Ngũ Hồ Chiến Sử

Chương 6: Q.2 - Chương 6: Sống lại.




Lưu Diệu thần thái bay bổng tiến vào đại sảnh, trong tay cầm xích sắt, dắt theo Tư Mã Nghiệp.

Lưu Thông vui vẻ nói:

- Diệu nhi, trẫm đang cùng Cung thiếu hiệp nói chuyện rất cao hứng, ngươi gia nhập thì tốt quá.

Cung Chân nhìn vẻ mặt Lưu Thông vui mừng giống như cha thấy con, lại nghĩ đến hắn bày mưu tính kế giết Lưu Diệu, bất giác trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, co rút lại.

Hai chú cháu Lưu Thông ăn to nói lớn, thanh âm vang lên không ngớt.

Cung Chân lại cảm thấy rất nhàm chán, bèn xuất ngôn cáo lui:

- Hoàng thượng, thần không thắng được tửu lực, thỉnh xin người chuẩn y cho thần cáo lui.

Lưu Thông không để ý đến hắn, chỉ nói:

- Oa, trẫm phải đi đại tiện. – Đoạn quay sang nhìn Tư Mã Nghiệp nói:

- Trẫm gia ân cho ngươi làm một việc. Trong khi trẫm đại tiện thì ngươi đứng bên cạnh, dùng quạt, quạt mát cho trẫm.

Tư Mã Nghiệp cúi đầu, lí nhí nói:

- Tuân lệnh hoàng thượng.

Lưu Thông cười to, từng bước đi tới trước, Tư Mã Nghiệp không thể làm gì khác hơn là *** ton đi theo hắn.

Lúc này thái giám ngoài cửa lại hô:

- Vương Phác cầu kiến hoàng thượng.

Cung Chân trong lòng chấn động, Vương Phác còn dám cầu kiến? Không lẽ Liên Tam Thao đã bị hắn giết chết?

Lưu Thông cau mày, nói:

- Vương Phác cầu kiến chuyện gì? Có chuyện gì quan trọng cũng phải đợi trẫm một lát, khi đó hãy nói.

Bắc Cung Xuất lên tiếng:

- Thần đi nói Vương Phác chờ một chút. – Thân hình lóe lên đã vọt ra ngoài cửa.

Lưu Thông dắt theo Tư Mã Nghiệp đến nhà xí, vừa đi vừa nói:

- Tư Mã hoàng đế, sau khi ta đại tiện xong, ngươi phải lau sạch phân cho trẫm…..

Cung Chân và Lưu Diệu chỉ còn nước cáo lui. Ra đến cửa đã thấy Vương Phác chắp tay sau lưng đứng chờ.

Vẻ mặt Vương Phác vẫn như trước, ung dung ngạo mạn, trên người không hề có dính máu hay vết thương, xem ra cho dù hắn giết được Liên Tam Thao thì cũng đã thay đổi y phục mới dám gặp hoàng đế.

Cung Chân không dám nhìn kỹ, sợ hắn hoài nghi, thầm nghĩ trong lòng:

- Liên Tam Thao vốn muốn cứu Tư Mã Nghiệp, chấn hưng Cái Bang. Còn mưu đồ của Vương Phác là gì đây? Nếu hắn muốn giết Lưu Thông thì lần đầu tiên gặp đã ra tay. Bây giờ Lưu Diệu đã đến Thanh Hà, muốn giết Lưu Thông thực sự là thiên nan vạn nan. Hơn nữa hắn đã uống Bát Quý Sảng Thần Hoàn, nếu Lưu Thông gặp bất lợi thì hắn tự nhiên cũng phải chết.

Song nếu hắn không phải muốn giết Lưu Thông thì còn có mục đích gì khác?

Nếu Cung Chân trung thành với Lưu Thông, muốn báo việc này cho hắn biết thì cũng vô phương mở lời. Cung Chân tuyệt không thể biết được mưu đồ của Vương Phác là gì? Vương Phác đến Thanh Hà, mọi hành động đều kỳ lạ nhưng lại không ai có thể đoán biết được mưu đồ của hắn là gì?

Cung Chân đi đến phòng Tuệ Nhi, đã thấy vết thương của nàng được băng bó cẩn thận, hô hấp đã trở lại bình thường, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa mới yên lòng.

Hắn không dám đánh thức Tuệ Nhi, đang muốn rời khỏi, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến thanh âm một người:

- Ngươi lần này hành sự phải thật cẩn thận, ngàn vạn lần không được để hắn nhìn ra sơ hở. Nếu không Thôi gia từ trên xuống dưới đều khó giữ được đầu của mình.

