Ngũ Hành Thiên

Chương 549: Chương 549: Thuần khiết chi kiếm




Dịch giả: gaygioxuong

Biên: Đậu Bắp

“Ngay khi mới nhìn thấy nó, tôi đã biết ngay nó là vật phi phàm trên đời này, nhất định sẽ chói sáng cả bầu trời.”

Đại sư thông tin Văn Vĩnh Dân

Văn Vĩnh Dân là người đưa tin nổi tiếng của Thông tin xã Nguyên Giới.

Thông tin xã ra đời và phát triển sau khi giá thành hạt đậu hạ xuống thấp, dù tính ra chưa được nhiều năm, nhưng tốc độ phát triển của nó khiến tất cả phải rợn người. Đến nay, tất cả mọi người đã dần có thói quen hàng ngày đi mua hạt đậu lưu ảnh mới nhất, qua đó xem được những thông mà mình thấy quan tâm.

Một số Thông tin xã có trình độ đã phát huy hết tài năng, nhanh chóng lớn mạnh, Nguyên Giới chính là một trong số đó.

Thông tin xã ra đời và phát triển kéo theo một nghề nghiệp hoàn toàn mới sinh ra, đó chính là nghề đưa tin. Những người làm nghề này làm thuê cho Thông tin xã, thu thập thông tin về mọi mặt cho Thông tin xã, là bộ phận không thể thiếu của Thông tin xã.

Để trở thành một người đưa tin, nói chung không cần phải có bản lĩnh cao cường, nhưng cần phải có tài đánh hơi. Làm thế nào để săn được tin tức có giá trị, có thể chinh phục người xem trong thế giới hỗn loạn này, đó là cả một vấn đề.

Văn Vĩnh Dân là người nổi bật trong số những người như vậy, nếu không thì đã chẳng thể nào được Nguyên Giới đánh giá cao đến thế.

Lão đã tới nghe ngóng ở thành Thính Lôi từ một tháng trước, thứ hấp dẫn lão đến chính là Tuyết Dung Nham. Kiều Mỹ Kỳ đảm nhận vai trò người phân phối Tuyết Dung Nham duy nhất, hơn nữa còn có quan hệ thần bí vớiTùng Gian Cốc.

Là một người đưa tin chuyên nghiệp, Văn Vĩnh Dân muốn đào móc ra tất cả những gì có liên quan đến Ngải Huy. Lần tái xuất hiện vừa rồi của Ngải Huy là lần đầu tiên phái Tân Dân lợi dụng Thông tin xã để tạo thế cho hắn. Có thể nói, Lôi Đình Kiếm Huy là mất chốt cho lần thành công đầu tiên của cả giới thông tin.

Trong khi những người khác nhanh chóng mai danh ẩn tích, Ngải Huy lại trái ngược lại, mặc dù hắn cũng đã biến mất một thời gian ngắn, nhưng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

Hắn đã thành lập nên Tùng Gian Cốc thần bí.

Sự việc năm ấy đã được chứng thực, tin tức Ngải Huy tái nhậm chức vừa truyền ra, phái Tùng Gian lập tức rầm rộ tập hợp từ bốn phương trời. Văn Vĩnh Dân tràn đầy tò mò đối với Ngải Huy. Lão vẫn luôn nghe ngóng tin tức về mọi mặt có liên quan đến Ngải Huy và Tùng Gian Cốc.

Cuộc chiến Thủy Thành, Ngải Huy ngộ đạo Lôi Đình, trở thành đại sư Lôi Đình đầu tiên từ xưa tới nay. Tuyết Dung Nham do Tùng Gian Cốc sản xuất được đánh giá là loại Hỏa dịch cấp Giáp, danh tiếng vang xa. Tấm bảng gỗ viết bằng máu ở căn cứ Nịnh Mông, Sư Tuyết Mạn chỉ huy Trọng Vân Chi Thương thắng ngay từ trận đầu, trào lưu Tháp pháo gần đây,...

Tùng Gian Cốc vẫn mãi thần bí, giống như luôn được bao phủ bởi một lớp sương mù.

Tùng Gian Cốc có quá nhiều điểm khiến Văn Vĩnh Dân cảm thấy tò mò.

Ví dụ như, năng lực của Tùng Gian Cốc đang không ngừng tăng lên, không phải là một cá nhân nào đó mà là tăng lên về mặt chỉnh thể.

Một ví dụ nữa, bất cứ một thế lực nào khác, hễ có được thành công nào là sẽ tìm đủ mọi cách làm cho toàn thể thiên hạ biết đến. Thế nhưng, Tùng Gian Cốc lại hoàn toàn trái ngược. Lúc bình thường, cho dù là Ngải Huy cũng thế, hay là Sư Tuyết Mạn cũng vậy, toàn bộ Tùng Gian Cốc hầu như chưa bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, không hề có một chút xíu cảm giác nào về sự có mặt của họ. Chỉ đến khi nào có sự kiện giống như lần này, hoặc là nảy sinh một trận xung đột nào đó, thì lúc đó Tùng Gian Cốc mà dường như đã bị mọi người quên lãng, sẽ lại biến thành trung tâm của mọi ánh mắt.

