Trở lại thung lũng Ngải Huy, vẫn chưa thể quyết định.
Nguy hiểm và kỳ ngộ song song tồn tại, nguy hiểm càng lớn, kì ngộ cũng càng lớn, nên thường làm người ta rất khó lựa chọn. Nhất là nếu Bắc Minh ám vương thụ lớn mạnh, sẽ ảnh hưởng đến sự sống của Tùng Gian Cốc, Ngải Huy không thể không thận trọng.
Nếu muốn tìm được một nơi khác có đủ ngũ hành như Tùng Gian Cốc, độ khả thi là rất rất nhỏ.
Sống trên đời luôn phải lựa chọn, lúc nào cũng phải đứng ở ngã ba, chọn rẽ trái hay rẽ phải đây..
May là lựa chọn lần này chưa phải quá gấp gáp, Ngải Huy còn có nhiều thời gian để suy nghĩ, và bàn bạc với mọi người.
Hiện giờ Tùng Gian Cốc đang phải đối mặt với rất nhiều vấn đề gấp gáp.
Khu đóng quân Nịnh Mông.
Lý Nguyên Lương nhìn cảnh người ta nhốn nháo trong doanh địa, vừa vui vừa đau đầu.
Từ lúc Tùng Gian Cốc và Thính Lôi thành chọn khu Nịnh Mông làm nơi giao hàng tuyết dung nham, lượng nguyên tu tới đây nhanh chóng tăng vọt. Khu đóng quân nho nhỏ đã phải cơi nới thêm hai lần, nhưng vẫn không đủ chỗ chứa người.
Nhiều người thì đương nhiên làm ăn phát đạt, ăn uống ngủ nghỉ, cái nào cũng sinh ra tiền. Nhưng người gia tăng thì phiền phức cũng tăng lên vùn vụt.
Lúc đầu Lý Nguyên Lương vẫn còn muốn khống chế cục diện, nhưng lượng nguyên tu ào ào kéo tới nối liền không dứt khiến hắn ta vội vàng rụt lại, nếu không phải có nguyên tu của Tùng Gian Cốc trấn giữ, khu đóng quân này đã sớm bị lật tung.
Tùng Gian Cốc cũng biết vậy, nên đã sớm cho người tới đóng giữ trong khu đóng quân.
Một là để bảo đảm tuyết dung nham giao nhận an toàn, hai là để ngăn cản người ta kéo tới Tùng Gian Cốc.
Lý Nguyên Lương thấy Khương Duy thì vội chạy tới, đau khổ thốt lên: “Khương lão đại, người trong cốc nói thế nào? Nếu cứ tiếp tục thế này không ổn đâu, khu đóng quân nho nhỏ này của chúng ta sắp bị vỡ rồi. Nếu bọn họ động một cái, chỗ này vỡ ngay.”
Khương Duy áy náy: “Chúng ta không nghĩ sẽ có nhiều người tới như vậy, đúng là đã mang tới phiền phức cho các vị, vô cùng xin lỗi. Ngải Sư đã đặc biệt dặn tại hạ phải bồi thường cho các vị. Một chút tâm ý, mong các vị vui lòng nhận cho.”
Nguyên tu đằng sau đưa lễ vật ra.
Lý Nguyên Lương lộ nét mừng, thầm nghĩ Tùng Gian Cốc giàu nứt đố đổ vách, không ngờ làm việc lại hòa khí như vậy, thật là hiếm thấy.
Hắn ta vội vàng nói: “Không dám không dám, đều là hàng xóm, nói phiền toái gì. Chỉ là quý cốc cũng nên sớm quyết định, nhiều người kéo tới thế này, nếu kéo dài thời gian quá lâu khiến tâm tư họ xao động, chỉ cần hơi có kích động, e là sẽ gây ra họa.”
