn.

Tọa kỵ của những tướng sĩ phía sau gã đều thuần một sắc Liệt Hoa Dạ lang. Con nào cũng đều nhanh nhẹn, dũng mãnh cả.

Trước khi tiến hành huyết luyện, Hình Sơn chỉ là một tên đồ tể bình thường. Nhưng sau khi bị nhiễm Huyết Độc, thiên phú của gã mới bộc lộ ra. Bởi vì gã có thiên phú dị bẩm, nên khi được tên thần tế đóng giữ địa phương nơi gã ở phát hiện ra, đã đề cử gã tiến vào Thú Cổ Cung tiến hành huyết luyện. Sự xuất hiện của gã đã phá vỡ kỷ lục huyết luyện trước đó.

Mười hai lần.

Sau đó, kỷ lục của gã được duy trì trong một thời gian rất dài mà không có người nào vượt qua được, cho tới khi Hồng Ma Quỷ xuất hiện. Hồng Ma Quỷ tiến hành tất cả hai mươi mốt lần huyết luyện, sử dụng cả thảy một trăm lẻ tám loại huyết dịch của Huyết thú. Sự kiện này gây khiếp sợ toàn bộ Thần Chi Huyết, tới Đế Thánh cũng bị kinh động.

Hồng Ma Quỷ với hai mươi mốt lần huyết luyện, từ kẻ vô danh liền được xây cung lập phủ cho riêng mình.

Hình Sơn tuy không được như vậy, những với mười hai lần huyết luyện, vẫn đủ giúp gã đứng vào hàng ngũ cường giả của Thần Chi Huyết. Gã không dám tiếp tục huyết luyện thêm, bởi vì khi lần huyết luyện thứ mười hai, gã đã có dấu hiệu sụp đổ.

Sau khi rời khỏi Thú Cổ Cung, gã tham gia chiến đấu tại chiến bộ, bằng vào chiến công lập được cũng rất nhanh liền thăng chức.

Vào thời điểm Thần quốc mới lập, nhiệm vụ trọng yếu nhất mà Đế Thánh giao cho Diệp Bạch Y, chính là thành lập cho bằng được hệ thống chiến bộ của Thần quốc.

Diệp Bạch Y không phụ sự phó thác, y căn cứ vào đặc điểm thần tu, đã sáng tạo thành công chiến thuật chiến bộ hoàn toàn mới. Hiện tại, hệ thống chiến bộ khổng lồ của Thần quốc, đều là do y một tay dựng lên.

Hệ thống chiến bộ Thần Chi Huyết phân thành ba bộ phận. Thánh tâm chiến bộ, trực tiếp lệ thuộc Đế Thánh. Tiếp theo là các chiến bộ lệ thuộc trực tiếp các cung, cuối cùng là thần huyết chiến bộ. Thần huyết chiến bộ là đội quân chủ lực của Thần Chi Huyết, trong đó lấy Lục Thần Bộ làm chủ, theo thứ tự là Thần Long, Thần Hổ, Thần Lang, Thần Vu, Thần Yêu, Thần Linh.

Mỗi một thần bộ thì lại có hai chiến bộ cấp hai lệ thuộc, thường gọi là thập nhị Huyết Bộ.

Lục Thần Bộ, mười hai Huyết Bộ cùng Ngũ Hành thiên mười ba bộ, nhìn qua có vẻ khá giống nhau, nhưng lại khác nhau về bản chất. Đây là thành quả được Diệp Bạch Y đúc rút ra từ vô số kinh nghiệm cùng trí tuệ, và kiến giải đối với chiến tranh của bản thân y.

Ngũ Hành thiên thập tam bộ, tất cả bộ này chẳng có liên quan gì tới nhau cả.

Mà Huyết Bộ lại có thể trở thành quân bổ sung cấp cấp thiết cho Thần bộ. Ngoài ra, từng Huyết Bộ lại có hai Thú Doanh để làm bộ dự bị.

