Ngũ Hành Thiên

Chương 586: Chương 586: Tu thành chính quả




Dịch giả: gaygioxuong

Biên: Đậu bắp

Cho dù Ngải Huy đã cam đoan lã sẽ có đủ Phong Sào Trọng Pháo, nhưng Kha Ninh vẫn không tin. Hơn nữa, gã cảm thấy hai vị đại nhân Đồng Quỷ và Ngư Kim dường như cung kính thái quá đối với Ngải Huy.

Gã nghĩ mãi mà không hiểu, một kẻ bị gọi “Thợ cạo” thì có cái gì đáng được tôn kính.

Tham lam, hèn hạ, vô trách nhiệm, đây mới là hình tượng Ngải Huy trong lòng Kha Ninh.

Điều khiến gã khó chịu nhất là bản thân không được cái gì!

Gã ở lại tham gia Liên minh tháp pháo là vì cái gì? Là vì muốn báo thù! Nhưng cứ nhìn thấy bộ dạng lười nhác lờ đờ, phủi tay vô trách nhiệm của Ngải Huy, là Kha Ninh lại cảm thấy vô cùng thất vọng. Nếu như không phải Sư bộ thủ điều bản thân sang đi tiền trạm cho việc thành lập Liên minh tháp pháo, hoặc nếu không phải có một nhóm người bị bản thân lôi kéo vào Liên minh này, gã đã rời khỏi cái Liên minh tháp pháo hữu danh vô thực này từ lâu.

Hai vị đại nhân Đồng Quỷ và Ngư Kim đến, trong lòng Kha Ninh hết sức cao hứng. Hai vị đại nhân cây có bóng người có tên, đã làm bộ thủ nhiều năm, am hiểu việc quân, tài giỏi hơn rất nhiều so với một tên gà mờ như gã.

Nhưng Kha Ninh lại không hay biết, trong lòng Đồng Quỷ và Ngư Kim đánh giá gã rất cao.

Mặc dù còn trẻ, nhưng gã làm việc chắc chắn, không có tật xấu nào, nhìn nhận vấn đề rất thấu đáo, cho dù tới bất cứ nơi nào cũng sẽ là một nhân tài. Nhất là gã hiểu biết rất tường tận về tháp pháo, chỉ cần nói về tháp pháo là sẽ rành mạnh đâu ra đấy.

Hai người thầm tán thưởng, Ngải Huy quả nhiên không phải người tầm thường, lôi bừa trong đám thủ hạ ra một người mà cũng tài giỏi như vậy.

Xét về chiến thuật tháp pháo, tầm hiểu biết của hai người kém xa Kha Ninh.

Kha Ninh có đam mê đặc biệt đối với chiến thuật tháp pháo. Cho dù bản thân bị Sư Tuyết Mạn đuổi tới Liên minh tháp pháo, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản gã ra vào nơi đóng quân. Dựa vào quan hệ với Lý Hậu Đường, Kha Ninh lúc nào cũng có thể quan sát quá trình Bàn Sư tu luyện ở khoảng cách gần, còn thường xuyên có thể kiếm được cơ hội trao đổi với vị đại sư này.

Đối với chiến thuật tháp pháo, gã có kiến giải của riêng mình. Khi tiến hành trù bị thành lập Liên minh tháp pháo, gã đã tự mình suy nghĩ nên thành lập Liên minh tháp pháo theo hình thức nào, nên huấn luyện Nguyên Tu ra sao,...

Nhưng đó chỉ là niềm đam mê của riêng gã. Gã không cho rằng mình có thể đảm đương nổi trách nhiệm nặng nề như vậy.

Thế nhưng, khi Đồng Quỷ Ngư Kim xem xong một vài phương án do gã xây dựng, hai người tán thưởng nhiệt liệt, lập tức quyết định án theo một trong những phương án đó mà làm, Kha Ninh đã ngây dại. Đến khi gã tỉnh táo lại, tâm trạng lại chuyển sang vừa hưng phấn vừa thấp thỏm không yên. Gã vẫn còn khá trẻ, đang giữa thời tràn đầy nhiệt huyết, khát vọng kiến công lập nghiệp của thanh niên. Khi ý tưởng của mình được ghi nhận, có thể đoán được trong lòng một người sẽ mừng rỡ ra sao. Thế nhưng, gã chưa từng có kinh nghiệm về phương diện này. Ý tưởng của mình thực ra là đúng hay là sai, trong lòng không dám chắc một chút nào.

Trái lại, Đồng Quỷ và Ngư Kim lại không nghĩ ngợi nhiều như gã.