Khương Duy nghiêm túc chắp tay hành lễ: “Đa tạ Lý huynh nhắc nhở, xin yên tâm, Tùng Gian Cốc sẽ không để mọi người bị thiệt thòi. Để đảm bảo an toàn cho khu đóng quân, Dương sư đã tự mình tới đây tọa trấn.”
Hắn khẽ nhích người, nhường cho Dương Tiếu Đông từ sau bước lên.
Lý Nguyên Lương đột nhiên kinh hãi, đại sư là tồn tại cao cao không thể với tới đối với hắn, bèn cuống quít cúi xuống: “Lý Nguyên Lương bái kiến Dương sư!”
Dương Tiếu Đông hừ một tiếng, mặt ngạo nghễ: “Đứng lên đi.”
Trong lòng y rất rất là không muốn, tọa trấn ở đây, hằng ngày đâu được ăn Nguyên lực canh nữa!
Tới cảnh giới này, muốn tiến thêm một bước khó như lên trời, y cũng không còn cầu tăng cảnh giới, từ lúc được ăn Nguyên lực canh của Lâu Lan, Nguyên lực canh liền trở thành thứ đáng chờ đợi nhất mỗi ngày.
Cái nơi đóng quân rách nát này, chết quách hết đi!
Dương Tiếu Đông vốn đã bụng đầy oán khí, nhìn thấy đám người ồn ào láo nháo ở đây, y càng thêm buồn bực.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh, như một dòng nước lạnh, quét ngang qua cả khu đóng quân Nịnh Mông, khu đóng quân đầy những tiếng ồn ào huyên náo lập tức hoàn toàn tĩnh mịch.
Người nào người nấy tóc gáy dựng đứng, mặt mày tái nhợt, đầu óc trống rỗng.
Nguyên lực của cả khu đóng quân nghẹt lại, như những sợi dây thít chặt vào cổ họng họ.
Đại sư!
Trong đầu đám nguyên tu nổ ầm hai chữ này.
Dương Tiếu Đông như một con gà trống kiêu ngạo, lạnh lùng đảo qua bốn phía, thu lại uy thế.
Chỉ hừ một tiếng, đã làm kinh sợ toàn trường, đây chính là đại sư.
Nguyên tu người nào người nấy câm như hến, nhưng sau đó mọi người đều trở nên kích động.
Mọi người nhìn nhau phấn khởi, đại sư khiến họ kính nể, cũng mang tới cho họ sự ước ao. Trong thời loạn thế này, ở nơi có người thực lực mạnh mẽ luôn khiến người ta cảm thấy an toàn.
Khương Duy thầm thở phào, quả nhiên vẫn là đại sư có hiệu quả.
Nhìn thấy oai phong của đại sư, một sợi dây cung nào đó trong lòng Khương Duy bị kích thích căng lên. Hắn không kìm lòng được nắm chặt nắm đấm, nếu mình lên cấp, mình sẽ có nhiều tác dụng to lớn hơn.
Trong cốc rối tinh rối mù, ý kiến mọi người không ai giống ai. Chuyện này làm Ngải Huy không thể quyết định được.
Người trong cốc ai cũng hiểu, Tùng Gian Cốc đang phải đối mặt với một lựa chọn quan trọng.
Cuộc chiến Thính Lôi thành đã được bốn tháng, theo như ước định, Tùng Gian Cốc bán ra bốn đợt tuyết dung nham, đổi lại rất nhiều vật tư và vật liệu.
Việc tiêu thụ Tuyết dung nham không phải là thuận buồm xuôi gió.
Lúc đầu, Thương Minh của Kiều Mỹ Kỳ đi chào hàng cho giới Hỏa tu, mới nhận ra nguồn tiêu thụ tuyết dung nham không tốt như đã nghĩ.
Vì lượng Hỏa tu rất ít, và rất nghèo.
Nguyên tu Thiên Ngoại Thiên hiện nay đông nhất là Kim tu và Thủy tu, chiếm tới tám phần mười, sau đó là Mộc tu, chiếm một phần mười, ít nhất là Hỏa tu và Thổ tu, chiếm một phần mười còn lại.
