Ngũ Hành Thiên

Chương 261: Chương 261: Phát hiện của Ngải Huy




Ngải Huy luôn để mắt quan sát Hỏa Diễm Viên.

Đến giờ, không ai dám nói mình hiểu nhiều về Huyết Thú, cả Ngải Huy vậy. Con người không phải là Huyết Thú, khả năng, đặc điểm hoàn toàn khác nhau. Chỉ có không ngừng quan sát, mới tìm được nhược điểm của chúng.

Sư Tuyết Mạn cùng Hỏa Diễm Viên chiến đấu say sưa, đã tạo cơ hội quan sát cực tốt cho Ngải Huy.

Hỏa Diễm Viên đương nhiên rất mạnh.

Cơ thể cao tới sáu mét, mang tới cho nó một sức mạnh kinh người, động tác của nó cực nhanh, và linh hoạt. Bộ lông sáng loáng như kim loại, đao kiếm chẳng làm tổn hại mảy may. Ánh mắt nó cực kỳ giảo hoạt.

Xem ra, Hỏa Diễm Viên không hề thiếu hụt phương diện nào. Ở Man Hoang, loại Hoang thú này là loại khó dây dưa nhất, chẳng ai muốn gặp phải.

Nhưng trên đời này, làm gì có Hoang thú nào không có nhược điểm.

Hắn quan sát kỹ từng động tác, từng sự biến hóa trên thân thể Hỏa Diễm Viên. Sư Tuyết Mạn công kích vừa nhanh vừa mạnh, không cho nó không gian né tránh, hai bên đều là cứng đối cứng, cộng với nhân tố khắc chế thuộc tính, Hỏa Diễm Viên ứng phó với Sư Tuyết Mạn không dễ chút nào, luôn phải dùng toàn lực.

Điều đó giúp Ngải Huy nhìn thấy khá nhiều chi tiết nhỏ.

Nhất là Huyết văn.

Huyết văn hình lửa, bị bộ lông dày che khuất, rất khó thấy.

Huyết Thú càng lên cấp, thân thể càng thêm xuất sắc, không chỉ mạnh hẳn lên, mà nhược điểm cơ thể giảm xuống. Ví dụ như Huyết văn, Huyết Thú cấp thấp Huyết văn hiện ra rất rõ. Cấp bậc càng tăng, Huyết văn sẽ càng mờ biến mờ, khó mà nhìn thấy. Đến cỡ Hỏa Diễm Viên này, Huyết văn sẽ hiện ra ngay dưới lớp lông, rất khó nhận ra, mà còn được bộ lông bảo vệ.

May mà Huyết văn Hỏa Diễm Viên dễ phân biệt. Ngải Huy nhận ra có một hiện tượng rất lạ, Huyết văn trên người Hỏa Diễm Viên, có thể to ra rồi rút nhỏ lại, như người ta hít thở.

Mỗi khi Huyết văn xuất hiện tình huống như vậy, hỏa diễm toàn thân Hỏa Diễm Viên lại nồng nặc hơn rất nhiều.

Liên quan với Huyết văn, không ai dám đưa ra kết luận gì chính thức, nhưng mọi người đã thảo luận rất nhiều. Chiến đấu với Huyết Thú hằng ngày, càng rút ra được nhiều kinh nghiệm bằng trực quan.

Mọi người đều thống nhất rằng, Huyết văn là cội nguồn sức mạnh của Huyết Thú.

Điểm này trùng hợp với suy đoán của ông lão tù nhân, lão từng nói rằng, Huyết văn chính là vị trí nhược điểm của Huyết Thú.

Biểu hiện của Hỏa Diễm Viên cũng xác thực những suy đoán này, nhưng chỉ dựa vào điều đó thì vẫn còn chưa đủ. Dây leo Thanh Hoa của Đoan Mộc Hoàng Hôn đã thử công kích Huyết văn của Hỏa Diễm Viên, nhưng hiệu quả đạt được rất ít, Hỏa Diễm Viên không hề quan tâm đến việc Huyết văn trên người bị công kích.

Ngải Huy phát hiện được một điều quan trọng.

Huyết văn hình như hít thở theo một quy luật nào đó. Ngải Huy quan sát rất kỹ mới dám chắc chắn điều này.

Huyết văn đầu tiên sáng lên chính là huyết văn ở gần trái tim nhất.

