Ngũ Hành Thiên

Chương 662: Chương 662: Thất thố




Dịch: hoangtruc

“Phòng tuyến Trân Châu Phong Kiều thắng lợi, có rất nhiều chi tiết đáng chú ý. Tháp Pháo lần nữa phát huy tác dụng trọng yếu. Loại vũ khí hoàn toàn mới này có rất nhiều thiếu hụt nhưng lại có những ưu thế mà vũ khí khác không có. Ví dụ như yêu cầu với Nguyên tu rất thấp, theo tiêu chuẩn của chúng ta mà nói thì những Nguyên tu ở Tháp Pháo Liên Minh căn bản không tính là tinh nhuệ, nhưng mà bọn họ có thể phát huy tác dụng tương tự như tinh nhuệ. Hơn nữa lần này xuất hiện bắn một lượt, uy lực càng thêm kinh người, thậm chí còn rung chuyển cả tấn công chính diện của Thần Lang Bộ. Trọng khí Trấn Thần Phong nặng nề, hao phí vô số, chúng ta không luyện chế nổi. Tháp Pháo là vũ khí hỏa nguyên, từ điểm này chúng ta có nên nghĩ tới một loại vũ khí khác sử dụng Mộc nguyên cùng loại hay không?”

“Chiến pháp của Lôi Đình Chi Kiếm lại càng đặc biệt, một kích không trúng sẽ nhanh chóng chạy xa ngàn dặm, địch nhân không biết phải làm thế nào. Nghe nói vật ấy gọi là Phong Xa Kiếm, tốc độ nhanh vô cùng, sử dụng lại khác biệt với Hỏa Phù Vân, Tam Diệp Đằng Xa thường dùng. Dùng để phá trận thì thiếu sức nhưng dùng điều tra, quấy rối lại rất phù hợp.”

Quyền Duy Đức làm người thâm trầm âm quỷ nhưng ánh mắt rất độc đáo. Ông ta vốn đã chú ý Tháp Pháo từ lâu, lúc này mới chậm rãi nói, không chút luống cuống.

Biểu hiện của Đại Cương vẫn như thường, ánh mắt chậm rãi mọi người phía dưới, nhưng trong lòng không khỏi thở dài.

Ngoại trừ vài người như Úc Minh Thu còn chăm chú lắng nghe, đại bộ phận mọi người chỉ cúi đầu không mấy hứng thú.

Phỉ Thúy Sâm như một nơi thế ngoại đào nguyên, không có chiến tranh hỗn loạn. Lại thêm Thiên Ngoại Thiên cùng Thần Chi Huyết dây dưa không dứt nên mọi việc ở Phỉ Thúy Sâm đều thuận lợi, buôn bán phồn vinh, kiếm tiền đầy đủ. Cái mọi người quan tâm là kiếm được bao nhiêu tiền. Có một đại lượng tài phú rót vào, đám Mộc Tu chỉ dùng để tu luyện nên đương nhiên khuyết thiếu cảm giác nguy cơ. Bởi vì bọn họ biết rõ, chỉ cần Đại Tông còn ngày nào thì Phỉ Thúy Sâm còn vững như bàn thạch ngày ấy. Đại Tông đang độ tuổi xuân, trong vòng mấy mươi năm không phải lo lắng đến mấy chuyện này.

Điều này cũng dẫn đến Phỉ Thúy Sâm hôm nay xa hoa lãng phí, hưởng thụ vinh hoa hưng thịnh.

Lần này Đại Tông triệu tập mọi người cũng là vì trong lòng có lo lắng.

“Đại kế hoạch Đại Sư Chi Quang thành công, có hai trăm bảy mươi tám Đại Sư. Thiên hạ bắt đầu tiến vào thời đại Đại Sư. Dù cho không có đám người Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn tương trợ thì Diệp Thị trọng chưởng Thiên Ngoại Thiên không phải không có lực đánh một trận với Thần Chi Huyết. Hiện còn rất khó kết luận Thiên Diệp Bộ mạnh yếu hơn sáu Thần bộ thế nào, bởi song phương còn chưa từng trực tiếp đối kháng. Nhưng mà có một điểm cần chú ý, đó là thực lực Đại Sư của Thiên Diệp Bộ vượt xa Đại Sư bình thường. Cho tới bây giờ, Đại Sư của Thiên Diệp Bộ chiến đấu với Đại Sư khác đều giành được toàn thắng. Có thể thấy được Đại Sư của Thiên Diệp Bộ có được ưu thế áp đảo. Vì vậy hiện tại bên ngoài xưng bọn hắn là Thiên Diệp Đại sư, là nhằm phân định bọn họ với những Đại Sư khác. Căn cứ vào chúng ta ước lượng, toàn bộ Phỉ Thúy Sâm này, nếu có thể một chọi một chống lại Thiên Diệp Đại sư không cao hơn năm người.”

