Vẫn là chỗ lần trước, vẫn mùi huân hương trước, lão bộc vẫn đứng ở góc như trước, Tiêu phu nhân vẫn thong dong tao nhã như trước.
Nhưng trong không khí lại mang theo sự căng thẳng ép người.
Tiêu phu nhân mở miệng: “Sở tiên sinh thấy thế nào?”
“Cái gì thấy thế nào?” Ngải Huy bật thốt, Tiêu phu nhân không đầu không đuôi, làm hắn không hiểu gì.
“Chiến đấu mới vừa rồi, chẳng lẽ Sở tiên sinh không có ý nghĩ gì?”
“Ý nghĩ? Ý nghĩ của tại hạ không quan trọng, tại hạ không muốn cuốn vào thị phi.” Ngải Huy đáp thẳng: “Tại hạ có việc quan trọng phải làm, đang định chào từ biệt phu nhân.”
Nếu đến giờ mà hắn còn không nhận ra đối phương kiêng kị mình, vậy thì ngu quá. Tuy vẫn chưa hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ nhìn việc bố trí nhân lực chiến đấu, đã đủ nhận ra đây là một vũng nước đục lớn.
Vũng bự như vậy hắn chọc vào không nổi, huống chi hắn còn có chuyện gấp, mắc cớ gì ở đây lãng phí thời gian? Phải sớm thoát ra mới là thượng sách.
Tiêu phu nhân nhìn Ngải Huy chằm chằm, Ngải Huy không giống giả bộ chút nào, mặt rất thản nhiên.
Chẳng lẽ Sở Triêu Dương thật sự không phải có mưu đồ mới trà trộn vào đội buôn?
“Sở tiên sinh Kiếm thuật cao siêu, có phải xuất thân từ Côn Luân?”
“Không phải.” Ngải Huy lắc đầu.
Tiêu phu nhân thất vọng. Côn Luân thành lập, vốn là muốn mau nổi danh, người của họ nếu ra ngoài không bao giờ giấu giếm thâm phận. nàng vốn muốn mượn Côn Luân trợ giúp, giờ thấy không phải, thì không tránh khỏi thất vọng.
“Sở tiên sinh không phải lo, cứ yên tâm ở lại, mấy ngày nữa là đến Tường Vân thành. Dẫn Sở tiên sinh trở về phòng.”
Tiêu phu nhân nói chắc nịch, Hà lão lặng lẽ tới đứng bên cạnh hắn.
Ngải Huy bực mình, nhưng lão già này không phải tầm thường, hắn không chọc được.
Hắn biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, nên chẳng thèm nói gì nữa, quay người bỏ đi.
Chiến đấu vẫn chưa kết thúc.
Vừa rồi mới chỉ là màn mở đầu, đám Nguyên tu, như ong vò vẽ không ngừng xông tới. Đại Ngụy thương hội chuẩn bị tuy sung túc, nhưng dần xuất hiện thương vong, và không ngừng tăng nhanh.
Đến ngày thứ tư, thương vong nặng nề đã xuất hiện, chết mất tám hộ vệ, bị thương sáu người. Nguyên tu kia quá mạnh mẽ, Hà lão phải ra tay, đánh trọng thương đối thủ.
Ngải Huy nhận ra nguyên tu kia.
Thạch Hữu Quang, nổi danh từ hơn hai mươi năm trước, là một Thổ tu cực mạnh.
Sa Ngẫu của Thạch Hữu Quang hoàn toàn bị Hà lão phá hủy, ngay cả Thạch Hữu Quang cũng bị thương nặng.
Ngải Huy thầm vui mừng vì mình không động thủ với lão.
Nhưng hình như Hà lão cũng bị thương, bị sa ngẫu của Thạch Hữu Quang phản kích trước khi chết, rất là ác liệt.
được thấy trận chiến cao cấp, Ngải Huy thu hoạch rất nhiều. cảnh giới Ngoại Nguyên cường hãn, được hai người thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Đúng là thiên địa nguyên lực đều bị họ quản lý, sức chịu đựng cũng rất kinh người. họ hiểu quá rõ về Nguyên lực lý, có những chiêu thức không mạnh chút nào, nhưng vào trong tay họ lại tạo nên sức mạnh khủng khiếp, thực làm Ngải Huy mở mang tầm mắt.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Ngải Huy mở cửa, Hà lão cầm một cái bao, nói: “Chúng ta phải đổi hướng đi, đường tiếp theo, ngươi phải tự đi. Đây là phu nhân lễ vật chuẩn bị cho ngươi. Phu nhân mệt mỏi, người không tiễn ngươi.”
