Ngũ Hành Thiên

Chương 238: Chương 238: Tân Kiếm




Một thanh kiếm được mây màu xám chì bao phủ, an tĩnh lơ lửng trên bàn.

Không giống như mây mù màu trắng của Vân Nhiễm Thiên, mây đen màu xám thoạt nhìn đậm đặc hơn nhiều, lôi điện rất nhỏ du tẩu bất định trong mây đen, chợt lóe lên rồi biến mất, thoạt nhìn tựa như một đám mây vũ tích nhỏ.

Mây đen thoạt nhìn giống là vỏ kiếm hơn, không có cảm giác phình to tẹo nào.

Bảy thanh tiểu kiếm ngân sắc tựa như cá bơi, di chuyển rất nhanh trong mây đen. Tiểu kiếm dài khoảng ba tấc, màu ngân lóng lánh, trơn bóng có thể soi gương, mỗi một kiếm chứa một viên hải bảo lôi điện.

Bên trong thân Ô vân kiếm thỉnh thoảng sáng lên tia lôi điện, chính là do bảy thanh tiểu kiếm cao tốc di chuyển tới lui sinh ra.

"Thật đẹp quá! Đây là cái xương cốt xà kia sao?" Sư Tuyết Mạn cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình bèn đến gần nhìn kỹ: "Đây là kiếm sao? Có cần rút kiếm không?"

"Không cần, Tuyết Mạn. Đó là Phong vân." Lâu Lan rành rọt giải thích: "Nó là mũi kiếm."

Phong vân là một loại mây rất đặc thù, nguyên lực rót vào trong có thể sinh ra hiệu quả sắc nhọn, là đặc sản của Thải Vân Hương. Thải Vân Hương sản sinh các loại mây cổ quái ngạc nhiên, tỷ như Duyên Vân nặng như chì, Thải Vân màu sắc sặc sỡ, Độc vân lục sắc, Hỏa Vân có thể sinh ra hỏa diễm vân vân.

Giống như Phỉ Thúy Sâm có đầy chủng loại thực vật nhiều đếm không xuể, chủng loại mây của Thải Vân Hương cũng rất nhiều. Chỉ có Thủy tu tinh thông mới có thể thuộc như lòng bàn tay, thấu hiểu ảo diệu trong đó.

"Mũi kiếm? Phong Vân làm mũi kiếm? Ý nghĩ thật xảo diệu!" Con mắt Sư Tuyết Mạn sáng ngời, nhịn không được khen: "Lâu Lan thật là lợi hại!"

"Cảm tạ Tuyết Mạn." Con mắt Lâu Lan cười thành vành trăng khuyết, nhưng ngay lập tức giọng điệu tiếc nuối: "Xương sống huyết xà có tính năng rất tốt, phẩm giai rất cao, theo ngũ hành luận là Kim, Thủy song thuộc tính. Chọn Phong Vân làm mũi kiếm, Kim sinh Thủy, nhưng đẳng cấp hai cái khác biệt quá lớn, dẫn đến uy lực của xà cốt không thể phát huy hoàn toàn. Tua kiếm là Liệu Nguyên thạch làm thành, đẳng cấp quá thấp, có còn hơn không. Bảy thanh tiểu kiếm là dùng Ngân Quang mộc, được Phong Vân thủy nguyên lực gia tăng. Đẳng cấp của Phong Vân và Ngân Quang mộc không khác nhau lắm, nguyên lực gia tăng hiệu quả không tệ. Chỉ có thể tính là một thanh Huyền binh, nhưng nhờ có hiệu quả lôi điện đặc thù và tính chất xà cốt xuất sắc nên giúp nó trở thành một kiện Huyền binh không tệ."

"Nếu như Phong Vân có thể đổi thành Thiên Phong vân, Ngân Quang mộc đổi thành Thiên Văn Ngân mộc, Liệu Nguyên thạch đổi thành Dong Tâm nham, thanh kiếm này sẽ là một thanh Địa binh cực kỳ xuất sắc, may mà có hiệu quả lôi điện nên chính là một thanh Huyền binh hi hữu."

Mọi người đều minh bạch điều Lâu Lan nói là cái gì, tuy rằng bọn họ không biết chế tạo nhưng thường thức cơ bản vẫn rõ ràng. Phân chia binh khí không phức tạp như nguyên liệu nấu ăn, cường đại nhất chính là Thiên binh, thứ nhì là Địa binh, tiếp đó thì là Huyền binh, bình thường nhất chính là Thảo binh.