Nghiên cứu nguyên nhân, Phỉ Thúy Sâm Đại Cương tự lập, nhưng không hề cản Mộc tu đi tới Thiên Ngoại Thiên. Còn đại bản doanh Hỏa Liệu Nguyên và Hoàng Sa Giác của Hỏa tu và Thổ tu bây giờ là đất của Thần quốc. Thổ tu và Hỏa tu nơi đó, hầu như tất cả đều đã biến thành Huyết tu.
Số lượng Hỏa tu vốn đã ít, giờ lại càng thêm thê thảm.
Hỏa Liệu Nguyên và Hoàng Sa Giác bị mất đã năm năm, vật liệu Hỏa Nguyên và Thổ Nguyên trên thị trường lúc nào cũng khan hiếm. Tài nguyên thiếu thốn, không có Hỏa Nguyên và Thổ Nguyên, đại đa số Hỏa tu và Thổ tu năm năm qua đều không thể tăng cảnh giới.
Cảnh giới đình trệ, làm sự sinh tồn của họ càng thêm khó khăn.
Sau khi vào Man Hoang, tình cảnh của họ đã không được cải thiện, trái lại càng thêm ác liệt. Những thế gia thế lực có tài nguyên không ai chịu lãng phí tiền tài xây thành cho Hỏa Nguyên và Thổ Nguyên.
Những tòa thành hỏa nguyên ở Thiên Ngoại Thiên đều là thành nhỏ, do Hỏa tu tự thành lập. Những tòa thành này tư nguyên thiếu thốn, phòng ngự yếu ớt, lúc này cũng trong tình trạng nguy hiểm. Hỏa tu căn bản không có đủ tiền để mua thứ đắt tiền như Tuyết dung nham.
Là thương nhân, Kiều Mỹ Kỳ biết không thể vì không bán được nhiều mà nên hạ giá, hắn ta chuyển mục tiêu sang các binh khí sư. Binh khí sư hiện nay chỉ có những thế lực mới nuôi nổi, nên có tiền để mua.
Tuyết dung nham mang đi rèn binh khí, hiệu quả tuyệt hảo, tạo nên sự náo động trong giới binh khí sư.
Kiều Mỹ Kỳ nhanh chóng bán hết Tuyết dung nham.
Tuyết dung nham bán được, nhưng lại tạo ra một hiệu ứng mới.
Kiều Mỹ Kỳ tận tâm tận lực tuyên truyền chào hàng, khiến danh tiếng Tuyết dung nham vang xa. Hỏa tu không mua nổi Tuyết dung nham, nhưng họ biết nơi tạo ra Tuyết dung nham chắc chắn phải là một tòa thành Hỏa nguyên, vì phải có nhiều Hỏa nguyên mới chế ra được Tuyết dung nham.
Một tòa thành Hỏa Nguyên chế ra được tuyết dung nham đối với giới Hỏa tu là một tia hy vọng trong trời đông giá rét.
Bây giờ thực lực Tùng Gian Cốc tăng mạnh, đám Ngải Huy lại không cố hết sức giữ bí mật, nên vị trí của Tùng Gian Cốc đã bị người ta tìm ra.
Nhiều Hỏa tu đi theo đội buôn của Kiều Mỹ Kỳ đi tới khu đóng quân Nịnh Mông. Bọn họ nghĩ ra đủ trò, hi vọng được bước vào Tùng Gian Cốc, may Tùng Gian Cốc có Nguyên tu đóng giữ tại đây, báo tin về.
Tùng Gian Cốc lập tức phái Nguyên tu tới đây đóng quân duy trì trật tự.
Hỏa tu ào tới cầu xin, sẵn sàng đổi mọi giá, chỉ hi vọng có được nơi ở.
