Ngũ Hành Thiên

Chương 702: Chương 702: Rút lui




Dịch: Hàn Như Ngọc

Ánh thương chói mắt đến từ Từ Tĩnh, trong tay gã cầm một thanh trường thương màu trắng, thân thương nở rộ hào quang, tựa như mặt trời chói sáng. Ánh sáng giống như thác nước chảy ngược, phóng lên trời. Càng đến gần vị trí trung ương, thương mang càng phát ra ngưng thực, ánh sáng càng chói mắt. Nhưng tại trung tâm chói mắt nhất của thương mang, có thể thấy được một luồng hỏa diễm màu đen.

Nó đen nhánh mà thâm trầm, phảng phất như bầu trời đêm hư vô.

Đó là mũi thương.

Phốc phốc phốc, hỏa diễm màu đen nhảy lên thanh âm rất nhỏ, đều đều chậm chạp, tựa như gió nhẹ lướt qua ngọn nến.

Lượn vòng trong không trung, Tiếu Bất Ngộ từ ngạc nhiên đã phục hồi tinh thần lại, gã nhìn chằm chằm vào ngọn hỏa diễm yếu ớt kia, khuôn mặt biểu lộ ngưng trọng.

Gã có thể phát giác được nguy hiểm từ nó.

Theo từng bước nhảy lên của hỏa diễm màu đen yếu ớt, một cỗ hấp lực quỷ dị mà kinh khủng lan tràn ra, nguyên lực bốn phía giống như thủy triều theo bốn phương tám hướng chen chúc lao tới vào trong thương mang.

Tựa như dầu nóng xối vào lửa, ánh thương kịch liệt bành trướng, rực sáng.

Tiếu Bất Ngộ cảm giác cơ thể bỗng nhiên trầm xuống, tựa như có người ở phía dưới dốc sức liều mạng kéo gã. Không riêng gì gã, những tiểu đội khác đang bao phủ trong tia máu đột nhiên trì trệ, trận hình xuất hiện ngắn ngủi hỗn loạn.

Tiếu Bất Ngộ chấn động, kinh nghi bất định mà nhìn người cầm thương phía dưới, người này là ai?

Thiên Diệp bộ gã chỉ nghe nói qua có Cố Tiểu Bảo cùng Phó Tư Tư, không nghĩ tới đột nhiên bỗng xuất hiện một gia hỏa lạ lẫm, lại có thể cũng có bản lĩnh như thế!

Đây là một thương không giống bình thường!

Ánh thương tuyết trắng rực sáng, phản chiếu trên mặt Từ Tĩnh, thần sắc kiên nghị, trầm ổn như nước.

Có thể trở thành người đứng thứ ba của Thiên Diệp bộ, không chỉ riêng bởi vì tính cách của gã ổn trọng cẩn thận mà thực lực gã đồng dạng cũng làm người ta tin phục.

Thiên Diệp bộ mới bắt đầu thành lập, tuy nhiên vừa có được hình thức ban đầu, còn chưa đạt tới tình trạng hoàn thiện.

Diệp phu nhân biết rõ, Thiên Nguyên lực cố nhiên là một loại lực lượng cao hơn, nhưng mà không có người hoàn thiện, không đủ để chống đỡ sự nghiệp cùng dã tâm của ả. Tại tuyến đầu đấy, chỉ có đội viên Thiên Diệp bộ mới lý giải sâu nhất loại lực lượng lạ lẫm hoàn toàn mới này.

Thiên Diệp bộ nhận được cổ vũ mạnh mẽ đối với việc sáng tạo cái mới chưa từng có.

Từ Tĩnh chính sáng tạo ra tuyệt học độc đáo mà tiến vào tầm mắt mọi người.

Từ Tĩnh xuất thân từ một tiểu thế gia, cho dù có lịch sử lâu đời nhưng mà gia đạo sa sút, đến thế hệ gã đã sớm rách nát không chịu nổi. Thương thuật của gã có xuất xứ gia truyền, có chút độc đáo, điều này giúp cho gã đạt được vài phần thanh danh lúc còn trẻ, được coi là người trẻ tuổi có phần tiềm lực trong lớp tân sinh. Vì vậy mà gã được nhìn trúng, đưa vào trong kế hoạch Đại Sư Chi Quang.

