Converter: KtXd
Dịch: Hàn Lâm Nhi
Chỉ cần là linh lực thì chắc chắn đáng giá để nghĩ tới, đây là phỏng đoán của Ngải Huy.
Hắn nghĩ mặc kệ nó có phải linh lực không, cái hắn cần là làm sao có thể lợi dụng được nó, đó mới là chuyện cần quan tâm hiện giờ. Tiếc rằng năm phủ tám cung của mình đều bị phá hủy rồi. Thế nên tất cả các suy nghĩ trước khi hôn mê đều tan biến, những nỗ lực và hy vọng trước kia đã hóa thành tro bụi. Tỉnh lại sau cơn mê, sự tuyệt vọng như rơi xuống vực sâu kia đã tan đi không ít, để lại bản năng cầu sinh mạnh mẽ như trước kia hắn từng làm.
Không đúng, không phải tất cả năm phủ tám cung của hắn đều hỏng, còn một cung vẫn hoàn hảo, đó chính là Thiên cung, nơi chứa kiếm thai.
Nếu như bản mạng nguyên phủ của hắn còn chưa hỏng vậy thì hắn cần cân nhắc xem làm sao có thể chữa được bảy cung còn lại đây. Bởi bản mạng nguyên phủ vốn là cơ sở của năm phủ tám cung, là cơ sở tu luyện nguyên lực, nên nếu nó vẫn còn thì vẫn còn cách. Thế nhưng hiện giờ ngay cả bản mạng nguyên phủ của hắn cũng hỏng, vậy thì bảy cung khác cũng không còn cách nào cả.
Chờ chút, bảy cung khác…
Một ánh chớp lóe lên trong đầu Ngải Huy, hình như hắn đã nắm được điều gì.
Bảy cung… Bảy cung…
Ngải Huy trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ ra vì sao từ ‘bảy cung’ lại làm mình nghĩ tới điều này.
Không phải ‘Bắc Đẩu’ cần bảy cung ư?
Hắn từ từ nhớ lại, không sai, chính là ‘Bắc Đẩu’. Trước đó mới nhận được ‘Bắc Đẩu’ nên hắn còn chưa kịp nghiên cứu, hơn nữa bản mà hắn nhận còn là bản hoàn chỉnh do người sáng tạo để lại nên trong đó có rất nhiều suy nghĩ của người tạo ra nó, lượng tin tức này lớn tới mức vượt quá phạm trù mà hắn có thể lý giải hiện giờ. Thế nên hắn vốn định chờ khi nghiên cứu một thời gian rồi mới từ từ học. Bởi không ai lại đi động vào truyền thừa nguyên bản một cách vụng về như vậy, làm thế không những lãng phí những thể ngộ quý giá kia mà còn là hành vi hết sức nguy hiểm. Ngay cả những người hơi có chút kiến thức cũng biết đạo lý làm theo từng bước, mà đối với một kẻ chưa từng tiếp xúc với tri thức mà đột nhiên bị nhồi nhét quá nhiều sẽ giống như một lữ khách đang khát khô ném mình vào trong biển lớn thì không những không giải khát mà còn có thể chết đuối nữa. Thế nhưng lúc này, thời gian lại không cho phép hắn nghiên cứu từ từ, bởi hiện giờ đã là lúc sinh tử quan đầu, hắn không có cơ hội do dự, và cũng không đáng do dự.
Ngải Huy vội đưa tâm thần vào ‘Bắc Đẩu’ giống như đâm thủng một quả cầu nước. Thế nhưng thứ trong quả cầu tràn ra không phải là dòng nước nhỏ mà là một cơn lũ ngập trời. Ngải Huy chưa kịp phản ứng đã bị vô số tin tức và thể ngộ kia làm cho choáng váng.
