Ngũ Hành Thiên

Chương 464: Chương 464: Rời đi




Khác hẳn với khi tới lặng lẽ chẳng ma nào biết, lúc nhóm Ngải Huy rời đi là cả một đội đà bồn thú khổng lồ. Tất cả đà bồn thú đều do Kiều Mỹ Kỳ biếu tặng, bao gồm cả kiệu phu đi kèm.

Hồi trước, Tùng Gian Cốc không có một vị đại sư nào, không hề có khả năng tự bảo vệ. Còn bây giờ, Ngải Huy lừng danh Lôi Đình đại sư đầu tiên trong lịch sử. Thế đã đủ làm đám trộm cướp cóc ké phải kinh sợ, chưa nói còn có Sư Tuyết Mạn.

Cộng với tù binh Đậu tiên sinh và Dương Tiếu Đông, thế là có tất cả bốn vị đại sư tọa trấn, với hệ thống phòng ngự của Tùng Gian Cốc, không huy động sáu, bảy đại sư, đừng hòng công phá được chỗ này.

Người Thính Lôi thành nghe tin Ngải Huy rời đi đều đi ra tiễn. Họ đứng kín đặc hai bên đường, không dám gây ồn ào, khi đoàn xe đi qua, ai nấy đều cúi đầu chào.

Không phải là kính trọng vì Ngải Huy là Lôi Đình đại sư đầu tiên, mà là kính vì Ngải Huy đã bảo vệ quê hương họ.

Nếu không phải chẳng còn đường để chọn, có ai muốn lang bạt kỳ hồ?

Trận đại chiến đó đã làm cả Thiên Ngoại Thiên chấn động. Không chỉ vì có Lôi Đình đại sư đầu tiên đột nhiên xuất hiện, mà còn vì nó là trận chiến đầu tiên giữa hai thế lực kể từ khi Nguyên tu tiến vào Man Hoang.

Người tham dự cuộc chiến ở Thiên Tâm thành chỉ là lưu tặc đạo phỉ, cuộc chiến đó chỉ được xem là cuộc phản loạn.

Trận chiến ở Thính Lôi thành mới là trận chiến giữa các thế lực.

Nguyên tu xông vào Man Hoang, thành lập nên những tòa thành của riêng mình, lúc nào cũng phải đối mặt với áp lực từ Hoang thú. Những thành thị bị phá trước kia đều là do Hoang thú gây nên, không phải do nguyên tu đánh nhau gây ra.

Đại khái không ai ngờ được, sách sử sau này đều đặt cho cuộc chiến vừa rồi một cái tên riêng, là 【 Trận chiến Thính Lôi】, nó được xem là một bước ngoặt trong lịch sử.

Từ trận chiến Thính Lôi đó, Thiên Ngoại Thiên bắt đầu tiến vào thời kì hỗn loạn, chinh phạt lẫn nhau.

Sự kiện mang tính khơi mào biểu trưng này đã được mô tả phân tích rất nhiều.

Có người cho rằng, nguyên nhân căn bản nhất là do lúc này Nguyên tu đã bắt đầu đứng vững gót chân ở Man Hoang, nên bắt đầu có dã tâm bành trướng. Cũng có người cho rằng là do Diệp phu nhân gây ra nhiều bất mãn, trong đó có Mục Thủ Hội. Cũng có người cho rằng vì Đại trưởng lão chết, thế cuộc như rắn mất đầu, nên tạo điều kiện cho mầm mống hỗn loạn vốn đã có sẵn ở Thiên Ngoại Thiên phát tác.

Nhưng hiện giờ thì chưa ai biết cuộc chiến này sẽ tạo ra ảnh hưởng sâu xa tới mức nào.

Nhưng đối với cư dân của Thính Lôi thành, cuộc chiến này còn quan trọng hơn nhiều so với những gì ghi trong sách sử.

Quê hương là của mình, lịch sử chỉ là mốc thời gian.