Gã dung hợp Thiên Nguyên lực cùng thương thuật nhà mình, sáng chế ra thương thuật hoàn toàn mới. Diệp phu nhân tán thưởng rất nhiều, ban thưởng cho danh thương Tuyết Long, khiến cho mọi người vô cùng đỏ mắt. Từ Tĩnh sinh lòng cảm kích, liền đặt tên bộ thương thuật là Thiên Long thương.

Chiêu này tên là Long Chúc.

Thương như ánh nến, kẻ địch như bươm bướm, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Ánh thương màu trắng rừng rực chói mắt lao tới, mắt thấy muốn thôn phệ quái vật, quái vật lại làm ra một cái động tác không ai nghĩ tới.

Thân hình nó bỗng nhiên nhún xuống, quỳ gối nửa ngồi trên không trung, tay phải vừa mới theo đó mà hạ xuống đột nhiên đưa lên chộp lấy con quay chữ thập vừa thoát ly phút chốc. Ánh sáng màu đỏ lóe lên, giống như một mũi tên huyết sắc yêu dị mà chí mạng, chui vào phía trong ánh thương màu trắng rừng rực bên dưới.

Mũi tên màu đỏ chuẩn xác trúng ngay hỏa diễm màu đen.

Mắt thấy một màn này, vẻ mặt Tiếu Bất Ngộ thoáng thay đổi, nghiêm nghị hô to: “Cẩn thận...”

Binh!

Thanh âm thanh thúy như lưu ly vỡ vụn, tiếng gió gào thét xuyên thấu cổ đãng, chui vào trong tai của bọn hắn.

Sau một khắc, tia sáng trắng khắp bầu trời đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Thật giống như từ nơi ánh sáng rõ ràng, đột nhiên rơi vào một căn phòng tối, trước mắt mọi người tối sầm, xuất hiện hắc ám ngắn ngủi. Gần như trong chớp mắt, tầm mắt của bọn họ liền khôi phục bình thường.

Sau đó bọn hắn phát hiện trong tầm mắt mình, tràn ngập sợi tơ màu đỏ thẫm.

Chúng giống như một dòng nước hỗn tạp gồm những sợi mảnh như tóc màu đỏ đen, hướng bốn phương tám hướng kích xạ tỏa ra. Số lượng nhiều không đếm xuể.

Phần lớn cơ thể binh sĩ Minh Quang huyết bộ bị sợi tơ đỏ thẫm xuyên qua, hỏa diễm màu đen cùng màu đỏ bay lên, đan vào ở một chỗ, tựa như ma diễm tới từ địa ngục. Quanh thân bọn hắn bao phủ tia máu, tựa như được rưới dầu, hỏa diễm phút chốc tăng vọt, đem thân ảnh bọn họ thôn phệ.

Bọn hắn không kịp phát ra kêu rên thảm thiết đã biến thành hỏa đoàn thiêu đốt hừng hực.

Trên mặt Tiếu Bất Ngộ khó coi vô cùng, tất cả phát sinh trước mắt khiến cho gã cảm thấy sợ hãi. Con Thập Tự Đà Loa cùng hỏa diễm màu đen của đối phương đụng vào nhau, vậy mà sẽ phát sinh phản ứng khủng bố như thế!

Càng làm cho gã cảm thấy sợ hãi chính là quái vật gì mà có khả năng thong dong khống chế Thập Tự Đà Loa của gã như thế?

Nhưng mà tình huống so với gã tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng. Thân ảnh binh sĩ đang bị thiêu đốt hừng hực trong chớp mắt liền tan thành mây khói, nhưng mà hỏa diễm đỏ đen yêu dị cũng không có dập tắt, bọn chúng dọc theo tia máu thiêu đốt tới đây.

“Tản ra! Tất cả đều tản ra!”

Thanh âm Tiếu Bất Ngộ do quá khẩn trương mà trở nên có chút sai lệch. Gã tận mắt nhìn thấy một tên binh lính bởi phản ứng chậm nửa nhịp, dính vào hỏa diễm chết tiệt đã hóa thành một đoàn hỏa quang chói mắt.

Tia máu cộng hưởng bao phủ toàn đội trở thành con đường cho hỏa diễm lan tràn.

Đội ngũ các tướng sĩ Minh Quang Huyết Bộ cuống quít giãy giụa, nguyên bản trận hình nghiêm chỉnh lập tức chia năm xẻ bảy.

Thiên Diệp bộ cũng tổn thất nghiêm trọng.