Lão đầu nhét cái bao vào trong tay Ngải Huy.
Ngải Huy hiểu ngay, lễ vật cái gì, đây chính là coi mình làm mồi nhử, để mình đi chịu chết. Chẳng trách mấy hôm vừa rồi không cho hắn rời đi, chính là để tới lúc này dùng.
Ban ngày vừa đánh ác liệt, nửa đêm lại có một kẻ rời khỏi đoàn xe, còn ôm theo một cái bọc, chẳng phải tẩu tán hay sao? Không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào đây, mình chạy thoát chắc? Để giữ mạng, sẽ phải cố mà chạy cho nhanh, sẽ giúp đội buôn dẫn đi càng nhiều Nguyên tu.
Quả nhiên lòng dạ đàn bà là độc ác nhất!
Ngải Huy không ngờ, tìm đại một cái thuyền đi nhờ cũng dính tới chuyện như vậy. Nhưng hắn biết, nếu mình không đồng ý, mình sẽ mất mạng ngay tức khắc.
Nhìn Hà lão dáng vẻ âm trầm, rõ ràng đã động sát tâm.
“Bồi thường tiền.”
Ngải Huy mở miệng.
Hà lão sửng sốt, lão đã nghĩ Sở Triêu Dương sẽ rất phẫn nộ, hoặc không nói tiếng nào, thậm chí phản kháng, nhưng không ngờ lại đòi bồi thường.
“Ta thanh toán hai ngàn điểm Nguyên lực tiền xe, các ngươi bảo không đi là không đi nữa? hủy hợp đồng là phải bồi thường, ta không đòi hỏi quá mức đấy chứ?”
“Bảo ta bay một đường dài như thế, trên đường phải tiêu hao bao nhiêu Nguyên lực? chưa tính trên đường không hề yên ổn, nhỡ gặp phải mao tặc, tiêu hao bao nhiêu, ta lấy đâu bổ sung? Lỡ ta rơi vào tay mao tặc, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng thương hội các ngươi.”
Hà lão đờ người, sau vài giây, lão xoay người rời đi.
Ngải Huy móc ra một tảng đá, truyền vào một tia Nguyên lực, tảng đá lập tức sáng lên, nhưng đảo mắt lại biến mất.
Ngải Huy nhét tảng đá nhét vào dưới gầm giường, quay lại chỗ cũ ngồi xuống.
Chỉ trong chớp mắt, Hà lão quay trở lại, ném cho Ngải Huy một túi Nguyên lực đậu.
Ngải Huy mở túi ra, bên trong đều là Nguyên lực đậu lóng lánh mê người, khí tức Kim Nguyên lực nồng nặc phả vào mặt. Mỗi hạt Nguyên lực đậu đều đặn đặn, óng ánh, phẩm chất cao, vượt xa Nguyên lực đậu bình thường. Ngải Huy biết, đây là hàng xịn.
Nó ẩn chứa Nguyên lực tinh khiết, mỗi hạt Tinh Nguyên đậu đều có giá trị hơn năm ngàn điểm Nguyên lực, gấp mười lần Nguyên lực đậu phổ thông.
Ngải Huy không coi ai ra gì ngồi đếm đậu, đủ một trăm viên.
“Thực là bạo tay.”
Hắn cẩn thận Nguyên lực đậu vào, xách cái gói, đi ra.
Cửa ra vào đã mở, gió lạnh thổi qua, bên ngoài là đêm đen xòe tay không thấy ngón, hắn không chút do dự, thả người nhảy xuống.
Vừa nhảy ra ngoài, Ngải Huy nhận ra có vài cỗ khí tức lập tức tập trung vào hắn, mà hắn, cũng lập tức ném cái gói trong tay ra ngoài.
Mấy bóng đen lập tức xoay hướng về phía cái gói.
Ngải Huy không mở vân dực, mà để cơ thể tự do rơi xuống đất, đến khi cách mặt đất còn có mấy chục mét, cặp cánh sau lưng mới mở ra.