Một nguyên nhân là vì ý tưởng của Kha Ninh vô cùng chu đáo tỉ mỉ, khả năng thành công trên thực tiễn là rất cao. Họ có thể dễ dàng nhận ra, sự hiểu biết về chiến thuật tháp pháo của gã vượt rất xa mình.

Một nguyên nhân khác là hai người chưa từng quên mệnh lệnh của Ngải Huy. Nguyên văn lời nói của Ngải Huy là “Trợ giúp Kha Ninh xây dựng một cái khung vững chắc cho Liên minh tháp pháo“. Nếu đã là trợ giúp, như vậy có nghĩa Kha Ninh là người quyết định.

Họ chẳng phải là hạng người lo trước nghĩ sau, mà là những Nguyên Tu Chiến bộ điển hình, tác phong phục tùng mệnh lệnh đã ăn vào máu. Họ đã nói nghe theo mệnh lệnh của Ngải Huy thì nhất định sẽ chấp hành đầy đủ.

Hai người vừa khéo bù đắp cho những thiếu hụt của Kha Ninh. Kha Ninh có óc sáng tạo nhưng không có kinh nghiệm, hai người là thành viên Chiến bộ lâu năm, kinh nghiệm phong phú, có thể giúp Kha Ninh giải quyết những vấn đề mang tính thực tế.

“Xin hỏi, đại nhân Ngải Huy có ở đây không?”

Một giọng nói lạnh nhạt cắt đứt mạch suy nghĩ của Kha Ninh. Gã ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mang thái độ hờ hững đang đứng trước mặt. Phía sau ông ta là một đội quân 200 đến 300 người.

Chẳng biết tại sao, đội quân này làm cho Kha Ninh có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả hai vị đại nhân Đồng Quỷ và Ngư Kim.

Gã nuốt nước bọt: “Đại nhân đang ở trong doanh trại, các vị là?”

Người đàn ông trung tuổi hờ hững hỏi: “Có thể dẫn chúng ta đến gặp mặt đại nhân Ngải Huy không?”

Rõ ràng đối phương ăn nói rất lễ phép, nhưng không hiểu tại sao, cảm giác nguy hiểm đang vướng vất trong lòng Kha Ninh lại không hề giảm bớt đi chút nào. Gã thậm chí không có ý nghĩ chống chối, buột miệng nói: “Được, xin mời theo lối này!”

Đến khi hoàn hồn lại thì gã đã thấy mình đang dẫn đội quân này vào trong nơi đóng quân. Gã cố ép đầu óc tỉnh táo lại, bản thân chẳng hề hỏi đến mục đích đến đây của đám người này, vậy mà cứ thế xồng xộc dẫn họ vào trong khu vực đóng quân.

Nhưng khi nghĩ đến trong nơi đóng quân có vô số cao thủ, gã đã lấy lại bình tĩnh được phần nào.

Khi nhìn thấy hai vị đại nhân Đồng Quỷ và Ngư Kim, gã vội vàng chạy tới chỗ hai người.

Trong doanh trướng mờ tối.

Một giọng nam dịu dàng: “Dậy thôi nào, sắp đến giờ uống Canh Nguyên Lực của Lâu Lan rồi.”

Người nữ lẩm bẩm đầy lười biếng: “Ta muốn ngủ tiếp.”

Giọng nam vẫn tiếp tục dịu dàng: “Hay là ta lấy về cho nàng?”

Người nữ mơ mơ màng màng nói: “Ta thèm ngủ!”

Người nam nhẹ nhàng đắp chăn giúp người nữ, dịu dàng hôn lên mặt nàng một cái rồi đứng dậy mặc quần áo. Ra ngoài doanh trướng, ánh nắng mặt trời ấm áp dễ chịu, bầu trời dường như đã trở nên khác hẳn với trước kia.

Y đi về phía nơi đóng quân của Lôi Đình Chi Kiếm, trên gương mặt đọng một nụ cười ngây ngô mà không hay biết.

Những người y gặp trên đường, khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của y, hùa nhau trêu ghẹo.

“Ủa, ông già Khương, cuối cùng gạo đã nấu thành cơm! Đã nói trước rồi mà, cứ lề mà lề mề, phải làm cho xong sớm! Chiến trường nhi nữ có cổ hủ lắm đâu.”

“Ngươi nhìn mà xem, ông già Khương đã lột xác, giống như đã biến thành người khác vậy.”

“Một giấc mộng xuân mà lị!”

“Chúc mừng ông già Khương, lúc nào sinh em bé Khương đấy?”

