Ngũ Hành Thiên

Chương 596: Chương 596: Trân Châu phòng tuyến




Dịch & biên: Đậu bắp

Trên Trấn Thần Phong, mọi người chăm chú nhìn về phương xa.

Đại quân của Thần Lang bộ đang gấp rút hành quân, tới khoảng cách khoảng năm mươi dặm liền dừng lại, bắt đầu hạ trại.

Thiết Binh Nhân nở nụ cười: “Xem ra lần trước Hách Liên Thiên Hiểu bị chúng ta hù cho tới sợ rồi a.”

Những người khác không khỏi cười khẽ.

Đại quân của Thần Lang bộ hạ trại không còn cái khí độ kiêu ngạo nữa, mà thay vào đó là phi thường cẩn thận. Không chỉ bố trí binh sĩ đặc trách nhiệm vụ cảnh giới ở phía ngoài doanh địa, mà tới trên bầu trời cũng có những tiểu đội tuần tra bay tới bay lui liên tục. Doanh địa cũng được kiến thiết vô cùng nghiêm cẩn, số lượng kiến trục phòng ngự so với lần trước rõ ràng gia tăng rõ rệt.

Có thể thấy hậu quả để lại cho Thần Lang bộ từ lần trước bị đột kích doanh địa là phi thường to lớn.

Nhưng chỉ một thoáng, nụ cười của mọi người đều biến mất. Đối phương càng cẩn thận, có nghĩa là chiến đấu sẽ càng thêm khó khăn.

Từ số lượng mà xét, Nguyên tu đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Trọng Vân Chi Thương, Binh Nhân, Thiên Phong, Lôi Đình Chi Kiếm cùng Tháp Pháo liên minh. Hơn nữa ở hậu phương vẫn có thể liên tục không ngừng bổ sung binh lực. Thần Lang bộ cùng Ngân Sương huyết bộ, cộng lại cũng mới chừng một vạn người.

Đáng tiếc là, chiến đấu trình độ này không phải cứ chiếm ưu thế về nhân số là được.

Chỉnh thể thực lực của đối phương vượt qua bọn họ cả một mảng lớn.

Lôi Đình Chi Kiếm cố nhiên thực lực không tệ, nhưng lại chỉ có độc mỗi Phong Xa Kiếm, nhân số cũng chỉ có mấy trăm. Chiến bộ mạnh nhất đương nhiên là Trọng Vân Chi Thương, thực lực chỉnh thể tương đương với một Huyết bộ. Từ lần trước tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tuy rằng đã ngay lập tức bổ sung nhân thủ nhưng mà tân binh khá nhiều, sức chiến đấu chỉnh thể trượt đi không ít. Tuy nhiên, nhờ có lực lượng của Trấn Thần Phong, hơn nữa lại là tác chiến phòng ngự cho nên vẫn có thể chống lại một Huyết bộ.

Thiên Phong chiến bộ và Binh Nhân chiến bộ, là chiến bộ truyền thống, thực lực so với Trọng Vân Chi Thương là khá chênh lệch. Chỉ có điều là nhờ có Trấn Thần Phong và tác chiến phòng ngự mà bọn hắn cũng có thể phát huy ra được tác dụng nhất định.

Về phần Tháp Pháo liên minh, tới điều khiển Tháp Pháo còn chưa thành thạo, căn bản là không trong mong bọn họ phát huy ra được tác dụng gì.

Đương nhiên, bên phía Nguyên tu lại nắm giữ ưu thế cực lớn về địa lợi. Đây là điển hình một tướng giữ ải, vạn quân khó qua. Nếu như không phải địa hình của Trân Châu phòng tuyến đặc biệt thuận lợi cho việc phòng ngự, Ngải Huy cảm thấy trận chiến này hoàn toàn không cần đánh nữa, trực tiếp chạy trốn mới thực tế.

Khương Duy nhíu mày: “Bọn chúng hạ trại, hẳn là có ý muốn chờ hội quân với hai Thần bộ khác.”

