Trên đỉnh núi, mọi người rất bình thản, đều nhắm mắt, chuyên tâm lắng nghe tiếng kiếm reo, cảm thụ khí tức Ngải Huy toả ra.
Khí tức nhàn nhạt này là do sau khi Ngải Huy trọng thương mới có.
Khí tức rất yếu ớt, chỉ như gió nhẹ vờn quanh Thiết Lâu Kiếm Tháp. Nếu đi ra khỏi Thiết Lâu sẽ không thể nào phát hiện được. Cố Hiên là người đầu tiên phát hiện ra khí tức của Ngải Huy, nhắc cho mọi người, sau đó mọi người cũng đều cảm nhận thấy.
Sau đó mọi người lại phát hiện, loại chấn động đặc thù này của Ngải Huy còn giúp mọi người liên hệ với nhau, dễ dàng tìm được tiết tấu chung.
Nhưng chẳng ai nghĩ gì nhiều, họ đã quen với việc trên người Ngải Huy xuất hiện đủ thứ tình huống kì lạ cổ quái. Chỉ có Cố Hiên ý thức được loại chấn động kỳ lạ này không phải là chấn động nguyên lực.
Đây chính là lý do giúp Ngải Huy khống chế được bao nhiêu kiếm quang như thế?
Cố Hiên rất để ý tới loại chấn động thần kì này, càng ngày y càng phát hiện ra thêm cái mới. Cái khí tức yêu yếu này rất dễ dàng sinh ra cộng hưởng với kiếm, thực ra, không phải là mọi người cảm nhận được khí tức này của Ngải Huy mà là kiếm của họ sinh ra cộng hưởng với khí tức đó.
Thật là lợi hại!
Cố Hiên bị phát hiện này của mình làm khiếp sợ, trên đời vẫn còn có kiếm thuật thần kỳ như thế sao? Y thực không dám xác định cái khí tức ấy rốt cuộc có thuộc phạm trù kiếm thuật hay không.
Thời khắc này, Cố Hiên cảm thụ điều này càng rõ. Khi thực chiến, rất nhiều chi tiết bình thường khó mà nhìn ra được, giống như đá dưới đáy sông, chỉ khi nước sông khô cạn chúng mới lộ ra cho nhìn thấy.
Một tiếng kiếm reo lại vang lên.
Mọi người gần như vô thức vung kiếm.
Đám người bên dưới nhìn chăm chăm lên đỉnh núi, nhìn thấy một màn kỳ dị. Tầng tầng kiếm quang cùng sáng lên, xếp thành một ngọn núi nhỏ, bảy ngọn núi kiếm quang cao thấp khác nhau cùng sáng rực, chiếu sáng cả đỉnh núi.
Sau một khắc, tất cả kiếm quang tụ lại vào một chỗ.
Quá trình tập trung rất nhanh, nhanh tới mức mắt thường không nhìn ra kịp, dù ai cũng mở to hai mắt, nhưng vẫn không nhìn ra được kiếm quang tụ lại như thế nào, làn kiếm quang rực sáng chói mắt như một tia chớp bạc, xé rách bóng tối đang phản chiếu trong mắt họ.
Một tiếng hét thảm vang lên!
Ngay sau đó, một tiếng kiếm rít sắc nhọn như muốn đâm thủng màng nhĩ mọi người, cách huynh đệ Hạ Hầu một trăm trượng về phía đông, một khối nham thạch và cơ thể một người cùng nổ tung.
Huynh đệ Hạ Hầu mặt xám ngoét, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Nếu mục tiêu kiếm quang vừa rồi chính là hai người họ, liệu họ có trốn được hay không?
E là không...
Hạ Hầu Kiệt nói nhỏ, giọng run rẩy và sợ hãi: “Làm sao hắn phát hiện ra được?”
Người kia vừa rồi trốn sau khối nham thạch, cách hai người gần như vậy, thế mà hai người không hề hay biết, trong khi Ngải Huy ở tuốt trên đỉnh núi lại nhìn thấy, Hạ Hầu Kiệt thấy mình như gặp quỷ.
Hạ Hầu Tuấn cũng đầy sợ hãi. Hắn vốn tưởng hôm nay là cuộc chiến giữa các thợ săn, không ngờ kẻ địch thật sự lại là con mồi mà họ vốn tưởng chẳng có tí gì nguy hiểm.
Lại một đường kiếm quang kinh khủng, xé rách trường không, xuyên vào đêm tối.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong tiếng kiếm rít dữ dội, tiếng cơ thể nổ tung đã hoàn toàn phá hủy ý chí chiến đấu cuối cùng của huynh đệ Hạ Hầu.
“Rút!”
Hạ Hầu Tuấn không còn chút tia hi vọng may mắn nào, không chút do dự lên tiếng.
Hai người nhanh như tia chớp nhảy vọt ra.