Khương Duy đôi khi sẽ bị tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ khi bị trêu chọc, nhưng đa phần chỉ cười ngây ngô, vẻ chín chắn điềm đạm hàng ngày hoàn toàn không còn nhìn thấy đâu nữa.

Khương Duy và Tang Chỉ Quân mắt đi mày lại, tất cả mọi người ai mà chẳng thấy. Đến giờ thấy hai người đã tu thành chính quả, họ đều vui mừng thay cho hai người. Tình cảm chiến hữu luôn chân thành và vô tư. Trong thời đại khói lửa chiến tranh lan ra khắp nơi, tương lai mù mịt, đâu đâu cũng chỉ thấy chết chóc, tàn sát, máu tươi, tính mạng trở nên nhỏ bé và yếu ớt hơn bao giờ hết. Được nhìn thấy hạnh phúc của một cặp đôi mới, cũng giống như bắt gặp một cái cây đang đâm chồi xanh mơn mởn giữa sa mạc hoang vu khô cằn, tất cả mọi người đều nói lời chúc phúc chân thành nhất từ tận đáy lòng.

Khương Duy giống như bị say rượu, lảo đảo đi vào nơi đóng quân của Liên minh tháp pháo.

Lúc này, tin tức “Cặp đôi Phó bộ thủ” cuối cùng đã kết thành chính quả, đã lan truyền ra khắp nơi đóng quân. Thỉnh thoảng lại có người chạy tới chúc mừng Khương Duy, bầu không khí rất náo nhiệt. Không biết ai gào lên một câu “Phải chúc mừng một phen”, lập tức dẫn tới làn sóng hưởng ứng của mọi người.

Ngải Huy cùng Sư Tuyết Mạn đang tại uống canh Nguyên Lực, hai người liếc nhau, cùng mỉm cười đồng ý.

Lần chữa trị đêm qua tốt hơn rất nhiều so với lần trước, Ngải Huy không xuất hiện tình trạng hư thoát vì mất sức quá độ. Vất vả cả một đêm, vừa mới cùng nhau uống canh Nguyên Lực, không ngờ hai người lại nghe thấy một tin tức đáng mừng như thế.

Mọi người nhiệt liệt hoan hô, nhất là ở nơi đóng quân của Trọng Vân Chi Thương. Những người này đã trải qua trận chiến tàn khốc với Huyết Bộ Liệt Hoa, mặc dù giành thắng lợi nhưng thương vong lại rất nghiêm trọng, tâm trạng toàn quân rất nặng nề. Có được một quãng thời gian vui vẻ như thế này, tất cả mọi người rất quý trọng.

Lâu Lan lớn tiếng hoan hô: “Để Lâu Lan tổ chức cho!”

Ngải Huy ngắm nghía Khương Duy từ trên xuống dưới, tắc lưỡi: “Quá giỏi, cứ thế im hơi lặng tiếng xử lý xong Tang Chỉ Quân. Đúng là người có bản lĩnh thì không thích thể hiện, trước kia đã coi thường ngươi mất rồi. Cứ tưởng rằng ngươi là người hiền lành nhất, ai ngờ lại là kẻ cao tay nhất.”

Khương Duy hơi ngượng ngập: “Vẫn phải cảm ơn lão đại và bộ thủ Tuyết Mạn!”

Ngày hôm qua, bởi vì tận mắt thấy cuộc trao đổi trực tiếp ngắn gọn giữa Sư Tuyết Mạn và Ngải Huy, Tang Chỉ Quân và Khương Duy như bị gõ một trùy vào đầu. Ngẫm lại, Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn dứt khoát lanh lẹ đến thế, trong khi tình cảm hai người họ đã đến tình trạng này rồi, còn phải che đậy tự làm khổ mình để làm cái gì?

Trận chiến sắp tới sẽ gian khổ tới mức nào, chẳng một ai biết được mình có thể sống sót hay không, cớ gì còn giữ kẽ để rồi phải tiếc nuối?

Vẫn là hai vị lão Đại suy nghĩ thấu suốt!

Hai người đã tình chàng ý thiếp từ lâu, sau khi suy nghĩ thông suốt thì không còn vướng mắc gì nữa.

Ngải Huy nói bô bô: “Đúng là nên cảm ơn ta và cô nàng thép, nếu không có chúng ta, ngươi và Tang Chỉ Quân làm sao có thể gặp được nhau? Người ta thường nói, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Trước kia, ta còn không tin, đến giờ mới thấy quả đúng là như vậy. Im hơi lặng tiếng, thực sự cao tay!”