Chính một thế lực gần như không có một chút xíu cảm giác có mặt trên đời như vậy, lại luôn kích thích thần kinh của tất cả mọi người.

Vào thời kỳ số lượng thành viên còn ít ỏi trước kia, Tùng Gian Cốc hầu như lấy phái Tùng Gian làm nòng cốt, việc bành trướng mới chỉ diễn ra cách đây không lâu. Tất cả mọi người đều tương đối coi trọng tiềm năng của Trọng Vân Chi Thương, Sư Tuyết Mạn xuất thân từ một danh gia vọng tộc, nòng cốt của phái Tùng Gian đều là những quân nhân dày dạn sa trường, tương lai ngời sáng. Nhưng cho dù là vậy, chẳng ai có thể tưởng tượng được, Sư Tuyết Mạn chỉ huy một đám hỏa tu gà mờ chẳng ai thèm đoái hoài, vậy mà thắng ngay từ trận đầu.

Tùng Gian Cốc có sức hấp dẫn thần kỳ đối với Văn Vĩnh Dân.

Ăn không ngồi rồi chờ cả một tháng mà không thu hoạch được gì, nhưng lão lại không hề nôn nóng. Là một người đưa tin thông thạo, kiên nhẫn là tính cách bắt buộc phải có. Bỏ công sức ra không nhất định sẽ có được cái mình muốn, nhưng nếu không bỏ công sức ra thì tuyệt đối không thể nào đạt được cái đó.

Hiện giờ, công sức của lão đã được đền đáp, khách hàng đột nhiên đổ xô tới phủ thành chủ để mua Tuyết Dung Nham. Văn Vĩnh Dân lập tức ý thức được, trào lưu tháp pháo sẽ tạo ra ảnh hưởng sâu rộng đối với Thiên Ngoại Thiên lẫn toàn bộ thế giới này.

Nhưng lúc này, lão đang ngơ ngác vật thể có hình thù lạ đời đang bay lơ lửng trên bầu trời ngoài thành.

Trong đời mình, lão chưa từng nhìn thấy vật thể có hình dạng quái dị đến thế.

Nó giống như một cái thìa hoặc là cây trượng phá cách, bên trên có vài cái bảo tháp với chiều cao không đồng nhất, bên dưới treo đầy trường kiếm, trông chẳng khác gì một cái chuông gió. Phía sau nó có một cái máy xay gió đang quay tít.

Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy giống một thứ đồ chơi do trẻ em, thậm chí là một đứa trẻ em vụng về làm ra.

Nhưng chính cái vật lạ đời đó, vừa rồi đã gây ra rúng động lẫn khủng hoảng chưa từng có cho toàn bộ thành Thính Lôi.

Từ trên đó có một Nguyên Tu hạ xuống, hả, đó chẳng phải là đại sư Hoắc Đạt hay sao?

Văn Vĩnh Dân giật mình đánh thót, giống như uống thuốc kích thích, mặt đỏ ửng lên như bị sốt cao, vô cùng kích động.

Đại sư Hoắc Đạt đi bất kể ngày đêm để chạy tới Tùng Gian Cốc.

Tùng Gian Cốc!

Vật thể lạ đời này, có xuất xứ từ Tùng Gian Cốc!

Văn Vĩnh Dân ép mình phải tỉnh táo lại, lão thừa hiểu mình đã nắm bắt được một tin tức nóng hổi. Lão luống cuống tay chân lấy ra một quả đậu ghi ảnh, bóp vỡ vỏ ngoài làm lộ ra năm cái hạt màu xanh biếc ở bên trong.

Một sợi Nguyên lực rót vào hạt đậu. Sau một tiếng “bụp” nhỏ, hạt đậu biến thành một quả cầu ánh sáng nhộn nhạo, bên trong quả cầu đó rõ ràng là vật thể quái dị đang bay bên ngoài thành.

“Chào mọi người! Hiện giờ mọi người đang nhìn thấy một vật thể phá cách, là một loại thiết bị bay hiếm thấy. Đây là lần đầu tiên nó xuất hiện trong tầm mắt người đời, trước kia chúng ta thậm chí còn chưa từng nghe nói tới. Nó đến từ Tùng Gian Cốc thần bí! Đúng vậy, chính là Tùng Gian Cốc khởi xướng trào lưu Tháp pháo! Tốc độ của nó vượt ra ngoài nhận thức của chúng ta. Thời điểm xuất hiện vừa mới rồi, nó đã tạo ra sóng khí cuồng bạo, hầu như đã phá hủy phòng ngự của thành Thính Lôi! Giờ chúng ta hãy tới gần hơn một chút...”

