Ngũ Hành Thiên

Chương 591: Chương 591: Xông trận!




Dịch giả: gaygioxuong

Biên: Đậu bắp

Hách Liên Thiên Hiểu không phải giận quá mà nói càn, Diệp Suất và Nam Cung Vô Liên bị bắt cóc, bọn họ đã bị ép rơi vào thế chiến đấu quên mình đến cùng. Làm thế nào mới có thể làm nguôi cơn thịnh nộ của bệ hạ, gã chẳng biết. Làm thế nào mới có thể chiến thắng, gã cũng chẳng biết. Thậm chí ngay cả niềm tin tất thắng, đến lúc này đã bắt đầu lung lay.

Kể từ khi trở thành Huyết Tu trở đi, nhất là sau khi được đề bạt lên chức vụ này, gã chưa từng bao giờ từng gặp biến cố nào tiềm ẩn nguy cơ như lần này.

Gã không dám nghĩ đến hậu quả, bởi nếu có nghĩ đến thì ngoài mang lại nỗi sợ hãi khôn cùng ra thì chẳng có tác dụng gì cả. Giờ này phút này, chỉ có tư thái liều mình xông lên, không màng sống chết thì mới có thể giúp cho trong lòng gã còn nhen nhóm được một chút hy vọng mong manh.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng trở nên hung tàn, dục vọng giết người bắt đầu nổi lên.

Hách Liên Thiên Hiểu thể hiện ra phong thái của một vị tướng lĩnh ưu tú. Khi rơi vào tình trạng nguy hiểm, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, gã đã tính ra những cái được và những cái mất. Khi nhìn lướt qua toàn bộ tướng lĩnh đang có mặt, Hách Liên Thiên Hiểu thấy được niềm sợ hãi lẫn tuyệt vọng trong đôi mắt bọn họ đã biến thành hiếu chiến khát máu, giống như chỉ muốn ăn thịt người vậy.

Đến lúc này, Thần Lang chính là một con sói gần như đã bị dồn vào đường cùng, chưa bao giờ hung ác đến thế, chưa bao giờ điên cuồng đến thế.

Hách Liên Thiên Hiểu vững tin, không một ai có thể cản nổi bọn họ.

Ngay khi gã chuẩn bị hạ lệnh toàn quân xuất phát, tiếng báo động chói tai đột nhiên vang lên.

Lồng ngực đang bí thở vì tức giận, lúc này lại nghe thấy báo động có kẻ địch xâm phạm, Hách Liên Thiên Hiểu giận quá hóa cười, bước nhanh đi ra ngoài: “Để xem kẻ nào dâng lên tận cửa! Từ hôm nay trở đi, nếu gặp bất cứ chiến bộ Nguyên Tu, chỉ cần chống cự là không để lại người sống!”

Giọng điệu tàn khốc khiến cho đám tướng lĩnh thầm ớn lạnh, thừa hiểu lão Đại đã nổi cơn thịnh nộ. Không ai lên tiếng khuyên can, đầu óc bọn chúng đã trở nên điên cuồng vì khát máu, đó là đốm lửa nhen nhóm lên hy vọng sống sót trong tình thế đường cùng. Vào thời điểm ngay cả tính mạng của mình cũng không thể bảo vệ được, có ai còn nhớ đến hai bên có cùng một cội nguồn?

Hách Liên Thiên Hiểu vừa mới ra khỏi doanh trướng, con ngươi đột nhiên co rút.

Bên ngoài doanh trướng sáng loá, mặt đất đã biến thành một vùng tuyết trắng chìm trong ánh sáng chói mắt liên tục lấp lóa, vừa ma quái vừa mê hoặc. Cái bóng in trên mặt đất của doanh trướng không ngừng lay động, giống như mặt nước đang dập dờn. Một cảnh tượng khác thường xuất hiện giữa ban ngày như thế này, Hách Liên Thiên Hiểu chưa bao giờ từng nhìn thấy.

