Ngũ Hành Thiên

Chương 49: Chương 49: Thu đồ đệ




Phu tử thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, ông có phần không tin vào đôi tai của mình: ;Ngươi vừa nói gì?;

Ngải Huy lặp lại lần nữa: ;Học trò thấy suy nghĩ của phu tử rất thú vị, muốn tìm hiểu thêm không biết có được không?;

Phu tử nghe những lời này, thiếu chút đã rơi lệ đầy mặt. Cuối cùng trời cũng thương, có người đã thấy hứng thú với học thuyết của mình rồi.

Học thuyết của ông ta đã đưa ra nhiều năm nhưng vẫn không có ai để ý tới. Hơn nữa, do không có đối tượng nghiên cứu nên học thuyết này vẫn thiếu chứng cứ, vậy nên chưa đủ sức thuyết phục. Không có ai lại đi tin vào một học thuyết chưa được chứng thực cả. À không, đó chỉ là giả thuyết mà thôi, bởi trong mắt mọi người, đây cũng chỉ là phỏng đoán của ông ta. Càng thê thảm hơn chính là do không có đối tượng nghiên cứu nên ông ta càng không thể tiến hành các bước tiếp theo. Hiện giờ tuổi ông ta đã không nhỏ, nguyên lực đã sớm thoát ly giai đoạn sơ kỳ, cũng không có cách nào tự chứng thực học thuyết là chính xác được. Ở Cảm Ứng tràng này, một học thuyết mới muốn được mọi người tán thành chỉ có một cách, đó là học thuyết được chứng minh là chính xác. Chứng minh như thế nào? Đó là cần một tỉ lệ thành công!

Giả như một học viên tu luyện theo học thuyết của ông ta có thành tựu, luyện ra một thân bản lĩnh đặc biệt hoặc trở thành cao thủ một phương cũng đủ để chứng thực học thuyết của ông ta là đáng tin. Còn nếu nhiều học viên tu luyện theo học thuyết này mà thành công thì đủ để học thuyết mới này dương danh khắp Cảm Ứng tràng.

Phu tử đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh học thuyết của mình nổi tiếng toàn Cảm Ứng tràng, mình trở thành hiền sư một đời, thế nhưng hiện thực tàn khốc, học thuyết của ông ta vẫn chẳng có ai hỏi thăm, thậm chí tới một đối tượng thực nghiệm cũng không có.

Mãi cho tới hôm nay!

Cuối cùng cũng có người cảm thấy hứng thú với học thuyết của ông ta.

;Không thành vấn đề không thành vấn đề!; Ông ta vội vàng nói, gương mặt đã sớm nở thành đóa hoa: ;Vị đồng học này, ngươi muốn hỏi điều gì, cứ hỏi đi, phu tử có rất nhiều thời gian.;

;Phu tử có thể giới thiệu học thuyết của ngài kỹ hơn không?; Ngải Huy rất lễ phép hỏi.

Tuy rằng rất nhiều học viên xem thường suy nghĩ này của phu tử, thế nhưng Ngải Huy hắn lại thấy rất chính xác. Hắn đã trải qua thực chiến rất nhiều, hắn biết rõ những chiêu thức nhìn thì đẹp mắt kia chưa chắc đã dùng tốt trong chiến đấu. Thứ nguy hiểm nhất lại là những sát chiêu không chút màu mè, lặng yên không một tiếng động, không hào quang chói mắt, yên tĩnh lạnh lùng kia mới là đáng sợ. Hơn nữa, giống như với lịch sử và tương lai của Ngũ Hành Thiên, hắn cũng rất có hứng thú với học thuyết của các trường phái khác nhau, bởi hắn biết rõ mình thiếu hiểu biết trong phương diện này như thế nào. Ý nghĩ của phu tử có viển vông tới đâu không nói, nhưng chỉ riêng học thức và những nghiên cứu về nguyên lực đã không biết hơn hắn bao nhiêu lần rồi.

;Không thành vấn đề!;

Phu tử cảm thấy hưng phấn, ông ta thoáng sắp xếp lại suy nghĩ rồi chậm rãi mở miệng: ;Đầu tiên, chúng ta cần hiểu nguyên lực là gì, mặc dù cho tới tận bây giờ thì lý giải của chúng ta về nó vẫn rất ít. Nguyên lực không linh hoạt như linh lực, nó ổn định hơn, nó chia ra thành kim mộc thủy hỏa thổ, những thứ này ai cũng biết. Chúng ta tu luyện nguyên lực, lấy nguyên lực từ tự nhiên rồi từ từ luyện hóa nó. Vậy xét trên bản chất thì cũng không khác gì với tu luyện linh lực ở thời đại tu chân cả. Thế nhưng trong thực tế thì lại khác một trời một vực, điều này cũng lý giải tại sao khi linh lực mất đi, rất lâu sau các vị tiền bối của chúng ta mới học được cách vận dụng nguyên lực.;

Ngải Huy chăm chú lắng nghe, hắn đã xem qua rất nhiều kiếm điển, lý giải về linh lực sâu hơn người bình thường rất nhiều. Thế nhưng nếu bảo hắn nói linh lực khác nguyên lực ở điểm nào thì hắn không nói nổi.

