Tiếng nổ khi phòng thủ thành bị phá hủy cộng với tiếng mặt đất chấn động dữ dội, đã làm gián đoạn quá trình ngơi nghỉ của Đội viện giáp Số 1.
Tín hiệu chói mắt lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Nhà kho phủ thành chủ!”
Là người thông thuộc thành Tùng Gian như lòng bàn tay, Đoan Mộc Hoàng Hôn phán đoán vị trí phát ra tín hiệu chuẩn xác tuyệt đối.
Không cần mệnh lệnh, tất cả đội ngũ lập tức hành động.
Bàn Tử cầm trọng thuẫn lên, kéo giáp mặt xuống. Đoan Mộc Hoàng Hôn sửa sang lại quần áo, khởi động các ngón tay. Khương Duy và Tang Chỉ Quân bắt đầu căn chỉnh dây cung, đeo túi đựng tên lên.
Không tới nửa phút sau, Đội viện giáp số 1 đã hoàn thành việc tập kết.
“Xuất phát! Mục tiêu, nhà kho phủ thành chủ!”
Đội viện giáp số 1 giống như thuỷ triều, lao ra cửa đạo tràng.
Khi ra đến ngoài đường, họ lập tức bị Huyết Thú đông nghịt như thủy triều trước mặt làm giật mình. Bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu tiến quân về phía nhà kho phủ thành chủ.
Bước tiến của họ vô cùng kiên định.
Là tiểu đội có sức chiến đấu mạnh nhất thành Tùng Gian hiện giờ, họ giống như một thanh đao bén nhọn.
Bàn Tử được võ trang tận răng, cầm trọng thuẫn, xông lên phía trước đội ngũ. Các đội viên cận chiến còn lại chia nhau ra hai bên, mỗi khi Bàn Tử ngăn chặn Huyết Thú, họ sẽ dãn ra hai cánh như hai lưỡi kéo, rồi nhanh chóng xén gọn vào giữa. Đoan Mộc Hoàng Hôn bay lơ lửng trên không trung phía sau Bàn Tử, khống chế toàn bộ tiết tấu. Thanh Hoa biến ảo vô cùng tận, không ngừng phá vỡ nhịp điệu công kích của Huyết Thú.
Còn Khương Duy và Tang Chỉ Quân chỉ đạo đội hình tấn công từ xa, hoặc ngăn chặn con Huyết Thú khác tiếp cận, hoặc hợp lực giết chết những con bị đội cận chiến vây hãm lại trong một khoảng trống chật hẹp.
“Bắn!”
Mỗi lần Khương Duy phát ra mệnh lệnh, là mỗi lần mưa tên chói mắt bay ra, khiến cho Huyết Thú đổ rầm rầm xuống đất. Gặp phải Huyết Thú hung bạo, họ đồng loạt bắn chụm, tạo ra lực sát thương kinh hoàng.
Họ đã càng ngày càng quen thuộc với phương thức chiến đấu này, sự phối hợp với nhau cũng càng ngày càng ăn ý, giống hệt như một cỗ máy chém giết với hiệu suất cao. Những nơi họ đi qua, mặt đất la liệt xác thú.
Nguyên tu ven đường nhìn thấy biểu hiện của Đội viện giáp số 1, sĩ khí tăng vọt.
Biểu hiện của Đội viện giáp số 1vô cùng vững vàng. Không dừng lại một giây phút nào, họ vô cùng kiên định tiến quân về phía nhà kho phủ thành chủ.
Biểu hiện của họ đương nhiên thu hút sự chú ý của đám Huyết tu núp trong bóng tối.
“Quả nhiên không hổ là Đội viện giáp số 1!”
“Muốn ra tay sao?”
“Ngươi muốn tìm chết hả? Hiện giờ khí thế bọn họ đang ở đỉnh cao, chúng ta mà đụng vào thì chỉ có vỡ đầu chảy máu.”
“Vậy chúng ta cứ ngồi im nhìn thế này?”
“Gấp cái gì? Bọn họ là người, sẽ mệt mỏi sẽ kiệt sức. Huyết Thú thì lại có vô vàn, chúng chính là bia đỡ đạn của chúng ta. Cứ để chúng tận tình làm tiêu hao Nguyên lực của những người này. Chờ đến lúc bọn họ mệt mỏi, Nguyên lực tiêu hao hầu như sạch sẽ, thì chính là lúc chúng ta gặt hái.”
“Ý kiến hay!”
Giữa không trung, Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua bên này.
