Uất Trì Bá nhìn ra xa, trong mắt đầy những mờ mịt và sợ hãi.
Tình hình hiện giờ đã rất rõ ràng.
Sau này hy vọng và vận mệnh của họ sẽ gắn chặt với tòa thành này, họ không còn đường lui nào nữa.
Những trưởng lão khác cũng bồn chồn lo âu.
Tin Đại trưởng lão bệnh nặng truyền đến, Uất Trì Bá hiểu ngay thế cân bằng mong manh với Bạch trưởng lão sẽ nhanh chóng bị đánh vỡ. Mâu thuẫn của Tân dân và thế gia không thể che chắn được nữa.
Hai bên sẽ phân chia lại phạm vi của mình, không ai còn cản được sự phân liệt trong Trưởng Lão Hội.
Diệp phu nhân là người lợi hại, Uất Trì Bá biết, nhưng lão vẫn nghĩ Diệp phu nhân không đủ sức ngăn cơn sóng dữ.
Uy vọng chấp chính hơn nửa đời người, một người mới há có thể thay thế được?
Phái Tân dân cũng rất kính sợ Đại trưởng lão.
Uất Trì Bá đã rất nhiều lần ảo tưởng mình thay thế vị trí của Đại trưởng lão, nhưng nghe tin Đại trưởng lão bệnh nặng, lão chỉ thấy bàng hoàng.
Tương lai ở đâu đây? Tân Quang Thành tương lai sẽ sao đây? Mình phải dẫn phái tân dân đi đâu? Chống lại nổi Thần chi huyết không?
Lão không biết.
Tới giờ lão đã thật sự hiểu, giữa lão và Đại trưởng lão có một lạch ngăn không thể nào vượt qua được.
Mọi người vốn có nhiều bất mãn với Đại trưởng lão, lúc thời cuộc bại hoại, đủ loại oán hận bay đầy trời. Nhưng khi Đại trưởng lão ngã xuống, mọi người mới giật mình hiểu ra, Đại trưởng lão mới là chỗ dựa của họ.
Trước đây phái tân dân cảm thấy Đại trưởng lão là kẻ địch số một của họ, nhưng bây giờ khi kẻ địch số một này sắp chết, họ lại không vui mừng chút nào, mà ngược lại, lòng ai cũng nặng trình trịch.
“Đại trưởng lão vẫn là Đại trưởng lão, tâm thật là tàn nhẫn.” sắc mặt Uất Trì Bá khôi phục như thường: “Sư Bắc Hải nguy hiểm.”
Các trưởng lão khác đều hiểu ý của Uất Trì Bá.
Tân dân và thế gia phân biệt rất rõ ràng, trận doanh của hai bên ai cũng vững vàng. Phái trung lập sẽ trở thành đối tượng đầu tiên thế gia muốn chiếm đoạt, Sư Bắc Hải chính là phái trung lập, hai mặt đều không có kết quả tốt.
Lệnh của Đại trưởng lão đã thấy rõ ràng, điều ba bộ trung ương đóng giữ Thiên Tâm thành, lại bảo Bắc Hải Bộ tiến công Thần chi huyết, nói rõ lão ta muốn tiêu hao sinh lực của Bắc Hải Bộ.
Một trưởng lão buột miệng hỏi: “Chúng ta có thể lôi kéo Sư Bắc Hải hay không? Trước đây chúng ta với phái trung lập quan hệ không tệ.”
Trong Trưởng Lão Hội, phái Thế gia chiếm ưu thế tuyệt đối, phái tân dân và phái trung lập phải liên hợp lại mới chống nổi.
Quan hệ của hai bên vẫn tính là hòa hợp.
Uất Trì Bá không tỏ rõ ý kiến: “Để xem đã, nhưng đừng hy vọng nhiều quá. Phái trung lập tuy cũng đồng tình tân dân, nhưng gốc rễ vẫn là ở thế gia.”
Lão hít sâu một hơi: “Bắt đầu từ hôm nay, Trưởng Lão Hội chỉ còn trên danh nghĩa. Tương lai chúng ta phải tự dựa vào bản thân mình, chúng ta mạnh, thì cái gì cũng có, chúng ta yếu, thế gia không chiếm đoạt chúng ta, Thần chi huyết cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Các vị, kính xin mọi người hãy nỗ lực.”
Những người khác đều khom người cúi đầu: “Vâng!”
Ánh mắt Uất Trì Bá như điện, thô bạo lộ hẳn ra: “Thừa dịp thời gian này cách cục chưa ổn, bảo Đồng Quỷ và Ngư Kim trở về. Chúng ta phải thành lập một Chiến bộ bảo vệ Tân Quang Thành, lập nên Tân dân Chiến bộ.”
Lão quay sang, nói với Sửu Sửu: “Kế hoạch lần trước ngươi nói, bắt đầu làm đi.”
Sửu Sửu hưng phấn: “Vâng!”
Thanh Thủy Thành ở phía đông Thải Vân Hương, không bị ảnh hưởng nhiều bởi thông tin bệnh nặng của Đại trưởng lão.