Nghe kỹ giọng nói này thì chính là Thôi Tương, Cung Chân nghe ngữ khí Thôi Tương rất nghiêm túc, thầm nghĩ:

- Người nào lại có khả năng khiến cho toàn bộ Thôi gia khó giữ được thủ cấp? – Nghĩ vậy, liền cẩn thận tiếp tục lắng nghe.

Thanh âm run rẩy của một thiếu nữ vang lên, hiển nhiên hết sức sợ hãi:

- Con sợ, con sợ không thể làm được…cha, không thể tìm người khác sao?

Thôi Tương thở dài, nói:

- Tất cả nữ tử trong Thôi phủ, ngoại trừ Thôi Dư Thanh thì con là người xinh đẹp nhất. Nếu không thì cha đã tìm người khác, sao phải hy sinh nữ nhi của mình?

Thiếu nữ run rẩy nói tiếp:

- Nghe nói hắn hoang dâm háo sắc, hành vi như cầm thú, ngay cả Liên nương cũng… - Nói đến đây thì khóc òa.

Thôi Tương an ủi:

- Đúng vậy, mẹ con cũng đã hầu hạ hắn nhiều lần, không phải vẫn có thể trở lại hay sao? Chuyện đêm nay ngươi cứ xem như một giấc mộng, sáng mai tỉnh lại sẽ quên hết.

Thiếu nữ khóc rống lên, nói:

- Có thể khước từ đề nghị của hắn không? Hay là nói cho hắn biết Thôi Dư Thanh trước ngày luận võ đã trốn đi, như vậy thì không cần phải dùng loại mưu kế này, nữ nhi cũng không phải hầu hạ hắn.

Thôi Tương thở dài một hơi:

- Người này bạo ngược vô đạo, háo sắc như tính mạng, lẽ nào lại nghe chúng ta thanh minh? Nếu hắn biết Dư Thanh đã trốn thoát, nhất định sẽ đại phát lôi đình, nói không chừng sẽ đem Thôi gia chúng ta ra chém đầu. Khi đó mới là đáng sợ.

Cung Chân nghe đến đây, mới vỡ lẽ, nguyên là Thôi tam tiểu thư đã trốn đi, cho nên Thôi Tương phải đem nữ nhi của hắn thay thế, đưa vào miệng tên hôn quân vô đạo, háo sắc hoang dâm, không nghi ngờ gì nữa chính là Lưu Thông.

Dân gian vẫn tương truyền Lưu Thông hoang dâm vô đạo, thật không sai. Thôi tam tiểu thư ngày mai chiêu thân, đêm nay hắn cũng phải chiếm được nàng trước, hành vi cầm thú này thực đáng phỉ nhổ. Tên bạo quân này không giết không được.

Cung Chân gặp Lưu Thông đã sinh ra lòng muốn giết, hôm nay nghe được lời này của Thôi Tương càng củng cố thêm quyết tâm. Thôi Tương mặc dù không phải là người tốt nhưng Lưu Thông đối xử hung bạo với Thôi gia như vậy, cũng giống như ngược đãi dân chúng. Hắn làm sao có thể nhịn được?

Cung Chân vốn thuộc bộ tộc Để nhân Thiết Nhi Bộ Nhân. Đầu năm nay tù trưởng Thiết Nhi Mộc Lặc bị Lưu Thông triệu đến Bình Dương, dùng hình tra khảo sát hại. Sau đó Lưu Thông còn phái người truy giết người Để, Khương. Cung Chân vì thế phải ly hương lưu lạc. Cuối cùng đến Thanh Hà này. Về phần Thiết Nhi Mộc Lặc chết là vì bị Lưu Sán vu cáo hắn và Lưu Nghệ cấu kết, mưu phản. Chuyện liên quan đến bí mật cung đình này, Cung Chân không thể biết được. Nếu biết được ắt hắn sẽ càng hận Lưu Thông đến tận xương tủy, phải giết bằng được Lưu Thông mới thôi.

Bất quá Bắc Cung Xuất vẫn ở sát bên Lưu Thông, nếu muốn giết Lưu Thông sau đó an toàn đào tẩu thì thật không có khả năng. Bản thân Cung Chân cũng không hề muốn hy sinh, liều mạng giết Lưu Thông, đồng quy vu tận.

Cung Chân đáp ứng ám sát Lưu Diệu cũng chỉ là miễn cưỡng thuận theo để giành lấy sự tín nhiệm của Lưu Thông, có cơ hội sẽ giết chết Lưu Thông. Hơn nữa Lưu Diệu cũng là một tên bạo ngược, giết người vô số, giết chết kẻ này cũng không hề oan uổng. Nhưng Cung Chân tuyệt không nghĩ ra được kỳ kế của Lưu Thông. Chỉ cần ngày mai hắn giết được Lưu Diệu thì Vũ Tranh Vanh cũng lập tức giết chết hắn diệt khẩu, hắn sẽ không thể nào có cơ hội giết Lưu Thông nữa!