Ngải Huy không chỉ đã giúp bọn họ bảo vệ quê hương, còn để lại một ngọn Thính Lôi Sơn. Thành này là một tòa thành xa nhất trong Man Hoang, mối uy hiếp lớn nhất của họ chính là Hoang thú.

Mỗi một cư dân trong thành đều hiểu biết về Hoang thú.

Suốt mấy ngày liền Ngải Sư ở Thính Lôi Sơn phỏng đoán Lôi pháp, Lôi Đình cuồn cuộn, uy thế đầy trời, cách đó mấy trăm dặm đều có thể thấy rõ.

Hoang thú sợ Lôi Đình hơn con người rất nhiều, những nguyên tu ra ngoài trinh sát mấy ngày nay khi trở về đều vô cùng vui vẻ. Vì trong vòng mấy trăm dặm quanh thành không còn nhìn thấy một bóng con hoang thú nào nữa, kể cả những loài hoang thú mạnh mẽ.

Lúc đầu, họ cứ tưởng mình đi nhầm chỗ.

Thính Lôi Sơn lưu lại rất nhiều khí tức Lôi Đình khiến Hoang thú phải tránh ra thật xa theo bản năng, biến vùng này thành cấm địa. Chỉ cần một ngày khí tức Lôi Đình còn chưa mất, thì xung quanh Thính Lôi thành vẫn là vùng cấm địa đối với Hoang thú.

Ở Man Hoang, không có cái gì hạnh phúc hơn là được an toàn, thế nên tương lai của Thính Lôi thành bây giờ là vô cùng tươi sáng. Cư dân trong thành là những người được lợi nhiều nhất.

Họ đều biết, Ngải Sư chiến đấu không phải vì họ, nhưng Thính Lôi thành còn tồn tại được là nhờ có Ngải Sư, và sẽ còn được hưởng lợi từ Ngải Sư một thời gian dài nữa.

Ngài là truyền kỳ, là ngôi sao trên bầu trời, họ chỉ là cây cỏ dưới đất, trời đất cách xa nhau vạn dặm, không có tí quan hệ nào.

Bọn họ thi lễ, không cầu đại sư đáp lại, chỉ để biểu lộ sự cảm tạ trong lòng.

Hai bên đường đầy người là người cúi đầu chào trong im lặng thành kính, trên con đường lớn chỉ có tiếng bước chân nặng nề chầm chậm của đà bồn thú.

Bầu không khí vô cùng nghiêm túc.

Ngải Huy ngồi trên đà bồn thú không hề cười, dáng vẻ cực nghiêm túc, tư thế tùy tiên bấy lâu hoàn toàn biến mất, thế ngồi thẳng tắp.

Trong lòng hắn bỗng thấy hốt hoảng.

Không biết vì sao, hắn tự nhiên không muốn đi nữa.

Thời loạn lạc, cuộc sống đâu có dễ dàng, có đúng không?

Đà đội di chuyển trong im lặng, rời khỏi Thính Lôi thành, biến mất trong Man Hoang.

Ra khỏi thành không bao lâu, Ngải Huy đã trở lại trạng thái bình thường, chút hốt hoảng không vui đều bị hắn vứt sạch. Mình không phải anh hùng, nhiệm vụ cứu vớt thế giới này để cho người khác làm đi.

Ngải Huy ngắm nghía cây đằng trượng của Đậu tiên sinh, trong lòng đầy tò mò.

Đậu tiên sinh và Dương Tiếu Đông được đãi ngộ không tệ, họ chỉ bị cầm cố Nguyên lực mà thôi. Sắc mặt Dương Tiếu Đông âm trầm, chẳng buồn để mắt tới Ngải Huy, Đậu tiên sinh thì lại rất thản nhiên, Ngải Huy hỏi cái gì lão cũng trả lời đầy đủ, biết gì nói nấy.

“Sao gậy này nuốt được ánh sáng?”

Dương Tiếu Đông không nhịn được: “Nó không phải gậy!”