Vô số cảm giác tựa phải tựa không, như xa lạ như quen thuộc hiện ra trong đầu hắn. Không biết trong bao lâu, ý thức của hắn cứ chìm nổi như đang bay trong thế giới của người khác, giống như một chiếc lá khô phiêu đãng trôi nổi trên biển rộng mờ mịt. Ngay khi thăm dò truyền thừa ‘Bắc Đẩu’, dòng nhỏ linh lực đang yên bình trong cơ thể hắn như bị một cánh tay khuấy động.
Dòng suối nhỏ kích động không thôi.
Thế nhưng khi tâm thần Ngải Huy đang chìm đắm trong truyền thừa thì ở một nơi khác có động tĩnh càng lớn hơn, đó là kiếm thai ở Thiên Cung. Tần suất kiếm thai nhảy lên giảm đi, song mỗi lần nhảy lại càng thêm mạnh mẽ, giống như trống đánh, làm cho mỗi lần nó nhảy lên lại làm dòng nhỏ trong cơ thể Ngải Huy nhảy lên theo.
‘Linh lực’ di chuyển từ phổi Ngải Huy rồi theo vòng tuần hoàn tới cánh tay rồi chảy vào Long Tích Hỏa, sau đó lại chảy ngược về. Nếu như lúc này Ngải Huy vẫn tỉnh táo thì nhất định sẽ kinh ngạc khi thấy lộ tuyến mà ‘Linh lực’ này vận chuyển giống y như khi hắn tu luyện kiếm chi nguyên lực vậy. Cỗ ‘Linh lực’ này cũng mang cảm giác sắc bén, chúng nhiều hơn nguyên lực tầm một phần năm và gần như bị kiếm thai hấp thụ toàn bộ.
Giờ phút này kiếm thai đã mạnh lên nhiều, mà khí tức phát ra càng sắc bén hơn.
Khi kiếm thai lớn cỡ hạt đậu tương thì không phát triển thêm nữa, song nó vẫn không ngừng hấp thu ‘Linh lực’, mà bên ngoài kiếm thai lại hiện ra những hoa văn nhạt, chúng càng ngày càng đậm hơn mỗi khi có ‘Linh lực’ tiến vào, tạo thành một thanh trường kiếm. Sau khi thanh trường kiếm này xuất hiện thì kiếm thai mới không hấp thu ‘Linh lực’ nữa, mà khí tức sắc bén cũng trầm xuống, chúng quay tròn chuyển động nơi mi tâm Ngải Huy.
‘Linh lực’ của kiếm chảy về kiếm thai, thế nhưng lúc này dường như kiếm thai đã mất hứng thú với chúng, làm số ‘Linh lực’ này vào bao nhiêu lại ra bấy nhiêu, tiếp tục vận chuyển theo vòng tuần hoàn cũ. Thế nên càng ngày lại có càng nhiều ‘Linh lực’ gia nhập vào vòng vận chuyển này, mỗi một vòng đều qua Thiên cung một lần và chạy qua kiếm thai một lần. Mà mỗi lần qua kiếm thai thì ‘Linh lực’ lại đậm đặc hơn một chút, khí tức lại sắc bén hơn một chút, mà tốc độ vận chuyển cũng càng chậm hơn.
Không biết bao lâu sau, ‘Linh lực’ đã cô đặc lại như dung nham, mang theo một cỗ kiếm ý lạnh lùng chảy vào nơi phế phủ Ngải Huy. Chúng chạy dọc theo hai thành phổi, chậm rãi chảy xuôi, tạo thành một lớp ‘Linh lực’ mỏng, theo lượng ‘Linh lực’ tới càng nhiều, lớp màng này càng này càng dầy hơn. Những ‘Linh lực’ này khi đi qua kiếm thai lại không ngừng được cường hóa, tới giờ đã ẩn chứa kiếm ý cực kỳ tinh thuần. Mà theo ‘Linh lực’ càng nhiều thì phế phủ của Ngải Huy cũng từ từ thay đổi. ‘Linh lực’ này giống như có tác dụng tẩm bổ huyết nhục, một phần của chúng từ từ ngấm vào thành phổi, mang lại sức sống mãnh liệt. Khi toàn bộ lá phổi đều được ‘Linh lực’ lấp đầy thì phế phủ bị tổn thương của Ngải Huy cũng từ từ được chữa trị. Mà kiếm ý tinh thuần trong ‘Linh lực’ này cũng bị phổi chậm rãi hấp thu. Hai lá phổi vốn tổn thương nặng nề như một cái ống bễ bị hở, khi được chữa trị, ống bễ liền bắt đầu hoạt động. Ngải Huy hô hấp làm phổi co giãn theo, tốc độ vận chuyển của ‘Linh lực’ cũng tăng lên đáng kể.