Nhờ vào kết cấu tầng tầng lớp lớp vô cùng chặt chẽ này, chiến bộ của Thần Chi Huyết càng chiến càng mạnh, dù cho có tổn thất, cũng có thể nhanh chóng bù đắp vào. Mà chiến bộ của Ngũ Hành Thiên, về cơ cấu không có thứ cấp ( phụ trợ) chiến bộ và dự bị chiến bộ, nên khi xảy ra tình trạng quân tinh nhuệ bị tổn thất nghiêm trọng, điều đó đồng nghĩa với việc phải xây dựng lại từ đầu, nói ví dụ như Thiên Phong và Binh Nhân hai bộ.

Mỗi thần bộ có quân số khoảng năm nghìn, mỗi Huyết Bộ cũng có quân số tương đương, riêng Thú doanh là hơn vạn người.

Nói cách khác, một cái thần bộ hoàn chỉnh, quân số rơi vào khoảng ba vạn năm nghìn người.

Đế Thánh vô cùng tín nhiệm Diệp Bạch Y. Không chỉ phong y là Chiến Thần, lập lên Chiến Thần Cung, mà còn giao cho y quyền chỉ huy tất cả Lục Thần Bộ.

Cho tới khi Hồng Ma Quỷ ngang trời xuất thế, Diệp Bạch Y chủ động dâng thư, viện lý do vì áp lực quá lớn, mong được chuyển ba Thần bộ sang cho Hồng Ma Quỷ chỉ huy.

Nhưng Đế Thánh lại bác bỏ thỉnh cầu của Diệp Bạch Y.

Diệp Bạch Y kiên trì dâng thư lần nữa, cuối cùng được Đế Thánh cân nhắc đồng ý, quyết định chuyển Thần Long bộ và Thần Vu bộ cho Hồng Ma Quỷ chỉ huy.

Đế Thánh cân nhắc như vậy là bởi vì Diệp Bạch Y đã có kinh nghiệm là Lãnh Diễm bộ thủ khi còn tại Ngũ Hành Thiên. Y có thể lập tức làm quen và thông thạo chỉ huy các tướng lĩnh của Thần Chi Huyết. Còn Hồng Ma Quỷ cố nhiên là vũ dũng vô song, nhưng đó là về thực lực cá nhân, còn mưu lược chiến trận ra sao, điều này vẫn phải cần thêm thời gian chứng minh.

Diệp Bạch Y cũng không phụ sự tín nhiệm của Đế Thánh.

Y ở tiền tuyến áp dụng chính sách luân phiên chiến lực, Lục Thần Bộ từng cái được điều ra tiền tuyến, cùng với địch nhân chiến đấu nhằm ma luyện chiến lực mỗi chiến bộ.

Nhờ vậy mà ngày hôm nay, Thần Chi Huyết mới có được giàn binh hùng tướng mạnh như vậy.

Thời điểm Hình Sơn gia nhập chiến bộ đúng lúc Diệp Bạch Y bắt đầu chỉnh đốn, thành lập Lục Thần bộ. Gã dũng mãnh, thiện chiến nên được Diệp Bạch Y khá thưởng thức. Dần dần, công lao gã tích lũy đủ nhiều nên được bổ nhiệm làm bộ thủ của Liệt Hoa Huyết Bộ, trực thuộc Thần Lang bộ. Gã được coi là kẻ có khả năng cạnh tranh ngồi vào vị trí bộ thủ kế tiếp của Thần Lang bộ.

Dù cho Liệt Hoa Dạ lang đang chạy rất nhanh, nhưng Hình Sơn ngồi trên lưng nó vững vàng, không chút nhúc nhích. Thân hình cao lớn của gã, cộng thêm cái vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt âm trầm khiến cho người khác trông thấy đã phải khiếp sợ.

