Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực vỗ mạnh, Ngải Huy như con Đại Bằng bay lượn trên không trung, gió rít phần phật xung quanh.
Xa xa là màu xanh của biển, của rừng, nhìn không thấy cuối, mênh mông tít tắp.
Phỉ Thúy Sâm chưa bao giờ mạnh mẽ như bây giờ.
Trưởng Lão Hội và Thần chi huyết đều phải tôn trọng nó.
Càng tới gần Phỉ Thúy Sâm, hắn càng cảm giác Phỉ Thúy Sâm không giống bình thường.
Nguyên lực của Phỉ Thúy Sâm đang chảy về một hướng, như ở đó có một cái động hút không đáy đang hút chúng vào.
Tốc độ chảy rất chậm, vì Ngải Huy mẫn cảm với nó, nên mới phát hiện ra được.
Chúng đang chảy đi đâu?
Nguyên lực lưu động với quy mô lớn như vậy, cần phải có một lực hút rất mạnh. Trước giờ chỉ có cái đập lớn của Ngân Vụ Hải mới làm ra được chuyện này. Nhưng cái đập lớn đó phải xây mất cả ngàn năm. Phỉ Thúy Sâm trước giờ chưa hề thấy xây, ai có thể chỉ trong thời gian ngăn ngắn làm được như vậy?
Duy nhất chỉ có một người có khả năng, Tông Sư Đại Cương!
Lẽ nào đại tông cũng muốn tạo một cái kì tích như Ngân Vụ Hải?
Có một điều Ngải Huy vẫn chưa nghĩ ra, Nguyên lực ở đây tuần hoàn như thế nào. Nguyên lực lưu động quy mô lớn như vậy, nếu không có tuần hoàn, Nguyên lực nơi đây đã sớm biến thành sa mạc giống như Cựu Thổ.
Nhưng Phỉ Thúy Sâm không hề khô cạn, như vậy sự vận chuyển nguyên lực ở Phỉ Thúy Sâm nhất định có chỗ đặc thù. Lão sư lấy thành vì bố, bản chất chính là thông qua tiết điểm và nguyên văn, để khống chế Nguyên lực lưu động.
Đại tông cũng dùng phương thức này chăng?
Tiếc là bây giờ không phải lúc tìm hiểu việc này.
Ngải Huy nhìn thấy từ xa có một đám người đang bay nhanh tới đây, khoảng chừng hơn mười người.
Thảo tặc?
Ngải Huy có chút ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy tốc độ của đối phương không hề chậm lại, thì hắn cau mày.
“Đường này không thông! Mau lùi lại!”
Đối phương la to từ xa.
Ngải Huy nhíu mày, đề khí cao giọng nói: “Tại hạ muốn tới Thiển Thảo Thành, kính xin các vị tạo thuận lợi. . .”
Nguyên tu cầm đầu nghe thấy ba từ Thiển Thảo Thành, trong mắt loé ra một đạo hàn quang, lạnh lùng nói: “Người này hành tung khả nghi, bắt! Nếu dám phản kháng, giết chết tại chỗ!”
Thảo tặc tản ra làm ba hướng, những người ở giữa đánh về phía Ngải Huy, những người khác bọc đánh từ hai bên, phòng ngừa Ngải Huy bỏ chạy.
Ngải Huy không ngờ đối phương phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ đối phương đang làm gì đó ở Thiển Thảo Thành?
Sát khí lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất.
Thảo tặc nếu làm hành động gì lớn ở Thiển Thảo Thành, thì thứ duy nhất Ngải Huy nghĩ đến chính là nhằm vào Minh Tú sư tỷ. Qua lời của Triệu Bách An, Ngải Huy không hề có ác cảm với thảo tặc, mà còn có mấy phần đồng tình. Nhưng nếu dám động tới Minh Tú sư tỷ, mặc kệ đối phương là ai, hắn sẽ không bỏ qua.
Minh Tú sư tỷ là vảy ngược của hắn.
Ngải Huy nheo mắt, Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực giương ra, bắn thẳng về phía trước.
Đám thảo tặc lập tức cảnh giác.
“Cẩn thận!”
Nguyên tu cầm đầu quát to, một chùm lá thông bay về phía Ngải Huy.
Những chiếc lá thông nổ tung, một chia làm hai, hai chia làm bốn. . .
Trong nháy mắt, cơn mưa lá thông bao phủ lấy Ngải Huy. Mỗi một cái lá thông đều quấn quanh một tia sương mù màu xanh lục nhỏ xíu, là một loại kịch độc.
Nhưng Nguyên tu ngạc nhiên, đội trưởng vừa ra tay, lại dùng ngay đại sát chiêu.
【 xuân vũ tô 】, số lượng lá thông rất nhiều, phạm vi bao phủ cực lớn , khiến cho kẻ địch không chỗ trốn. Lá thông qua luyện chế, có hiệu quả phá nguyên, bên ngoài còn được phủ lớp độc cực mạnh. Nó dễ dàng thẩm thấu vào trong Nguyên lực, chui vào trong cơ thể kẻ địch.
Đối phương không có ý bỏ chạy làm mọi người cũng thấy yên tâm.
Ngải Huy vốn không hề có ý bỏ chạy.
Hắn tăng tốc, Long Chuy Kiếm liên tục đâm tới. Đâm ba lần, phá hủy tất cả những lớp bình phong gió chung quanh.
Ngải Huy cảm thấy quanh người nhẹ đi.
