“Nhạc Bất Lãnh?”
Diệp phu nhân nhíu mày, bây giờ sự uy nghiêm của bà ta đã dần mạnh, chỉ một cái khẽ nhíu mày, cũng đủ làm cho bầu không khí của cả phòng nghị sự phải trầm xuống. Hộ vệ xung quanh giật thót, cúi đầu xuống thấp hơn nữa.
Niên Thính Phong nhỏ giọng bẩm: “Đúng thế. Nhạc Bất Lãnh có một đồ đệ, tên là Tổ Diễm, là đệ tử của đại tộc Hỏa tu Tổ gia năm xưa. Có người nói, Nhạc Bất Lãnh là vì Tổ Diễm, đã tới tìm Tùng Gian phái để tìm Giáp đẳng hỏa dịch Tuyết dung nham. Không biết họ thỏa thuận thế nào, nhưng Nhạc Bất Lãnh không hề có ý rời đi. Lôi Đình chi kiếm của Ngải Huy, cũng đã khá là có uy thế, chiến lực không thể khinh thường.”
Diệp phu nhân thần sắc bất động: “Há, sao lại không thể khinh thường?”
Niên Thính Phong liền đọc lại từng chữ một trong bài báo cáo.
Diệp phu nhân biến sắc, bà ta xuất thân gia tộc Kiếm tu, chỉ nghe qua hình dung của ánh kiếm là đủ biết uy lực của nó. Nhưng nghe báo nhân số Lôi Đình chi kiếm chỉ có ba trăm người, thì bình tĩnh lại: “Số lượng người quá ít, nghe nói Ngải Huy khá giàu mà, sao không tuyển thêm nhiều người một chút?”
“Sợ là có muốn cũng không tuyển được.” Niên Thính Phong giải thích: “Kiếm tu hiện nay đều xuất thân từ Côn Luân, làm sao đồng ý đi tới nơi hẻo lánh đó, ngoài đám đã cùng đường mạt lộ Hỏa tu, và ít kẻ tò mò với lôi đình, e là chẳng có bao nhiêu người.”
Ba trăm người quả thực quá ít, trừ phi được như Thần Úy bộ.
Nhưng cả Ngũ Hành Thiên cũng chỉ có được một cái Thần Úy. Nhưng Thần Úy mãn biên cũng tới năm trăm người, không phải chỉ ba trăm người. Tùng Gian Cốc làm sao so được với cả Ngũ Hành Thiên? Dù có tuyển chọn tỉ mỉ ba trăm người, thực lực e là cũng chả tới đâu.
Thực lực nguyên tu không cao, lại còn số lượng quá ít, làm gì có khả năng chiến đấu?
Diệp phu nhân vất chuyện Ngải Huy sang một xó.
Ba bộ trung ương được Trưởng Lão Hội dốc hết toàn lực chế tạo, tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, tìm kiếm từ tinh anh và kế thừa từ nhiều đời. Dù trở lại thời điểm Ngũ Hành Thiên toàn thịnh, cũng không có khả năng tạo ra được bộ trung ương thứ tư, đừng nói tới Thiên Ngoại Thiên, chỉ sống bằng tiền dành dụm, muốn tạo cũng chả được, sá gì một kẻ không hề có căn cơ gì như Ngải Huy.
Nhưng Nhạc Bất Lãnh là phiền phức thật sự.
Diệp phu nhân và Niên Thính Phong đều hiểu rõ, Nhạc Bất Lãnh khó chơi thế nào. Thực lực của người này trong cấp đại sư là hàng đầu, ngoài Tông Sư, không ai dám nói chắc chắn đánh bại được Nhạc Bất Lãnh.
Hơn nữa cái tên này tính tình tùy tiện, xưa nay không nghe hiệu lệnh, nếu không năm xưa đâu có bỏ đi không làm bộ thủ Lãnh Diễm Bộ nữa.
Nhạc Bất Lãnh là cục đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng.
Nhiều năm không có tin gì về lão, ai cũng tưởng lão điên này đã chết rồi. Không ngờ lão lại xuất hiện, khiến xáo trộn mọi bố trí của bà ta.
Diệp phu nhân suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Rút người của ngươi về, tạm thời chúng ta không nên chọc lão điên đó. Chỉ cần không chọc lão, lão sẽ không phát rồ. Công công khi còn tại thế, từng nói An Mộc Đạt Tông Sư, mặc dù tâm tính đạm bạc, nhưng rất có tình cảm với Ngũ Hành Thiên. Nhạc Bất Lãnh xuất hiện vào lúc này, không hẳn là trùng hợp.”
Niên Thính Phong giật mình: “Ý phu nhân là?”
Diệp phu nhân cười: “Ngươi nghĩ xa một chút, mục tiêu Nhạc Bất Lãnh, sẽ là ai?”
Niên Thính Phong là bộ thủ Thính Phong bộ, tin tức đương nhiên biết nhiều hơn người ta, nghĩ xa một chút là hiểu ra ngay, bèn hưng phấn đáp: “Đại Cương!”
Ân oán của Nhạc Bất Lãnh và Đại Cương, ai hơi có tuổi cũng biết.