Gã ngẩng phắt đầu, nhìn lên trên trời.

Một vệt sáng như sao băng đang bay về nơi này với tốc độ kinh hoàng. Ánh sáng lóa mắt do vệt sáng đó phát ra.

Nơi đóng quân trở nên trắng lóa như tuyết, mỗi một người hay vật thể đều bị bao bọc trong một vầng sáng chói mắt, trông giống như một cảnh tượng ở trong mộng. Toàn bộ ánh sáng mặt trời đều bị vệt sáng như sao băng đó hút sạch. Hách Liên Thiên Hiểu thậm chí không thể nào nhìn rõ được lúc này mặt trời đang ở vị trí nào.

Trong đáy lòng chợt báo động nguy hiểm, gã gầm lên theo phản xạ vô điều kiện: “Phòng ngự...”

Thật ra, không cần gã nhắc nhở, ngay khi phát hiện ra tín hiệu báo có địch tấn công, đám tướng sĩ phụ trách canh gác phòng ngự đã tập trung tinh thần tối đa, đồng thời tiến vào trạng thái phòng ngự. Thần Lang Bộ được huấn luyện nghiêm ngặt, cường độ tập luyện hàng ngày của binh lính rất cao.

Trước đây, Diệp Bạch Y đã không ngừng điều chuyển luân phiên tất cả các Chiến bộ lên tiền tuyến để tham gia chiến đấu. Sáu Thần Bộ và mười hai Huyết Bộ đều được tôi luyện qua chiến trận, luôn duy trì đủ biên chế, trình độ toàn quân đạt mức độ rất cao.

Nhưng tốc độ ngôi sao băng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay tới doanh trướng.

Màn sáng đỏ tươi vừa mới hình thành.

Sao băng tỏa sáng chói mắt, đâm thẳng vào màn sáng đỏ tươi.

Uỳnh!

Tiếng nổ như sấm rền lập tức làm cho hai tai mọi ngươi ù đặc. Một vầng sáng lóa mắt bừng lên, khiến tầm mắt bọn họ chỉ là một màu trắng xóa. Mặt đất rung chuyển, chân đứng không vững.

Hách Liên Thiên Hiểu lắc mạnh đầu, xua đi cảm giác váng vất, cú đâm vừa rồi sinh ra lực va chạm vô cùng đáng sợ.

Ngay lúc xảy ra va chạm, gã đã nhắm mắt lại, bởi vậy không bị lóa mắt. Lúc này vầng sáng chói mắt đã tan biến, màn sáng đỏ tươi dày đặc đã trở nên ảm đạm, rõ ràng đã mỏng hơn lúc trước.

Bỗng nhiên, con ngươi Hách Liên Thiên Hiểu lại một lần nữa co rút.

Một ngôi sao băng đột nhiên hiện ra trên bầu trời, xé gió bay tới, ánh sáng chói mắt đầy ma mị lại xuất hiện.

Hách Liên Thiên Hiểu giật nảy người. Ngôi sao băng đó giống như có phép màu, đột ngột hiện ra từ giữa không khí.

Uỳnh!

Lại một tiếng nổ điếc tai, ánh sáng chói mắt một lần nữa bừng lên.

Lần này, tất cả bọn họ đã rút kinh nghiệm, nhắm mắt lại từ sớm, không còn bị lóa mắt nữa.

Rắc, tiếng vỡ vụn bị át đi trong tiếng nổ vang rền khó có thể nghe thấy, truyền đến tai Hách Liên Thiên Hiểu, lòng gã chợt thắt lại, không tốt, màn phòng ngự sắp bị phá. Còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, sóng khí của vụ nổ đã giống như một cái chùy khổng lồ, giáng thẳng từ trên đầu gã xuống.

Thân thể Hách Liên Thiên Hiểu chỉ bị chấn động một cái rồi trở lại bình thường.

