Ngũ Hành Thiên

Chương 451: Chương 451: Vì sao lại tới?




Ngải Huy chiến thắng, thắng lợi của hắn vượt ngoài dự liệu của đa số mọi người.

Khi Ngải Huy trở lại Thanh Thủy Thành, ánh mắt mọi người nhìn hắn thêm phần kính sợ, tự giác né đường cho hắn đi, nữ nguyên tu thì mắt mày lấp lánh.

“Chúc mừng lão đệ!”

Kiều Mỹ Kỳ cười vang, từ trên tầng mây dẫn theo một đám người sa xuống đón. Thủ vệ đứng sau lưng y, không ai là không sùng bái và kính ý.

Cái gọi là thực lực vi tôn, không phải chỉ là nói cho có.

Trước, mọi người quan tâm tới thiên tài Hàn Lạp hơn, nhưng sau khi tận mắt nhìn cả trận chiến đấu, thấy Ngải Huy toàn diện áp chế Hàn Lạp mà thắng lợi, mọi người mới biết Ngải Huy rất mạnh.

Người thắng có được tất cả, tôn trọng, của cải, quyền lực.

Dương Tiếu Đông thán phục: “Hồi nãy Sư cô nương nói Ngải lão đệ chưa bao giờ thua khi chiến đấu, tại hạ còn có chút không tin, bây giờ nhìn thấy thì mới biết Ngải lão đệ lúc chiến đấu lại mạnh mẽ đến thế!”

Ngải Huy cười khiêm tốn: “Trước mặt Dương sư, sao dám nói tới cái gì mạnh mẽ! Chút kiếm thuật bé nhỏ, chỉ là tạo chút mới mẻ mà thôi.”

Sư Tuyết Mạn tự dưng phải nhìn thêm Ngải Huy một cái, trong lòng cảm thấy kỳ quái, cái tên này hôm nay sao thành thật thế nhỉ? Bình thường đâu có cái phong cách này.

Dương Tiếu Đông lắc đầu: “Tại hạ không phải khen cho vui. Kiếm thuật của Ngải lão đệ đã đạt mức đăng đường nhập thất, đạt tới cảnh giới Đại Sư dễ như trở bàn tay. Huống chi Ngải lão đệ còn trẻ thế, tương lai không thể đo lường, đám lão già chúng ta không thể nào so sánh được.”

Trong lời nói của lão ta không hề che giấu sự ước ao.

Tuổi trẻ luôn có ý nghĩa vô hạn, chuyện ba mươi tuổi trở thành đại sư so với chuyện năm mươi tuổi trở thành đại sư, là sự khác biệt một trời một vực. Đại sư ba mươi tuổi, còn có thời gian mấy chục năm để xung kích Tông Sư, trong khi đại sư năm mươi tuổi thì có nghĩa cả đời sẽ gần như dừng lại ở đó, khó mà tiến bộ được nữa.

Hỏa Sơn Tôn Giả vỗ vai Ngải Huy: “Làm tốt lắm! Cái chiêu cuối đó, lão đầu tử ta cũng phải giật mình. Chiêu đó có tên không?”

Ngải Huy đáp: “Gọi là Hồng trần.”

Hỏa Sơn Tôn Giả sửng sốt: “Tên gì kì thế, nhưng thôi cũng được, hồng trần cuồn cuộn, có thể thực cốt, cũng có thể lôi đình vạn quân.”

Lão càng nghĩ, càng thấy cái tên này còn có thâm ý khác.

Ngải Huy khẽ lúng túng, hắn rất muốn nói, kỳ thực chỉ là sự kết hợp.

Kiều Mỹ Kỳ đã xáp tới, lớn tiếng: “Đêm nay phải chúc mừng một chầu, mừng lão đệ đại thắng trở về!”

Ngải Huy nghe vậy, vội đáp: “Đa tạ ý tốt của thành chủ, tiểu đệ chân thành ghi nhớ. Nhưng vừa chiến xong, có chút cảm ngộ, kính xin thành chủ cấp cho một cái tĩnh thất để tiểu đệ suy nghĩ.”