Lại nghe Thôi Tương thuyết phục nữ nhi mình, rốt cuộc đã thành công. Thiếu nữ này gạt nước mắt, đi đến phòng Lưu Thông.

Cung Chân nhẹ nhàng đi ra, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng:

- Hay là bây giờ đến cầu kiến Lưu Thông, trì hoãn thời gian? Không chừng có thể cứu vị Thôi cô nương này thoát khỏi ma chưởng của hắn. - Cung Chân tự tin mình đang có chỗ cho Lưu Thông lợi dụng, hắn tất sẽ không dám giết mình. Nghĩ vậy liền cất bước đi đến hành cung của Lưu Thông. Lúc này đã qua giờ tý, ánh trăng lẩn khuất vào trong mây, ngoài trời tối mịt, Cung Chân phải tốn rất nhiều thời gian mới đi được đến hành cung của Lưu Thông.

Đến hành cung lại phát hiện ra nơi này được đèn lồng chiếu sáng như ban ngày. Lưu Thông và Liên Tam Thao đang ngồi đối diện nhau bên một cái bàn, mỗi bên đều dùng đai lưng mô phỏng làm tường thành, lại phân biệt quân lính bằng các quân cờ trắng, đen, công kích lẫn nhau. Chính là học theo Sở Vương và Mặc Tử dùng cờ để mô phỏng các tình huống chiến đấu công thành.

Hai người lúc này hoàn toàn tập trung vào kỳ chiến công thành, thật giống như đang trên chiến trường tranh đấu, thất bại chỉ có chết mà thôi!

Cung Chân nhìn hai người, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ. Vừa rồi Vương Phác vừa mới cầu kiến Lưu Thông, bây giờ Liên Tam Thao lại xuất hiện. Vương, Liên hai người không có ai chết cả, thậm chí cũng không sợ đối phương sẽ nói rõ âm mưu của mình cho Lưu Thông biết? Chẳng lẽ bọn họ đã bắt tay hợp tác, liên kết để đối phó với Lưu Thông?

Cho dù như thế nào đi nữa thì Vương Phác và Liên Tam Thao vẫn chưa ai chết, đều còn sống. Nếu hợp tác đối phó với Lưu Thông thì đối với Cung Chân mà nói chỉ có lợi mà vô hại.

Lúc này Liên Tam Thao đặt xuống hơn mười quân cờ đen, lạnh lùng nói:

- Đây chính là Bát trận đồ của Gia Cát Vũ Hầu truyền lại, chia làm thiên, địa, phong, vân, chiến, hổ, điểu, xà – bát trận. Trong kỳ binh có chính binh, trong chính binh có kỳ binh, kỳ chính tương khắc, có thể nói là thiên hạ đệ nhất kỳ trận. Nếu ngươi có khả năng phá giải, đệ nhị quan xem như đã bị ngươi vượt qua.

Lưu Thông cười một tràng dài, nói:

- Trẫm thân kinh bách chiến, ba mươi năm tung hoành sa trường, trải qua không dưới hai trăm trận chiến lớn nhỏ. Mặc dù không hiểu biết nhiều về trận pháp nhưng trên chiến trường chưa từng gặp đối thủ. Ngươi chỉ là một tên nhãi miệng còn hôi sữa, chỉ biết hành quân trên giấy, trẫm há lại thua ngươi? – Đoạn tay phất như mưa, liên tục dùng cờ trắng đặt xuống các vị trí trên bàn.

Liên Tam Thao nhìn thấy, toàn thân đổ mồ hôi, bất quá trong lòng lại âm thầm cười lạnh:

- Lão tử cố ý nhường cho ngươi, ngươi lại đắc ý ngạo mạn. Thật là đáng thương, buồn cười!

Đến lúc này Cung Chân mới hiểu được hai người đang làm gì, lại thấy bốn phía đầy ắp vũ lâm quân, ít ra cũng phải có đến năm trăm người vây quanh. Hẳn là e sợ Liên Tam Thao võ công cao cường, gia hại hoàng thượng, cho nên sự bảo vệ càng thêm nghiêm mật.

Hắn thầm nghĩ:

- Khó có cơ hội toàn bộ cao thủ đều tập trung sát bên người hắn như vậy. Lúc này còn không mau đến tẩm thất của hắn, xem Thôi tiểu thư đã đến chưa? Hà hà, vạn nhất bên trong phòng vẫn chưa có ai thì ta có thể ẩn nấp trong đó, đợi cẩu hoàng đế quay lại, một kiếm giết hắn!