Đại điện xôn xao cả lên, đám người bạo động. Hiển nhiên mọi người rất không phục với kết luận này.

“Không có khả năng! Toàn bộ Phỉ Thúy Sâm chỉ có năm người? Quyền hội trưởng không nên thổi phồng chí khí người khác, hạ thấp uy phong mình chứ.”

“Cao thủ Phỉ Thúy Sâm ta nhiều như mây, thanh niên tài tuấn các nhà nhiều vô số kể, đó chỉ là Thiên Diệp Bộ mà thôi!”

“Tại hạ cũng không tin, theo như lời Quyền hội trưởng, đây chẳng phải là Diệp Thị diệt chúng ta như nhấc tay hay sao? Vì sao ả còn chưa tới?”

“Ha ha...”

Đại điện đầy những tiếng cười rộ, châm chọc khiêu khích của mọi người.

Trên mặt Úc Minh Thu cũng đầy ý cười, y cũng không tin.

Bỗng nhiên một tiếng ho nhẹ vang lên, tiếng cười lập tức ngừng lại. Lúc này mọi người mới nhớ tới, có mặt tông thượng sao có thể tùy tiện được? Cho nên tất cả mới thu dáng tươi cười lại, thành thành thật thật cúi đầu xuống.

Đại Tông thản nhiên nói: “Quyền hội trưởng nói vậy hơi quá rồi.”

Đoàn người cúi đầu, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

Đại Tông nói tiếp: “Năm người? Sai rồi, có thể chống lại chỉ có ba người mà thôi.”

Dáng tươi cười trên mặt mọi người như đóng băng lại, sau tức khắc, tất cả đều cảm thấy khó tin được. Nhiều người không nhịn được định đứng lên, thậm chí đến Úc Minh Thu và Lục Thần cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Đại Tông duỗi ngón tay ra, vẻ mặt vẫn như thường: “Ngoại trừ ta, Thần nhi, tiểu Thu ra, những người khác không phải là đối thủ.”

Đại điện lặng ngắt như tờ. Đến giờ mọi người mới hiểu được tông thượng không nói giỡn. Huyết sắc trên mặt rất nhiều người dần chuyển sang tái nhợt.

Đại Tông thở dài nói: “Không riêng gì các vị, ta đã xem thường Diệp phu nhân. Đại Sư Chi Quang quả thật có năng lực quỷ thần, hòa trộn giữa Hỗn Độn Nguyên lực của Mục Thủ Hội và phương pháp huyết luyện của Thú Cổ Cung, còn tham khảo một ít ý tưởng về Liên Ngẫu Tiếp Cốt Thuật của ta. Đại Sư còn sống đi ra được đều có ngũ nguyên, hơn nữa còn là ngũ nguyên thành vòng. Mục Thủ Hội đã có tư tưởng ngũ nguyên thành vòng từ lâu, vì vậy mới sáng chế ra Hỗn Độn Nguyên lực. Không nghĩ tới Diệp phu nhân lại có thể thực hiện được.”

Mọi người nghe thấy lại ngớ người không hiểu gì, chỉ có sắc mặt hai người Lục Thần và Úc Minh Thu là biến đổi. Bởi vì bọn họ biết rõ kết được Ngũ Hành Nguyên lực hoàn là có ý vị như thế nào.

Có nghĩa là đã sờ đến cánh cửa Tông Sư.

Ngoại trừ Đại Tông và Đế thánh ra, thì Nguyên tu kết được Ngũ Hành Nguyên lực hoàn chính là cường giả cấp cao nhất.

Đại Tông nói: “Chỉ có điều, Đại Sư Chi Quang không phải không có chỗ thiếu hụt. Đại Sư được bồi dưỡng ra như vậy tuy có thực lực phi phàm nhưng lại khó có thể tiến thêm một bước.”

Tất cả mọi người không khỏi buông lỏng một hơi, nhưng mà bọn hắn nhanh chóng nhận ra điều này cũng không có gì khác biệt. Một chi chiến bộ được tạo thành từ những Nguyên tu ngang ngửa với Úc Minh Thu, vậy phải đáng sợ đến bực nào chứ!