Không chỉ hai người, tất cả những thợ săn còn lại đều bất chấp tất cả, chạy thục mạng ra ngoài. Ai cũng là kẻ đầy kinh nghiệm, lộ tuyến bỏ chạy cũng tính toán kĩ lưỡng, giữ khoảng cách nhau với nhau rất xa, kẻ bay lên trời, người lướt sát đất, chạy theo lối chữ chi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Trong Kiếm Tháp, Ngải Huy lặng lẽ nhìn những bóng người đang chạy trốn như điên bên dưới, ánh mắt không hề thay đổi.
Vô Phong kiếm cũng không hề bị chút ảnh hưởng nào, lại vung lên, tạo một tiếng kiếm reo.
Dưới sự kích thích của thắng lợi, hầu như không còn đội viên nào phạm sai sót, một luồng sóng kiếm quang như thủy triều liên tiếp sáng lên.
Con quái thú bằng kim loại trên đỉnh núi không ngừng phun ra những đường kiếm quang chí mạng, đều đều như máy thu gặt sinh mạng con người.
Cố Hiên là một trong số vài người ít ỏi vẫn còn giữ được tỉnh táo, y là người có thực lực mạnh nhất, khả năng cảm nhận cũng là sâu sắc nhất. Kiếm chiêu trong tay luôn đâu vào đấy, vẫn là những chiêu kiếm đơn sơ không chút mỹ cảm, không hề có biến hóa, nhưng tốc độ xuất kiếm của mọi người càng lúc càng nhanh, tiết tấu càng ngày càng ăn khớp, kiếm quang cộng hưởng cũng trở nên càng ngày càng mãnh liệt.
Từ kích thước của kiếm quang, có thể nhìn ra được, kiếm quang nhỏ hơn so với trước nhưng cô đọng hơn, uy lực cường đại hơn.
Ngải Huy vẫn bình tĩnh duy trì tiết tấu, giống như không hề để ý thấy những kẻ ở dưới kia đang chạy trốn.
Cố Hiên biết thực ra không phải là như thế, mà chỉ là Ngải Huy đã hoàn toàn nắm giữ cục diện, thời gian cách giữa những đợt công kích trở nên càng lúc càng ngắn, đến mức gần như không đáng kể.
Kiếm quang đã đạt đến mức hoàn mỹ!
Thường khi tập luyện, họ rất khó đạt được đến mức hoàn mỹ, nhưng bây giờ vào chiến đấu, không ngờ lại thành công nhẹ nhàng.
Cố Hiên biết nguyên nhân, là bởi vì lúc này Ngải Huy đã thật sự không còn giữ lại chút gì!
Ngày thường khi tu luyện, y thấy Ngải Huy chưa bao giờ dùng toàn lực. Ngải Huy trong lòng y trở nên càng thêm khó hiểu, đến bây giờ y vẫn không thể nào nghĩ ra được Ngải Huy phát hiện ra kẻ địch như thế nào.
Nhìn kẻ địch thất kinh chạy trốn, bị Ngải Huy thong dong thu hoạch từng người một, Cố Hiên bỗng hiểu vì sao Ngải Huy lại bảo họ đốt hết đèn trong Ngư Bối Thành lên.
Ngư Bối Thành chính là một cái mồi nhử.
Nhưng tác dụng của mồi nhử, lại không phải để làm lộ vị trí những kẻ ẩn núp mà là để thu hút họ tập trung lại gần Ngư Bối Thành. Nói cách khác, ngay từ đầu Ngải Huy đã phát hiện ra những kẻ ẩn núp.
Dùng Ngư Bối Thành làm mồi nhử dụ họ tới gần, chính là để tăng quãng đường họ phải chạy trốn.
Từ khi mới bắt đầu, Ngải Huy đã định toàn diệt họ!
Cố Hiên bị suy nghĩ này của mình làm cho kinh hãi. Nhiều kẻ ẩn núp như vậy, trong ấy có cả Đại sư, Ngải Huy dựa vào đâu mà tự tin như vậy?
“Cố Hiên!”
Tiếng Ngải Huy không lớn, nhưng rơi vào trong tai Cố Hiên, lại chẳng khác gì tiếng sấm. y giật thót, quay sang. Thiết Lâu Kiếm Tháp không có vách bao quanh, có thể dễ dàng nhìn thấy nhau.
Ngải Huy đang nhìn y.
Cố Hiên cố nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ áy náy đồng thời chứng tỏ mình vẫn ổn, y không biết, trong vô thức, thái độ của y đối với Ngải Huy đã trở nên cung kính hơn.
Những đợt sóng công kích sau này, cái nào cũng vô cùng hoàn mỹ.
Không có một kiếm nào thất bại. Chín đạo kiếm quang, mang đi chín sinh mạng, có Đại sư, cũng có chuẩn Đại sư.