Mọi người cảm thấy có chút khó giải quyết. Đối phương càng chậm chạp không đánh, áp lực với bọn hắn lại càng lớn.

Thần Lang bộ cùng Ngân Sương huyết bộ cộng lại là một vạn người. Mà Thần Hổ bộ cùng Thần Yêu bộ, cơ cấu hoàn chỉnh có tất cả một vạn năm ngàn người. Ba lộ Thần bộ hợp quân, chính là bốn vạn người.

Đối với một vạn địch nhân cùng bốn vạn địch nhân, áp lực hoàn toàn bất đồng. Cái này giống như ngươi đang có lòng tin rất lớn với thắng lợi của bản thân, thì bất thình lình phát hiện ra địch nhân đột nhiên đông hơn gấp bội, lúc đó sự tuyệt vọng có thể nhấn chìm ngươi bất cứ lúc nào. Đấy là còn chưa kể tới vệc trình độ bình quân của đối phương muốn hơn xa ngươi.

Ngải Huy nói: “Đánh tới lúc này rồi thì cũng đừng trông chờ địch nhân sẽ phạm sai lầm nữa. Bọn chúng cần thời gian tập hợp, chúng ta không phải cũng cần thêm thời gian sao.”

Những người khác nhao nhao gật đầu đồng ý. Một khi có đủ thời gian huấn luyện cho Tháp Pháo liên minh có thể điều khiển thành thạo Tháp Pháo, vậy thì thực lực bên mình sẽ được bổ sung cực lớn, nhất là trên phương diện phòng thủ thì ưu thế càng rõ rệt hơn. Điều khiển Tháp Pháo từ trên Trấn Thần Phong để công kích địch nhân rõ ràng dễ hơn việc đánh giáp lá cà với địch nhân nhiều.

Mọi người trong lòng đều nặng trĩu, không ai biết được trận chiến này có thể thủ vững được hay không.

Chỉ có điều, dù hiện tại mọi người trong lòng đều không có nắm chắc, nhưng mà sĩ khí toàn quân cũng không giống như lúc trước, động chút là tuột xích. Với chiến tích đột kích doanh địa địch nhân của Lôi Đình Chi Kiếm vừa rồi, đã hoàn toàn phá vỡ bóng ma bất khả bại của Huyết tu trong lòng chúng tướng sĩ, ảnh hưởng với sĩ khí là cực kỳ sâu sắc. Không có việc gì có thể nâng cao sĩ khí tốt hơn việc tạo cho địch nhân tổn thương to lớn.

Nguyên tu chiến đấu trên phòng tuyến hiện tại, ai ai cũng tin tưởng vững chắc. Dù cho khả năng thắng lợi cuối cùng rất nhỏ, nhưng nhất định bọn hắn sẽ khiến cho địch nhân phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng.

Bầu không khí trong phòng tuyến đột nhiên trở lên khẩn trương.

Tại thời điểm đám người Ngải Huy đang chăm chú nhìn về đại doanh Thần Lang bộ. Hách Liên Thiên Hiểu cùng bọn người Tống Tiểu Khiểm cũng đang tụ tập, chăm chú nhìn về Trân Châu phòng tuyến.

Từng ngọn sơn phong đồ sộ, nối liền với nhau giống như một bức tường cực lớn ngăn cách thiên địa, ngăn cản hết tầm mắt của bọn chúng. Tại chính giữa bức tường ấy, chỉ có một lỗ nhỏ. Trước kia, ở Trân Châu phòng tuyến có rất nhiều những vòm cầu như vậy, giống như một chuỗi trân châu giữa thiên địa, chính vì vậy nơi này mới được mệnh danh là Trân Châu Phong Kiều. Nhưng mà tới hiện tại, những vòm cầu khác đều đã bị hủy diệt, chỉ còn mỗi cái này là còn đứng vững.