Sư Tuyết Mạn cũng gật đầu, gương mặt như tạc bằng băng biến thành tươi cười trong một lần hiếm hoi, nói: “Chỉ Quân là một người con gái tốt, ngươi phải đối xử tốt với nàng đấy, cố gắng lên!”

Mọi người không nói những câu như “Sống lâu trăm tuổi”, “Bạch đầu giai lão”,... Trận chiến ác liệt sắp diễn ra, lời chúc phúc như vậy quá sáo rỗng, giống như một ước vọng xa vời.

Ngải Huy đột nhiên khẽ kêu lên, lại một lần nữa nhìn Khương Duy từ đầu đến chân.

Khương Duy thấy vậy, vội vàng cúi đầu xem xét lại người mình: “Có chuyện gì thế?”

Ngải Huy nói bằng giọng mang hơi hướm kinh ngạc: “Ngươi thật sự sắp đột phá rồi thì phải.”

Khương Duy sững người ra một thoáng. Y nhắm mắt lại, cẩn thận kiểm tra trạng thái cơ thể.

Một lát sau, y chợt mở bừng mắt, gương mặt đầy rạng rỡ.

Trong cuộc chiến ở thành Phong Tín lúc trước, dưới áp lực nghẹt thở của đối phương, y đã có dấu hiệu đột phá. Sau khi trở về, y bận rộn tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian rảnh để mà quan tâm đến sự biến đổi của bản thân. Không ngờ, đến hôm nay Nguyên lực trong cơ thể đã tích trữ đến mức căng tràn, mơ hồ có dấu hiệu phát sinh về mặt bản chất.

Ngải Huy chọc ghẹo: “Thật sự là song hỷ lâm môn!”

Sư Tuyết Mạn cười tươi tắn, đứng lên nói: “Ta đi thăm Chỉ Quân.”

Đợi Sư Tuyết Mạn ra khỏi nơi đóng quân, Khương Duy đột ngột kéo Ngải Huy lại, thì thầm hỏi: “Lão Đại, đến lúc nào các ngươi mới tổ chức ăn mừng chuyện vui của mình thế?”

Ngải Huy cảm thấy khó hiểu: “Chuyện vui của chúng ta?”

Thấy Ngải Huy nhìn đi nhìn lại mình bằng đôi mắt ngờ vực, không hiểu sao Khương Duy bỗng hơi chột dạ. Nếu hai vị lão Đại biết được bọn mình âm thầm rình trộm... Mình có thể bị đánh hay không? Nhất định là có!

Y lập tức cười hì hì để khỏa lấp: “Ta muốn nói là... Ta thấy thần sắc hôm nay của bộ thủ Tuyết Mạn rất tốt!”

Ngải Huy như chợt nghĩ ra: “Ngươi muốn nói thương tích của nàng sao, gần như khỏi hẳn rồi, sao không xem ai đã ra tay cơ chứ. Được rồi, ta phải ra ngoài đây. Ngươi cần làm gì thì cứ làm đi.”

Sau đó, hắn dặn dò bằng giọng bề trên: “Tục ngữ nói rất hay, trên đầu chữ sắc có cây đao, thế nào mới được gọi là đàn ông? Đàn ông là phải đối xử với bản thân mình hung ác một chút, hãy tự đâm mình mấy nhát đao, phải mạnh tay một chút! Việc đột phá đại sư sẽ nằm trong tầm tay!”

Ngải Huy vỗ vai Khương Duy rồi nghênh ngang bỏ đi.

Đồng Quỷ Ngư Kim cũng tới chúc mừng.

Hai người nhìn Khương Duy bằng ánh mắt đầy phức tạp. Ngày trước, Khương Duy là nhân tài mà họ vô cùng coi trọng, không ngờ y lại quyết định đi theo Ngải Huy, không ngờ y lại trưởng thành đến trình độ như ngày hôm nay. Có đôi khi, hai người lại tự hỏi, nếu như Khương Duy đi theo họ tới thành Tân Quang, y có thể trưởng thành đến trình độ như ngày hôm nay không?

Câu trả lời khiến cho hai người vô cùng thất lạc.

Bắt đầu với hùng tâm tráng chí, nhưng mãi về sau cũng không đạt được gì cả, ý chí của toàn bộ Tân Dân theo đó cũng dần mai một.

Đúng vào lúc vừa mới nói cảm ơn xong, Khương Duy chợt thấy Kha Ninh dẫn theo một đám đông tới. Đến khi y nhìn rõ mặt người cầm đầu đám đông đó, nụ cười trên mặt chợt đông cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.