Diệp phu nhân cười: “Nếu ta không đoán sai, Nhạc Bất Lãnh là hậu chiêu An Mộc Đạt Tông Sư chuẩn bị để phòng ngừa Đại Cương chiếm đoạt Thiên Ngoại Thiên, bây giờ thuận tiện chăm sóc Sư Tuyết Mạn.”
Niên Thính Phong sáng mắt lên: “Vậy chúng ta?”
Diệp phu nhân cười dài: “Vậy đương nhiên chúng ta sẽ không quấy rối họ. Dù Nhạc Bất Lãnh không cản được Đại Cương, cũng nhất định sẽ làm Đại Cương phải tiêu hao không ít . Còn Tùng Gian Cốc, Sư Tuyết Mạn thân là con gái, cũng là bộ hạ cũ Bắc Hải, làm sao có thể ngồi nhìn Sư Bắc Hải lâm vào khốn cảnh? Nếu Ngải Huy đồng ý, vậy thì sẽ ra chiến trường. 300 người, ha. Nếu không đồng ý, Tùng Gian Cốc sẽ phải chịu cảnh bị phân liệt.”
Niên Thính Phong nói từ đáy lòng: “Phu nhân anh minh!”
Diệp phu nhân thu hồi nụ cười, nghiêm túc dặn dò: “Thời gian này rất quan trọng với chúng ta, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ vấn đề gì. Tây Môn tài quyết với Vạn Thần Úy thế nào? Thái độ của họ sao rồi?”
Niên Thính Phong xấu hổ: “Thuộc hạ vô năng!”
Mắt Diệp phu nhân lóe hàn mang, lạnh nhạt nói: “Chuyện này không phải lỗi của ngươi, mỗi người có chí riêng, không thể miễn cưỡng. Nhưng họ cả đời đã nhận ân huệ của Trưởng Lão Hội, cũng nên bỏ ra chút thành ý mới phải. Nghe nói, ba bộ trung ương có cách riêng để đối phó với Tông Sư có phải không?”
Niên Thính Phong biến sắc, giật thót, không ngờ việc bí mật này phu nhân cũng biết!
Hắn do dự, Diệp phu nhân cười tủm tỉm, cũng không giục.
Niên Thính Phong hạ quyết định, cúi đầu nói: “Đúng vậy, ba bộ trung ương đúng là có chiến pháp đó.”
Tông Sư vô thượng, địa vị cao cả.
Người thống trị Ngũ Hành Thiên thực sự là Trưởng Lão Hội, Trưởng Lão Hội vừa được lợi ở Tông Sư, cũng rất e sợ Tông Sư, họ vẫn luôn hi vọng tìm ra cách chống lại Tông Sư. Ba bộ trung ương, đóng quân ở Cựu Thổ, khuất khỏi tầm mắt của mọi người, ngoài một vài nguyên nhân đặc thù, thì một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của họ chính là phải tìm ra cách đối phó Tông Sư.
Trưởng Lão Hội hi vọng có một ngày, nếu họ với Tông Sư ý kiến không gặp nhau, thì trong tay họ cũng có khả năng phản kích.
Nhưng điều này có rất ít người biết, trong các đời Trưởng Lão Hội chỉ có Đại trưởng lão là biết mà thôi. Tiền nhiệm Đại trưởng lão trước khi tạ thế sẽ nói lại bí mật này cho Đại trưởng lão đời tiếp theo.
Vì Đại trưởng lão có lý trí nào cũng biết, nếu lộ điều này ra ngoài, Tông Sư tuyệt đối sẽ không cho phép ba bộ trung ương tồn tại.
Diệp phu nhân nhàn nhạt nói: “Nếu đã lãnh trách nhiệm này, vậy thì nói cho họ biết, chuẩn bị cẩn thận đi.”
Niên Thính Phong căng thẳng: “Thuộc hạ sẽ truyền đạt cho họ.”
Nhạc Bất Lãnh cuối cùng cũng nhận được báo tin tới Tân thành, lão thở phào.
Nhưng rồi lão nghi hoặc: “Đám Ngải Huy không đi?”
Sư Tuyết Mạn lắc đầu: “Họ còn phải ở lại đây tu luyện, dựng Kiếm Tháp khá phiền toái, chúng ta đi trước.”
Nhạc Bất Lãnh ồ một tiếng, không hỏi thêm.
Đám Sư Tuyết Mạn rất nhanh nhẹn, tuy tu luyện với nhau chưa lâu, nhưng Trọng Vân Chi Thương đã khá ra hình ra dáng, tiến lùi đúng mực, quy củ ngay ngắn.
Nhạc Bất Lãnh khen: “Quả nhiên Hổ nữ dòng tướng môn!”
Lão từng là bộ thủ Lãnh Diễm Bộ, dù chẳng hứng thú với cái chức bộ thủ, chỉ mê tu luyện, nhưng cũng là dân trong nghề. Trọng Vân Chi Thương này đã vượt qua Chiến bộ bình thường, bây giờ chỉ cần có thời gian và thực chiến rèn luyện, khi đi ra chiến trường, Trọng Vân Chi Thương sẽ nhanh chóng trở thành một chiến bộ tinh nhuệ.
