Ngũ Hành Thiên

Chương 199: Chương 199: Nghiêm Hải




Nghiêm Hải đứng tít đằng xa, nhìn Ngải Huy cất tinh thể máu vào trong ngực áo không chớp mắt, ánh mắt đầy nóng bỏng.

Thành Tùng Gian nghiên cứu tinh thể máu nhưng không thu được bất cứ kết quả nào, khiến cho y hầu như chẳng tốn một chút công sức nào đã kiếm được tinh thể máu. Sau khi y sử dụng bốn viên tinh thể đó, Huyết linh lực trong cơ thể tăng vọt. Y cảm giác mình đã có được lực lượng vô tận.

Chỉ cần có thêm mấy viên tinh thể máu nữa, y chắc chắn sẽ đột phá.

Y vô thức đưa tay vuốt ve vết sẹo trên tay trái. Vết sẹo rất dài, chạy từ cổ tay tới tận khuỷu. Lúc đó, hầu như toàn bộ cánh tay trái của y đã hoàn toàn bị liệt. Nhưng rất may là công pháp của tổ chức đã giúp y nối lại được gân tay.

Y gia nhập tổ chức đã từ rất lâu, từng tham gia cạnh tranh vị trí Thần Sứ. Đen đủi thay, y bị loại từ rất sớm. Nhưng như thế hóa ra lại là may, vì bị loại ngay từ đầu cho nên y mới còn sống. Nghe nói, sau mấy vòng cạnh tranh, toàn bộ người tham gia đều bị sáu kẻ kia giết sạch.

Chính điều đó đã tạo ra cơ hội cho y.

Y nhận nhiệm vụ nằm vùng ở Cảm Ứng Tràng. Sở dĩ Nghiêm Hải không lựa chọn những thành thị với quy mô lớn là vì y tự biết năng lực của mình ra sao. Ở những thành thị lớn đó, với thực lực yếu kém của mình y sẽ chẳng làm nên công cán gì. Nhưng nếu là ở Cảm Ứng Tràng, có lẽ y sẽ kiếm được một vài cơ hội.

Tổ chức thần thông quảng đại, vượt quá sức tưởng tượng của y. Y dễ dàng được sắp xếp vào Cảm Ứng tràng. Vỏ bọc thân thế không chê vào đâu được, không có bất cứ ai hoài nghi.

Từ lúc nằm vùng đến giờ đã là năm năm.

Thời gian dài dằng dặc đến nỗi y gần như đã quên mất thân thế của mình, cho đến khi Huyết Tai bùng phát.

Y trăm triệu lần không nghĩ tới, Huyết Tai lại bắt đầu bùng phát từ Cảm Ứng Tràng. Ngoài khiếp sợ ra, y mừng như điên. Y thừa hiểu, đây là cơ hội ngàn năm một thưở đối với mình.

Y đã rất nôn nóng, thời gian năm năm thực sự không dễ dàng vượt qua. Y đóng vai một vị Mộc tu. Để kiếm được Thần huyết tu luyện hàng ngày, y đã trồng một ít Huyết Thực trong phòng kín. Những Huyết Thực đó là kết quả nghiên cứu ban đầu của tổ chức, phẩm chất của Thần Huyết mà chúng có thể cung cấp rất thấp.

Tiến độ tu luyện của y rất chậm.

Huyết Tai bùng phát, tiến độ tu luyện của y tiến triển cực nhanh. Tinh thể máu xuất hiện làm cho y thèm chảy nước dãi. Liên tục dùng mấy viên tinh thể máu, y đã bắt đầu ngưng kết ra Huyết Văn. Chỉ cần ngưng kết Huyết Văn thành công, y sẽ trở thành thành viên chính thức, không còn là một nhân viên vòng ngoài nữa.

Phải tìm biện pháp.

Y biết mặt Ngải Huy. Hiện giờ, trong thành Tùng Gian, người không nhận ra Ngải Huy thì chẳng có mấy ai. Thành chủ phủ không ngừng tuyên dương thành tích chiến đấu huy hoàng của Đội Viện Giáp số 1, mấy người Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn đã thực sự trở nên nổi tiếng. Ngay cả nơi bọn họ đóng quân, đạo tràng Binh Phong cũng không còn là nơi bí mật nữa.