Vòm cầu rộng khoảng năm dặm, Kim Phong sắc bén theo hai bên vòm phóng thẳng lên trời, ở độ cao khoảng ba dặm thì khép lại như một tấm màn trời. Chính bởi như vậy đã tạo lên một vách chắn hình vòm cầu có bề rộng chừng năm dặm, cao khoảng ba dặm.

Ở phía trên cây cầu là ba tòa cự sơn đang bồng bềnh trôi nổi. Thi thoảng ba ngọn cự sơn đó lại chớp động lên ánh sáng rực rỡ, mắt thường thấy rõ.

Tống Tiểu Khiểm sợ hãi thán phục: “Thật sự là đồ sộ. Đám Trưởng Lão Hội ngu ngốc vô năng, không có chí tiến thủ gì, nhưng không thể không công nhận Trấn Thần Phong đúng là lợi khí thiên hạ vô song a.”

Hách Liên Thiên Hiểu thần sắc cẩn thận nói: “Không riêng gì Trấn Thần Phong, mà cái phòng tuyến này bố trí cũng rất có trình độ a.”

Bên người y đều là những lão tướng dạn dàn kinh nghiệm, lúc này bọn y mỗi người thần tình đều rất nghiêm túc.

Nhìn thấy phòng tuyến của đối phương, bọn y cũng cảm thấy khó giải quyết. Ba tòa Trấn Thần Phong đang tạo thành một hình tam giác có đỉnh nhọn chúc xuống.

Điểm cao nhất của hình tam giác đó chính là Trọng Vân Chi Thương. Vị trí của bọn hắn hơi chuyển lệch sang trái, nhưng là ở phía mặt sau cùng. Địa Hỏa Tháp Pháo tùy thời sẽ xuất ra công kích cường đại từ xa.

Binh Nhân bộ ở điểm thấp nhất, gần mặt đất nhất, và cũng nhô hẳn về phía trước. Bọn hắn chính là đạo phòng tuyến thứ nhất. Binh Nhân bộ với sở trường cận chiến, sẽ đảm đương nhiệm vụ chủ yếu là ngăn cản địch nhân đột nhập được vào phòng tuyến.

Thiên Phong bộ ở phía bên phải, có độ cao hơn so với Binh Nhân bộ và thấp hơn Trọng Vân Chi Thương. Khoảng cách bọn họ ở khá gần Binh Nhân bộ, có thể dễ dàng chi viện cho Binh Nhân bộ khi cần.

Không gian ở giữa ba tòa Trấn Thần Phong giống như một cái giếng mực không thấy đáy, tựa như đi thông tới âm tào địa phủ.

Chỗ đó không nghi ngờ gì chính là nơi tụ tập đại lượng Tháp Pháo. Địch nhân nếu muốn đột nhập vào trong đó, chắc chắn sẽ phải đón nhân công kích mang tính hủy diệt.

Bố trí của ba tòa Trấn Thần Phong đã đem không gian không quá lớn của vòm cầu phong tỏa lại cực kỳ chặt chẽ.

Chính diện cường công Trấn Thần Phong là cái tình cảnh gì? Trải qua cuộc chiến ở bức tường Bắc Hải, ai mà không biết đó mà một sự lựa chọn không xong tới cực điểm! Mà địa hình đặc biệt của Trân Châu phòng tuyến khiến cho bọn y không thể không chọn lựa cường công Trấn Thần Phong.

Bọn y những ngày này cũng khổ não tìm phương án đột phá tối ưu. Nhưng, bất cứ một loại phương án nào đều cần phải trả cái giá thương vong cực lớn.

Một gã tướng lãnh mở miệng nói: “Chúng ta không phải là đang đợi tụ hợp với Thần Hổ và Thần Yêu bọ sao?”

Hách Liên Thiên Hiểu thản nhiên nói: “Thần Hổ cùng Thần Yêu bộ đã đi chặn đánh Thần Úy, Tài Quyết bộ rồi. Lúc này, nhiệm vụ giải cứu Diệp Soái phải được ưu tiên hàng đầu, những việc khác đều không trọng yếu bằng.”