Đến khi gã nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, mặt lập tức co rúm. Toàn bộ nơi đóng quân giống như bị vòi rồng quét qua, biến thành một đống đổ nát ngổn ngang, doanh trướng hầu như bị nhổ tận gốc, các tướng sĩ ngã đổ nghiêng đổ ngả trên mặt đất. Cũng còn may là không có ai bị thương, màn sáng đỏ tươi đã gánh đỡ phần lớn lực va chạm của ngôi sao băng, mặc dù làn sóng khí của vụ nổ vẫn còn rất mạnh nhưng lại phân tán, không đủ lực gây thương vong cho bọn họ.

Có bao giờ Thần Lang phải ăn trái đắng như thế này!

Hách Liên Thiên Hiểu vừa sợ vừa giận. Chấn động bùng phát ra sau cú va chạm vừa rồi, hình như là do kiếm ảnh gây ra.

Kiếm Tu!

Chẳng lẽ là Thiên Phong Bộ?

Bỗng nhiên, Hách Liên Thiên Hiểu nhận ra một điểm sáng bé bẳng hạt gạo ở tít tận đằng xa, đang chớp lóe giữa không trung.

Nó ở đó! Gã trợn trừng mắt, trơ mắt nhìn điểm sáng đó không ngừng bay lên cao, sau đó... đột nhiên biến mất!

Giống như có linh tính mách bảo, gã chợt nhớ tới cảnh ngôi sao băng đột nhiên hiện ra từ giữa không khí, lập tức thét lên lạc cả giọng: “Phòng ngự!”

Dù rơi vào hoàn cảnh bị động, quân sĩ Thần Lang vẫn thể hiện ra tố chất tinh nhuệ. Vừa rồi, đám tướng sĩ phụ trách phòng ngự của doanh trại phải hứng chịu lực công kích lớn nhất, khóe miệng rất nhiều người đã ứa máu tươi thành dòng, đổ nghiêng đổ ngả trên mặt đất. Nhưng ngay khi bọn họ hết choáng váng, hoàn toàn không cần mệnh lệnh nào hết, tất cả đã lồm cồm bò dậy, lao như điên trở về vị trí của mình.

Khắp doanh trại bừng lên sắc đỏ, những vệt sáng đỏ tươi nối đuôi nhau bốc lên, biến thành màn sáng đỏ tươi, sắp bao bọc cả doanh trại vào bên trong.

Kiếm ảnh lại bay vụt tới!

Kiếm ảnh như một ngôi sao băng đánh thẳng vào màn sáng đỏ tươi còn chưa kịp khép kín.

Lực phòng ngự của màn sáng chưa kịp khép lại kém xa lúc liền mạch, nó lập tức vỡ tung, nát vụn thành muôn vàn tia sáng đỏ tươi. Chúng biến thành những lưỡi dao sắc bén, dày đặc như một cơn mưa rào, quét ngang qua toàn bộ doanh trại. Cơ thể mấy người Hách Liên Thiên Hiểu lóe lên sắc đỏ tươi, không bị xây xước dù chỉ một mẩu da.

Nhưng những binh sĩ bình thường còn lại, trong tình thế cấp bách chỉ có thể bảo vệ chỗ hiểm, máu tươi bắn tóe ra từ khắp mọi nơi trên cơ thể. Cơ thể Huyết Tu rất cường tráng, bọn họ biết làm thế nào để tận dụng ưu thế của mình, những vết thương không nguy hiểm đến tính mạng hầu như chẳng ảnh quá lớn tới bọn họ.

Đám Huyết Tu phụ trách phòng ngự, đứng mũi chịu sào hứng chịu một lực đánh khủng khiếp, lập tức bị đánh bay, rơi vào hôn mê.

Thần Lang có bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này!

Mắt tất cả bọn họ biến thành đỏ sọng, toàn bộ doanh trại chìm trong tiếng gầm rú tức giận.

Bộ thủ Ngân Sương Bộ Tống Tiểu Khiểm nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão Đại, thuộc hạ xung phong xuất kích!”