Từ Tĩnh tại giây phút cuối cùng phát giác được không ổn, đem một tia ý thức Thiên Nguyên lực trong cơ thể rót vào Tuyết Long thân thương, mới tránh thoát một kiếp.

Tuy nhiên vận khí Thiên Diệp đội viên không tốt như vậy, chỗ bọn hắn đứng dày đặc hơn, có một đường hỏa diễm đỏ thẫm thậm chí xuyên thủng cơ thể hai gã đội viên.

Sáu tên đội viên bị ảnh hưởng đến, bọn hắn không thoát được kết cục mai một thành tro bụi. Khác nhau chính là, sinh mệnh lực cường đại hơn khiến cho bọn chúng kiên trì thời gian càng dài hơn, nhưng kết quả như thế càng thêm không tốt.

Trong quầng lửa truyền ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, người nghe thấy da đầu đều run lên.

Sắc mặt đám người sống sót của Thiên Diệp bộ tái nhợt như giấy, thần sắc sợ hãi bối rối. Sáu quầng lửa

đang trôi lơ lửng cách bọn hắn không xa, tiếng kêu rên thảm thiết của đồng bạn lay động đến đám thần kinh yếu ớt của bọn hắn.

Ngay cả người luôn bình tĩnh trấn định như Từ Tĩnh, lúc này vẻ mặt đều đặc biệt không xong.

Tại mấy tháng trước, bọn hắn chẳng qua là một đám hài tử choai choai. Đại Sư Chi Quang rót lực lượng cường đại vào thân thể bọn họ, nhưng không cách nào rót vào tâm chí đã qua rèn luyện trong huyết hỏa cho bọn hắn.

Chưa từng có đường tắt để tạo nên tâm chí cường đại.

Tiếu Bất Ngộ trấn định lại đầu tiên, tuy đột nhiên gặp tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà gã biết rõ chiến đấu không có chấm dứt, bây giờ không phải là thời điểm quan tâm đến tổn thất.

Quái vật đâu?

Gã tìm thân ảnh quái vật khắp mọi nơi.

Rất nhanh gã liền tìm được quái vật, quái vật đã chạy trốn hơn vài dặm. Thân thể của nó cuộn lại tạo thành một viên thịt đen nhánh như kim loại, tóc dài bao bọc bên ngoài, nhìn qua chính là một mao cầu màu đen.

Hai mắt Tiếu Bất Ngộ tỏa sáng.

Vài luồng hỏa diễm màu đỏ thẫm, đang thiêu đốt bộ lông quái vật.

Hỏa diễm màu đỏ thẫm kinh khủng cùng quỷ dị, làm cho nội tâm Tiếu Bất Ngộ sinh ra mong đợi.

Nhưng mà rất nhanh hắn đã phải thất vọng.

Cơ thể cuộn mình của quái vật giãn ra, hỏa diễm màu đỏ thẫm dọc theo mái tóc dài của nó thiêu đốt với tốc độ rất nhanh, nhưng động tác quái vật nhanh hơn, đầu ngón tay vẽ một cái, tóc đen thật dài đã đứt đoạn.

Đoạn tóc đứt bị gió thổi tán, chưa bay được xa đã bị đốt thành tro bụi.

Hỏa diễm đỏ thẫm hầu như không còn thiêu đốt, không cam lòng mà dập tắt trên không trung.

Tiếu Bất Ngộ có chút thất vọng, nhưng tâm thần trấn định lại rất nhanh.

Tròng mắt hình hạnh nhân lạnh như băng của quái vật đã ảm đạm rất nhiều so với trước, quái vật thoạt nhìn không phải là lông tóc không hư hại như tưởng tượng.

Tiếu Bất Ngộ thúc giục Minh Quang Hổ dưới thân, thuận theo đó huy động cánh tay, Anh Sạ Noãn phát ra thanh âm vù vù ô ô, đây là tín hiệu triệu tập mọi người. Minh Quang Hổ đạp không phi hành, linh hoạt tráng kiện. Các tướng sĩ như vừa tỉnh mộng, giống như trăm suối chảy về biển, theo bốn phương tám hướng tụ lại hắn.

Chỉ bất quá vừa đối mặt, liền tổn thất một phần năm người, lòng Tiếu Bất Ngộ đang rỉ máu.