Sự co rút có quy luật của huyết văn Hỏa Diễm Viên làm hắn nhớ tới sự vận chuyển chu thiên của Nguyên lực khi tu luyện. Nếu đổi Huyết văn thành Nguyên lực, đó không phải là vận chuyển theo chu thiên sao?

Không lẽ trong người Hỏa Diễm Viên cũng có một loại vận chuyển chu thiên nào đó?

Ngải Huy cảm thấy phấn chấn, càng nghĩ càng thấy có lý. Linh lực vận chuyển , cần phải có kinh mạch. Hiện nay Ngũ phủ tám cung vận chuyển Chu Thiên, chính là bắt nguồn từ vận chuyển chu thiên từ thời đại tu chân.

Chỉ khác chăng là sự vận chuyển chu thiên thời tu chân phức tạp hơn, tinh tế hơn.

Ngải Huy nghĩ Huyết Thú vận chuyển Chu Thiên chắc chắn sẽ không quá phức tạp, của Huyết tu thế. Kinh mạch phải được tu luyện từ nhỏ, mở rộng ra từ từ theo thời gian, không thể có được chỉ sau một đêm. Ngải Huy đã chạm trán mấy vị Huyết tu. Họ đều là thương binh, làm sao có thời giờ đi học mấy thứ phức tạp như vận chuyển Chu Thiên.

Chắc chắn là như vậy.

Ngải Huy nảy sinh một suy nghĩ lớn mật, Thần chi huyết có lẽ vận hành dực trên hệ thống Ngũ phủ tám cung của Ngũ Hành Thiên.

Ngải Huy đơn giản biến Huyết văn thành Nguyên lực cung, chín cái huyết văn hình ngọn lửa trên người con vượn kia tương đương với chín cái Nguyên lực cung.

Vậy con đường vận chuyển của nó, hẳn là từ trái tim, qua bụng trái, vòng xuống lưng, rồi xuống đầu gối phải.

“Đâm đầu gối phải của nó!” Ngải Huy la lên.

Sư Tuyết Mạn khựng lại một nhịp, không kịp làm theo. Nàng không ngờ Ngải Huy lên tiếng, nên phản ứng không kịp.

Nhưng nàng tin Ngải Huy.

Tên vô liêm sỉ kia tuy làm người vô cùng tệ, nhưng hắn đã nói, thì hẳn đã phát hiện ra cái gì rồi.

Sư Tuyết Mạn vừa đánh vừa chờ Ngải Huy hướng dẫn, nên bị phân tâm.

Hỏa Diễm Viên tính tình bén nhạy, phát hiện ra Sư Tuyết Mạn phân tâm, thì nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay nắm lại, huyết văn trên lưng to ra, hỏa diễm dâng trào, hóa thành một cái cánh bằng lửa.

Tốc độ của nó tăng vọt, nhưng một quầng lửa, nhào tới Sư Tuyết Mạn.

Mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn lóe lên tia lạnh lẽo, mười ngón tay xòe ra, mấp máy.

Thanh Hoa Tuế Nguyệt Tỏa

Vô số những sợi dây leo Thanh Hoa như cơn lũ màu xanh từ dưới nền đất chui lên, trong nháy mắt phủ kín Hỏa Diễm Viên.

Một cái nhà tu màu xanh cực to, cực bự.

Tuế Nguyệt Tỏa xuất hiện quá đột nhiên, Hỏa Diễm Viên né không kịp.

Một ngọn lửa mãnh liệt cháy rừng rực bên trong Tuế Nguyệt Tỏa.

Nhà tù Thanh Hoa trong nháy mắt bị lửa đốt cháy rụi. Đoan Mộc Hoàng Hôn không ra tay nữa, hắn không có ưu thế đối phó với Hỏa Diễm Viên, hơn nữa, hắn đã đạt được mục đích mình muốn.

Một thân hình rực lửa to lớn từ trong biển lửa.

Thân thể khổng lồ, sát khí ngút trời.

Sư Tuyết Mạn không chút sợ hãi, không lùi nửa bước.

Nắm chặt thân thương, nửa người trên hơi cúi xuống, như con báo săn chuẩn bị tấn công.

Ngải Huy hầu như không chớp mắt.

Hỏa Diễm Viên nhún gối, phóng vụt tới. Ánh lửa chói mắt, đột nhiên nổ tung.

“Đầu gối bên phải!”

Ngải Huy nói không to, nhưng rất rõ ràng.