Lúc này Hách Liên Thiên Hiểu lại biến thành bình tĩnh lạ thường, gã lắc đầu: “Kẻ địch đã tới!”

Trên bầu trời ở nơi xa xa, một điểm sáng chói mắt đang chao liệng, cấp tốc phóng đại.

Trên Phong Xa Kiếm, mọi người không thốt được lên lời. Biểu cảm trên gương mặt mỗi người một kiểu, ngạc nhiên khó hiểu có, mừng vui bất ngờ có, rung động kinh ngạc có, không thể tin nổi cũng có, nhưng có một điểm chung là không còn ai giữ được bình tĩnh.

Yên Hỏa Lưu Tinh, bốn từ Ngải Huy vừa thốt ra dường như vẫn còn quanh quẩn trong đám khói đen do sao băng tạo ra, vang vọng không tiêu tan.

Một loại kiếm thuật nằm ngoài sức tưởng tượng, không, nó có còn thuộc phạm trù kiếm thuật nữa đâu. Dù là người có tiếng nói trọng lượng nhất trên phương diện này là Côn Lôn Thiên Phong, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Uy lực đáng sợ! Họ đã tận mắt nhìn thấy, màn sáng đỏ tươi bảo vệ doanh trại của Thần Lang đã bị dễ dàng phá nát ra sao.

Nhưng điều khiến họ giật mình hơn cả, là ý chí chiến đấu của Ngải Huy.

Trước mặt họ là Thần bộ, là Thần bộ mà từ trước đến nay còn chưa từng nếm mùi thất bại, là Thần bộ mà chỉ cần một nhóm hơn mười thành viên đã dám chủ động tấn công cả một Chiến bộ Nguyên Tu, là Thần bộ chiến thắng như chẻ tre trên đường tiến quân, khiến cả thiên hạ nơm nớp lo sợ.

Tốc độ của Phong Xa Kiếm không giảm, trái lại còn tăng, ngang nhiên công kích doanh trại của kẻ địch. Đến khi mọi người kịp nhận ra thì Ngải Huy đã xông vào giữa doanh trại xung yếu của kẻ địch. Trong đầu tất cả mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ, muốn chết hả?

Ý nghĩ tiếp theo, quá điên cuồng!

Thế nhưng, tiếng Kim Phong đang gào rú đã bị át đi bởi tiếng xé gió chói tai do tốc độ quá nhanh tạo ra, cảnh vật dưới đất biến thành một vệt mờ, vầng sáng bao bọc kiếm ảnh do Phong Xa Kiếm tạo ra bừng lên rực rỡ. Thần bộ vô địch khiến ai nghe thấy cũng phải sợ vỡ mật, đang cấp tốc phóng đại trong tầm mắt!

Cảm tưởng như tất cả đang diễn ra trong mộng.

Điên cuồng như thế, quyết tuyệt như thế, ngang ngược như thế, không ai bì nổi như thế.

Rõ ràng đã qua thời kỳ bồng bột máu nóng của thời thanh niên, rõ ràng đã chai lỳ trước sự sống chết của đời người, thế nhưng, trong giờ phút này, khi đứng lặng trên Phong Xa Kiếm, tại sao máu trong cơ thể lại trở nên nóng bỏng đến thế? Cảm xúc không biết tên đang không ngừng bốc cháy lên, phải gọi là gì?

Sư Tuyết Mạn siết chặt Vân Nhiễm Thiên, đến mức ngón tay biến thành trắng bệch. Tiểu Sơn kích động đỏ bừng cả mặt mũi, đâu còn thấy bóng dáng phong thái bình tĩnh thường ngày? Râu ria Hỏa Sơn Tôn Giả dựng đứng cả lên, môi mấp máy. Ngư Kim túm lấy tay Đồng Quỷ mà không hay, nàng ta không nhận ra mình túm chặt đến mức nào, dường như cũng chẳng nhận ra Đồng Quỷ đang run rẩy toàn thân nữa. Đầu óc Kha Ninh trở nên trống rỗng, miệng thì thào phát ra những lời vô nghĩa.