Chỉ có điều khi ánh mắt của gã đảo qua khuôn mặt các tướng sĩ dưới trướng, nhìn thấy chiến ý trong mắt đoàn người, nội tâm của gã tràn ngập kiêu ngạo. Nhìn xem những hoảng hốt lo sợ của bọn thái điểu Thiên Diệp bộ phía dưới, bất quá là một đám trứng mềm.

Sau khi tập hợp xong, ánh mắt của gã một lần nữa tập trung vào quái vật cách đó không xa.

Rốt cuộc trước mắt là quái vật gì?

Mặc dù trong nội tâm gã nghi hoặc không hiểu, nhưng mà lúc này không phải là lúc để nghĩ ngợi lung tung.

Ánh mắt của gã bỗng nhiên trì trệ.

Quái vật đột nhiên xoay người, không phải quay đầu lại mà là quay đầu bỏ chạy.

Hành động này sâu sắc vượt quá dự đoán của Tiếu Bất Ngộ, thế cho nên gã xuất hiện thất thần ngắn ngủi. Chờ gã kịp phản ứng, quái vật đã trở thành một chấm đen nhỏ.

Tốc độ thật nhanh!

Không cần suy nghĩ nhiều, tự gã biết bọn họ đuổi không kịp. Tuy không hiểu nhưng trong lòng gã buông lỏng một hơi.

Con quái vật không biết từ đâu xuất hiện này mang đến cho gã áp lực trước đó chưa từng có. Mặc dù hai bên giao chiến rất ngắn ngủi, chỉ là một lần đối mặt, gã cũng không có thăm dò được chi tiết về quái vật, nhưng mà kinh nghiệm chiến trường phong phú rèn luyện ra được trực giác nói cho gã biết quái vật đặc biệt vô cùng nguy hiểm.

So với nguy hiểm từ quái vật không biết, đám Thiên Diệp bộ trứng mềm hồn bay phách lạc phía dưới này hiển nhiên là một cái mục tiêu càng tốt hơn.

Khóe miệng Tiếu Bất Ngộ hiển hiện một tia cười lạnh, thúc giục Minh Quang Hổ dưới thân, đội ngũ trên không trung bỗng dưng gập lại, hướng đối phương lao xuống.

Ánh mắt Tiếu Bất Ngộ lãnh khốc tàn nhẫn.

“Giết! Một tên cũng không để lại!”

So với sợ hãi của Tiếu Bất Ngộ cùng Từ Tĩnh, Hồng Dung Nhan cùng Thu Thủy ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, đối với biểu hiện của Xích Đồng một chút cũng không kinh hãi, khiến bọn hắn giật mình ngược lại là Long Chúc của Từ Tĩnh cùng Thập Tự Đà Loa của Tiếu Bất Ngộ.

Tượng bùn: “Hai chiêu này là gì? Uy lực mạnh thật à, bọn hắn có chiêu thức lợi hại như vậy từ lúc nào hả?”

Hồng Dung Nhan: “Chưa thấy qua.”

Hai người đều im lặng không nói nữa.

Trước đây không lâu bọn hắn vẫn cùng Thiên Diệp bộ giao thủ qua, vốn cho rằng đã nắm đúng thực lực đối phương. Không nghĩ tới trong nháy mắt, phán đoán lúc trước liền bị lật đổ. Vốn bọn hắn cho rằng có khả năng hoành hành không sợ tại phiến chiến trường này, hiện tại phát hiện suy nghĩ của bọn hắn vẫn còn rất đơn giản.

Hồng Dung Nhan sinh ra dự cảm bất tường, thế cục dường như bắt đầu trở nên phức tạp.

Tượng bùn phá tan trầm mặc: “Để cho bọn chúng đánh nhau một trận, hắc hắc, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, không đúng, tam bại câu thương, chúng ta liền có thể làm ngư ông...”

Hồng Dung Nhan còn chưa kịp nói chuyện, tượng bùn thanh âm liền thay đổi: “Ài ài ài, Xích Đồng đây là chạy trốn sao? Không thể nào, Xích Đồng đối mặt một đám con tôm nhỏ như thế, lại có thể chạy trốn! Lại có thể chạy trốn! Vẫn chưa phải là Ma Thần a... Đợi đã nào...!”

Tượng bùn dừng lại một chút, bỗng nhiên thét lên: “Ài ài ài! Phương hướng Xích Đồng... Đây là, đây là đưa tới cửa chúng ta sao?”

“A a a! Hắn, hắn bay về phía chúng ta rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.