Ngải Huy rất hài lòng, uy lực của Kiếm Tháp tốt hơn hắn mong đợi, cũng chứng minh, chỉ cần dùng đúng cách, Đại sư cũng có thể bị uy lực tập trung của nhiều người giết chết.
Đương nhiên, nếu đổi thành người khác thay thế vị trí của hắn, hiệu quả sẽ không được tốt như vậy. Tập trung sức mạnh công kích Đại sư, là một việc vô cùng khó khăn.
Ngải Huy không bị sự biến ảo của nguyên lực ảnh hưởng nên dễ dàng định vị được Đại sư, đây là điều nguyên tu bình thường không thể nào làm được. Song dù vậy, uy lực cường đại của Kiếm Tháp cũng đã được xác nhận.
Cố Hiên suy đoán không sai, ngay từ đầu, Ngải Huy đã quyết định toàn diệt tất cả.
Đến lúc này, tiết tấu trận đấu vẫn nằm trong tay hắn, hoàn toàn theo đúng dự tính của hắn.
Thật ra, kẻ địch không phải là không có cơ hội.
Nếu họ có dũng khí, từ nhiều hướng cùng công kích lên núi, nhất định chịu thương vong, phe bị tàn sát sẽ là phe Ngải Huy.
Nhưng kẻ địch lại không tin tưởng lẫn nhau, khi gặp phải nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của họ luôn là để cho người khác lên trước, còn mình thì chạy trốn, nên việc liên thủ gì đó là chuyện không có khả năng.
Nếu họ là một đội, Ngải Huy tuyệt đối không dám liều lĩnh như thế.
Nhưng lần này, hắn đã đánh cược thắng.
Còn lại ba người, người xa nhất đã chạy được hơn hai mươi dặm, nhưng Ngải Huy vẫn không hề lo lắng, bình thản nói: “Nghỉ ngơi mười hơi thở, chuẩn bị thức thứ hai.”
Mọi người rùng mình, vội tập trung tinh thần.
Nãy giờ họ mới chỉ dùng thức thứ nhất, được Ngải Huy đặt cho một cái tên mà mọi người không biết nên đánh giá như thế nào, Đại Kiếm Mang.
Là vì từ rất nhiều kiếm quang tụ lại mà thành, nhìn thấy kích thước rất lớn, nên gọi là Đại Kiếm Mang?
Cả việc đặt tên cũng qua loa cho có, đúng thực là phong cách của Ngải Huy.
Thức thứ hai có cái tên êm tai hơn nhiều, gọi là Yên Hỏa Lưu Tinh.
Được rồi, thật ra thì cũng được đặt rất qua loa.
Thức thứ hai phức tạp hơn hẳn, trường kiếm phải tạo ra ba lần biến hóa, bộ pháp cũng phải làm đúng yêu cầu. Họ phải hoàn thành một chiêu trở tay vung kiếm quay người.
Kiếm chiêu khó ở chỗ, cần hơn hai trăm người phải hoàn thành cùng tiết tấu cùng một lúc, khiến độ khó tăng lên gấp mấy lần.
Bình thường khi tu luyện, xác xuất thành công của chiêu này chỉ chừng sáu mươi phần trăm.
Trong khi thức thứ nhất Đại Kiếm Mang, họ thành công cơ bản luôn là trên chín mươi phần trăm, rất ít khi thất bại.
Nghe Ngải Huy bảo chuẩn bị thức thứ hai, mọi người đều rùng mình, tập trung chuyên chú.
Vì họ đều biết nếu không chuyên tâm, rất dễ thất bại.
Mười lần hít thở, trôi qua trong nháy mắt.
Tiếng kiếm reo vang lên, thanh âm khác hẳn với lúc trước. Tiếng kiếm reo của mỗi thức đều khác biệt, kiếm quang của thức thứ hai ngắn gọn hơn rất nhiều so với thức thứ nhất.
Phần phật, quanh thân mỗi người quấn một vòng kiếm quang.
Thất bại.
Ngải Huy khẽ vung tay, Vô Phong kiếm nhẹ nhàng rung lên, kiếm reo lại vang lên, tiếp tục.
Một đường kiếm quang, như viên pháo hoa, bay lên không trung.
Pháo hoa không ngừng lên cao, hào quang dần yếu đi, dần biến mất.
Bầu trời trên đỉnh đầu Hạ Hầu Kiệt xuất hiện một đốm sáng. Đốm sáng nhanh chóng rơi xuống, càng lúc càng sáng ngời, trong nháy mắt, chiếu sáng cả bầu trời, tựa như sao băng.
Hạ Hầu Tuấn trừng to mắt muốn nứt: “Mau tránh!”
Hạ Hầu Kiệt không nghe được tiếng của huynh trưởng, nhưng gã cảm nhận được ở trên đầu phía sau lưng như xuất hiện một mặt trời, chiếu khu vực trước mặt gã sáng choang.
Đây là cái gì...