Về phần các đội viên Lôi Đình Chi Kiếm, họ đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng!

Bình thường, Ngải Huy luôn tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh, giấu mình trong vỏ bọc khờ khạo. Nhưng giờ phút này, Ngải Huy lại giống như sấm chớp cuồn cuộn trong mây giông, hoang dại và tàn bạo!

Giọng nói đanh thép lại tiếp tục vang lên.

“Thạch Chí Quang, chuẩn bị Kiếm Qua Thiên Âm!”

Cổ vồng lên gân xanh, mặt bừng bừng phấn khích, Thạch Chí Quang nói như thét: “Vâng!”

“Những người khác, Đại Kiếm Mang, chuẩn bị!”

Không ai cần lên tiếng đáp lại. Đối với thành viên trong Kiếm Tháp, mệnh lệnh của Ngải Huy chỉ cần thi hành không cần đáp lại. Gương mặt mỗi một đội viên đỏ bừng bừng như phát sốt, họ hơi khom lưng xuống, chúi đầu về phía trước, căng mắt, nín thở tập trung tinh thần, giống như những con hổ dữ đang vận sức chờ thời cơ tấn công.

Kim Phong rít lên càng cuồng bạo hơn, Phong Xa Kiếm vẫn tiếp tục gia tốc, doanh trại quân địch cấp tốc phóng đại trong tầm mắt họ, càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Trên Phong Xa Kiếm yên tĩnh đến lạ thường, không khí dường như đã đông đặc lại.

Nhóm người Sư Tuyết Mạn quên cả hít thở, dục vọng khát máu đang lặng lẽ lớn dần lên trong bầu không khí gần như đã đông đặc lại.

Thạch Chí Quang trợn trừng hai mắt, thân hình như trâu mộng sừng sững như một bức tượng, nhưng bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm lại dịu dàng đến từng động tác, nhẹ nhàng vẫy chuôi kiếm như đang múa, lặng yên không một tiếng động, không giống như đang đánh trận một chút nào.

Sư Tuyết Mạn, Tiểu Sơn và Hỏa Sơn Tôn Giả là những người đầu tiên nhận ra biến động khác thường, dường như có thứ gì đó đang động.

Một lát sau, tiếng ầm ì như thủy triều đang lên, bắt đầu dần vọng về từ phía chân trời.

Đó là...

Mấy người Tiểu Sơn nhìn quanh quất, nhưng không thấy bất cứ điều gì khác lạ. Nhưng lúc này, họ đâu còn thời gian để mà phân tâm, doanh trại của kẻ địch đã gần trong gang tấc!

Cuối cùng, Bất Ly Kiếm ở cuối Phong Xa Kiếm giống như chuông gió, bắt đầu đong đưa giống như rong rêu. Sự dao động của chúng đồng đều về cả phương hướng lẫn biên độ, nuôi dưỡng ra một loại khí thế kỳ lạ. Tiếng ầm ì bỗng nhiên trở nên nhỏ đến không thể nghe thấy, giống như những tia sét nhỏ bé đang dần hình thành ở giữa đám mây giông.

Từ trong Kiếm Tháp, mắt Ngải Huy tập trung nhìn thẳng vào Hách Liên Thiên Hiểu đang ở trong doanh trại. Hách Liên Thiên Hiểu cũng tập trung nhìn thẳng vào Ngải Huy đang ở giữa Kiếm Tháp.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, làm bừng lên sát khí vẫn ẩn giấu từ đầu đến giờ.

Hách Liên Thiên Hiểu bỗng nhe răng cười, gầm lên: “Giết!”

Sau lớp vải băng, khóe miệng Ngải Huy nhếch lên thành một nụ cười tàn ác, bàn tay cầm kiếm nhẹ nhàng múa.

Tiếng gầm và tiếng kiếm ngân đồng thời vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.