Thanh Thủy Thành là một thành thị cỡ trung, là tòa thành cỡ trung gần Tùng Gian Cốc nhất. Nhưng đám Ngải Huy vẫn phải mất tới hai mươi sáu ngày gian khổ bôn ba, mới đến Thanh Thủy Thành.
Rời Ngũ Hành Thiên tiến vào Man Hoang, các tòa thành đều cách nhau rất xa. Man Hoang nguy cơ tứ phía, lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng Hoang thú tập kích. Trừ những khu xung quanh thành thị lớn, chín đại thương lộ, những thành thị khác chưa có cách giải quyết vấn đề khó khăn này.
Chuyện Hoang thú tập kích đội buôn là chuyện thường ngày, có những loài hoang thú, còn chuyên môn săn bắt Nguyên tu.
Những thành nhỏ thiếu hàng rào phòng ngự, trở thành mục tiêu của Hoang thú. Có những Hoang thú kết bè với nhau, đi tập kích những thành thị loại nhỏ này, có những lúc tập kích trở thành quy mô, có cả hoang thú kết thành nguyên đan tham gia.
Nhân loại không có đường lui nên mới xông vào Man Hoang, nỗ lực bắt chước tổ tông, xây dựng quê hương mới.
Nhưng cuộc chiến tranh này, ai mới là con mồi? Ai mới là chúa tể Man Hoang? Chỉ có thời gian mới cho câu trả lời.
Số lượng thành nhỏ giảm mạnh, những nơi phân tán bắt đầu không ngừng tụ lại với nhau, thành thị quy mô không ngừng tăng lên. Nhiều người còn tiên đoán, tương lai ở Man Hoang, chỉ có thành thị cỡ lớn mới có thể sinh tồn.
Thanh Thủy Thành cũng là từ nhỏ lớn dần lên như vậy, trở thành thành thị cỡ trung. Có lẽ không bao lâu nữa, Thanh Thủy Thành sẽ trở thành thành thị lớn.
Ngoài khoảng cách, Thanh Thủy Thành còn có bầu không khí thương mại nồng nặc, nên đám Ngải Huy mới chọn nó.
Bầu không khí thương mại của Thanh Thủy Thành là do thành chủ Kiều Mỹ Kỳ của nó tạo nên.
Kiều Mỹ Kỳ trước khi dựng lên Thanh Thủy Thành, đã từng nắm giữ một thương hội mạnh mẽ, Mỹ Kỳ thương hội. Kiều Mỹ Kỳ biết cách kinh doanh, xây dựng quan hệ bền chặt với một số thế gia lâu năm, ví dụ như là làm bạn thâm giao với Đại công tử Cung phủ Cung Thành Tú của Ngân Thành.
Khi lệnh Mở Thành ban bố, Kiều Mỹ Kỳ hiểu ngay, tương lai là ở Man Hoang. Hắn dứt khoát quyết định đến Man Hoang Mở thành, quyết định của hắn cũng được Cung phủ ủng hộ giúp đỡ.
Vượt mọi chông gai thâm nhập Man Hoang cần phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực, rốt cục ở mé đông Thải Vân Hương xây dựng nên Thanh Thủy Thành.
Sau khi dựng lên Thanh Thủy Thành, hắn toàn lực phát huy thương mại, treo giải thưởng kếch xù săn bắt Hoang thú xung quanh. Người từ những thành nhỏ bị công kích quanh đó liên tiếp kéo tới, khiến Thanh Thủy Thành trở nên to hơn mạnh hơn, tới bây giờ, đã có không khí của một tòa thành phồn hoa.
Nguy hiểm cũng không thể ngăn cản khát vọng làm giàu của con người.
Thanh Thủy Thành rất hấp dẫn với Nguyên tu chiến đấu, vì chỉ cần giết được Hoang thú là sẽ được thưởng rất nhiều, giá mua vật liệu Hoang thú cũng rất tốt, thế nên những Nguyên tu có thực lực ở Thanh Thủy Thành được kính trọng, mà sống cũng khá là sung túc.
Vật liệu Hoang thú dồi dào, lại rất thu hút những đội buôn lui tới.
Đám Ngải Huy xen lẫn trong lượng người đông đúc, thế nên chẳng ai chú ý. Lần này đoàn đi không nhiều, chỉ có Ngải Huy, Thiết Nữu, Lâu Lan và Triệu Bách An.
Ngải Huy và Thiết Nữu là phụ trách an toàn, làm ăn phải dựa vào Triệu Bách An, còn danh sách đồ cần mua thì dựa vào Lâu Lan.
Vật phẩm Tùng Gian Cốc sản xuất rất là ít ỏi, ngoài 【 tuyết dung nham 】, chỉ có một ít hỏa nang Xích Hỏa hồ bức_chiến lợi phẩm của bọn họ. Số lượng hỏa nang hoàn chỉnh rất ít, chỉ chừng bốn mươi cái.
Không bột đố gột nên hồ, không có thương phẩm thì buôn bán qué gì?