Đám Huyết tu đang nấp trong bóng tối lập tức nín bặt. Một lát sau, khi bọn chúng cẩn thận ló đầu ra nhìn lại, Đội viện giáp số 1 đã đi xa.
“Kia là Đoan Mộc Hoàng Hôn sao? Thật là lợi hại!”
“Hắn phát hiện ra chúng ta rồi!”
Cú ngoái đầu liếc nhìn vừa rồi của Đoan Mộc Hoàng Hôn đã tức khắc cảnh tỉnh những tên Huyết tu này. Năng lực của Đoan Mộc Hoàng Hôn đã gõ một tiếng chuông cảnh báo với bọn chúng.
“Vừa nãy có người ẩn nấp trong bóng tối dòm ngó chúng ta.”
Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên nói với Khương Duy.
Khương Duy giật nảy người: “Kẻ nào?”
“Không biết.” Đoan Mộc Hoàng Hôn lạnh lùng đáp: “Không cần để ý đến chúng. Tới nhà kho nhanh một chút! Hừ, biết ngay là không thể dựa dẫm vào hai cái tên kia được mà.”
Bởi đã quen phong thái đầy kiêu ngạo của Đoan Mộc Hoàng Hôn, Khương Duy chỉ mỉm cười gật đầu.
Đội viện giáp số 1 tiếp tục tiến quân về phía phủ thành chủ.
Cửa kho hàng, ba tên Huyết tu đứng theo hình chữ Phẩm, bao vây Sư Tuyết Mạn.
“Không ngờ chúng ta lại có thể bắt được một con cá lớn thế này! Đầu hàng đi, Nữ thần! Ta là người lóng ngóng, nếu như không cẩn thận làm ngươi bị thương, ta sẽ đau lòng lắm.” Tên Huyết Tu cầm đầu mờ ám nói.
Hai người còn lại hiểu ý, cười mờ ám hùa theo. Bọn chúng tham lam ngắm nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Sư Tuyết Mạn, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn khắp thân thể nàng. Bộ giáp toàn thân cũng không thể che giấu được vóc dáng mê hồn của Sư Tuyết Mạn, đôi mắt bọn chúng bùng cháy dục vọng dâm tà.
Trước đây, trong lòng bọn chúng, Sư Tuyết Mạn chính là Nữ thần cao quý không thể xâm phạm. Thế nhưng, hiện giờ bọn chúng biết mình đã không thể nào quay đầu lại, tất cả những ý nghĩ lệch lạc và dục vọng chôn sâu trong lòng lập tức không tài nào kìm nén được nữa.
Thấy người cầm đầu có vẻ quen mặt, Sư Tuyết Mạn nhìn chằm chằm vào kẻ này. Gã có vóc dáng cường tráng, mày kiếm mắt sao, có thể coi là tuấn tú. Quần áo trên người đã vô cùng rách nát, thế nhưng Sư Tuyết Mạn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là trang phục của hộ vệ phủ thành chủ.
Nàng chợt nhớ ra tên họ của kẻ này, Liêu Nam, hộ vệ thân tín của phủ thành chủ, đã từng kề vai chiến đấu với mình. Gã có năng lực không tệ, tính cách rất chín chắn, được thành chủ vô cùng coi trọng. Sau này, có người nói gã bị thương.
Con ngươi Sư Tuyết Mạn co rút lại: “Thương binh doanh? Trước kia các ngươi là thương binh của Thương binh doanh?”
“Quả nhiên không hổ là Nữ Thần! Ai cũng bảo ngực to thường không có đầu óc, nhưng ta thấy dù Nữ thần có ngực rất lớn, đầu óc lại không tồi chút nào.” Một tên Huyết tu khác nói bằng giọng quái gở. Gã có đôi mắt tam giác đặc trưng, con ngươi liên tục chuyển động.
“Các ngươi đã biến thành Huyết Tu?” Sư Tuyết Mạn hoảng hốt.
“Hì hì.” Liêu Nam cười hì hì: “Có ai muốn chết đâu? Sống tạm cũng là sống. Dù sao ta cũng là một kẻ cô độc, không có gì cần phải lo lắng. Trở thành một Huyết tu vĩ đại, thật là tốt.”
“Ngươi không hận Huyết tu?” Sư Tuyết Mạn hỏi.
“Hận thì có tác dụng gì? Bọn họ đã chết sạch rồi. Hận có thể giúp ta sống sót hay sao?” Liêu Nam lại tiếp tục cười hì hì.
“Phòng thủ thành phố là do các ngươi phá hoại?”