Đôi cánh trắng Sáng như tuyết, trở thành điểm chói mắt thu hút mắt người. hai cánh đập mạnh phát lực.
Cả người như một đường kiếm, bay vèo sát mặt đất.
Đội buôn Đại Ngụy vẫn luôn bay ở trên trời, kẻ địch lần theo, đương nhiên cũng phải ở trên trời.
Như vậy, kẻ địch dưới mặt đất hẳn là ít nhất.
Một loạt hành động của Ngải Huy, Tiêu phu nhân và Hà lão đều nhìn thấy.
“Sở Triêu Dương này thật sự có bản lãnh, ứng biến nhanh chóng, giảo hoạt như hồ.” Tiêu phu nhân thở dài: “ không biết ta tính toán như vậy là đúng vẫn là sai. Nếu Sở Triêu Dương sống sót, vậy chính là cho thương hội tự rước thêm cường địch.”
“Phu nhân cần gì tự trách?” Hà lão hờ hững: “ Sở Triêu Dương ứng biến quả thật không tệ, nhưng muốn làm địch với thương hội thì còn kém quá xa. Một cái Nguyên tu Nội Nguyên cảnh, phu nhân không cần để trong lòng. vân dực của hắn rất tốt, bay rất nhanh, hi vọng hắn có thể giúp chúng ta hấp dẫn nhiều người đi một chút.”
Tảng đá ban nãy Ngải Huy giấu dưới giường, bỗng nhiên to ra.
Hà lão cảm nhận được Nguyên lực gợn sóng mãnh liệt, biến sắc: “Không tốt. . .”
Ầm!
Ngải Huy nhìn đoàn lửa bùng lên phía xa, nở nụ cười.
Cục đá kia rất bình thường, chỉ là được Lâu Lan dùng Huyết tinh tạo thành chất nổ. Nó không có lực sát thương đối với Nguyên tu cảnh giới ngoại nguyên, nhưng dùng để cho nổ vỡ, hoặc tạo tiếng ồn, thì cực kỳ thích hợp. Cát Tường Hào lực phòng hộ mạnh, nhưng đó là phòng hộ với bên ngoài, phá hoại từ bên trong lại chẳng cần tốn bao nhiêu lực.
Sản phẩm của Lâu Lan, lúc nào cũng yên tâm.
Muốn chơi xỏ mình, đâu có dễ như vậy!
cả đoàn xe hỗn loạn tưng bừng, hộ vệ ào ạt chạy tới, Cát Tường Hào bị nổ tung gần một nửa. Tiêu phu nhân được Hà lão bảo vệ, lông tóc không tổn hại, nhưng nhìn trước mặt khắp nơi bừa bộn, phòng trà chỉ còn một nửa, thì mặt tái xanh.
Ngải Huy đã bay ra được mấy dặm.
Ngay khi ánh lửa bùng lên, vân dực trắng tinh trên lưng hắn, đột nhiên biến thành đen kịt.
Ngải Huy lẫn vào trong bóng tối.
Từ trên cao nhìn xuống, sẽ nhìn thấy tia sáng bạc đang phi hành đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Hà lão cũng tái mặt.
Lão không ngờ lại bị Sở Triêu Dương chơi một vố, như một cái bạt tai, tát thẳng vào mặt, làm mặt lão nóng bừng.
Lão chăm chú nhìn tia sáng bạc đang bay sát mặt đất.
“Tên khốn kiếp!”
Lão nghiến răng mắng, nhưng chưa kịp hành động gì, tia sáng bạc đột nhiên biến mất.
Mặt lão cứng lại.
Không chút dấu hiệu, tia sáng bạc cứ thế biến mất.
Lão cảm nhận sâu sắc cái gọi là “Xảo trá như hồ” ban nãy phu nhân vừa nói. Còn đang ngẩn người, lão bỗng cảm nhận được một tia khí tức như có như không, trong lòng hoảng hốt, vội quát to: “Bảo vệ phu nhân!”
Mất đi Cát Tường Hào, bọn họ hoàn toàn rơi vào bị động.
Lão không khỏi thấy hối hận, nhưng bây giờ không phải lúc để hối hận, ác chiến sắp tới rồi.