Ở cạnh gã, phó bộ thủ Tổ Xuân bình thản nói: “Lão đại thật sáng suốt! Thuộc hạ nghe đồn Sư Tuyết Mạn và Côn Luân Thiên Phong đều là những mỹ nhân hiếm có, hắc hắc hắc…”

Gã cười lên đầy bỉ ổi, tức thì làm cho những kẻ xung quanh hùa theo bạo động lên.

Hình Sơn thản nhiên nói: “Côn Luân Thiên Phong có thể cho các ngươi vui đùa chốc lát, nhưng Sư Tuyết Mạn thì còn có việc cần dùng khác. ”

Mấy kẻ xung quanh gã hoan hô ầm ĩ: “Lão đại sáng suốt!”

Hình Sơn mặt lạnh băng không phản ứng, tiếp tục thản nhiên nói: “Nhưng ta cảnh cáo trước, nếu kẻ nào gây cản trở, đừng trách dao găm của ta không có mắt.”

Tất cả lập tức câm như hến. Bọn chúng biết rõ, lão đại của chúng đang rất nghiêm túc.

Chỉ có mấy người Tổ Xuân là lộ ra thần tình đăm chiêu. Y biết lão đại tuyệt không phải là dạng người bạo ngược, dễ xúc động như ngoại nhân đồn đoán, mà trái lại là người xảo trá, âm hiểm như dã lang.

Hình Sơn hiển nhiên là có tính toán riêng, nếu không gã cũng sẽ không chủ động mời chiến. Mục tiêu của gã chính là Sư Tuyết Mạn.

Trong vài mục tiêu của gã, Sư Tuyết Mạn không thể nghi ngờ là mục tiêu có giá trị nhất. Thần Úy bộ, Tài Quyết bộ thật sự quá khó gặm, không phải kẻ như gã có thể xử lý được. Gã tuyệt đối sẽ không bao giờ ngu xuẩn đi làm cái việc lấy trứng chọi đá.

Binh Nhân và Thiên Phong thì danh khí lại xa xa không bằng được Sư Tuyết Mạn. Dù sao chăng nữa nàng cũng từng được xem là người nối nghiệp Đại trưởng lão.

Huống chi, phụ thân của nàng vừa mới khiến đại nhân Diệp Bạch Y bị tổn thương to lớn. Nếu như mình có thể bắt được Sư Tuyết Mạn làm tù binh, vậy thì không chỉ danh tiếng vươn cao, mà còn có thể tranh thủ được cảm tình của những bộ hạ cũ của Lãnh Diễm bộ. Hình Sơn hiểu rất rõ, những bộ hạ cũ từ Lãnh Diễm bộ mới là đội ngũ được đại nhân tin tưởng. Có thể kết giao với bọn họ, đối với con đường thăng quan tiến chức sau này của bản thân sẽ rất có lợi.

Nhưng tiên quyết là gã phải thắng mới được.

Đừng nhìn gã trong doanh địa oang oang khinh thường đám người Sư Tuyết Mạn, đấy chỉ là diễn cho kẻ khác nhìn mà thôi. Gã chưa từng có chút nào khinh thường đối với Sư Tuyết Mạn, ngược lại là cực kỳ trọng thị. Chiến báo của những quan quân còn sống sót trở về đều được gã nghiên cứu kỹ lưỡng, không có nửa điểm sơ sẩy.

Thiên Phong, Binh Nhân cùng Trọng Vân Chi Thương, ba chiến bộ này phối hợp thập phần xảo diệu, huống chi bọn họ còn có ưu thế về quân số. Nhưng Hình Sơn rất có lòng tin với đội ngũ tinh nhuệ của Liệt Hoa Huyết bộ, đó đều là những kẻ lão luyện, đã kinh qua vài cuộc chiến lớn nhỏ rồi.

Hơn nữa, hắn còn có một ưu thế khác.

Vậy nên không ai biết được, mục tiêu chính thức của gã chỉ có Sư Tuyết Mạn mà thôi!