Tả Thủ cung cũng chậm rãi được chữa trị, Hữu thủ cung, Tả Túc cung, Hữu Túc cung đều được chữa trị với phương thức tương tự, mà kiếm ý trong đó cũng bị các cung hấp thu.
Khác với bốn cung tay chân, ba cung Môn Hải Địa của Ngải Huy vốn chưa mở, thế nhưng Huyết độc đã giúp đỡ hắn. Huyết độc này vốn là vật mạnh mẽ, nó xâm nhập vào và phá hủy không những bốn cung tay chân mà còn cả ba cung Môn Hải Địa nữa. Vậy nên khi ‘Linh lực’ tuần hoàn qua ba cung này cũng đồng thời chảy vào và chữa trị nó. Ba cung này giống như một cái đập nước bị hỏng, hiện giờ đang nhờ ‘Linh lực’ chữa trị và mở thông. Thế nên có đánh chết Ngải Huy, chắc hắn cũng không tin ba cung Môn Hải Địa của mình lại được mở ra như thế này.
Thế nên mới nói đây chính là minh chứng tốt nhất cho việc ‘Phá rồi mới lập’.
Khi bảy cung tái lập, thân thể Ngải Huy chợt chấn động.
Hắn vốn như một cây bèo lục bình đang chìm nổi trong thế giới của người khác, vậy mà chợt lục bình mọc rễ, những tin tức và thể ngộ kia như tìm được chỗ bám, vốn ngăn cách với thân thể nay lại hòa làm một.
Ngải Huy mở truyền thừa ‘Bắc Đẩu’, một lượng tin tức và thể ngộ lớn tràn vào tâm thần hắn, làm hắn cảm thấy hoảng hốt. Mà khó khăn là hắn không có bảy cung, thế nên những thể ngộ kia hắn không thể thi triển, cũng không cách nào thử sử dụng được. Giống như khi một người tìm hiểu về kiếm lại không có kiếm trong tay làm suy nghĩ của người đó trở nên bế tắc, điều này làm cho hắn thất thần và hoảng hốt. Mãi tới khi ‘Linh lực’ đúc lại phế phủ và bảy cung bằng một biện pháp khó tin, hắn mới có cơ hội thực nghiệm những thể ngộ kia.
Nếu như lúc này Ngải Huy tỉnh lại, chắc chắn sẽ giật mình khi thấy bảy cung của mình đang hơi hơi rung chuyển với tốc độ càng ngày càng tăng, ‘Linh lực’ trong cơ thể như dòng nước đang cuộn trào.
Đúng lúc này, Ngải Huy tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của hắn là đầu mình sắp bị căng tới phát nổ rồi.
‘Linh lực’ trong cơ thể vốn đang ở trạng thái tràn đầy, nay bảy cung lại kích động làm chúng cũng chuyển động không ngừng, một cỗ khí tức kinh khủng từ trên người Ngải Huy phát ra.
Thanh Lang vốn đang nằm sấp trên đất cũng ngẩng đầu, đôi chân trước của nó run rẩy, khẽ cào cào mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đám khói màu xám tro trước mặt, miệng gầm lên mấy tiếng e sợ, nó cảm giác có điều gì đó không thích hợp ở đây.
Khí thế của Ngải Huy không ngừng tăng lên.