Ngải Huy a một tiếng, nhìn tới nhìn lui, vẻ “Đại gia ta cũng là người va chạm nhiều với xã hội đó, ngươi đừng có hòng lừa ta “, khinh bỉ đáp: “Cái này rõ ràng là gậy còn gì! “

Trán Dương Tiếu Đông nổi gân xanh, thấy cái bản mặt kia sao mà đáng ghét, ước gì lấy ra được một cái băng trụ đâm vào cái mặt đó cho nó đổ máu mới hả, nghiến răng: “Nó là Bắc Minh ám vương thụ!”

【 Bắc Minh ám vương thụ 】quý báu lại bị gọi là gậy, Dương Tiếu Đông khó chịu như nuốt phải con ruồi. Tuy trong lòng không ngừng tự nhủ, người ở dưới mái hiên kẻ khác không thể không cúi đầu, nhưng trong ngực vẫn không thể không nổi giận bừng bừng.

Y nói mà gần như là nghiến ra từng chữ.

Ngải Huy ra vẻ đã hiểu: “A, ta hiểu rồi, là gậy cao cấp!”

Dương Tiếu Đông giận tím mặt: “Ngươi mới là gậy!”

Ngải Huy liếc Dương Tiếu Đông: “Ánh mắt gì đấy! Có thứ gậy lợi hại như vậy à?”

Dương Tiếu Đông quay mặt đi, toàn thân giận run.

Đậu tiên sinh cười, từ từ giải thích: “Nó có thể hấp thu tia sáng, bởi vì nó là Bắc Minh ám vương thụ. Ở nơi Bắc Minh u tuyệt, cả ngày không có ánh sáng. Ở Bắc Minh có mọc một loại cây cực kì đặc thù, là ám thụ. Ám thụ cũng là lấy ánh sáng mà sinh ra, chỉ khác ở chỗ nó nuốt quang sinh ám. Lá của chúng có một tầng Ám vực, có thể nuốt chửng tất cả ánh sáng chung quanh. Cây này, chính là ám thụ vương. Ám thụ mười vạn năm mới sinh ra được một cây ám vương thụ.”

Ngải Huy cảm thấy như mình đang được nghe kể chuyện: “Bắc Minh ở đâu?”

“Không biết.” Đậu tiên sinh lắc đầu: “Bây giờ không còn ai biết Bắc Minh ở đâu, mà dù có biết cũng không tới đó được. Nhưng trong thời tu chân thường có những người tu chân thực lực mạnh mẽ lần tới vùng Bắc Minh.”

Ngải Huy hứng thú: “Thế đây là đồ từ thời tu chân để lại?”

“Lão phu sở hữu một hạt giống.” Đậu tiên sinh hổi tưởng: “Lúc đó, lão phu không biết nó là hạt giống ám vương thụ, chỉ nghĩ nó là hạt giống ám thụ bình thường mà thôi. Nhưng hồi đó, dù chỉ là ám thụ bình thường, thì cũng đã là bảo vật đối với lão phu, nên lão phu rất yêu quý nó, bỏ ra rất nhiều tâm lực bồi dưỡng cho nó, sau đó nhờ số trời run rủi, mới biết nó không phải ám thụ bình thường, mà là một ám vương thụ.”

Mắt Ngải Huy sáng rỡ, hô: “Bây giờ nó là của ta rồi!”

Dương Tiếu Đông nhảy dựng lên, giận tím mặt: “Đồ vô liêm sỉ!”

Y biết Bắc Minh ám vương thụ rất quan trọng với Đậu tiên sinh, có Bắc Minh ám vương thụ, Đậu tiên sinh mới là một đại sư mạnh mẽ, không có Bắc Minh ám vương thụ, Đậu tiên sinh chỉ còn là một nguyên tu bình thường mà thôi.

Đậu tiên sinh khoát tay: “Từ lúc lão phu bị bắt làm tù binh, Bắc Minh ám vương thụ đã là chiến lợi phẩm của ngươi. Chỉ là lão phu có một yêu cầu, không biết có được nói hay không.”