Liêu Nam xòe tay tỏ vẻ bất lực: “Nếu đã là Huyết tu, thì phải làm một vài việc Huyết tu cần làm.”
Sư Tuyết Mạn siết chặt Vân Nhiễm Thiên, chặt đến mức đốt ngón tay biến thành trắng bệch.
“Đầu hàng đi, các ngươi không có cơ hội đâu.” Gương mặt Liêu Nam trơ ra như đá: “Nếu như ngươi đồng ý gia nhập chúng ta, ta tin đại nhân sẽ cho ngươi cơ hội.”
“Đạo bất đồng.” Sư Tuyết Mạn phun ra ba từ.
Liêu Nam tỏ vẻ đầy tiếc nuối: “Chẳng bao lâu sao ngươi sẽ biết, rất nhiều kết cục có lẽ còn đáng sợ hơn cả cái chết.”
“Phí lời với cô ả làm gì? Muốn phản kháng thì cứ thỏa thích mà phản kháng.” Tên Huyết tu mắt tam giác huýt sáo đầy ngả ngớn: “Ngươi có thể hét lớn tiếng một chút, ta sẽ thích lắm đấy!”
Tiếng gã còn chưa tắt hẳn, một tên Huyết tu khác đã kích động không kìm chế nổi, gầm gừ nhào tới Sư Tuyết Mạn. Thân thể kẻ này giống như một ngọn tháp sắt, bắp thịt toàn thân nổi vồng, tràn đầy sức mạnh.
Gã giang hai cánh tay ánh lên màu đỏ tươi, giống như kìm sắt định siết chặt Sư Tuyết Mạn lại.
Giống như hoảng sợ trước uy thế của đòn đánh này của đối phương, Sư Tuyết Mạn giật mình lui về phía sau theo phản xạ. Gương mặt tên Huyết tu như tháp sắt càng trở nên dữ tợn hơn. Dáng điệu kinh hoàng của Sư Tuyết Mạn là liều thuốc kích thích mạnh nhất đối với phần thú trong cơ thể gã.
Gã cảm thấy toàn thân như bốc hỏa, thân thể không tự chủ được hơi nhào về phía trước. Gã chỉ mong sao có thể nhanh chóng ôm Nữ thần trong mộng tưởng vào lồng ngực mà thỏa sức chà đạp.
Đúng vào lúc này, đôi mắt Sư Tuyết Mạn chợt lóe sáng đầy lạnh lẽo. Bàn chân đang co lại trên đà lùi đột nhiên duỗi thẳng ra, nhanh như chớp giật bước về phía trước.
Vụt, thân hình nàng đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Một bóng mờ không có dấu hiệu nào báo trước xuất hiện trước mặt tên Huyết tu như tháp sắt, đáng sợ nhất là bên trong bóng mờ lại có một đốm sáng.
Tên Huyết tu như tháp sắt đầu tiên hơi biến đổi sắc mặt, nhưng sau đó lại ngoác miệng cười hô hố. Gã chẳng thèm né tránh, hai tay lại như hai vệt sáng đỏ tươi, nhào tới định ôm chặt lấy Sư Tuyết Mạn.
Chỉ cần ôm trúng, gã có đủ tự tin sẽ khống chế được Sư Tuyết Mạn! Đến khi đó, Sư Tuyết Mạn chính là con mồi một mình gã độc hưởng. Cho dù có bị thương, gã vẫn cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, chẳng đáng gì so với năng lực khôi phục mạnh mẽ của bản thân.
Từng cái Huyết văn nối tiếp nhau hiện lên trên da thịt, toàn thân rực màu đỏ tươi. Sắc đỏ tươi ánh lên màu kim loại sáng chói, khiến cho gã có vẻ giống như được đúc bằng sắt thép.
Gã tràn đầy tự tin. Gã thực sự có cảm giác, bắp thịt trên người mình còn cứng rắn hơn cả kim loại.
Vân Nhiễm Thiên không một chút hoa mỹ, đâm trúng người tên Huyết tu như tháp sắt.
Bên trong hang ngầm.
Cùng lúc Ngải Huy từng bước áp sát, cái chết dường như đang dần phủ bóng lên Thạch Vĩ. Trong lòng Thạch Vĩ vẫn đang giằng xé. Gương mặt Ngải Huy không có lấy bất cứ biểu cảm nào, ánh mắt hờ hững không một chút cảm tình. Thạch Vĩ cảm giác giống như một cỗ máy giết chóc tàn ác, đang tiếp cận mình, muốn gặt hái tính mạng của bản thân.