Nghĩ tới đây, hắn không chậm trễ nữa, rón rén đi đến tẩm thất Lưu Thông.

Đột nhiên hắn nghe tiếng bước chân vang lên, bốn gã vũ lâm quân đang khiêng theo một vật dài dài, đi đến. Vội vàng chuyển thân nhảy sang góc khác, mới không bị phát giác.

Một gã vũ lâm quân thở dài nói:

- Chúng ta tử thương hết bảy huynh đệ, thật vất vả mới hoàn tất được việc này cho hoàng thượng. Không ngờ khi quay lại thì hoàng thượng đã đánh cờ với tên khiếu hóa tử kia, không tận mắt nhìn thấy chúng ta lập được công lao. Thật là xui xẻo quá đi mất!

Tên thứ hai lên tiếng:

- Chúng ta vẫn còn bảo toàn được tính mạng, trên người lại không một vết thương, còn lầm bầm gì nữa? Ngươi toàn nói chuyện xui xẻo, có nghĩ lại gã trọc và Trương Thanh không? Bọn họ so với ngươi thì còn xui xẻo hơn nhiều lần.

Gã thứ ba cũng tham gia câu chuyện:

- Đừng cãi nhau nữa, có thể hoàng thượng nhìn thấy chiến lợi phẩm này, sáng mai cao hứng, sẽ ban thưởng. Chúng ta sẽ thăng quan phát tài cũng không chừng.

Gã đầu tiên gật đầu:

- Đúng, chuyện này rất có thể sẽ như vậy.

Gã thứ ba lại cười, nói:

- Nếu ta là hoàng thượng, khi nhìn thấy chiến lợi phẩm tuyệt thế này thì sẽ cao hứng đến nỗi quên mất cả họ tên của mình. Đừng nói là thăng quan phát tài, mà cho dù phong làm đại tướng quân, đại tể tướng cũng dám ban cho.

Gã thứ tư, hừ một tiếng:

- Lời đại nghịch bất đạo này ngươi cũng dám nói, không sợ bị chém đầu sao?

Gã thứ ba thấp giọng, thì thầm:

- Sợ cái gì, hoàng thượng có ở gần đây đâu mà sợ.

Bốn người ta một tiếng, ngươi một câu, cuối cùng đã mang theo cái bọc dài vào tẩm thất, sau đó rời khỏi.

Cung Chân dùng ngón tay, thấm nước bọt chấm thủng cửa sổ, lén nhìn vào trong, chỉ trong phòng tối mịt, không một bóng người, bèn đánh bạo, len lén tiến vào tẩm thất.

Hắn thầm nghĩ:

- Thôi tiểu thư không có ở đây, không biết đang đợi Lưu Thông ở đâu? – Chợt liếc nhìn qua chiến lợi phẩm kia. Đó là một tấm thảm lông trắng thật dài được cuộn tròn lại, không biết bên trong cất giấu vật gì?

Cung Chân không nhịn được sự tò mò, mở tấm thảm ra, thiếu chút nữa hắn đã kêu lên.

Bên trong tấm thảm có một người. Chuyện này cũng không có gì là lạ, Cung Chân từ hình dạng bên ngoài của tấm thảm thì đã đoán trước được phần nào.

Nếu người bên trong là Vương Phác, Thôi Hoàn, Lưu Diệu thì cũng không làm Cung Chân kinh ngạc, bất quá trong thảm lại quấn một nữ tử toàn thân lõa lồ!

Nhưng cho dù trong thảm giấu mỹ nữ lõa thể thì cũng đâu kỳ lạ đến mức làm hắn suýt nữa hét lên như vậy? Thuộc hạ Lưu Thông không ngừng tiến cống cho hắn mỹ nữ, chuyện này cả thiên hạ đều biết, trong thảm có giấu mỹ nhân cũng là thường tình!

Đáng ngạc nhiên nhất là vì người con gái bị quấn trong tấm thảm chính là người đã có duyên cùng Cung Chân gặp mặt - Trương Tiêu Nhân.

Cung Chân cả kinh, biết đây không phải chuyện đùa, hạ giọng hỏi:

- Trương cô nương, sao cô lại rơi vào tay vũ lâm quân?

Trương Tiêu Nhân không trả lời nhưng đôi mắt to lại không ngừng chớp chớp, đồng tử chuyển động không ngừng.

Trương Tiêu Nhân nháy mắt lên tục, hiển nhiên nàng đang hết sức lo lắng.