Thủ lĩnh đối phương mắt bỗng hoa lên, kẻ địch đột nhiên biến mất.
Giữa màn mưa lá thông bỗng mở ra một cái động, đối diện với bọn họ.
Một bóng người đột ngột xuất hiện ngay trước mặt họ, kiếm thế ác liệt nổ vang phóng tới.
Đôti trưởng thảo tặc trợn mắt, hét to: “Ngăn cản. . .”
Ngải Huy mạnh mẽ lao tới, ánh kiếm như cầu vồng, kéo dài một đường ngân quang lạnh lẽo đâm thẳng vào đội trưởng thảo tặc.
Đám thảo tặc tái mặt, vội phòng thủ theo bản năng.
Một màn ánh sáng xuất hiện trước mặt họ, còn chưa kịp ổn định lại, ánh kiếm như ánh sao đã đâm tới.
Tốc độ sau khi phá bình phong gió quá nhanh, nhanh đến mức Ngải Huy không thể biến chiêu. Nhưng với tốc độ khủng khiếp này, một viên đá nhỏ cũng có lực sát thương kinh người, hắn không cần biến chiêu.
Đùng!
Tiếng nổ to như đánh trống vang vọng, màn ánh sáng đổ nát, những tia sáng bay tung ra khắp hướng.
Chỉ một đòn, bốn Nguyên tu trước mặt đều phun máu tươi.
Một đòn, bốn người bị thương!
Đám thảo tặc biến sắc, cùng ra tay công kích. Một người bắn ra một viên đạn, viên đạn bay lên cao trăm trượng, hóa thành một luồng lửa đỏ rất to, từ xa cũng còn nhìn thấy.
Ngải Huy liếc mắt một cái, biết đây là bọn chúng đang gọi viện binh, nhưng hắn không quan tâm.
Nghĩ Minh Tú sư tỷ gặp nguy hiểm, trong lòng hắn sát ý rừng rực.
Hắn gập người, quay sang phía đám thảo tặc còn lại. Tốc độ của hắn nhanh như chớp giật, ra tay ác liệt, không chút nương tay. 【 Lục Đạo nguyệt 】 vẽ ra trên không trung sáu con dơi tử vong, lặng lẽ bay đi.
Không trung máu tươi tung toé, thảo tặc bưng yết hầu, mắt trợn trừng.
“Không!”
Đội trưởng thảo tặc muốn rách cả mí mắt, nhưng chỉ sau một khắc, con mắt hắn lòi ra, một ánh kiếm xuyên thủng cổ họng của hắn, bọt máu văng ra.
Ngải Huy không muốn trêu chọc đối phương, nhưng nếu đã xung đột, thì hắn cũng không sợ đắc tội đối phương.
Mười hai tên thảo tặc, không ai sống sót.
Ngải Huy không có tâm tình kiểm kê chiến lợi phẩm, lạnh lùng xách Long Chuy Kiếm hết tốc lực bay đi Thiển Thảo Thành.
Cả người hắn đầy sát khí.
Bên tai hắn vang vọng lời dặn của sư nương trước khi lâm chung. Nếu Minh Tú sư tỷ gặp chuyện, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Hắn như đang trở lại trận đánh đó ở Tùng Gian Thành.
Màu đen xen lẫn với máu tươi, nhìn bóng người mơ hồ trên bầu trời, trái tim hắn như vỡ nát, hắn đã cùng đường, cơ hội càng lúc càng biến mất, chỉ còn lại bi thương và khổ sở.
Bi thương dần chuyển thành bình tĩnh, biết dù có làm gì cũng không cứu được sự tuyệt vọng, hắn dần trở nên bình tĩnh.
Đã ở trong vực sâu, không thể còn nhìn thấy mặt trời.
Giờ khắc này rõ ràng là như thế.
Chân trời xuất hiện nhiều điểm đen nhỏ, có lẽ là thảo tặc được tin bay tới.
Ngải Huy bình thản, một ngươi một kiếm, bay thẳng tới chỗ đối phương.
Nhóm thảo tặc này có 300 người, đại hán cầm đầu là một người to cao như tháp sắt, mặt mũi dữ tợn, thấy Ngải Huy một người một ngựa, không có ý bỏ chạy, còn bay thẳng tới, thì biết là cao thủ.
Chọc vào cao thủ là chuyện giặc cỏ bọn họ không muốn gặp nhất, nhiều đám giặc cỏ đều là vì vậy mà bị diệt. Có khi chọc phải đại sư, bị diệt ngay tại chỗ. Có khi kết phải thù, đối phương lúc đó chạy trốn, nhưng sau đó kẻ đó tăng thực lực, quay lại báo thù mà diệt.
Đạo phỉ là đạo phỉ, hòa khí làm sao làm đạo phỉ?
Giết người cướp của, cướp bóc như gió mới là đạo phỉ!
Sống trên mũi đao liếm huyết, giết người kết thù là chuyện thường như cơm bữa, muốn sống thì không được để lại người sống.
Tên trước mắt dù có lợi hại, thì cũng không phải đại sư, đã như vậy, thì không cho hắn cơ hội trở thành đại sư nữa.
“Giết!”
Đại hán ra lệnh một tiếng, ba trăm thảo tặc ầm ầm gia tốc xông lên, tiếng rít chói tai như sóng triều không dứt bên tai, sát khí tỏa ra.
Ngải Huy vẫn hờ hững bay về phía trước.