Ngay cả thuộc hạ của gã cũng không biết.

Gã lạnh lùng nói: “Hạ lệnh toàn quân, vứt bỏ tất cả quân nhu, dùng hết tốc lực tiến về phía trước!”

Tổ Xuân kinh ngạc hỏi: “Lão đại, sớm như vậy đã phải bắt đầu bôn tập sao?”

Đột tập trên cự ly dài chính là chiến thuật Liệt Hoa Huyết bọ am hiểu nhất. Đúng là Liệt Hoa Dạ lang có khả năng chạy hết tốc lực trong liên tục mười ngày đêm, nhưng thực chiến rất ít khi như thế. Bởi vì nếu phải bôn tập quá sớm, thì cả tướng lĩnh và Dạ lang đều sẽ mệt mỏi. Mà đột tập trên cự ly dài chỉ có thể mang theo giáp nhẹ, không thể nào mang theo đồ quân nhu. Điều này có nghĩa là nếu một khi bị ngăn cản, bọn gã sẽ không có tiếp tế, lập tức sẽ lâm vào khốn cảnh.

Hình Sơn phun ra bốn chữ: “Binh quý thần tốc!”

Tổ Xuân rùng mình vội đáp: “Vâng!”

Tướng lĩnh vừa nhận được mệnh lệnh, liền nhao nhao cho Liệt Hoa Dạ lang của mình ăn thêm huyết tinh, sau đó kiểm kê lại số lượng huyết tinh có thể mang theo. Một lúc sau, toàn bộ xe hàng nặng đều bị vứt bỏ một bên, không có kẻ nào thèm liếc mắt nhìn. Bọn chúng đều là những kẻ thân kinh bách chiến, đối với mệnh lệnh nhận được đều phản ứng vô cùng bình thản, từ tác phong nhanh nhẹn có thể thấy được phần nào khí thế dũng mãnh đó.

Sau khi chỉnh đốn xong xuôi, toàn thể Liệt Hoa Huyết bộ liền yên tĩnh xuống, ngay cả tọa kỵ Liệt Hoa Dạ lang cũng đều nghiêm nghị đứng im.

Liếc thấy trong ánh mắt Tổ Xuân có chút lo lắng, nhưng Hình Sơn liền bỏ qua như không thấy.

Tuy hành động lần này có chút mạo hiểm, nhưng Hình Sơn biết rõ nếu không hoàn thành được hành động lần này trước khi hai chiến bộ khủng bố Thần Úy và Tài Quyết có mặt trên chiến trường, thì gã sẽ không có nửa phần cơ hội nào cả.

Đôi mắt chớp động hung quang, hai chân vỗ mạnh vào đầu tọa kỵ Liệt Hoa Dạ lang phía dưới, gã quát lên bén nhọn: “Xuất phát!”

Không kẻ nào hưởng ứng, toàn quân hóa thành dòng nước lũ lặng yên di chuyển.

************************************”A a a a...”

Tiếng kêu thảm thiết như muốn xuyên phá màng nhĩ từ trên tất cả xó xỉnh của Phong Xa Kiếm liên tiếp vang lên. Cho dù là người có thể khắc chế không gào thét thảm thiết, thì sắc mặt cũng trắng bệch, cơ mặt thi thoảng lại giật giật mấy cái.

Bọn hắn đang lao xuống mặt đất với một tốc độ kinh người.

Gần hơn, gần hơn rồi!

Tựa như một giàn hợp xướng được chỉ huy, một hợp âm cao chót vót, thê lương được tạo ra từ hàng loạt tiếng la hét thảm thiết vang lên.

Oanh!