Ngoại trừ tài liệu đặc thù, tỷ như Vân Nhiễm Thiên, binh khí bình thường chịu ảnh hưởng phẩm giai của nó, ngoại trừ các loại tính chất nặng nhẹ mềm cứng, khác biệt rất trọng yếu chính là sự sinh sôi giữa các nguyên lực.

Kim mộc thủy hỏa thổ là một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh, sinh sôi không ngừng. Ngũ hành tương sinh là một trong những đặc tính trọng yếu nhất của ngũ hành nguyên lực, đó cũng là nguyên tắc trong binh khí, cần gia tăng hiệu quả nguyên lực tương sinh, giảm thiểu hiệu quả nguyên lực tương khắc.

Nếu như binh khí có đủ ngũ hành sẽ sinh sôi không ngừng, đó chính là Thiên binh. Loại Thiên binh này thường thường giúp Nguyên tu tiêu hao cực kỳ nhỏ, hơn nữa trong quá trình ngũ hành nguyên lực tương sinh, có thể sinh ra rất nhiều điều thần diệu.

Địa binh ít hơn một hành so với Thiên binh, chỉ có bốn hành, đó cũng là nguyên nhân hai loại có chênh lệch thật lớn. Số lượng chỉ vẻn vẹn ít hơn một hành, nhưng vòng tuần hoàn vốn hoàn chỉnh đã bị gián đoạn, nguyên lực lưu động không thể hoàn thành vòng tuần hoàn.

Đây là khác biệt về chất.

Địa binh và Huyền binh khác biệt không quá lớn, tài liệu với ba loại thuộc tính, chỉ làm cho uy lực và biến hóa của nó không bằng Địa binh.

Thảo binh chế tạo đơn sơ nhất, tài liệu đơn độc thuộc tính, hoặc đơn giản xử lý kết hợp tài liệu song thuộc tính.

Theo nguyên lý, chế tạo binh khí rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại nhiều quy tắc. Tỷ như chỉ có tài liệu ngang cấp nhau mới có thể hoàn thành tương sinh hoàn mỹ, đẳng ấp của Phong vân và Ngân Quang mộc kém hơn xương sống huyết xà rất nhiều, dẫn đến chúng nó không thể hoàn thành triệt để kích phát thuộc tính kim của xương sống huyết xà.

Lại như tuyệt đa số tài liệu không phải là đơn thuộc tính, thường thường có đủ loại thuộc tính, đều là khảo nghiệm cực lớn đối với người chế tạo.

Tài liệu thích hợp, đầy đủ, tài nghệ xuất sắc mới chế tạo ra được một thanh binh khí tốt. Một ít tài liệu đặc thù có được đặc tính không gì sánh bằng, tự nhiên không cần phải cân nhắc ngũ hành tương sinh tương khắc. Chỉ là Nguyên tu chế tạo binh khí chuyên nghiệp xưa nay vô cùng khinh bỉ đối với kiểu làm bừa này, cho rằng chả khác gì đồ phá hoại.

Lâu Lan không quá thỏa mãn lắm với thanh kiếm này. Thế nhưng ánh mắt Ngải Huy một ly không rời.

Thanh kiếm này có rất nhiều chỗ thiết kế xuất sắc, có thể thấy rằng trình độ của Lâu Lan cực kỳ lợi hại. Tỷ như mũi kiếm dùng Phong Vân, điều này đã hoàn mỹ mà giải quyết vấn đề xương sống huyết xà không có mũi kiếm, Ngải Huy cảm thấy có đánh vỡ đầu mình cũng không nghĩ ra.

Phong Vân có thể tùy ý uốn lượn theo xương sống huyết xà, có thể cuộn lại.

Thiết kế của bảy thanh tiểu kiếm càng xuất sắc, hẳn phải là tham khảo kiếm hạp thanh đồng, thực là quá xảo diệu.

Trong nháy mắt Ngải Huy liền nghĩ ra mấy chiêu.

Tỷ như tiểu kiếm ẩn dấu trong Phong Vân, đối phương ngăn cản kiếm của mình, tiểu kiếm đột nhiên chui ra, đối phương nhất định bất ngờ không kịp phòng. Hơn nữa bảy viên hải bảo có liên hệ cực kỳ vi diệu với nhau, điều này có nghĩa chúng nó có thể tạo rất nhiều biến hóa phức tạp.

Thực sự là thanh kiếm tốt!