Người trong cốc lại không đồng nhất ý kiến. Người thì bảo đây là cơ hội để phát triển, họ muốn phát triển, đương nhiên phải tăng lượng người, không thể chỉ dựa vào mấy trăm người của Tùng Gian phái, người khác thì bảo không được, vì như vậy tin Tùng Gian Cốc có Ngũ Hành sẽ bị lộ ra ngoài.
Bây giờ Tùng Gian Cốc thực lực không còn yếu, thế lực bình thường không ai dám chọc vào, nhưng nếu tin bảo địa Ngũ Hành bị lan ra, vậy thì là một chuyện khác.
Đối với những thế lực lớn, đây là một sự mê hoặc không thể bỏ qua.
Xu hướng chinh phạt hiện nay rất mạnh, bốn tháng trước đã từng có chuyện các thành đánh nhau.
Tình hình trở nên nghiêm trọng chỉ trong thời gian ngắn, khu đóng quân Nịnh Mông bắt đầu xuất hiện Kim tu, số lượng cũng càng ngày càng nhiều. Đi thăm dò mới biết, những Kim tu này đều là mộ danh mà đến, bọn họ muốn đi theo “Lôi Đình đại sư đầu tiên trong lịch sử“.
Giống như Côn Luân vì là Kiếm thuật đại sư đầu tiên, nên đã thu hút về rất Nguyên tu gia nhập Côn Luân Kiếm Minh.
Tên tuổi Ngải Huy hiện nay cũng đang thu hút rất nhiều Kim tu.
Số lượng Kim tu đã vượt quá số lượng Hỏa tu.
Mọi người đều đoán rằng, Ngải Sư không chừng sẽ thành lập một cái 【 Lôi Đình 】 Chiến bộ, đối với họ, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở.
Lượng nguyên tu tới khu Nịnh Mông tăng lên dữ dội, gần như muốn đè nát khu đóng quân.
Dương Tiếu Đông đã phải tới đây tọa trấn, ổn định tình thế.
Nhưng Tùng Gian Cốc vẫn chưa ra được quyết định cuối cùng.
Mọi người không cãi nhau nữa, cái gì cần nói đều đã nói hết rồi, chỉ chờ Ngải Huy quyết định mà thôi.
Rẽ trái hay rẽ phải?
Cục thế bên ngoài càng ngày càng căng thẳng, họ không còn nhiều thời gian để do dự.
Hai tháng trước, Diệp Bạch Y đã tập kết quân xong, đại quân xuất phát.
Lần này số lượng quân tập kết của Diệp Bạch Y cực đông, đạt đến số lượng trước nay chưa từng có.
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Đại quân tiến tới gần biên giới, Diệp phu nhân đại diện cho Trưởng Lão Hội, tuyên đọc di ngôn lúc lâm chung của Đại trưởng lão, đồng thời phát biểu một bài diễn thuyết nổi danh hậu thế.
“. . . Thời khắc sống còn này, Thiên Ngoại Thiên ta ngoài đoàn kết ra không còn gì khác. Dù là thành to hay thành nhỏ, là nam hay là nữ, là thế gia hay tân dân, nếu không muốn trở thành kẻ phải uống máu để sống tạm, thì hãy đứng lên anh dũng giết địch, thế mới có thể bảo vệ quê hương, cứu lấy phụ nữ trẻ em của chúng ta! Ngũ Hành thiên mười ba bộ, lịch sử lâu đời, chiến công hiển hách, vinh quang vạn trượng, chính là tấm gương, là trụ cột chống đỡ của chúng ta. Trưởng Lão Hội đã ra quyết nghị như sau, mỗi tòa thành đều phải tham chiến, 【 Thính Phong 】 chịu trách nhiệm truyền lệnh, nếu đã có lệnh, thì không được kháng mệnh, không được nơi có nơi không, nếu có người vi phạm, 【 tài quyết 】 sẽ thi hành! Tất cả Chiến bộ ở ngoài tiền tuyến, không được sợ chiến, không được lùi bước, tất cả những ai lùi bước, đều bị 【 Thần Úy 】 xử trảm!”