Tống Tiểu Khiểm tức thì thất kinh: “Nói vậy chẳng phải là chỉ có chúng ta?”

Các chư tướng khác đều ngây ngốc tại chỗ.

Hách Liên Thiên Hiểu bất động thanh sắc nói: “Không sai. Không giải cứu được Diệp Soái là cái kết quả không xong đầu tiên. Càng hỏng bét là nếu Thần Úy, Tài Quyết mang được Diệp Soái trốn về Thiên Tâm Thành, vậy thì chúng ta sẽ hoàn toàn lâm vào thế bị động. Chỉ dựa vào tên phế vật Hạ Nam sơn kia là không thể được. Thần Hổ, Thần Yêu bộ buộc phải đi hỗ trợ giải cứu. Nếu không phải khoảng cách chúng ta đã quá xa, ta cũng muốn đi.”

“Thế nhưng là, chỉ dựa vào một vạn người chúng ta, cái này…”

Sắc mặt cả đám đều khó coi vô cùng. Chỉ dựa vào bọn y, một vạn người mà muốn công phá cái phòng tuyến đáng sợ kia, muốn tự tin cũng tự tin không nổi.

Hách Liên Thiên Hiểu thản nhiên đáp: “Không cần lo lắng. Sau khi nhận được tin tức của Hạ Nam Sơn, ta đã phái người tới Thú Doanh rồi.”

Nghe thấy vậy, chúng tướng bèn an tĩnh lại. Mỗi Thần bộ có bốn cái Thú Doanh. Từng cái Thú Doanh lại có một vạn quân, đều là quân dự bị của Huyết bộ và Thần bộ. Chiến sĩ Thú Doanh tuy rằng thực lực không mạnh, nhưng mà số lượng đầy đủ, vô cùng thích hợp để tiêu hao phòng tuyến của địch nhân.

Với bốn vạn Thú Doanh chiến sĩ, bọn y đối với trận chiến này đã tràn ngập tin tưởng.

Thần tình của chư tướng được Hách Liên Thiên Hiểu thu hết vào mắt, nhưng y lại thở dài ở trong lòng một tiếng. Cái mà y lo lắng căn bản không phải trận tiến công phòng tuyến này, mà là tới tận hiện giờ, bệ hạ vẫn chưa có bất kỳ một phản ứng nào đối với chuyện này.

So ra thì long nhan tức giận còn không đáng sợ bằng việc bệ hạ cứ một mực im lặng như vậy.

Trong lòng dù lo sợ, y vẫn không biểu lộ ra mảy may, hừ lạnh nói: “Vô luận phải trả giá cỡ nào, chúng ta đều phải công phá cho bằng được Trân Châu phòng tuyến, tiến công Thiên Tâm thành!”

Đây là cơ hội duy nhất.

Những người khác đều đem vận mệnh đánh bạc ở hành động giải cứu Diệp Soái, Hách Liên Thiên Hiểu lại muốn đem vận mệnh đánh bạc ở thắng lợi của trận chiến này. Chỉ cần công phá được đạo phòng tuyến kia, vậy thì sau đó chính là trời cao biển rộng mặc ta bơi. Thiên Ngoại Thiên sẽ không còn một cái chiến bộ nào ra hồn nữa cả.

Lúc đó binh phá Thiên Tâm thành, làm cho Diệp thị phải cúi đầu xưng thần với bệ hạ. Bất thế kỳ công như vậy, có lẽ đủ để cho mình biến nguy thành an đi.

Lấy công chuộc tội, là lựa chọn của Hách Liên Thiên Hiểu.

Có thành công hay không, y cũng không quá nắm chắc. Tâm tư của bệ hạ trước giờ không ai có thể đoán biết được. Nhưng với y, đây chính là cơ hội duy nhất.

So với việc giải cứu Diệp Soái, y cho rằng việc san bằng Thiên Tâm thành khả thi hơn.

Chúng tướng đều biết bản thân đã không còn đường lui, đều nghiêm nghị đáp: “Vâng!”