Một tiếng va chạm cực lớn nổ ra, tất cả mọi người có cảm giác như bản thân bị một đầu Tê Ngưu chạy như điên húc thẳng vào, đầu óc tức thì trống rỗng. Thân thể bọn hắn đều bị văng ra ngoài ngay lập tức. May là mỗi người đều bị cột vào một thân dây leo lâu năm vô cùng dẻo dai nên mới được giữ lại không va thẳng xuống đất. Tuy vậy, trong nháy mắt đó thì lực siết từ dây leo cũng khiến bọn hắn đau tới biến dạng cả khuôn mặt, thịt mỡ như muốn lồi ra.

Không biết qua bao lâu, có người bắt đầu rên rỉ, sau đó hàng loạt tiếng kêu rên nối đuôi nhau vang lên, cả một tập thể như hấp hối sống dậy.

“Ai ôi!!! Mẹ ơi, con còn sống không?”

“Ta cảm thấy mình sắp chết.”

“Hãy để cho ta chết đi mà.”

...

Chung quanh là một mảnh hắc ám, chỉ có trên đỉnh đầu còn le lói chút ánh sáng. Bọn hắn dường như đang ở dưới đáy của một cái giếng cạn lâu năm vậy.

Ngay vừa rồi, bọn hắn điều khiển Phong Xa Kiếm không tốt, khiến cho một đầu của nó chúi xuống, ghim thẳng vào mặt đất hơn mười trượng mới dừng lại được.

Sự trùng kích mãnh liệt đó, khiến tất cả bọn hắn đều lâm vào trạng thái choáng váng, thất thần tạm thời. Mỗi người đều ngồi phịch xuống, không muốn nhúc nhích. Vì để bảo hiểm trong quá trình rèn luyện, Ngải Huy chuyên môn thiết kế cho mỗi người một cái dây leo lâu năm để quấn lên mình.

Mỹ danh của nó là “An toàn là trên hết.”

Keng keng keng.

Từ đỉnh đầu mọi người vang lên âm thanh của muôi sắt gõ vào nồi sắt, nghe có chút xa xôi vọng lại.

Đang thất thần thì tất cả đột nhiên giật mình. Bọn hắn đang còn nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt thiếu sinh khí, liền mở choàng mắt, trong ánh mắt sáng lên quang mang hy vọng mãnh liệt, vẻ mặt đỏ bừng như tiết gà, luống ca luống cuống cởi bỏ dây leo quanh người.

“Aaa… tại sao ta phải thắt nút chặt như vậy chứ?”

“Ai ôi!!! Kẻ nào vừa mới đạp ta hả? Lại nữa…!”

“Đừng mơ tranh được của ta!”

...

Một đám người giống như biến thành Viên Hầu nhanh nhẹn, dọc theo Phong Xa Kiếm mà dốc hết sức bú sữa mẹ trèo lên. Kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt dữ tợn, trông rất chi là hùng tráng.

Đối mặt với canh Nguyên lực của Lâu Lan, cái gì gọi là hữu nghị và giao tình đều không đáng một xu.

“Mọi người khổ cực rồi!”

Thanh âm đầy phấn chấn của Lâu Lan vang lên bên tai mọi người, nhưng không có ai dừng lại cước bộ một chút nào cả. Bọn hắn lúc này chính là bầy ác lang, mắt tỏa lục quang lao về phía chén đĩa của bản thân.

Ngải Huy uống một hớp canh, cảm thấy rất mỹ mãn, bèn chậm rãi nói: “Đừng vội đừng vội, mọi người không nên giống như mấy con khỉ gấp gáp a.”

Không ai thèm để ý đến hắn.

Người cuối cùng đi tới chính là Cố Hiên, bộ dạng ủ rũ của hắn chính là vì vừa rồi, người chưởng kiếm chính là hắn.

Ngải Huy gọi người khống chế Phong Xa Kiếm phi hành là người chưởng kiếm. Người chưởng kiếm nếu thất bại, sẽ bị phạt không được uống canh Nguyên lực.

Ngải Huy đi tới trước mặt Cố Hiên đang ủ rũ, vỗ vỗ vai khích lệ nói: “Lão Cố à, lần sau cố gắng là được mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.