Kiều Mỹ Kỳ lộ ra nét mừng: “Có thu hoạch? Vậy thì càng phải chúc mừng mới được, tĩnh thất không thành vấn đề!”

Lão đã sớm nghĩ thông, Ngải Huy thực lực càng mạnh, thì càng có lợi với chuyện làm ăn của bọn họ. Lão cũng đoán được đại khái, Ngải Huy có lẽ đang bị thiếu người. Đối với những chuyện lặt vặt, Ngải Huy không có tinh lực cũng không có hứng thú, hắn quan tâm tới những chuyện lớn hơn.

Kiều Mỹ Kỳ không sợ dã tâm Ngải Huy lớn, chỉ sợ dã tâm Ngải Huy không lớn mà thôi. Chuyện Ngải Huy không có hứng thú, nhưng lão có hứng thú a, chỉ cần kiếm được tiền.

Ngải Huy phô bày thực lực và tiềm lực làm cho Kiều Mỹ Kỳ quyết định sẽ làm tất cả mọi thứ để giao hảo cho thật tốt.

Nếu Ngải Huy trở thành đại sư trước năm ba mươi tuổi, cộng với Sư Tuyết Mạn, sau lưng có Tùng Gian phái. Thế là đủ bảo vệ cho một tòa thành bình an. Lại có tuyết dung nham là thứ sinh tiền trong tay, tương lai chỉ có thể càng lúc càng mạnh.

Sư Tuyết Mạn bỗng lên tiếng: “Ta hộ pháp cho ngươi.”

Cung Dao Dao quay sang nhìn Sư Tuyết Mạn, ánh mắt lấp lóe.

Người ta đồn, Sư Tuyết Mạn có lòng với Ngải Huy. Rất nhiều người xì mũi vào tin đồn này, nhưng lượng người tin vào điều đó nhiều hơn. Nếu không thế làm sao Sư Tuyết Mạn lại đi theo Ngải Huy? Chỉ là một nhóm Tùng Gian phái, làm sao chứa nổi một Đại Phật? Mà kể cả ở lại Tùng Gian phái, thì cũng phải là Sư Tuyết Mạn làm thủ lĩnh, tại sao lại là Ngải Huy? Sư Tuyết Mạn chỉ đóng vai trợ thủ, quả thực là khó mà tưởng tượng được.

Cung Dao Dao thầm nghĩ, thì ra lời đồn kia là thật.

Từ nhỏ Cung Dao Dao đã đi theo Sư Tuyết Mạn, đã biết Sư Tuyết Mạn là con người lạnh nhạt. Thế mà Tuyết Mạn tỷ vừa nghe Ngải Huy muốn bế quan, lập tức bảo để mình làm hộ pháp, mặt còn lộ rõ sự thân tình như thế.

Ai ở đây cũng nhìn ra điều ấy, nhưng mọi người đều là kẻ từng trải, kinh nghiệm phong phú, nên tỉnh bơ như không.

Kiều Mỹ Kỳ sắp xếp tĩnh thất, là một gian phòng ở dưới đất, cực kì yên tĩnh, có lực phòng ngự tuyệt hảo.

Thủ vệ dẫn đường cung kính lùi ra khỏi tĩnh thất, đóng cửa lại.

Sư Tuyết Mạn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Ngải Huy bất ngờ: “Làm sao ngươi biết có chuyện?”

Sư Tuyết Mạn nhàn nhạt đáp: “Thắng lợi trở về mà không dương dương tự đắc, lại còn chẳng hề hỏi tới tiền, thật chẳng giống ngươi chút nào.”

Lâu Lan ở một bên phụ họa: “Đúng vậy, Ngải Huy.”

Ngải Huy liếc nhìn ra cửa, Sư Tuyết Mạn nói: “Bên ngoài không còn ai.”

Ngải Huy nói nhỏ: “Trước khi đi, Hàn Lạp có nói, Mục Thủ Hội đang để mắt tới chúng ta.”

Sư Tuyết Mạn lộ ra vẻ cảnh giác: “Mục Thủ Hội? Bọn chúng đã tìm ra thân phận Sở Triêu Dương của ngươi? Hay vẫn là chuyện Tiêu Thục Nhân?”