Ngải Huy nghĩ đến xương Xích Hỏa hồ bức, nên huy động mọi người tới đó thu gom hỏa thiêu cốt. Giá Hỏa thiêu cốt tuy không cao lắm, nhưng được cái số lượng lại nhiều.
Hơn nữa để có phẩm chất cao, tất cả hỏa thiêu cốt đều được quăng vào lò nung cho Tập Thúc Bạch Hỏa rèn luyện.【 áp súc tuyết diễm 】 của tháp pháo cấp bậc quá cao, hỏa thiêu cốt không chịu nổi.
Hỏa thiêu cốt sau khi được rèn, phẩm chất tăng lên rõ rệt. Hà mù cũng thấy hứng thú, dùng đám hỏa thiêu cốt này rèn ra mấy món vũ khí rất là đặc sắc.
Có điều những vũ khí này trên căn bản đều là Hỏa Nguyên, chỉ thích hợp cho Hỏa tu sử dụng. Nguồn tiêu thụ vũ khí Hỏa Nguyên thì không phải lo, sau khi Hỏa Liệu Nguyên bị chiếm, vật liệu Hỏa Nguyên trở nên thiếu thốn, vũ khí Hỏa Nguyên cơ bản đã ngừng sản xuất, nên giá của vũ khí Hỏa Nguyên hiện giờ rất rất cao.
Thông tin này làm cả bọn rất là phấn chấn.
Đặc biệt là Thiết Nữu, đây là lần đầu tiên cô đi làm ăn, cảm thấy vụ này rất là mới mẻ.
Trước đó cô chẳng bao giờ phải lo nghĩ tới đồ dùng, thích cái gì, người nhà lập tức sẽ đưa đến tận tay. Quần áo mặc trên người, đồ sử dụng hằng ngày, cái nào cũng là trân phẩm. Cô chưa bao giờ có khái niệm về tiền bạc, nên mới có chuyện lấy vòng tay Định Tâm Phi Lam đắt giá đi đặt cọc một bát mì.
Nhưng bây giờ, cô lại vì sắp kiếm được ít tiền cho mọi người mà cười sung sướng.
Thành thị ở Man Hoang so với thành thị trong Ngũ Hành Thiên hẳn nhiên không bằng. Thành ở Man Hoang phải đặt phòng ngự lên hàng đầu, diện tích càng nhỏ, độ khó phòng ngự càng giảm.
Còn thành ở trong Ngũ Hành Thiên đều là được xây sau khi Ngũ Hành Thiên đã ổn định, hoàn cảnh xã hội cũng ổn định, chẳng cần phải để tâm tới vấn đề phòng ngự, nên quy mô thành nào cũng lớn.
Thanh Thủy Thành ở Man Hoang là thành thị cỡ trung, nhưng diện tích còn không to bằng Ninh Thành.
Thành thị tuy nhỏ, nhưng người lại đông hơn Ninh Thành nhiều.
Thỉnh thoảng lại có đội đà thú leng keng đi qua bên cạnh họ, đám Ngải Huy đều là lần đầu nhìn thấy đà thú. Tứ chi thô to, cái lưng to rộng mọc một vòng gai xương to khỏe có hình tròn, cực thích hợp để chất hàng hóa.
Đà thú này khỏe, sức chịu đựng cực tốt, chi phí chăn nuôi rẻ tiền, khu vực chất hàng trên lưng tròn to như cái chậu lớn, nên mới được gọi là đà bồn thú.
Đà bồn thú phát triển mạnh cũng là nhờ có lệnh mở thành.
Tiến vào Man Hoang, Nguyên lực thu vào người khó hơn rất nhiều, những dụng cụ di chuyển như Tam Diệp Đằng Xa, Hỏa Phù Vân đều cần tiêu hao nhiều Nguyên lực nên dần bị sản phẩm chuyên chở rẻ tiền là đà bồn thú thay thế. Hơn nữa trên không của Man Hoang đầy rẫy nguy cơ tứ phía, đi trên đất bằng an toàn hơn nhiều.
Người ta nói Đà bồn thú là do Thần chi huyết tạo ra.
Họ nói đà bồn thú vốn là một loại Huyết Thú bị đào tạo thất bại của Thú Cổ Cung, bị Thú Cổ Cung bán tháo cho một vị thương nhân. Sau đó thương nhân này khổ sở vận đến Man Hoang, có người phát hiện ra giá trị của nó, mua lại, sau đó tìm ra cách giục cho chúng sinh sôi, về sau mấy đời, huyết độc trong cơ thể đà bồn Thú yếu hẳn đi, rồi biến mất luôn.
Nói ra cũng kỳ quái, Huyết độc ở Ngũ Hành Thiên thuận buồm xuôi gió, đại sát tứ phương, nhưng ở Cựu Thổ lại tiến triển rất chậm, còn tới Man Hoang thì không thể nào tiến triển được.
Thế giới này thực là kỳ diệu, khiến người ta không phục cũng không được.
Những đàn đà bồn thú chở đầy hàng hóa, với nguyên tu ngồi trên lưng, cổ đeo chuông, leng keng vang vọng, đi xuyên qua chợ.
Đám Ngải Huy như trở lại Hoang Cổ thời nguyên thủy.