Ngũ Hành Thiên

Chương 708: Chương 708: Nguy hiểm từ trên bầu trời




Dịch: Độc Hành

Ngải Huy một đường chạy như điên.

Phía sau hắn, một bụi cây treo đầy quả màu đỏ đang đuổi theo không bỏ.

Kho lúa? Hắn hiện tại cảm thấy xấu hổ với suy nghĩ ngây thơ của mình. Ngải Huy tự cho là tu luyện ra Quỷ Kiếm có thể đại sát tứ phương, nhưng rất nhanh đã bị các loại thực vật kỳ quái dạy cho một bài học.

Những thực vật này thật sự rất kỳ quái, phá vỡ tưởng tượng của Ngải Huy, như bụi cây đang đuổi theo hắn không bỏ này.

Khi lần đầu thấy bụi cây này, Ngải Huy bị trái cây treo trên thân cây hấp dẫn. Trái cây đỏ rực treo đầy cành, sung mãn kiều diễm, trong không khí tràn ngập mùi hương ngòn ngọt kỳ dị, thập phần mê người.

Nhưng mà...

Ngải Huy đang guồng chân chạy, trong lòng chợt báo động vội nhảy qua một bên. Một quả hồng bay “vèo” lướt qua gương mặt của hắn, lực lượng cường đại vô cùng, khí lưu mãnh liệt chà xát làm má Ngải Huy đau nhức.

Ầm!

Ánh lửa màu vỏ quýt đột nhiên sáng lên, đó là quả hồng đánh trúng mặt đất sinh ra bạo tạc nổ tung. Khí lưu cuồng bạo làm cho Ngải Huy cảm giác mình tựa như chiếc thuyền lá nhỏ trong gió lốc, khó có thể ổn định thân hình.

Thời điểm đối mặt, Ngải Huy không biết sâu cạn, dùng Quỷ Kiếm ngăn cản quả hồng, kết quả cả người cùng kiếm bị đánh bay ra sáu bảy mươi trượng. Toàn thân bị cháy như hun khói, thật giống như thợ mỏ đào than đá, mà Quỷ Kiếm cũng đại thương Nguyên khí, ảm đạm rất nhiều.

Ăn phải đau khổ, Ngải Huy không nói hai lời, nhanh chân bỏ chạy, không bao lâu liền nghe sau lưng có tiếng động, quay đầu lại nhìn, lập tức hồn phi phách tán.

Bụi cây vậy mà bò trên mặt đất, bảy tám rễ cây đạp xoát xoát nhanh chóng di động trên nham thạch, tựa như chân nhện hay đám chân rết. Động tác của nó mau lẹ linh hoạt, Ngải Huy không cách nào phi hành nên phải liên tục thay đổi phương hướng, nhưng không thể thoát khỏi.

Ngải Huy thiếu chút nữa chửi thề, cuối cùng có phải là thực vật hay không? Có thể an phận thủ thường, an tâm làm tốt một cây thực vật không?

Một mực đuổi tới hiện tại, bụi cây không có nửa điểm ý tứ buông tha.

Sau lưng tiếng gió lần nữa truyền đến.

Giữa không trung, khoé mắt Ngải Huy nhảy dựng lên, hú lên quái dị: “Kiếm!”

Quỷ Kiếm vây xung quanh phút chốc xuất hiện trước mặt hắn, theo thứ tự trải rộng ra, tựa như một cây cầu nổi. Thân hình Ngải Huy gập lại, nhảy lên cây cầu nổi Quỷ Kiếm, giẫm đạp thân kiếm, tựa như một con báo linh hoạt, mượn lực chạy như điên.

Ầm ầm ầm!

Vị trí vừa rồi bị hỏa diễm màu vỏ quýt bao phủ, Ngải Huy cảm thấy một cỗ đại lực từ sau lưng đẩy tới. Hắn không chút nào chống cự, ngược lại mượn cỗ lực lượng này, bỗng nhiên vọt lên phía trước.

Vèo, thân hình hắn bạo khởi, thừa cơ kéo giãn khoảng cách với bụi cây.

Rốt cuộc thoát khỏi gốc cây này rồi, trong nội tâm Ngải Huy buông lỏng một hơi. Uy lực quả hồng kinh người, ngạnh kháng chỉ có ăn đau khổ.