Văn Vĩnh Dân vừa khống chế hạt đậu lưu ảnh trên tay, vừa thuyết minh trong khi chân không ngừng bước lại gần Phong Xa Kiếm.

Hoắc Đạt xuống dưới đàm phán, những người còn lại trên Phong Xa Kiếm giữ nhiệm vụ cảnh giới.

Những gì diễn ra vừa rồi gây ra ảnh hưởng quá lớn, khiến cho toàn bộ thành Thính Lôi Thành sợ gần chết. Gương mặt Thạch Chí Quang tràn đầy hối lỗi, đến giờ gã mới thực sự cảm thấy giác hành vi vừa rồi của mình ngang ngược càn rỡ thái quá. Thành Thính Lôi giống như gặp phải cường địch, khu vực gần cửa thành không một bóng người, chẳng có ai dám lại gần, cứ như thể họ là Hoang Thú ăn thịt người vậy.

Cửa thành trống vắng, một người đàn ông nâng một quả cầu ánh sáng trên tay, miệng lẩm bẩm, đi một mạch tới phía bên này.

Làm gì bây giờ?

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Cố Hiên.

Cố Hiên cũng chẳng biết phải làm sao.

Xét theo dáng vẻ bên ngoài, người này rõ ràng là một người đưa tin. Nhiệm vụ lão Đại giao cho họ là tìm mọi cách đưa càng nhiều người đưa tin về càng tốt, vậy thì không thể giết rồi. Thế nhưng, nếu cứ bỏ mặc đối phương ghi hình như vậy, Cố Hiên thực sự cảm thấy chân tay như thừa thãi, không biết nên làm thế nào mới đúng.

Có nên giữ bí mật hay không?

Cũng còn may là Cố Hiên là kẻ lão luyện giang hồ. Lão nghĩ bụng, nếu dẫn về một đám người đưa tin, Phong Xa Kiếm làm sao có thể che giấu được, vậy là cứ để mặc Văn Vĩnh Dân tới gần ghi hình, quay lại rống lên với các đội viên khác: “Tất cả hăng hái lên! Chưa ăn cơm hay sao? Ai không đạt yêu cầu, lúc trở về phải luyện thêm!”

Hai chữ “luyện thêm” vừa vang lên, tất cả mọi người, bao gồm cả Thạch Chí Quang, đồng loạt ngẩng đầu ưỡn ngực, đằng đằng sát khí.

“... Hình dạng dáng của nó vô cùng quái dị, còn khó nhìn hơn cả Hoang Thú xấu nhất. Đến giờ chúng tôi vẫn chưa rõ, quái vật này có công dụng gì. Nhưng chỉ riêng tốc độ mà quái vật này vừa thể hiện ra là cực kỳ đáng sợ, vượt hơn hẳn toàn bộ Vân Dực, Hỏa Phù Vân hay là Hoang Thú nhanh nhất mà hiện giờ chúng ta được biết. Có xuất xứ từ Tùng Gian Cốc, quái vật này nhất định có năng lực phi phàm...”

Nghe người đàn ông phía dưới lẩm bà bẩm bẩm đã đủ ong đầu rồi, đã thế cứ mở mồm ra lại là “Quái vật”, mọi người sớm chiều làm bạn với Phong Xa Kiếm, tu luyện với cường độ cao không kể ngày đêm, nảy sinh tình cảm sâu nặng, bởi vậy một gã đội viên không nhịn được nữa, thốt lên: “Là Phong Xa Kiếm! Không phải là quái vật!”

Hai mắt bừng sáng, Văn Vĩnh Dân lập tức lớn tiếng hơn, đính chính: “Phong Xa Kiếm! Vật thể bay giống hệt như quái vật này là một thanh kiếm! Vâng, đúng vậy, Ngải Huy là Lôi Đình Kiếm Huy, chiến bộ của hắn gọi là Lôi Đình Chi Kiếm, không nghi ngờ gì nữa nó có được huyết thống cực kỳ thuần khiết của kiếm, ngập tràn khí chất của kiếm...”

Phụt.

Một gã đội viên phì cười.

Cố Hiên quay lại, trợn mắt lườm: “Cười cái gì mà cười?”

Đội viên cố nhịn cười đến mức đỏ bừng cả mặt: “Cố lão đại, có huyết thống thuần khiết của đê tiện... lại còn ngập tràn khí chất của đê tiện...”

*DG: Trong tiếng Trung “kiếm” và “tiện” được phát âm như nhau là “jian”, do vậy tên đội viên mới hiểu xuyên tạc như trên.

Những người khác chợt hiểu ra, lập tức cười nghiêng ngả.