Một cô gái bị người ta cởi bỏ quần áo, không lo lắng sao được!

Cung Chân tận lực ra lệnh cho mắt mình không được nhìn thân thể của nàng. chuyện này nếu đổi lại là một gã nam tử bình thường khác, dám chắc sẽ rất khó làm được. Hắn trấn tĩnh, cởi áo ngoài đắp lên thân thể nàng, nói:

- Cô có nghe không, ta có thể cứu cô ra ngoài, nhưng ta lại không biết giải huyệt. Nếu cô hiểu thì xin mời nháy mắt.

Trương Tiêu Nhân vội vàng nháy mắt.

Cung Chân lại nói:

- Bây giờ ta sẽ chỉ lên từng vị trí trên người cô, nếu đúng vị trí giải huyệt thì cô nháy mắt nhé!

Trương Tiêu Nhân lập tức “tỏ vẻ” hiểu được.

Cung Chân biết hai người đang trong hổ huyệt, cũng không chậm trễ, ngón trỏ bắt đầu di chuyển, điểm chỉ cực nhanh.

Chỉ đến huyệt Vân Môn trước ngực thì Trương Tiêu Nhân vội nháy mắt, vẻ mặt dần trở nên đỏ bừng.

Cung Chân nghĩ thầm, sao lại xảo hợp như vậy, sao không ở chỗ khác mà lại ở vị trí mẫn cảm này? Để tránh cho Trương Tiêu Nhân xấu hổ, hắn nghiêm trang chỉ vào nhũ phong bên phải, hỏi:

- Là nơi này?

Trương Tiêu Nhân nháy mắt, sắc mặt lại càng trở nên đỏ lựng.

Cung Chân đưa tay vào trong áo khoác, sờ đến đúng vị trí, chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại của nhũ phong vừa vun tròn vừa săn chắc, bất giác tâm thần rúng động, vội vàng điều hòa hô hấp, song thanh âm vẫn run run, nói:

- Trương cô nương, tại hạ không thông hiểu cách giải huyệt, nếu sử dụng đúng thủ pháp thì xin cô hãy nháy mắt. – Đoạn vươn ngón trỏ, từ từ dí xuống.

Hai mắt Trương Tiêu Nhân đã ngân ngấn nước mắt, nhưng vẫn mở to, sợ Cung Chân hiểu lầm, làm lại.

Cung Chân biến chỉ thành trảo, biến trảo thành chưởng, nắn, bóp, cấu véo, sử dụng tất cả loại thủ pháp nhưng mắt Trương Tiêu Nhân vẫn mở, thủy chung vẫn không dám nhắm lại, cho đến khi Cung Chân dùng sức, ấn mạnh ngón cái xuống, nàng mới vội vàng nháy mắt liên tục mấy cái.

Cung Chân biết được thủ pháp đã đúng, ngón cái từ từ day day nhấn xuống. Kỳ thật giải huyệt không cần phiền toái như vậy, nhưng Trương Tiêu Nhân biết Cung Chân không có nội lực, không thể dùng nội lực giải huyệt được, chỉ còn cách sử dụng biện pháp đơn giản nhất: Chậm rãi day huyệt vị, thôi cung quá huyết, đợi đến khi huyết mạch khôi phục lưu thông thì huyệt đạo sẽ được giải khai.

Cung Chân đang thực hiện công việc đầy thú vị của mình thì nhìn thấy Trương Tiêu Nhân không ngừng nháy mắt, hắn ngạc nhiên hỏi:

- Cô làm gì vậy? – Sau lưng đã có cảm giác bị một vật sắc bén đâm vào da thịt.

Chỉ nghe sau lưng có một người quát:

- Ngươi là ai, dám xông vào tẩm thất của hoàng thượng?

Cung Chân thầm nghĩ:

- Khổ rồi, khổ rồi, vũ lâm quân đã tiến vào.

Ba gã vũ lâm quân đi đến trước mặt hắn. Nguyên đi đến đây có bốn người, một người dí đao vào lưng hắn. Ba người còn lại thì người cầm đầu cổ cao, diện mục ngăm đen, chính là Vũ Tranh Vanh!

Cung Chân nhìn thấy Vũ Tranh Vanh, trong lòng thoáng vui mừng, gặp gỡ người quen rất có thể sẽ được cứu, còn hơn là chết không minh bạch vào tay mấy tên lâu la, vội vàng nói:

- Vũ tả giám, ngài đến đúng lúc lắm, tại hạ có việc cầu kiến hoàng thượng, nhưng lại đi lạc đến tẩm thất của hoàng thượng, thật là kỳ lạ!

Vũ Tranh Vanh “hừ” một tiếng, không nói tiếng nào.