Lúc này Dương Tiếu Đông mới nhớ ra họ chỉ là tù binh, ủ rũ ngồi xuống.

Ngải Huy liếc Dương Tiếu Đông, cái tên này, cứ chuyện gì liên quan tới Đậu tiên sinh là y như rằng dễ bị kích động.

Đậu tiên sinh bình tĩnh khiến Ngải Huy phải thấy bội phục, quả là gừng càng già càng cay.

Ngải Huy nói, giọng tôn trọng: “Mời nói.”

“Lão phu không còn sống được bao năm nữa, Bắc Minh ám vương thụ ở trong tay ta cũng là hoang phí. Bắc Minh ám vương thụ có tuổi thọ rất lâu, trong cổ thư nói ngày nào còn ánh sáng, nó sẽ còn tiếp tục phát triển mạnh mẽ. Nhưng ở trong tay lão phu mới có mấy chục năm, nếu phải chấm dứt như vậy, thực là đáng tiếc.”

Dương Tiếu Đông lặng đi, y biết Đậu tiên sinh nói những lời này là nói cho y nghe.

“Lão phu tìm hiểu 【 Bắc Minh ám vương thụ 】 mấy chục năm, cũng có được một chút tâm đắc. Lão phu sẵn sàng nói hết tâm đắc của mình ra cho các hạ, tuyệt không giấu giếm chút gì, chỉ cầu các hạ nhận lời giúp đỡ những đứa trẻ trong sơn trại.”

Dương Tiếu Đông vẫn im lặng, từ lúc Đậu tiên sinh bắt đầu nói, y đã đoán ra lão muốn nói cái gì. Y cũng là bước ra đời từ trong sơn trại, biết thứ duy nhất Đậu tiên sinh không thể bỏ được là cái gì.

“Đám trẻ trong sơn trại?”

Ngải Huy sửng sốt, nghĩ nghĩ, gật đầu.

Mọi người theo Đậu tiên sinh tới sơn trại.

Ngải Huy nhìn đám trẻ con đông đúc của sơn trại mà khiếp hãi, bật thốt: “Lão Đậu, ông lợi hại, sinh được nhiều con thế!”

Im phăng phắc.

Dáng vẻ vạn năm bất biến của Đậu tiên sinh lần đầu tiên hoàn toàn biến đổi. Mặt lão cứng ngắc, nét mặt đờ ra, cơ bắp toàn thân cũng cứng ngắc, sau đó mặt đỏ bừng lên.

Lão há miệng, nhưng không thốt lên được lời nào, vì không biết phải nói gì.

Mọi người đều lúng túng.

Dương Tiếu Đông đang định lên tiếng.

Ngải Huy đã vỗ vai Đậu tiên sinh, xúc động nói: “Lão Đậu, yên tâm, sau này Tùng Gian Cốc chính là nhà của ngươi, cũng là nhà của đám con của ngươi. Lão Đậu quả là một nam nhân có trách nhiệm! Nuôi nhiều con như thế, thật không dễ dàng!”

Đậu tiên sinh mặt đỏ bừng, cả đời đã trải qua bao nhiêu sóng gió, song lão chưa bao giờ luống cuống như lúc này.

Lão định giải thích, nhưng Ngải Huy đã xoay người đi vào trong đám nhóc, cười rạng rỡ.

Lúc đầu, đám trẻ con đều đề phòng nhìn hắn, nhưng sau đó nhanh chóng hòa nhập.

Đậu tiên sinh khẽ cười, lão không nhìn thấy, nhưng trực giác lại rất tốt. Lão cảm nhận được Ngải Huy không hề có địch ý với đám trẻ, mà cả Sư Tuyết Mạn, Lâu Lan đều cũng vậy.

Dương Tiếu Đông nhìn lão, không nói gì, nhưng vẻ âm trầm trên mặt giảm hẳn đi.

[Mời huynh đệ tỷ muội tham gia hoạt động với diễn đàn. Hoạt động lưu lại một thời tuổi trẻ sôi nổi với diễn đàn Bachngocsach]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.