Mọi người hâm mộ phần thưởng hậu hĩnh mà họ được ban, sùng bái chiến tích và năng lực của họ.

Dường như cảm nhận được y đang nhìn mình, Ngải Huy quay đầu nhìn sang phía bên này. Nghiêm Hải vội vàng cúi thấp đầu. Khi y ngẩng lên thì Ngải Huy đã chuyển ánh mắt sang bên kia, tiếp tục chăm chú quan sát cuộc chiến của mấy người Sư Tuyết Mạn.

Nghiêm Hải không có tâm trạng xem đám người Sư Tuyết Mạn chiến đấu, y cúi thấp đầu, lặng lẽ bỏ đi.

Vừa tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ của Ngải Huy, y tự biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ. Nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là y bó tay chịu trói. Tuy rằng bản thân vẫn chưa ngưng kết ra được Huyết văn, nhưng công pháp của tổ chức kỳ diệu có một không hai, y cũng có năng lực mà người khác không có.

Y bước đi rất vội vã. Nếu chỉ chốc lát sau, nhóm người Ngải Huy kết thúc chiến đấu rồi quay trở về đạo tràng Binh Phong ngay, vậy thì kế hoạch của y sẽ tan thành mây khói.

Y len lỏi qua đống đổ nát. Trên đường phố không có người nào qua lại. Khắp toàn thành, trên đường phố hoặc là đang diễn ra chiến đấu, hoặc là những đống hoang tàn nối tiếp nhau, vắng lặng không nhìn thấy một bóng người dân thường.

Mấy chỗ đổ nát tỏa khói cuồn cuộn, khiến cảnh tượng hoang vắng một cách lạ lẫm.

Nghiêm Hải ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy chỗ đó rồi dời ánh mắt sang chỗ khác. Y đã sinh sống ở cái thành thị hẻo lánh này được năm năm, cảnh tượng trước mặt thực sự khiến y có cảm giác là lạ. Đầu sỏ gây nên cảnh hoang tàn trước mặt lại là chốn mà y theo đuổi, trong lòng y chợt nảy sinh mầm mống hối lỗi.

Nhưng những cảm xúc đó không có bất cứ ý nghĩa gì, nhanh chóng tan biến.

Ai mà chẳng sống vì chính mình, không phải vậy sao? Ai quản được nhiều như vậy?

Ánh mắt y lại trở nên cuồng nhiệt, đó chỉ là cơn đau nhất thời!

Chỉ niết bàn mới có thể tân sinh, chỉ có lửa mới có thể đốt sạch những gì bẩn thỉu trên thế gian.

Chỉ có hoàn toàn phá hủy Ngũ Hành Thiên đã mục nát, mới có thể thành lập Thần quốc chân chính!

Bởi ở đây năm năm, đã thuộc nằm lòng phố xá, nên y chẳng tốn mấy công sức đã tìm được đạo tràng Binh Phong.

Nhìn đạo tràng Binh Phong đã hoàn toàn biến thành một pháo đài như nhím xù lông, y hơi ngẩn người ra. Một lát sau, y mới chợt nhớ ra, trong đội ngũ của Ngải Huy có một vị học viên hệ Thổ. Có lẽ đây chính là tác phẩm của người đó.

Y lặng lẽ nghe ngóng bên ngoài một lúc, trong viện không có người. Y nhếch mép cười rồi lấy từ trong ngực áo ra một hạt giống to cỡ hạt đậu.

Sở dĩ tạo vỏ bọc là vị mộc tu, là bởi trước khi y gia nhập vào tổ chức thì bản thân y chính là một vị mộc tu. Năm năm qua, tuy rằng không tiến triển bao nhiêu trên con đường Huyết Luyện, nhưng y vẫn tìm ra một vài công dụng của Huyết Linh Lực.

Hạt giống đang cầm trên tay chính là tâm huyết của y.

Vỏ hạt giống xanh biếc, có thể thấy rõ những đường vân nhỏ xíu màu đỏ. Đó là hạt cỏ lông trâu đã được y dùng Huyết Linh Lực cải tạo giống qua một lần. Cỏ lông trâu là một loại cỏ rất phổ biến, năng lực sinh sôi rất mạnh, hầu như chỉ cần nơi nào có đất là có thể nhìn thấy bóng dáng chúng. Chúng có sức sống ngoan cường. Cho dù là khe gạch đá hay khe ngói trên mái hiên, chúng cũng có thể cắm rễ sinh trưởng.