Cung Chân thấy Vũ Tranh Vanh không biểu lộ thái độ gì, lạnh lùng nói:

- Hoàng thượng có chuyện quan trọng sai tại hạ đi làm, ngài mau dẫn tại hạ đến gặp hoàng thượng, hoàng thượng sẽ ra lệnh cho ngài thả tại hạ ra, nhược bằng ngài tùy tiện giết tại hạ thì hừ, hừ, ngài có mười cái đầu cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Lại thầm nghĩ:

- Lưu Thông là người thông minh, sẽ biết phân biệt nặng nhẹ, sẽ không trách tội ta tiến vào tẩm thất mà giết ta, nếu giết ta thì ngày mai ai sẽ ám sát Lưu Diệu?

Vũ Tranh Vanh chậm rãi nói:

- Hoàng thượng vừa mới hạ lệnh, nhìn thấy Cung Chân lập tức giết không tha, cắt được thủ cấp của ngươi sẽ thăng quan ba cấp, thưởng trăm cân hoàng kim.

Cung Chân cơ hồ như không còn tin vào lỗ tai mình, sợ hãi kêu lên:

- Không phải, tuyệt đối không phải. Ngươi mau dẫn ta đi gặp hoàng thượng.

Vũ Tranh Vanh lại nói:

- Ta tự nhiên sẽ mang ngươi đi gặp hoàng thượng, nhưng chỉ mang theo đầu ngươi mà thôi!

Đột nhiên khẽ vươn tay, đại kỳ trong tay quét ngang ra, thân thể Trương Tiêu Nhân bị thổi bay đến long sàng, giãy dụa, không đứng dậy nổi.

Trương Tiêu Nhân được Cung Chân dùng lực xoa bóp hồi lâu, huyệt đạo đã được giải khai, chỉ là nàng vẫn nằm im, nhưng thấy tình thế nguy cấp, vội ra tay cứu nguy cho Cung Chân, nhưng huyệt đạo nàng vừa mới được giải, ra tay có chút khiên cưỡng, lại thêm võ công Vũ Tranh Vanh cao hơn nàng một bậc. Mặc dù nàng xuất kỳ bất ý ám toán vẫn không tiếp được một chiêu này của Vũ Tranh Vanh.

Vũ Tranh Vanh quát:

- Giết!

Tên vũ lâm quân sau lưng Cung Chân, cầm đao đâm thẳng vào lưng Cung Chân. Cung Chân chỉ thấy lưng nhói đau, nhưng chỉ có thế, mạng nhỏ của hắn vẫn được bảo toàn. Kỳ lạ hơn nữa là hắn lại phát hiện ra khuôn mặt Vũ Tranh Vanh hiện ra vẻ kinh ngạc cùng cực, miệng há to đến nỗi có thể nhét trọn một quả trứng vào miệng. Tựa hồ như nhìn thấy người chết từ dưới mộ chui lên.

Vũ Tranh Vanh dù sao cũng là nhất lưu cao thủ, tu vi thâm sâu, sau khi kinh ngạc, liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, nói:

- Bất kể ngươi là người hay là quỷ, thì ta cũng sẽ xuất chiêu, đánh cho hai người các ngươi phun máu tại chỗ! – Đại kỳ trong tay trở nên cứng rắn, đâm thẳng vào Cung Chân.

Một giọng nói quen thuộc từ sau lưng Cung Chân quát lên:

- Cung Chân, xuất kiếm!

Cung Chân không suy nghĩ nhiều, một kiếm phát ra, đâm thẳng vào cổ họng Vũ Tranh Vanh.

Hai mắt Vũ Tranh Vanh mở to, yết hầu không ngừng phát ra âm thanh “khẹc khẹc”, hắn không tin trên đời lại có thứ kiếm pháp lợi hại như vậy. Đáng tiếc là hắn không tin cũng phải tin, bản thân hắn cũng không thể tiếp được chiêu kiếm này mà vong mệnh. Đại kỳ luôn nắm trong tay, rơi xuống đất.

Cung Chân quay đầu lại. Tạ Thiên!

Tạ Thiên tay cầm Như Ý, dáng vẻ vẫn phong lưu tiêu sái, riêng sắc mặt là tái nhợt, có chút yếu ớt.

Cung Chân vui vẻ nói:

- Tạ công tử, người vẫn chưa chết, thật là tốt quá!

Tạ Thiên nói:

- Diệt khẩu, không để tên nào chạy thoát.

Hai gã vũ lâm quân còn lại đang chạy ra cửa đã bị Tạ Thiên nhảy đến, Như Ý chớp động, một tên vỡ đầu chết tốt.