"Ngải Huy không thử kiếm sao?" Lâu Lan lệch đầu: "Thanh kiếm này còn chưa có tên."

Ngải Huy hưng phấn nắm chuôi kiếm, xương sống huyết xà cứng rắn băng lãnh vừa vào tay, tâm tình xao động của hắn liền an tĩnh lại.

Trong mắt người khác, khi Ngải Huy cầm kiếm, hắn tựa như đổi thành một người khác. Khí thế khó mà nói rõ bằng lời từ người Ngải Huy lặng yên tản ra bốn phía.

Thoạt nhìn hắn an tĩnh mà lại tràn đầy nguy hiểm.

Bỗng nhiên, Ngải Huy nhếch miệng lộ ra hàm răng tuyết trắng: "Ta cần người bồi luyện, ai tới?"

Tức thì con mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn sáng ngời, toàn bộ quá trình Sư Tuyết Mạn bồi luyện, đánh cho Ngải Huy hoa rơi nước chảy đều in trong mắt gã. Gã cũng định bỏ đá xuống giếng, thế nhưng Ngải Huy không ngốc đâu, không chút do dự cự tuyệt.

Ngải Huy nhìn khắp những người khác, vậy mà chẳng ai ra.

Đoan Mộc Hoàng Hôn đã ngứa ngáy lâu rồi, có thể đánh cho Ngải Huy như cẩu gặm đất, chỉ nghĩ tới thôi gã đã cảm thấy vô cùng dễ chịu, nếu như nếu như mình động thủ, vậy thì còn dễ chịu đến mức nào a?

Trước đây mình đã phải chịu thiệt thòi trong tay Ngải Huy bao nhiêu lần?

Lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn rục rịch muốn động nóng như lửa đốt, nhưng lại không có cơ hội, vô luận gã nhảy ra mấy lần, Ngải Huy cứ như không khí. Càng vậy, lòng gã càng nghẹn ghê gớm.

Nghe thấy Ngải Huy nói cần người bồi luyện, gã liền không chút suy nghĩ đứng ra: "Ta tới đây!"

Nhớ lại vụ Ngải Huy liên tục cự tuyệt mình, Đoan Mộc Hoàng Hôn cố ý châm chọc: "Kiếm cũng có rồi, lần này mượn cớ gì?"

"Ngươi đã kiên trì như thế, vậy thì ngươi đi." Giọng Ngải Huy có vẻ như chẳng còn lựa chọn nào khác.

Mập mạp quay mặt sang một bên, hiện lên vẻ không đành lòng nhìn, nhưng trong nháy mắt lại trở nên hồng hào, huýt sáo một cái, reo lên: "Tới tới tới, cơ hội khó có được, đánh cuộc một lần cho vui nào! Ngải Huy và Chạng Vạng đồng học, mọi người đặt ai nào? Tiền tài sống có giữ tới chết không thể mang theo, cuộc đời phải thoải mái đặt cược a! Đánh cược nho nhỏ vui vẻ, đánh cược lơn lớn hại thân, mập mạp đại lý, không lừa già dối trẻ. Không có tiền mặt cũng không sao, ghi sổ là được."

"Ta đặt Chạng Vạng! Năm trăm!"

"Vừa mới giao thủ, A Huy còn chưa khôi phục, ta xem trọng Chạng Vạng! Tám trăm!"

"A Huy quá sốt ruột rồi, trước tiên hắn phải phục hồi mấy ngày. Ta cũng đặt cược Chạng Vạng! Một nghìn!"

"..."

Liên tục chiến đấu kịch liệt, thần kinh mọi người đều rất căng thẳng, khó có được trò tiêu khiển tiêu khiển nên ai nấy đều cực kỳ hăng hái.

"Ta đặt Ngải Huy. Mười vạn!"

Âm thanh băng lãnh của Sư Tuyết Mạn vọng đến khiến cả đám lác mắt. Chả ai ngờ, Sư Tuyết Mạn vừa đánh Ngải Huy một trận vô cùng tàn nhẫn vậy mà lại đặt cược Ngải Huy thắng.

Mồ hôi lạnh của Mập mạp thoáng chảy xuống: "Nhiều nhất chỉ nhận đặt cược năm nghìn."

"Vậy thì năm nghìn."

Sự kiên quyết của Sư Tuyết Mạn dẫn tới không ít học viên do dự, mập mạp vừa nhìn thấy không ổn, cố ý hỏi Sư Tuyết Mạn: "Trước đây Đại tỷ đầu chưa từng chơi trò này phải không?"