Bỗng nhiên, bầu trời tối sầm lại.

Ngải Huy không khỏi ngẩng đầu lên, AhAhh, hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Một đám mây lớn màu xanh lá đang chậm rãi bay về hướng hắn, che phủ cả bầu trời, làm phía dưới hiện lên bóng râm cực lớn.

Cảm giác nguy hiểm khó hiểu nổi lên trong lòng Ngải Huy, hầu như đồng thời, Quỷ Kiếm vây xung quanh chấn động ông ông, là bọn chúng đang cảnh báo. Ngải Huy không chần chờ chút nào, dưới chân bỗng nhiên phát lực, tựa như một mũi tên rời cung, điên cuồng xông về phía trước.

Đám mây màu xanh lá trên đỉnh đầu bắt đầu chậm rãi hạ xuống, bóng râm bao phủ càng nồng đậm, cảm giác nguy hiểm trong lòng Ngải Huy càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt đến độ trái tim của hắn cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tốc độ đám mây đáp xuống không chậm chút nào, chỉ có điều bởi vì thể tích nó vô cùng khổng lồ, nên nhìn có vẻ chậm chạp.

Ầm ầm ầm!

Sau lưng vang lên liên tục tiếng nổ mạnh, Ngải Huy không dám quay đầu lại nhìn, hắn dùng hết toàn lực vùi đầu xông ra phía ngoài.

Nếu như hắn có thể nhìn thấy tình cảnh sau lưng, hắn nhất định sẽ thấy quyết định của mình là chính xác cỡ nào.

Thời điểm đám mây màu xanh lá bay tới, bụi cây đồng dạng cũng phát hiện ra nguy hiểm. Nó nhanh chóng hoạt động rễ cây, phóng về hướng hang ổ của mình. Nhưng mà rất nhanh, nó liền ý thức được đây chỉ phí công, bóng râm phía trước bao phủ một khu vực vô biên vô hạn tựa như thông đến thâm uyên địa ngục.

Mà giờ khắc này, đám mây màu xanh lá cách mặt đất chưa tới hai mươi trượng.

Dường như bức tường lấp kín vô biên vô hạn từ bầu trời chậm rãi áp xuống, muốn ép mọi thứ thành bánh.

Bụi cây đình chỉ chạy trốn, nó kịch liệt run run nhánh cây, từng quả hồng ly khai ngọn cây, như mưa bắn tới đám mây màu xanh lá.

Ầm ầm ầm!

Từng đoàn từng đoàn hào quang màu quả quýt sáng lên, mãnh liệt nổ tung tạo ra sóng xung kích, trong không gian nhỏ hẹp càng thêm kinh người, thổi trúng bụi cây bay ra xa mấy trăm trượng.

Trên tầng mây, đột nhiên khua lên nguyên một đám bóng khí màu xanh lá, mây xanh vô biên vô hạn tựa như cao su màu xanh lá mềm mại mà cứng cỏi.

Tầng mây càng ngày càng thấp, Ngải Huy cảm giác nó hầu như muốn chạm đến đỉnh đầu của mình, khiến hắn không thể không cúi đầu xuống.

Chung quanh đều triệt để tối om, chỉ có phía trước còn thừa lại một tia ánh sáng.

Sắp không kịp rồi!

Ngải Huy hít một hơi, tay bấm kiếm quyết, Quỷ Kiếm vây quanh bên người phút chốc sáng lên hào quang. Bọn chúng tụ tập lại trước mặt Ngải Huy, xoay tròn với tốc độ cao, giống như một thanh ô ánh sáng, đầu ô nhọn chỉ về hướng phía trước.

Đầu mũi tám thanh Quỷ Kiếm đột nhiên sáng lên hào quang, ánh sáng chiếc ô bỗng nhiên khép lại.

Tám kiếm hợp nhất, lập tức đôi tay Ngải Huy chụp một phát bắt được chuôi kiếm.

Chỉ thấy trong bóng đêm có một điểm ánh sáng sáng lên, “Viu” một tiếng nhẹ nhàng như gió, thoáng như một vì sao băng lóe lên rồi biến mất, bay sát mặt đất, nhanh vô cùng chui vào trong khe hẹp kia.

Một đạo kiếm quang yếu ớt phút chốc từ dưới tầng mây dày đặc bay ra.