Bỗng nhiên có người cao giọng nói: “Nhưng mà bọn hắn không phải Tông Sư! Có Đại Tông ở đây, chúng ta lo lắng cái gì chứ?”

Lời vừa nói ra, bầu không khí trong đại điện lập tức trở nên nhẹ nhõm rất nhiều.

Đúng vậy a, có Đại Tông thì dù Thiên Diệp Bộ lợi hại thế nào cũng không phải là đối thủ của người được. Hơn nữa thực lực của Thiên Diệp Đại sư không cách nào tiến thêm một bước, thế nhưng Lục Thần và Úc Minh Thu vẫn còn tiềm lực, thế cục không thể bết bát như vậy.

Bỗng nhiên Úc Minh Thu vừa nghĩ tới hỏa cầu màu trắng rừng rực trên không trung, sắc mặt không khỏi biến đổi, mơ hồ ý thức được lão sư triệu tập mọi người lần này có dụng ý gì.

Đại Tông cười cười: “Đương nhiên có vấn đề khác nữa, chút nữa chúng ta hãy bàn tới. Quyền hội trưởng, kính xin tiếp tục.”

Quyền Duy Đức khom người: “Vâng.”

Trong lòng của ông ta khó có thể bình tĩnh, cho dù phán đoán “không quá năm người” kia là do chính ông ta đưa ra, thế nhưng khi Đại Tông nói thẳng ra, biết rằng tình huống còn tệ hơn ông ta nghĩ, tâm tình ông ta không khỏi trầm xuống.

Ông ta hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, tiếp tục nói.

“Thiên Ngoại Thiên biến hóa nghiêng trời lệch đất, Thần Huyết cũng tương tự. Sư Bắc Hải sắp chết phản công, bản thân Diệp Bạch Y bị trọng thương, được Đế thánh ban thưởng Thiên Thần Tâm. Vật đó không phải phàm vật, còn do đích thân đến Nam Cung Vô Liên, Cung chủ Thú Cổ Cung đến thay đổi trái tim của Diệp Bạch Y.”

Có người hỏi: “Thiên Thần Tâm là thứ gì?”

Quyền Duy Đức lắc đầu: “Tại hạ cũng không biết, nghe như là trái tim, có uy thế kinh người.”

Úc Minh Thu chú ý tới vẻ mặt lão sư lộ ra một tia khác thường. Người bình thường tuyệt đối không cách nào chú ý tới chi tiết này, thế nhưng tâm tư Úc Minh Thu tinh tế như tơ, lại rất hiểu lão sư. Điều này nói rõ lão sư vô cùng để ý tới những lời này.

Thiên Thần Tâm là vật gì? Làm sao đến lão sư cũng phải để tâm?

Y nhìn thoáng qua Đại sư huynh. Đại sư huynh cũng đưa mắt nhìn y, ý bảo đợi tí nữa hãy hỏi.

Bỗng nhiên Quyền Duy Đức đề cao âm lượng, phấn khởi nói: “Nhưng mà không nghĩ tới, hai bộ Thần Úy Tài Quyết quanh co vòng vèo mấy ngàn dặm, đột nhiên tập kích, nhảy vào đại doanh cướp đi Diệp Bạch Y và Nam Cung Vô Liên!”

Đại điện lập tức xôn xao, rất nhiều người không kìm được vui mừng.

“Tốt! Trung Ương Tam Bộ quả nhiên không giống bình thường!”

“Thần Úy Tài Quyết hổ thẹn nổi dũng, lập nhiều công tích, trận chiến này tất truyền lưu thiên cổ!”

“Cái tên phản đồ Diệp Bạch Y kia, nếu lão tử ở đó, nhất định phanh thây xé xác gã!”

...

Gương mặt Úc Minh Thu lộ ra vui mừng. Diệp Bạch Y và Nam Cung Vô Liên vô cùng quan trọng với Thần Chi Huyết. Một người là đệ nhất thống soái Thần quốc, người kia chủ quản phạm vi rộng lớn. Hao tổn mất hai người này nhất định là đả kích cực kỳ trầm trọng với Thần Chi Huyết.