Nguyên nhân Nghiêm Hải lựa chọn cỏ lông trâu chính là vì chúng không gây sự chú ý. Chẳng ai buồn để ý đến một ngọn cỏ lông trâu bỗng nhiên mọc trong nhà mình cả.

Y ném hạt cỏ lông trâu vào trong đạo tràng.

Bàn Tử cảm giác mình mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, Lâu Lan nói tắm trong dung nham có thể rèn luyện Nguyên lực Hỏa, vậy là Ngải Huy nhấc chân đạp gã xuống dòng dung nham.

Gã liên tục tắm rửa... hì hục kỳ cọ...

Tỉnh dậy sau cơn mê, Bàn Tử cảm thấy toàn thân vô cùng nhức mỏi, giống như đã thật sự kỳ cọ rất lâu vậy.

Bản Tử thở hổn hển, nhìn khắp bốn phía. Đến khi nhìn thấy mình vẫn đang ở trong phòng, gã mới thở phào nhẹ nhõm. Quá tốt rồi, không có dòng dung nham nào hết.

Gã bi ai cảm thấy, sở dĩ mình có giấc mộng như thế, nhất định là vì tên Ngải Huy máu lạnh cuồng tu luyện kia thường bắt mình tu luyện với cường độ quá cao, nên mới làm cho mình sinh ra bóng ma tâm lý.

Chờ chút... Hình như không thích hợp một chút nào...

Vừa liếc mắt thấy Không Tâm Thương Nhĩ trên mặt đất, Bàn Tử chợt nhớ ra, sắc mặt tự nhiên tái mét.

Không ngờ mình lại uống tinh dầu ớt!

Thật là đáng sợ. . . Mình cũng dám uống tinh dầu ớt cơ đấy!

Bàn Tử bị chính mình dọa nhảy dựng lên. Nhưng chẳng bao lâu sau, gã đã cảm thấy vô cùng đắc ý. Ngay cả tinh dầu ớt mà mình còn dám uống, xem ra mình mới là một người đàn ông chân chính a! Gã hạ quyết tâm, sau này nếu như phải thi đấu với Ngải Huy, ngoại trừ thi đấu uống tinh dầu ớt ra, gã tuyệt đối sẽ không thi đấu bất cứ môn nào khác.

Ngải Huy tuyệt đối sẽ không dám uống tinh dầu ớt.

Có thể vượt qua Ngải Huy ở một phương diện nhất định, Bàn Tử rất đắc ý, cảm thấy cuộc đời ngập tràn ánh nắng.

Gã nghênh ngang ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy trong sân không có một bóng người, gã lập tức ngây người như gà gỗ. Mọi người đâu cả rồi? Bàn Tử tái mặt, chẳng lẽ đã đi chiến đấu hết? Mình đã ngủ lâu như vậy sao?

Gã vội vàng lao vọt về phía trọng thuẫn đang đặt trên giá vũ khí. Việc khác gã không biết, nhưng nếu như Ngải Huy gặp phải bất trắc gì, vậy thì mình chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Bàn tay to như chuối mắn xách trọng thuẫn lên, gã định xông ra ngoài cổng. Ủa, hình như trọng thuẫn nhẹ hơn một chút?

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một viên gì đó rơi trúng đầu gã.

Hả?

Bàn Tử sửng sốt, nhìn khắp bốn phía, trên mặt đất chẳng có thứ gì. Chẳng lẽ nó đã dính trên mũ mình? Gã tháo cái mũ của Tùng Gian Giáp xuống. Quả nhiên trên mũ có một ngọn cỏ, là loại cỏ lông trâu rất phổ biến.

Cỏ sao lại bay lên đầu mình? Vừa rồi rõ ràng là một vật tương tự như một hòn đá nhỏ cơ mà.

Lòng tràn đầy nghi hoặc, Bàn Tử chuẩn bị nhổ cây cỏ dại mọc trên mũ xuống, đột nhiên trên cây cỏ lông trâu có một đóa hoa từ từ nở ra. Bàn Tử lại sửng sốt, một cây cỏ dại đột nhiên nở hoa trước mặt mình với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chuyện này kỳ quái tới mức độ nào đây.

Kỳ quái nhất là ở giữa đóa hoa cỏ lông trâu có một hoa văn hình con mắt.