Ngải Huy chạy như điên đột nhiên cảm giác hai mắt tỏa sáng, hắn lao ra khỏi tầng mây bao phủ!

Xùy xùy xùy, kiếm quang cày xuống mặt đất một rãnh sâu thẳng tắp kéo dài sau lưng Ngải Huy. Kiếm quang bay ra khoảng ba bốn dặm bên ngoài mới dừng lại. Thời điểm Ngải Huy rơi xuống đất, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, dưới chân như nhũn ra.

Một lát sau, hắn phục hồi tinh thần, nhìn lại sau lưng.

Một mảnh biển xanh biếc cực lớn hiện ra trước mặt hắn, nhìn không thấy điểm cuối. Nếu như không tận mắt thấy nó từ trên trời giáng xuống, Ngải Huy nhất định cho là mình gặp một bãi cỏ cực lớn.

Hắn cẩn thận từng li từng tí đến gần, nhìn kỹ mới hiểu rõ được vài phần. Cái này căn bản không phải là cỏ gì, mà là như một loại tảo. Chúng nhìn nhẹ nhàng vô lực, hết sức nhỏ như đầu sợi tóc, quấn quanh một chỗ. Dày quá trăm trượng, khiến chúng trở nên dị thường đáng sợ.

Trên biển xanh biếc bằng phẳng, khua lên một đám như mụt lớn nhỏ không đều, bên trong hình như có thứ gì đó đang liều mạng nhúc nhích, giãy giụa.

Ngải Huy suy đoán đó là thực vật khác không kịp trốn thoát.

Trên mặt biển xanh biếc bắt đầu bay lên từng cơn sóng lớn, đó là tảo xanh chen chúc tới hướng những mụt nổi kia.

Mặc dù kiến thức Ngải Huy rộng rãi, tình cảnh trước mắt lại làm cho hắn sởn hết cả gai ốc.

Bụi cây khiến Ngải Huy chạy trối chết, lại không giãy giụa trong biển mây màu xanh lá này, có lẽ đã bị thôn phệ. Trên thực tế, trong tầm mắt Ngải Huy, không thấy bất luận thực vật nào chạy thoát để tìm đường sống.

Dần dần, sóng lớn mãnh liệt của tảo biển màu xanh lá yên ắng xuống, hình thành một mặt phẳng như được ủi trải ra, nhìn không thấy một nếp uốn nhỏ nào.

Toàn bộ quá trình, Ngải Huy không làm bất luận động tác dư thừa nào. Hắn biết rõ, quái vật khổng lồ trước mắt, tuyệt đối không phải là thứ mình có thể trêu chọc. Ở thế giới thực vật kỳ quái này, thứ này tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp trong chuỗi thực vật sinh tồn tự nhiên nơi đây.

Tảo mây màu xanh lá yên ắng xuống, lại bắt đầu chậm rãi ly khai mặt đất, bay lên bầu trời.

Đến bầu trời cao, thân hình nó bắt đầu co rút lại. Một lát sau, nó liền biến thành một ngọn núi màu xanh lá trôi lơ lửng trên không trung. Nó tiếp tục bay lên, cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ bình thường.

Mắt thấy toàn bộ quá trình, Ngải Huy quyết định về sau phải lưu ý những nguy hiểm đến từ bầu trời.

Sự thật chứng minh, quyết định này là chính xác.

Về sau Ngải Huy đang ở trong trận hoa tuyết màu lam, lại chứng kiến tảo mây bày ra trước mặt như thế nào, chặn lại tất cả hoa tuyết trong phạm vi mấy trăm mẫu.

Trải qua đoạn nguy hiểm này, làm cho Ngải Huy không dám chủ quan nữa.

Cũng không biết có phải Ngải Huy trở nên cảnh giác với bầu trời hay không, hắn nhiều lần mơ hồ cảm giác được phía trên bầu trời, giống như có một đám ý thức âm thầm chú ý tới hắn. Nhưng khi hắn cẩn thận nắm bắt sợi chấn động này, thủy chung không thu hoạch được gì.

Là có tồn tại cường đại sao?

Hắn rất muốn bay lên chỗ sâu trong không trung, xem một chút tới cùng là cái gì. Đáng tiếc hiện tại hắn không thể phi hành.