Thân phận Sở Triêu Dương rất ít người biết, chỉ có Thiết Nữ và Lâu Lan biết mà thôi. Ngải Huy đưa Ngụy An về, mọi người đều nghĩ chỉ là một đứa bé bình thường, không ai biết nó là con trai của Tiêu Thục Nhân. Tên của nó vốn là Tiêu An, nhưng Ngải Huy để tránh người ta chú ý, nên đổi tên cho nó thành Ngụy An, để tưởng niệm Đại Ngụy thương hội.

Sư Tuyết Mạn đã nhìn thấy bộ áo giáp Ma thần quỷ dị, lẫn cả giọt dịch màu vàng niêm phong trong lớp thủy tinh. Chỉ thoáng nhìn, cô đã biết chúng là vật bất phàm, nhưng không biết được lai lịch của chúng.

Sau đó cô đã cho người đi tìm hiểu, tin tức nhận được làm cô phải giật mình.

Vì mong đoạt được nó, Đại Cương đã không tiếc bất cứ giá nào, đồng ý cho các đại thế gia tham gia. Theo tìm hiểu của Sư gia, Đại Ngụy thương hội bị diệt, liên quan rất sâu tới Diệp phu nhân. Xà Dư cũng nhào tới tranh cướp, hình như tất cả mọi thế lực đều tham gia tranh cướp vật ấy.

Rốt cuộc, Áo giáp Ma thần và giọt dịch màu vàng là cái gì?

Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn và Lâu Lan nghiên cứu rất lâu, nhưng vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

Chưa biết giọt dịch vàng là cái gì, nên không dám giải phong ấn cho nó. Lãng phí bảo bối, cùng lắm chỉ làm người ta đau lòng, nhưng lỡ nếu có gì tà dị, sẽ gặp phải nguy hiểm.

Riêng Áo giáp Ma thần thì đã mò ra được một ít.

Lâu Lan mất rất nhiều thời gian, nó dùng sa hạch tìm ra được một vài điểm đặc biệt của Áo giáp Ma thần.

Sự thực chứng minh rằng lúc đó Ngải Huy không mặc Áo giáp Ma thần vào là chính xác.

Áo giáp Ma thần toả ra một loại sương mù màu đen, đó là một loại sức mạnh vô cùng quỷ dị, có thể kích thích thực lực của người mặc giáp tăng mạnh, nhưng cũng sẽ không ngừng hấp thu sinh cơ của người mặc giáp.

Dựa theo phân tích và suy đoán, chỉ có đại sư mới chống được sức mạnh ăn mòn quỷ dị đó. Hơn nữa muốn khởi động Áo giáp Ma thần, thì phải có một cái chìa khóa.

Cái chìa khóa này, chính là Huyết băng vải.

Lâu Lan đã phân tích được, giọt dịch vàng, Áo giáp Ma thần và Huyết băng vải có khí tức giống nhau. Chúng có xuất xứ là từ một thể.

Sư Tuyết Mạn nghe Ngải Huy nói Mục Thủ Hội nhìn chằm chằm, lập tức nghĩ tới chuyện Thượng Cổ di bảo của Tiêu Thục Nhân.

Ngải Huy nói nhỏ: “Không biết. Ta không nói với thành chủ, là vì sợ bên cạnh thành chủ có người của Mục Thủ Hội. Mục Thủ Hội làm việc, xưa nay chưa bao giờ chừa thủ đoạn nào.”

Ngải Huy là người lẻn vào Mục Thủ Hội nê cũng biết ít nhiều tác phong làm việc của họ.

Đó là một tổ chức giống như tổ chức sát thủ, trả đủ tiền, là nhận được sự phục vụ.

Sư Tuyết Mạn trầm ngâm: “Dạo này tình hình Mục Thủ Hội không tốt lắm. Hình như họ với Diệp phu nhân có mâu thuẫn, nên bị ảnh hưởng không ít.”

Ngải Huy ngẩn người: “Diệp phu nhân? Họ với Diệp phu nhân quan hệ không tồi mà.”