Mặt Cố Hiên tỏ rõ vẻ bất lực.

Khi Kiều Mỹ Kỳ nhìn thấy Hoắc Đạt, trong lòng chợt giật đánh thót một cái, Hoắc Đạt không phải là nội gian hay là kẻ phản bội đấy chứ!

Lần trước, sự việc Dương Tiếu Đông đã khiến tâm lý oán hận ăn sâu vào trong đầu lão, nhưng xét về mặt thời gian thì tuyệt đối không có lý nào lại xảy ra nhanh như vậy được. Về phần vật thể quái dị bên ngoài thành, trước giờ lão cũng chưa bao giờ từng nhìn thấy. Hơn nữa, vừa rồi hành vi còn hùng hổ doạ người, xem ra không có ý tốt lành gì.

Nhưng đến khi nghe thấy Cố Hiên rống lên, Kiều Mỹ Kỳ ngớ ra mất một lúc.

Cố Hiên là phụ tá của Ngải Huy, lão đương nhiên nhận ra. Kiều Mỹ Kỳ lập tức trở nên phấn khích, vật thể có hình thù quái dị này chính là thứ Tùng Gian Cốc mới nhào nặn ra!

Hai mắt bừng sáng, lão nhìn nó hau háu.

Tùng Gian Cốc có phải là thế lực hùng mạnh nhất trong suy nghĩ của lão không? Câu trả lời khẳng định là không, nhưng nhất định là thế lực biết kiếm tiền nhất. Bất cứ thứ gì mà bọn họ nhào nặn ra, nghiễm nhiên sẽ là của hiếm, nghiễm nhiên sẽ bán chạy.

Lúc nãy vừa mới nghe thấy một đội viên nói ra cái tên Phong Xa Kiếm.

Phong Xa Kiếm?

Thì ra vật ấy được gọi là Phong Xa Kiếm, nghe thật khoái!

Bán chạy không?

Chỉ cần nghĩ sơ qua, Kiều Mỹ Kỳ đã biết ngay tuyệt đối là bán chạy. Chỉ riêng tốc độ nó vừa thể hiện ra, đã đủ khiến cho vô số người tình nguyện móc Tinh Nguyên Đậu ra mua.

Của hiếm!

Hai mắt Kiều Mỹ Kỳ sáng chói. Tuy nhiên, đến khi Hoắc Đạt tới trước mặt lão, truyền đạt đầy đủ chính xác lại lời nhắn của Ngải Huy, sắc mặt Kiều Mỹ Kỳ lập tức biến đổi.

Kiều Mỹ Kỳ là kẻ thành tinh. Nghe Hoắc Đạt truyền đạt lại ý muốn của Ngải Huy xong, lão tức khắc ý thức được, Ngải Huy nhất định có chuyện quan trọng nào đó cần tuyên bố, hơn nữa, tuyệt đối là có quan hệ với Tuyết Dung Nham và trào lưu tháp pháo gần đây.

Nghĩ rộng ra một chút, trái tim Kiều Mỹ Kỳ chợt lạc mất một nhịp.

Hiện giờ, lợi ích của lão và Ngải Huy trói buộc lại với nhau, nếu như Ngải Huy tiêu đời cũng có nghĩa là những ngày an nhàn của lão sẽ chấm dứt.

Dưới áp lực của cảm giác nguy hiểm thiêu đốt, hiệu suất làm việc của Kiều Mỹ Kỳ trở nên đáng sợ. Lão nhanh chóng thu gom lại toàn bộ nhân viên của các Thông tin xã ở thành Thính Lôi. Thế nhưng, thành Thính Lôi Thành dù sao cũng không phải là thành thị lớn như thành Thiên Tâm, số lượng người đưa tin thường trú ở đây không có được bao nhiêu.

Tổng cộng chỉ có bảy người.

Kiều Mỹ Kỳ vừa nghĩ đến lời nhắn của Ngải Huy “Muốn mua bao nhiêu Tuyết Dung Nham, vậy phải xem lão kéo được bao nhiêu người tới”, thái dương đã giần giật. Nhưng lão thừa hiểu, Ngải Huy chưa bao giờ phát ngôn bừa bãi, một khi hắn đã nói ra thì khẳng định là sẽ rất nghiêm túc thực hiện.

Nếu không có nhiều người đưa tin như mong muốn, vậy thì kiếm thêm người khác cho đủ số.

Quanh Phủ thành chủ có rất nhiều khách hàng đang chầu chực chờ mua Tuyết Dung Nham, tất cả bọn họ đều là người đi tiền tạm của các thế lực. Nếu Ngải Huy có tin tức quan trọng muốn tuyên bố, vậy thì nhất định sẽ có quan hệ tới những người này thôi.

Kiều Mỹ Kỳ không dám khẳng định, đành phải tự an ủi mình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.