“Phập” thanh âm đáng sợ này vang lên, Thiếu A kiếm xuyên qua ngực gã còn lại, dính thẳng lên cánh cửa, rung lên ong ong.

Tạ Thiên vỗ tay:

- Hay, chiêu “Việt Nhân Phi Độ Giang” này ngươi sử dụng rất đủ hỏa hầu, khắc khắc…. – Chưa dứt câu, ôm lấy ngực ho khan mấy tiếng. Thương thế hắn chưa lành hẳn, lại phải sử dụng đến võ công, vết thương lại bị chấn động.

Cung Chân quan tâm đến hắn, vội hỏi:

- Công tử, ngươi không sao chứ?

Tạ Thiên vận khởi chân khí một vòng chu thiên, thở ra một hơi, nói:

- Ta đã hai lần cảnh báo ngươi rời khỏi nơi này, vì sao ngươi không nghe theo lời ta nói?

Cung Chân vừa mừng vừa sợ:

- Thì ra người hai lần bắn tin cho tại hạ chính là công tử?

Tạ Thiên quay đầu lại, nói:

- Nơi này vẫn còn đại sự phát sinh, ngươi không đi, nếu còn tiếp tục ở đây tất sẽ chết.

Cung Chân đáp:

- Đa tạ quan tâm. – Cung Chân nói những lời này vốn là xuất phát từ sâu trong đáy lòng, từ khi ra đời đến nay, chưa ai quan tâm đến sinh tử của hắn như vậy.

Tạ Thiên lạnh lùng nói:

- Ta cũng không phải là quan tâm đến tính mạng của ngươi. Ngươi sống hay chết ta không cần biết, bất quá ngươi phải nhớ lời ước hẹn so kiếm với ta, ngươi chết rồi thì ta còn biết tìm ai đọ kiếm nữa?

Cung Chân chân thành nói:

- Công tử là ân nhân cứu mạng tại hạ, kiếm pháp công tử cũng cao hơn tại hạ, trận so kiếm này tại hạ cam bái hạ phong, không cần phải giao thủ nữa.

Tạ Thiên vẫn lạnh lùng:

- Nhất định phải so kiếm! Trừ phi trong hai chúng ta có một người chết, nếu không lần luận kiếm này nhất định phải diễn ra.

Cung Chân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang của Tạ Thiên, không khỏi sợ hãi, thầm nghĩ:

- Kiếm pháp của ta có lai lịch như thế nào mà hắn lại quan tâm như vậy, trong thiên hạ chỉ sợ mình hắn mới biết được lai lịch kiếp pháp này. Đợi khi chạy thoát khỏi nơi này nhất định phải hỏi rõ, cũng có thể nhờ hắn giải thích nghi vấn trong kiếm phổ mà mười năm qua ta vẫn chưa hiểu được.

Lúc này sắc mặt Tạ Thiên mới trở nên hòa hoãn:

- Lúc này Lưu Thông không giết được ngươi thì không cam lòng, ngươi nên tìm cách trốn thoát khỏi nơi này, chuyện so kiếm sau này sẽ bàn lại.

Cung Chân trầm ngâm, nói:

- Lưu Thông vì sao lại muốn giết tại hạ?

Tạ Thiên đáp:

- Ngươi đáp ứng với Lưu Thông sẽ giết Lưu Diệu, ngươi cho rằng hắn sẽ chưa dám giết ngươi đúng không?

Cung Chân ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao công tử biết được?

Tạ Thiên không trả lời câu hỏi này của hắn, chỉ nói:

- Lưu Thông đã tìm được người thay ngươi ám sát Lưu Diệu. Hắn thật là xảo quyệt, “thỏ” còn chưa chết đã muốn đem “chó săn” nhà ngươi cho vào nồi.

Cung Chân hỏi:

- Hắn đã tìm đến ai?

Tạ Thiên lạnh lùng nhìn hắn, nhưng không trả lời.

Cung Chân nhìn vẻ mặt Tạ Thiên, chợt nhớ đến chưởng lực dạo nọ của Vương Phác rất uy mãnh, tại sao lại không thể giết được Tạ Thiên? Ý niệm trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, thốt lên:

- Công tử và Vương Phác hợp mưu gây bất lợi đối với Lưu Thông?

Tạ Thiên không trả lời, chỉ nói:

- Đi thôi.

Cung Chân quay sang nhìn Trương Tiêu Nhân, đã thấy nàng mặc vào bộ quần áo của một gã vũ lâm quân, lại nhặt thêm một thanh trường kiếm hộ thân, xem ra tốc độ mặc quần áo của nàng thật lợi hại.