Tuy rằng Phỉ Thúy Sâm đã sớm có hiệp nghị ngưng chiến với Thần Chi Huyết, thế nhưng dù sao nơi này đã từng là một bộ phận của Ngũ Hành Thiên. Trên dưới Phỉ Thúy Sâm đều thêm đồng cảm với Thiên Ngoại Thiên, lại có không biết bao nhiêu thù hận và mâu thuẫn với Huyết tu.

Khóe mắt Úc Minh Thu thoáng nhìn qua lão sư, chợt y ngây người lại.

Y cho rằng mắt mình có vấn đề.

Ngón tay lão sư khẽ run rẩy.

Ngón tay của một vị Tông Sư làm sao có thể run rẩy được? Coi như có là Đế thánh xuất hiện trên đại điện này, ngón tay lão sư cũng sẽ không chút run rẩy! Đầu óc Úc Minh Thu trống rỗng, một lát sau y mới kịp phản ứng. Y không nhìn lầm.

Lão sư chưa từng có thất thố thế này qua.

Thiên hạ này không có bất kỳ cường giả nào làm lão sư thất thố như thế!

Trong lòng Úc Minh Thu dâng lên dự cảm không lành.

“Tung tích hai người kia thế nào rồi?”

Giọng nói của Đại Tông lại lần nữa vang lên, mọi người lập tức im miệng.

Úc Minh Thu càng chắc chắn không ổn, tiếng của lão sư nghe vào cực kỳ bình tĩnh, nhưng mà y còn nghe ra có thêm vẻ khẩn trương. Y không khỏi nhìn về sư huynh Lục Thần bên cạnh mình. Vẻ mặt Lục Thần biến ảo tựa hồ nghĩ tới điều gì đó.

Chẳng lẽ sư huynh biết được chuyện gì?

Úc Minh Thu rất muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng biết rõ hiện tại không phải lúc. Y không khỏi vắt hết óc cẩn thận nhớ lại.

Lão sư có lúc nào biểu hiện bất thường như vậy...

Quyền Duy Đức bẩm báo: “Hồi bẩm tông tượng, đến nay còn chưa có tin tức truyền về. Đế thánh ban thưởng Thánh vật thần huyết cho Xà Dư, giao trọng trách cứu trở Diệp Bạch Y và Nam Cung Vô Liên trở về. Thế nhưng Diệp phu nhân cũng biết tin tức, bèn phái ra Thiên Diệp Bộ, song phương chém giết mãnh liệt. Thi thể của Tây Môn Tài Quyết và Vạn Thần Úy đã bị phát hiện. Thần Úy Tài Quyết đều đã bị diệt, nhưng mà tin tức có nói Thần Chi Huyết còn chưa cứu được Diệp Bạch Y và Nam Cung Vô Liên. Vạn Thần Úy, Tây Môn Tài Quyết đều là những kẻ quả quyết, nếu biết không địch lại nhất định trước hết sẽ giết chết Diệp Bạch Y và Nam Cung Vô Liên. Thần suy đoán, rất có thể Diệp Bạch Y và Nam Cung Vô Liên đã chết.”

Đại điện vang lên tiếng cảm khái, thở dài.

“Thần Úy Tài Quyết đều là những người anh dũng a!”

“Công tích Như thế, có chết vẫn đầy quang vinh!”

...

Úc Minh Thu chợt phát hiện sắc mặt lão sư có chút không đúng. Y ngửi được chút ít khí tức khô mục, đến khi nhìn thấy trên tóc lão sư lại lặng yên hiện ra một sợi tóc trắng thì đã bị dọa đến hoảng sợ.

Vừa rồi y còn đang suy nghĩ lão sư có khi nào thất thố qua? Lúc này đầu óc trống rỗng, chợt xuất hiện một hình ảnh hiển hiện trong đầu của y.

Trong gian phòng của lão sư.

Một tấm mộc bài không chữ.

Đồng tử Úc Minh Thu trợn to lên, sắc mặt thoắt biến đổi.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...

Bên cạnh y, Lục Thần thông minh tuyệt đỉnh cũng tái nhợt mặt mày, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Bỗng nhiên, vành lá sen xanh khổng lồ kia bắt đầu trở nên khô héo, rèm nước tí tách rơi xuống chợt nổi lên từng sợi sương trắng mỏng manh, trong chốc lát đã không còn có giọt nước rơi.

Hoa sen trong ao bùng lên ánh lửa, rồi bị cháy sạch, hóa thành tro tàn.

Một khí tức khủng bố hủy thiên diệt địa bao phủ toàn bộ Nguyên Thượng Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.