;Cái khác biệt đầu tiên chính là linh lực không có thuộc tính, còn nguyên lực chia làm năm loại thuộc tính. Ở thời cổ đại, người tu chân hấp thu linh lực trong thiên địa vào cơ thể mình, sau đó thông qua pháp quyết biến đổi linh lực thành các thuộc tính khác biệt như hỏa, thủy, điện... Thế nhưng nguyên lực lại khác, nguyên lực đã sớm có tính chất khi ở ngoài tự nhiên, nên nguyên lực mà chúng ta hấp thu chỉ là loại có thuộc tính mà mình cần.;

;Điểm thứ hai chính là linh lực và vật chất không thể biến đổi cho nhau, linh lực là linh lực, chúng có thể chứa trong linh thạch nhưng lại không thể chuyển thành vật chất được. Còn nguyên lực thì có thể chuyển hóa với vật chất. Kim mộc thủy hỏa thổ, mỗi loại nguyên lực đều ứng với một loại vật chất khác nhau, đây chính là lý do để chúng ta sử dụng một số tài liệu.;

Ngải Huy nghe rất nhập tâm, lời phu tử không chút phức tạp nhưng lại rất có ý nghĩa. Người khác có thể không hiểu được, thế nhưng Ngải Huy có thể hiểu, hắn nhớ tới những điều ghi lại trong kiếm điển mà mình từng xem, trong đó đều có phân tích như phu tử nói.

;Hai điểm này đều nói lên một điều, đó là nguyên lực rất phức tạp. Đây là học thuyết của ta, từ đó, ta nhắc tới một thức phức tạp khác, đó là gì? Là con người!;

Phu tử đưa ra một đáp án mà Ngải Huy không bao giờ nghĩ tới.

Ngải Huy mở to hai mắt, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ. Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề lại ở bản thân con người. Đối với nguyên lực, hắn từ từ dò xét như đối với một thứ lạ, hiệu quả tu luyện như thế nào hắn đều nghĩ là do nguyên lực, nguyên nhân là do phương pháp tu luyện gì gì đó.

Phu tử tỏ ra rất thỏa mãn với vẻ mặt của Ngải Huy, nói tiếp:

;Cấu tạo thân thể thì như nhau, nhưng lại có những điểm rất khác nhau. Trên đời này liệu có hai người giống nhau hoàn toàn không? Không có! Ngay cả anh em sinh đôi thì thể chất và thiên phú của họ cũng là một trời một vực. Hơn nữa ngươi đừng quên là bản thân con người cũng là do ngũ hành tạo thành, thế nhưng có phải mọi người đều giống nhau không? Hoàn toàn không giống nhau.;

;Sự phức tạp của nguyên lực và sự phức tạp của bản thân người tu luyện, làm sao có thể tìm được sự phù hợp hoàn toàn của hai điểm này? Đây chính là nội dung chính trong học thuyết của ta.;

Ngải Huy vô ý thức buột miệng nói: ;Làm thế nào mới tìm được?;

Phu tử nở nụ cười, ông ta biết học viên trước mắt bị mình đánh động rồi. Ông ta không trả lời mà hỏi ngược lại: ;Nếu như ngươi có một người bạn mới, vậy ngươi làm thế nào để ăn ý với hắn?;

Ngải Huy suy nghĩ một chút rồi nói: ;Trước hết phải xem người bạn này có thích hợp với mình không rồi sau đó cần có thời gian kết hợp.;

Khi sống ở hoang dã, hắn đã tiếp xúc với rất nhiều nguyên tu đại nhân, có người ở chung phù hợp, cũng có nhiều người không có chút hợp nào, nên cũng được coi là có kinh nghiệm.

Phu tử giật mình, ông ta không ngờ Ngải Huy lại có thể đưa ra đáp án. Đối với tuổi của học viên trước mắt, thực sự thì vấn đề này đã vượt quá với hắn. Vậy mà không những đối phương có thể đưa ra đáp án, mà đáp án lại còn cực kỳ chuẩn xác như vậy.

Nghĩ vậy, ông ta không khỏi nhìn lại vị học viên trước mắt. Ông ta có thể nhìn ra tư chất của hắn cũng không tốt, thế nhưng biểu tình trên mặt thiếu niên lại vô cùng chăm chú. Trầm ổn, trấn định, nghiêm túc lắng nghe và suy nghĩ, lại còn có chủ kiến, trong lòng phu tử chợt nảy ra một suy nghĩ.

Ngải Huy thấy phu tử vẫn quan sát mình, bèn hỏi: ;Học trò trả lời sai rồi sao?;

Phu tử không trả lời mà hỏi ngược lại: ;Ngươi tên là gì?;

;Học trò tên là Ngải Huy.; Ngải Huy vội vàng hành lễ.

;Ngươi có đồng ý làm đệ tử của ta không?; Bỗng nhiên phu tử trịnh trọng nói.

Ngải Huy mơ hồ không hiểu rõ, rất rất ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.