Băng vải vốn quấn quanh thân hắn cũng như sợ hãi, vội lùi về đôi tay. Mà những rễ cây đâm vào thân thể Ngải Huy lại không ngừng hóa thành tro bụi rơi xuống, làn da Ngải Huy lại trơn bóng như ban đầu, nhìn không thấy chút vết thương nào.
Bắc Đẩu…
Cuối cùng Ngải Huy cũng hiểu tại sao Bắc Đẩu lại cần bảy cường cung. Nhưng chờ hắn kịp phản ứng thì đã muộn, những thể ngộ ghi trong ‘Bắc Đẩu’ qua bao năm tháng vốn mai một không ít nhưng lượng thông tin vẫn cực kỳ nhiều làm hắn chưa kịp phản ứng đã bị số thông tin này xâm nhập.
Chấn động của bảy cung cực kỳ kinh khủng, khí thế của Ngải Huy cũng tăng lên trông thấy.
Thanh Lang cực kỳ sợ hãi nhìn đám khói xám trước mặt, khí tức tỏa ra làm nó cảm thấy kính nể và sợ hãi. Tiếng gầm gừ trong miệng nó trở thành tiếng nức nở, tứ chi nó run rẩy, uy áp từ trên kia phủ xuống đã áp chế nó hoàn toàn, tới mức cả những huyết văn trên người nó cũng run rẩy theo.
Cuối cùng, sự sợ hãi đã chiến thắng mệnh lệnh, nó vội xoay người bỏ chạy.
Mà ở phía xa, khi sắc mặt thiếu nữ áo đỏ tái đi, một nơi khác ở thành Tùng Gian cũng chấn động.
Thành chủ và viện trưởng vội bay lên không trung. Sau đó nửa phút, toàn bộ Nguyên tu có Vân dực ở thành Tùng Gian cũng bay lên, hoảng sợ nhìn về một hướng trong rừng máu.
Sư Tuyết Mạn cùng vô cùng sợ hãi.
Nàng cảm thấy một cỗ khí tức kinh khủng như một mãnh thú thời viễn cổ bò ra mang theo uy nghiêm và lực lượng chấn nhiếp lòng người.
Một bầu không khí trầm trọng bao phủ tất cả mọi người.
Ở một nơi khác cách xa thành Tùng Gian, sâu trong một rừng cây, giữa một đám khói xám mù, cơ bắp toàn thân Ngải Huy đang cứng lại, hắn cảm giác mình sắp nổ tung. Không ngờ uy lực của ‘Bắc Đẩu’ lại hung hãn như thế, mà càng đáng chết hơn là ‘Linh lực’ trong cơ thể hắn.
Nếu đây thực sự là ‘Linh lực’.
Ngải Huy choàng tỉnh, một luồng hào quang chói lóa như phóng ra từ trong mắt hắn. Hắn đã chịu đựng tới mức cực hạn, hắn nghĩ nếu trong thân thể mình là Linh lực, vậy uy lực của nó lớn hơn Nguyên lực bao nhiêu lần?
Đáng chết! Trên lớp chưa học bài này! Mà các phu tử cũng chưa dạy bài này!
Ngải Huy cắn răng, hắn quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất, thô bạo nhất để phát tiết số ‘Linh lực’ dư thừa trong cơ thể ra ngoài.
Giữa không trung, Ngải Huy điều chỉnh tư thế, hai tay ôm kiếm vào trong ngực, lưng quay xuống dưới, tựa như một tảng thiên thạch rơi thẳng xuống đất.
Xin hỏi, nếu dùng cách này, với cường độ linh lực như vậy mà sử dụng ‘Ngư Củng Bối’ thì uy lực là bao nhiêu?
Tiếng gió gào thét bên tai.
Ngải Huy trừng mắt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Mẹ nó, bài này cũng chưa học…
Trong nháy mắt khi sau lưng có cảm giác thì thân thể hắn liền căng ra, ‘Linh lực’ kia như sôi trào tràn tới lưng hắn.
Chiêu thức thô thiển đã tu luyện vô số lần
Ngư Củng Bối!
Ầm ầm bạo phát!