Sư Tuyết Mạn nheo mắt. Ánh lửa đầy trời, làm nhiễu loạn tầm nhìn của nàng. Một ngọn núi mờ mờ ập tới, che phủ mắt nàng.

Tốc độ tấn công của Hỏa Diễm Viên lần này, còn nhanh hơn trước.

Lần này nàng không chần chờ chút nào, một thương đánh ra cực kỳ kiên quyết, Vân Nhiễm Thiên trắng ngời lướt tới.

Ánh lửa bá đạo, chạm mạnh vào luồng sóng trắng của thương mang.

Những người quan chiến đều theo bản năng nheo mắt lại, phòng hờ một vụ nổ sắp xảy ra. Hai luồng sức mạnh kinh người va chạm, hậu quả nhất định rất kinh người.

Âm thanh vang lên như vỏ trứng gà bị vỡ.

Luồng thương mang xuyên thủng màn lửa đỏ. Một chùm máu tươi bắn ra, còn chưa kịp tiêu tan, đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Mọi người đều ngây người.

Vốn là cho rằng sẽ có va chạm long tranh hổ đấu, không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Thân thể mất đi cân bằng của Hỏa Diễm Viên đập rầm xuống đất, đá vụn và hỏa diễm bắn văng tung toé, chân phải của nó, từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn biến mất.

Hỏa diễm trên người nó ảm đạm hẳn, nó lăn lộn trong đống đá vụn, kêu rên không ngừng. Cảnh tượng thê thảm hoàn toàn đối lập với cảnh thô bạo vừa nãy, cứ như đó là hai con vượn khác nhau.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn Ngải Huy. Ánh mắt càng thêm cuồng nhiệt. Nhát thương vừa rồi của Sư Tuyết Mạn, hắn không nhìn thấy rõ, không hiểu vì sao đâm vào đầu gối bên phải, Hỏa Diễm Viên lại đổi trời lệch đất như vậy.

Vô số nghi vấn rộn ràng trong lòng hắn, nhưng nhanh chóng, những nghi vấn này đều tự động biến mất.

Quả nhiên không hổ là người ta muốn đuổi theo!

Nghiêm Hải đứng nhìn từ xa kinh hãi: “Tiểu thư, vậy là sao?”

Chờ đã đời, hắn cũng không nghe thấy tiếng tiểu thư trả lời, bèn xoay qua nhìn, nhất thời sửng sốt.

Mặt tiểu thư tái nhợt, như đang gặp quỷ giữa ban ngày, đầy khó tin và sợ hãi.

“Tiểu thư… “

Nghiêm Hải khẽ gọi.

Ngải Huy đi tới trước mặt Hỏa Diễm Viên, cẩn thận xem xét.

Hỏa Diễm Viên vẫn còn đang lăn lộn, như rất thống khổ.

Sư Tuyết Mạn nhìn thấy Hỏa Diễm Viên thống khổ, thì giật mình. Đến khi nhìn kỹ, mới hiểu được, mặt nàng tái đi.

Hỏa Diễm Viên sở dĩ thống khổ như vậy, là vì hỏa diễm quanh người nó, giờ đang không ngừng thiêu đốt ngay chính thân thể của nó.

Hỏa diễm của nó đã hoàn toàn bị mất khống chế, trước thuộc về sức mạnh của nó, bây giờ trở thành bùa đòi mạng nó.

Hỏa diễm đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng lại đổi thành màu xanh đậm, trông rất đáng sợ. Máu thịt của Hỏa Diễm Viên, bị ngọn lửa đó không ngừng thiêu cháy, làm cho biến mất.

Trong nháy mắt, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ xương to, và mấy viên Huyết tinh.

Sư Tuyết Mạn nhìn Ngải Huy lượm Huyết tinh, sau đó đánh vào bộ xương của Hỏa Diễm Viên. Đùng, cả bộ xương vỡ thành bột mịn, hỏa diễm xanh thẫm quá mạnh, xương đã bị nghiền thành tro.

Ngải Huy ngồi xổm, khều ra ba thanh xương chưa vỡ. Ba thanh xương này hình dạng khác nhau, màu đỏ chót, cầm nóng muốn bỏng tay.

Ngải Huy thấy khó chịu, trước giờ thu dọn chiến lợi phẩm đều là mập mạp làm thay.

Sư Tuyết Mạn có câu hỏi, nhưng chưa kịp hỏi Ngải Huy, đã nghe thấy Lâu Lan kêu lên cảnh báo.

“Ngải Huy, cẩn thận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.