Con mắt?

Mắt Bàn Tử sáng ngời, chẳng lẽ là biến dị của cỏ lông trâu? Gã càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Gã và Ngải Huy đã lăn lộn ở nơi hoang dã vài năm, nhìn thấy vô số loại thực vật, nhưng chưa từng nhìn thấy cỏ lông trâu nào đặc biệt như thế.

Bất kỳ một loại thực vật nào, hễ phát sinh biến dị thì đều là của hiếm. Mộc tu có sở thích thu mua thực vật phát sinh biến dị. Rất nhiều loài mới lạ đã được mộc tu nuôi trồng ra bởi sở thích này.

Của hiếm đây! Có thể bán được với giá cao, hoàn toàn là của hiếm!

Nhưng Bàn Tử lại tương đối ủ rũ. Đáng tiếc hiện giờ đang xảy ra Huyết Tai, mấy thứ thế này không bán được giá quá cao.

Hả? Vì sao con mắt này lại biết nhấp nháy?

Mắt Bàn Tử đối chọi với con mắt trên cỏ lông trâu, song phương cùng sững sờ mất một lúc.

Lông tóc toàn thân dựng đứng hết cả lên, chỉ chớp mắt sau Bàn Tử đã kịp phản ứng. Gã ném phắt cái mũ đang cầm trên tay đi rồi lao vọt ra bên ngoài.

Bên ngoài cửa đạo tràng Binh Phong, Nghiêm Hải hết sức tự tin, hạt giống cỏ lông trâu chỉ cần rơi xuống đất là sẽ bén rễ nảy mầm. Quả nhiên không bao lâu sau, y đã cảm nhận được hạt giống bắt đầu nảy mầm. Chỉ một lát sau, trong đầu chợt có linh cảm, bắt được một dao động yếu ớt, y biết cỏ lông trâu đã nở hoa rồi.

Y vận chuyển Huyết linh lực trong cơ thể tập trung hết vào mắt phải. Cảnh tượng trước con mắt phải của y hoàn toàn biến thành màu đỏ. Một lát sau, sắc đỏ dần tan biến, cảnh vật lại trở lại bình thường trong tầm mắt.

Nghiêm Hải đang tràn đầy tự tin thì trước mặt xuất hiện một gương mặt béo ú, mang theo vẻ kích động nhìn y.

Có chuyện gì thế này?

Nghiêm Hải sững sờ mất một thoáng, rồi mới kịp phản ứng. Đáng chết, bên trong có người! Ngay khi mắt mình đối chọi với mắt tên béo, y rõ ràng nhìn thấy đối phương giống như một con mèo xù lông lên khi gặp phải nguy hiểm.

Không tốt!

Gương mặt Nghiêm Hải tái nhợt. Bất chấp tất cả, y lập tức quay người cuống cuồng chạy ra đầu ngõ.

"Đừng chạy!"

Tiếng hét giận dữ của Bàn Tử vang lên ở phía sau, Nghiêm Hải chạy càng nhanh hơn. Y không dám quay đầu lại, chỉ cắm đầu cuống cuồng bỏ chạy.

Bàn Tử cầm trọng thuẫn, mặc giáp toàn thân, vô cùng nặng nề, tốc độ chậm chạp, đành trơ mắt nhìn đối phương chạy càng lúc càng xa. Mắt thấy đối phương sắp biến mất ở khúc ngoặt của ngõ hẻm, Bàn Tử nổi giận ném trọng thuẫn xuống, hai tay đấm về phía sau.

Rầm!

Lửa cháy bừng bừng vượt quá mong đợi của Bàn Tử, ầm ầm phun ra từ hai nắm đấm của gã.

Bàn Tử có cảm giác như mình bị một chiếc xe đột ngột tông trúng. Lực tông khủng khiếp khiến cổ gã lật ngửa hẳn về sau, thân thể nặng trịch bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, bắn tung về phía đầu ngõ.

Hai má nần nẫn thịt của Bàn Tử lập tức trắng bệch.

Ngọn lửa và tốc độ này... dường, dường như rất không phù hợp đi...

Gã trợn tròn mắt nhìn bóng lưng đối phương cấp tốc phóng đại trong tầm mắt. Không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, gã giống như một chiếc xe chất đầy lương thực bị mất lái, đâm sầm vào đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.