Hách Liên Thiên Hiểu trầm giọng hạ lệnh: “Đại doanh phải tới trước tà dương mới có thể hoàn thành kiến tạo, đêm nay các ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Từ ngày mai trở đi, bắt đầu tiến công thăm dò hư thật của đối phương.”

“Vâng!”

Sáng sớm hôm sau.

Ngải Huy bị âm thanh chiến đấu đánh thức. Hắn có chút bất ngờ, chẳng lẽ viện quân của địch nhân đã tới rồi?

Một lát sau, hắn thấy Thiết Nữu đi tới, có chút giật mình: “Có phải có chiến đấu rồi không? Ngươi như thế nào lại tới đây?”

Sư Tuyết Mạn lắc đầu: “Một đám tôm nhỏ mà thôi. Bọn chúng muốn thăm dò hư thật của chúng ta.”

Ngải Huy vỡ lẽ, vậy mới hợp lý a.

Sư Tuyết Mạn trừng mắt nói: “Ta để Bàn Tử sử dụng Địa Hỏa Tháp Pháo.”

Ngải Huy giả vờ giả vịt, thở dài nói: “Ai, ngay cả Thiết Nữu của chúng ta cũng biết gạt người rồi. Cái thế đạo này thật sự đã tới mức hết thuốc chữa rồi.”

Hắn có chút chờ mong thời điểm địch nhân chính thức tiến công. Như vậy bọn chúng sẽ được nếm thử Phong Sào Trọng Pháo, ấn tượng khẳng định là khắc sâu lắm a.

Sư Tuyết Mạn nhìn hắn ngả ngớn nằm dài trên giường, nhíu mày nói: “Ngươi thân là tổng chỉ huy, vậy mà giờ vẫn còn nằm trên giường. Đây không phải là tác phong đúng đắn đi.”

Ngải Huy lười biếng nói: “Ta là thương binh a. Nhiệm vụ lớn nhất của thương binh chính là dưỡng thương mà. Mặt trời đã mọc rồi sao? Nếu vậy ta sẽ cố gắng phơi nắng để có lợi cho việc khôi phục thân thể.”

“Cũng đúng.”

Sư Tuyết Mạn gật đầu, sau đó cất bước hướng tới giường đi tới.

Ngải Huy ngây ngốc, một lát sau mới kịp phản ứng, trong lòng sinh ra dự cảm bất tường: “Này này, người làm gì thế? Ngươi muốn làm gì?”

Sư Tuyết Mạn đi tới bên giường, một tay nâng Ngải Huy lên, ôm ngang ở trước ngực, hướng bên ngoài doanh trướng đi tới: “Cho ngươi đi phơi nắng.”

“Thả ta xuống! Thả ta xuống!” Ngải Huy kinh hoảng hét lên thất thanh. Hắn có cảm giác doanh trướng bỗng biến thành lối đi thông tới địa ngục thâm uyên vậy. Hắn muốn giãy giụa,nhưng thân thể hôm nay gầy yếu, căn bản vô lực phản kháng lại được ma trảo của Thiết Nữu.

“Thả ta xuống, ta muốn tự mình đi!”

“Đại tỷ, đại đại tỷ, Thiết tỷ…không không không, Tuyết Mạn…”

“Chúng ta đều là người có thân phận a. Có gì thì từ từ nói, không nên hở cái là động thủ a!”

“Này này, ta còn thiếu nợ tiền của người mà. Chẳng lẽ ngươi không muốn đòi lại sao hả?”

“Trả trả trả! Ta không phải là cái ý đó, xem người nói, ta là hạng người như vậy sao? Này này…uy…ngươi thả ta xuống trước…”

Sư Tuyết Mạn mắt điếc tai ngơ, ôm ngang Ngải Huy bước ra đại môn doanh trướng.

Ánh mặt trời chói mắt, Ngải Huy kinh hoàng cảm giác được chung quanh bỗng yên lặng lại.

Hắn khép hai mắt, tràn ngập tuyệt vọng.

Đã xong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.