Lão liếc qua nội doanh của Lôi Đình chi kiếm, có chút tiếc nuối, Lôi Đình chi kiếm cũng rất thú vị, chiến đấu cũng không kém , chỉ tiếc số lượng nhân thủ quá ít.
Lôi Đình chi kiếm hình như chỉ tu luyện kiếm trận.
Nhạc Bất Lãnh không lạ gì kiếm trận. Lão là kẻ cuồng tu luyện, đại sư chi đạo đổi tới tám lần, hầu như phương diện nào cũng đã từng trải qua.
Kiếm trận nói phức tạp đương nhiên phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản, chỉ là tụ sức mạnh của nhiều người vào trong một đòn.
Nhân số nhiều hay ít cũng sẽ ảnh hưởng tới uy lực của kiếm trận. Sức mạnh của mấy chục người, nhìn qua thì lợi hại, nhưng nếu mang lên chiến trường, thì chẳng là gì.
Nhạc Bất Lãnh đã từng đỡ một chiêu, cũng có chút phán đoán đại khái với uy lực của kiếm tháp.
Nếu chỉ tới được như vậy, ra chiến trường là chưa đủ.
Một Chiến bộ, ít nhất cũng phải hơn ngàn người. Nguyên tu phổ thông đã thiếu, đại sư cũng chẳng có mấy người, còn đánh cái rắm!
Nhưng lão nhận ra Ngải Huy là người rất có chủ kiến, hơn nữa hình như những Kiếm Tháp này còn có chỗ huyền diệu, quan trọng nhất là, mắc mớ gì tới lão?
Có Nhạc Bất Lãnh mở đường, đường đi gian nan biến thành bằng phẳng.
Đám Sư Tuyết Mạn đã được nhìn thấy thực lực khủng bố tới cực điểm của Nhạc Bất Lãnh, đám hoang thú cường hãn trước mặt lão chả khác cừu con.
Mọi người nhớ Nhạc Bất Lãnh từng nói, lão tu luyện trên tầng không, trong lòng tự nhiên thoải mái.
Có thể ở trên cao ấy thong dong tu luyện, Hoang thú trên mặt đất chính là đám gà tồ yếu ớt.
Quá trình hành quân trở thành luyện chạy, có Nhạc Bất Lãnh mở đường mạnh mẽ, đám Sư Tuyết Mạn một hơi không ngừng nghỉ lao nhanh, thế mà vẫn còn bị Nhạc Bất Lãnh mỉa mai đủ kiểu.
“Các ngươi là Chiến bộ rùa đen hả? Rùa đen còn bò nhanh hơn các ngươi!”
“Đi có mấy bước thế cũng mệt? Thể lực rách nát này của các người thì làm được gì trên chiến trường?”
“Các ngươi chậm quá! Ta chán tới mức càn quét cả chu vi 200 dặm một vòng rồi mà các ngươi còn chưa tới, ta tu luyện thêm một hồi rồi mới tới.”
. . .
Những lời tương tự tầng tầng lớp lớp, tượng đất còn có ba phần hỏa tính, huống chi Trọng Vân Chi Thương đều là người trẻ tuổi, ai cũng đầy một bụng hỏa.
Lao nhanh, đột tiến!
Nguyên bản lộ trình bảy ngày, thế mà tới chiều ngày thứ ba đã chạy tới.
Nhạc Bất Lãnh nhìn thấy Hắc Ngư Chủy sơn, mắt sáng lên: “Các ngươi tìm được nơi tốt a! Tân thành ở đâu?”
Sư Tuyết Mạn nói: “Vòng qua lưng núi là tới.”
Cô đã dặn mọi người chuẩn bị tâm lí, có lẽ thành mới sẽ sống gian khổ, vì chỉ có một mình Vương Tiểu Sơn xây cả một tòa thành trong chỉ mười lăm ngày, mọi người đều không dám ôm hi vọng quá lớn.
Có được cái khung hình là tốt rồi, quan trọng là phương tiện để tu luyện xây dựng tốt là được, họ không phải loại người được nuông chiều từ bé.
Tới lúc này Nhạc Bất Lãnh lại không vội, lão đi theo bên cạnh Sư Tuyết Mạn, trong lòng rất hứng thú. Lão ta có thể cảm nhận Hắc Ngư Chủy sơn này ẩn chứa Hỏa Nguyên lực rất dồi dào, nhưng lão cũng có chút kỳ quái, tuy rằng Hỏa Nguyên lực dồi dào thật đấy, nhưng cấp bậc cũng không cao, sao lại sản xuất ra được Giáp đẳng hỏa dịch?
Lão lại càng thêm hiếu kì với đám Ngải Huy.
Vòng qua lưng núi, gió trở nên lớn hơn.
Một toà thành trống không mới tinh chập trùng chạy dọc theo sườn núi, ánh nắng chiều chiếu vào, rạng ngời rực rỡ.
Ngọn gió thổi qua lẫn theo mùi đất vẫn còn mới.
Nhạc Bất Lãnh sửng sốt, quay sang hỏi: “Tòa thành này thực là một người xây?”