Sư Tuyết Mạn giải thích: “Diệp phu nhân vì muốn chỉnh đốn Thiên Tâm thành nên làm ảnh hưởng tới Mục Thủ Hội. Có tin ngầm nói, Mục Thủ Hội cũng nắm được nhược điểm của Diệp phu nhân, vì dù sao họ cũng đã hợp tác với nhau rất lâu rồi.”

“Mặc kệ Diệp phu nhân.” Ngải Huy lắc đầu: “Bà ấy đang nắm quyền to chức trọng, không có thời gian quản loại chuyện nhỏ này. Nếu Mục Thủ Hội bị Diệp phu nhân đánh cho trọng thương, vậy chắc chắn là đang cần rất nhiều tiền, họ nhằm vào tuyết dung nham của chúng ta cũng không có gì lạ.”

Sư Tuyết Mạn hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Lâu Lan nói: “Ngải Huy, Lâu Lan có thể đi hỏi thăm tin tức.”

“Không được!”

Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn cùng phản đối.

“Ngải Huy cần bế quan.” Lâu Lan mở to mắt: “Nguyên lực trong người Ngải Huy đang cuộn trào. Ngải Huy phải bình ổn chúng lại, nếu không sẽ bị nội thương, nếu nghiêm trọng sẽ làm suy giảm cảnh giới.”

Sư Tuyết Mạn tóm lấy tay Ngải Huy, kiểm tra tình hình trong cơ thể hắn. Cô tưởng hắn chỉ là muốn tách khỏi những người khác, bây giờ mới biết trong người hắn không ổn.

“Này này này, nam nữ thụ thụ bất thân, tuy chúng ta đã từng ôm nhau. . .”

Ngải Huy chẳng biết xấu hổ, la ầm ĩ.

Sư Tuyết Mạn không thèm để ý hắn, một lát sau, sắc mặt trở nên khó coi, buông tay Ngải Huy, kiên quyết nói: “Ngươi phải lập tức bế quan, ta hộ pháp cho ngươi.”

“Ta biết tình huống của mình, không có gì đáng ngại. . .”

Ngải Huy bị Sư Tuyết Mạn một tay xách bổng lên.

Ngải Huy giận dữ: “Sĩ khả sát bất khả nhục, họ Sư kia, muốn đánh nhau hả?”

Sư Tuyết Mạn lạnh lùng: “Chấp ngươi một tay.”

Nói xong, xách Ngải Huy đi vào tận bên trong, ném xuống đất.

“Ôi, Thiết Nữu, chúng ta kết thù lớn rồi đó. . .”

Ầm!

Sư Tuyết Mạn đóng sập cửa tĩnh thất lại.

Tĩnh thất này có hiệu quả cách âm xuất sắc, đứng ở ngoài cửa, không còn nghe được âm thanh gì bên trong.

Lâu Lan nói: “Tuyết Mạn, Lâu Lan đi hỏi thăm tin tức, chẳng mấy chốc sẽ trở về thôi.”

Sư Tuyết Mạn nhìn Lâu Lan thật kỹ, không nói một lời.

Lâu Lan mở to mắt: “Tuyết Mạn, Lâu Lan rất có khả năng mà.”

Khuôn mặt như băng sơn vạn năm không thay đổi của Sư Tuyết Mạn nở ra một nụ cười dịu dàng: “Đi đi, Lâu Lan, Tuyết Mạn tin tưởng Lâu Lan!”

Lâu Lan vô cùng hài lòng, đôi mắt mở to biến thành hai vòng trăng lưỡi liềm, nói to: “Cảm ơn Tuyết Mạn, Lâu Lan sẽ cố gắng!”

Dứt lời, Lâu Lan hóa thành một bãi lưu sa, chui xuống đất.

Sư Tuyết Mạn mỉm cười.

Nụ cười lóe lên một cái rồi biến mất, như ánh sáng xẹt qua.

Cô lại trở về dáng vẻ băng sơn, lạnh lùng ngồi ngay cửa, Vân Nhiễm Thiên cắm bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.