Ban đầu hắn tỉnh lại ở đây, hẳn là rìa bên ngoài của thế giới này, chỗ đó hư vô hoang vu, mỏng manh không có gì. Mà hôm nay, hắn tựa hồ đang tiến đến khu vực trung tâm của thế giới này, hắn có thể cảm nhận được không chỗ nào không có áp lực.

Hắn cảm giác mình tựa như đang ở trong nước.

Loại áp lực vô hình này làm cho Ngải Huy cảm thấy phải cố hết sức. Hắn không chỉ không thể phi hành, mà làm gì cũng đều tiêu hao tăng lên nhiều. Hắn nhất định phải không ngừng cường hóa Quỷ Kiếm, mới có thể thích ứng dần dần với áp lực gia tăng này.

Thời điểm hắn cảm thấy đã cố hết sức, để thoả đáng hắn lại lui về sau một chút. Tìm kiếm những thực vật hắn có thể chiến thắng, tăng cường thực lực của mình.

Hôm nay số lượng Quỷ Kiếm của hắn đã gia tăng đến mười sáu thanh, đối với hắn thì đây là một bước đại nhảy vọt.

Nhưng mà thực vật hắn tao ngộ, cũng trở nên càng ngày càng nguy hiểm và cường đại.

Sở dĩ còn gọi chúng là thực vật, là do thói quen của Ngải Huy. Những sinh vật kỳ quái này, ngoại trừ ngoại hình giống thực vật thì những tập tính khác lại giống động vật nguy hiểm ăn thịt hơn.

Hiện tại hầu như tất cả thực vật Ngải Huy gặp phải đều có thể tự do di động.

Áp lực Ngải Huy đại tăng.

Điều này có ý nghĩa là hắn tuy vẫn là thợ săn, nhưng sẽ trở thành con mồi của thực vật khác. Hắn cần phải duy trì cảnh giác bất luận lúc nào. Cũng may là hắn hiểu rõ điều này, hắn thỉnh thoảng lại có một loại cảm giác, giống như là trở lại làm cu li trong đoạn thời gian mới vào Man Hoang trước kia.

Tất cả nguy hiểm đều không biết trước.

Hắn cẩn thận chỉnh đốn hài cốt trên mặt đất, đây là bụi gai khiến hắn phí khí lực rất lớn. Bên trên bụi gai màu đen, gai nhọn xanh thẳm rậm rạp chằng chịt, phía trên thỉnh thoảng thấy hồ quang điện thật nhỏ lóe sáng.

Đây là gốc thực vật có thể phóng điện mà Ngải Huy thấy đầu tiên, hắn cảm thấy rất hứng thú.

Một thanh Quỷ Kiếm đưa đến gần một cây gai nhọn màu lam, “Xẹt”, một đạo hồ quang điện thật nhỏ đánh lên Quỷ Kiếm. Truyền đến cảm giác hơi tê tê, Ngải Huy vẫn không nhúc nhích, hắn ở đây cẩn thận cảm nhận.

Một lát sau, hắn lại dùng Quỷ Kiếm thử mấy lần, như đang suy nghĩ cái gì.

Vì vậy hắn can đảm làm một động tác, đó là ngón tay đặt lên trên đầu bụi gai.

Xẹt xẹt!

Hồ quang điện chói mắt trên bụi gai sáng lên, giống như một đạo Linh xà, phút chốc quấn lên ngón tay Ngải Huy, chui vào trong cơ thể hắn. Bụi gai vừa rồi không còn khí tức, bỗng nhiên sống lại, bay tới Ngải Huy. Trên bụi gai rậm rạp chằng chịt lam gai nhọn, lóng lánh hào quang nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một đạo hồ quang điện càng thêm chói mắt từ giữa ngón tay Ngải Huy phóng ra, bắn trúng bụi gai.

Bụi gai bay đến đột nhiên cứng đờ, hằng hà hồ quang điện dọc theo lam gai nhọn chiết xạ ra, du đãng, lam gai nhọn cũng nhao nhao bạo liệt ra.

Chẳng biết lúc nào, hai con ngươi Ngải Huy bao phủ một tầng hồ quang điện màu xanh thẳm, không giận mà uy.

Kiếm quang đan vào, bụi gai đứt từng khúc.

Quỷ Kiếm trôi lơ lửng quanh thân Ngải Huy, thân kiếm hiển hiện rậm rạp chằng chịt Lôi đình điện quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.