Cảm giác ngột ngạt khôn tả, gã cảm thấy mình giống như đang bị trói chặt trên đài xử chém, lưỡi đao đang được từ từ kéo lên cao, hơi thở của thần chết đã gần lắm rồi, chỉ một khắc sau là mình sẽ bị xử trảm.
Gã cảm giác tinh thần mình sắp sụp đổ.
Không, gã không muốn chết lần thứ hai!
“Ta đầu hàng!”
Gã há miệng thở hào hển, chẳng biết từ lúc nào toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Khi ba từ này vừa thốt ra khỏi miệng, gã cảm thấy toàn thân cực kỳ thoải mái, như vừa trút được gánh nặng.
Sau này sẽ ra sao để sau này hãy tính, giờ quan trọng nhất là sống sót.
Bị kiếm gác lên cổ, thần kinh bị kích thích khiến toàn thân nổi da gà. Nhưng gã lại thở phào một hơi, bởi vì Ngải Huy không giết mình.
“Nói những gì ngươi biết nghe coi.”
Mặt Ngải Huy không có biểu hiện gì khác lạ, không thể đoán ra được tâm trạng hắn ra sao.
. . .
Một lát sau, khi Ngải Huy đã hỏi xong, Thạch Vĩ thở phào một hơi. Ngải Huy hỏi kỹ càng từng ly từng tý, hơn nữa còn hoàn toàn không cho gã một chút thời gian suy nghĩ nào. Chỉ cần gã hơi do dự, cây kiếm gác trên cổ lập tức dí sát vào da thịt. Thậm chí, có một số vấn đề còn hỏi đi hỏi lại.
Thạch Vĩ không dám gian dối bất cứ câu nào, hai năm rõ mười khai ra tuốt tuồn tuột.
Sau khi khai xong, gã lập tức thả lỏng.
Đến lúc này, gã lại không còn lo lắng gì nữa, nguyên nhân là vì cảm thấy Ngải Huy nói rất có lý. Gã còn sống mới có thể mang lại nhiều ích lợi hơn cho họ, đám người Ngải Huy hoàn toàn không cần thiết phải giết gã.
Tuy vậy, dù gã đã cố khống chế bản thân, nhưng cơ thể thỉnh thoảng vẫn tỏa ra sát ý, lúc nào cũng khiến gã chỉ chực nhào tới.
Nhu nhược và chém giết khiến gã vô cùng mâu thuẫn, cũng làm cho lập trường bản thân dao động không ổn định.
Chạy trốn khỏi tay Ngải Huy?
Gã cảm thấy rất khó. Ngải Huy khiến gã liên tưởng tới đại nhân Điền Khoan. Có lẽ năng lực không sánh bằng, thế nhưng Ngải Huy cũng khiến người khác tuyệt vọng y hệt như đại nhân Điền Khoan. Đại nhân Điền Khoan là người gã không tài nào xét đoán được, nhưng còn Ngải Huy vì sao lại lợi hại như vậy?
Gã không tìm ra nguyên nhân.
Ngay khi gã còn đang chìm trong suy tư, cổ chợt mát lạnh, ý thức gã chìm vào bóng tối.
Cái xác không đầu đổ nhào xuống vũng máu. Đầu Thạch Vĩ lăn lông lốc ra ngoài, đôi mắt gã vẫn còn mở trừng trừng, gương mặt vẫn giữ nguyên nét ngạc nhiên khi còn sống.
Thân hình Ngải Huy hòa lẫn vào trong bóng tối.
Một lát sau, giọng nói hơi run rẩy của vị thợ cả vang lên: “Ta cứ tưởng ngươi thật sự không giết hắn. . .”
“Lừa hắn thôi.”
Gương mặt Ngải Huy lạnh lùng như điêu khắc, đôi mắt lóe sáng đầy uy nghiêm trong bóng tối.
Khi hắn dò hỏi Thạch Vĩ về những thông tin bí mật, bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chấn động dữ dội. Thương binh doanh tự giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại bốn mươi lăm tên Huyết tu. Ngay khi biết được điều này, Ngải Huy đã quyết định không giữ lại người sống. Có thể trở thành một trong số bốn mươi lăm kẻ còn sống sót, Thạch Vĩ tuyệt đối không vô hại giống như biểu hiện bên ngoài của gã.
Hành động kế tiếp lại quan trọng biết bao, không thể có một sai lầm nhỏ nào, Ngải Huy sẽ không để lại mối họa ngầm này.
Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn có một ngọn lửa đang hừng hực cháy, vô cùng phẫn nộ.
Nhất định phải giết Điền Khoan!