"Chưa từng chơi." Sư Tuyết Mạn lắc đầu, từ nhỏ nàng đã cực kỳ nghiêm với bản thân, làm sao có chuyện đánh bạc?

Các học viên vốn đang do dự, khi nghe thấy Sư Tuyết Mạn trả lời, ai nấy bừng tỉnh, tay mới a, thảo nào! Bọn họ không chút do dự đặt cược Chạng Vạng đồng học.

Ánh mắt mọi người đều nhìn hai người trong sân.

Vô luận là Ngải Huy hay Đoan Mộc Hoàng Hôn, thực lực đều có biến hóa trời long đất lở. Về điểm này, từ khí thế của hai người là có thể nhìn ra được manh mối, cả hai dị thường trầm ổn.

Nhưng ngay sau đó, hai người không hẹn mà cùng động.

Bên trong sân lấp loáng tàn ảnh, hai người đang đứng thẳng đều biến mất.

Ngải Huy nhào hụt.

Đoan Mộc Hoàng Hôn đứng trên bầu trời, Liên hoa văn dưới chân gã chậm rãi lưu chuyển. Ngải Huy không ngừng cự tuyệt, gã chỉ có thể đứng ngoài xem Ngải Huy và các học viên khác chiến đấu. Gã vừa xem, trong đầu vừa không ngừng tính toán, nếu như là mình thì nên đối phó Ngải Huy như thế nào?

Đoan Mộc Hoàng Hôn không coi thường Ngải Huy chút nào, tuy rằng Ngải Huy phát huy rất không tệ, chỉ là bị nguyên lực hạn chế. Trên thực tế kiếm thuật của Ngải Huy cao siêu hơn trước nhiều, đã đạt tới mức tình trạng cực kỳ đáng sợ. Không hề sử dụng nguyên lực đã có thể chống lại Sư Tuyết Mạn lâu như vậy, Đoan Mộc Hoàng Hôn tự nhận không làm được.

Xem buổi diễn nhiều, Đoan Mộc Hoàng Hôn có phát hiện rất lớn.

Ngải Huy có một khuyết điểm chí mạng là không thể phi hành, mà gã thì lại có thể bay lên không.

Chiến lược của Đoan Mộc Hoàng Hôn rất đơn giản, ngay từ đầu đã bay lên không, trên cao nhìn xuống đối phó Ngải Huy.

【 Thanh Hoa 】 của gã có năng lực viễn trình công kích.

Nhìn Ngải Huy ở bên dưới ngửa đầu nhìn mình, vẻ mặt thúc thủ vô sách, Đoan Mộc Hoàng Hôn không tự chủ được lộ ra nét cười tà dị đắc ý, nội tâm vô cùng kích động.

Cuối cùng đã đến thời điểm rửa sạch sỉ nhục cũ!

Bao nhiêu lần sỉ nhục a, hôm nay đã đến lúc thanh toán!

Càng nghĩ Đoan Mộc Hoàng Hôn càng kích động, nụ cười không thể ngăn chặn hiện lên khóe miệng, cuối cùng đã đến ngày chặt đứt tâm ma của mình! Con đường vượt qua Ngải Huy bắt đầu từ hôm nay! Trên khuôn mặt anh tuấn, nét cười mỉm trên khóe miệng Đoan Mộc Hoàng Hôn bùng phát thành tiếng cuồng tiếu rung trời: "Ha ha ha, Ngải Huy, thưởng thức Thanh Hoa của ta cho tốt!"

Con mắt tà khí điên cuồng chớp động, nguyên lực cuộn trào mãnh liệt kích động trong cơ thể Đoan Mộc Hoàng Hôn, mười ngón thon dài tựa như hoa tươi nở ra, vô số chỉ ảnh ưu nhã uyển chuyển cái này sinh cái kia diệt.

Màu xanh rung động nhộn nhạo tỏa ra dưới chân Ngải Huy, thân thể Ngải Huy cứng đờ, một sức lực vô hình giam cầm hắn. Vô số dây leo màu xanh chui ra từ mặt đất dưới bàn chân hắn, chúng nó tựa như có sinh mệnh, sinh trưởng với tốc độ kinh người.

Dây leo màu xanh giăng khắp nơi đan xen thành một cái lồng giam, từ trên bầu trời nhìn xuống, nó giống như Thanh Hoa trường mệnh tỏa chạm trổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.