Trương Tiêu Nhân nói:

- Các ngươi đi trước. Đệ đệ của ta bị Lưu Thông bắt, ta phải cứu hắn ra.

Cung Chân lấy làm lạ, hỏi:

- Đệ đệ của cô?

Trương Tiêu Nhân đáp:

- Đệ đệ ta chính là Trương Nguyên. – Đoạn hướng ánh mắt sang nhìn Tạ Thiên – Ngày đó sau khi chúng ta và Tạ đại hiệp giao phong thất bại, vẫn ẩn nấp tại phân đàn bên ngoài Thanh Hà, chờ viện binh đến. Ai ngờ Vũ Tranh Vanh suất lĩnh vũ lâm quân, trước tiên dùng hỏa công, lại cố ý chừa cho chúng ta một đường máu, chúng ta liều chết đột phá vòng vây, lập tức trúng phải mai phục của hắn, một mẻ bị quét sạch. Ta may mắn thoát được, nhưng đệ đệ bị hắn bắt lấy, những người khác đều bị hắn giết sạch.

Cung Chân hỏi:

- Các cô và Vũ Tranh Vanh có thâm cừu đại hận gì mà hắn lại muốn đưa các người vào chỗ chết?

Trương Tiêu Nhân ngẩn người, chỉ nói:

- Chúng ta và Lưu Thông vốn vẫn bất hòa, mặc dù không công khai đối địch nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra những xung đột nhỏ. Ngươi giết ta, ta giết ngươi cũng là chuyện bình thường.

Tạ Thiên lạnh lùng giải thích:

- Lý Hùng tại Ba Thục vốn là đạo sĩ của Ngũ Đẩu Mễ Giáo, các cao môn đại tộc cầm quyền tại Giang Tả cũng là giáo đồ của Ngũ Đẩu Mễ Giáo, Lưu Thông tìm đủ mọi cách hòng lung lạc Ngũ Đẩu Mễ Giáo, nhưng không được, hắn buộc phải tìm cách âm thầm tiêu diệt. Chuyện này cũng không có gì là ngạc nhiên.

Cung Chân hiểu ra, nhìn Tạ Thiên nói:

- Công tử đi trước, tại hạ phải giúp nàng ta cứu đệ đệ.

Tạ Thiên nói:

- Ngươi vì nữ nhân mà ngay cả tính mạng cũng xem thường?

Trương Tiêu Nhân lên tiếng:

- Cung công tử, người cứu tiểu nữ một mạng này, đại ân đại đức không quên, nhưng nơi này hung hiểm vô cùng, công tử và Trương gia cũng không có quan hệ, không nên cùng ta đồng thời mạo hiểm.

Cung Chân đáp:

- Ta tuyệt không thể để mình cô ở lại chỗ này.

Trương Tiêu Nhân trong lòng cảm kích, không biết nói gì nữa, chỉ còn cách đáp ứng để hắn cùng tham gia cứu đệ đệ.

Tạ Thiên bỗng nhiên thở dài sườn sượt, nói:

- Cung Chân, ta cầu mong ngươi giúp ta ba việc.

Cung Chân khẳng khái, nói:

- Công tử là ân nhân của Cung Chân, không cần phải dùng chữ “cầu”, chỉ cần Cung Chân có thể, cho dù nhảy vào lửa cũng không từ chối.

Tạ Thiên chậm rãi nói:

- Đầu tiên, vô luận phải chịu khuất nhục thế nào đi nữa thì ngươi cũng phải nhẫn nhịn, cố gắng bảo toàn tính mạng của chính mình.

Cung Chân cười nói:

- Yên tâm, tại hạ nhất định sẽ nhớ kỹ ước hẹn so kiếm với công tử, quyết không thất hẹn.

Tạ Thiên nói tiếp:

- Việc thứ hai, ngươi tìm một người tên Vương Tuyệt Chi, đem bốn chiêu Viên Công thần kiếm mà ngươi học được, sử dụng cho hắn xem.

Cung Chân hỏi:

- Vương Tuyệt Chi là ai? – Cái tên này hình như hơi quen, không biết đã nghe ai đó nhắc đến

Ngay cả Trương Tiêu Nhân cũng hết sức ngạc nhiên:

- Ngay cả Vương Tuyệt Chi mà ngươi cũng không biết?

Cung Chân lắc đầu.

Trương Tiêu Nhân lại nói:

- Ngươi đã từng nghe qua trong thiên hạ có một vị đại sát tinh, hai vị đại anh hùng, ba vị đại kiếm khách, bốn vị đại kỳ nhân chưa?

Cung Chân lắc đầu:

- Chưa từng nghe qua.

Trong khi Trương Tiêu Nhân giải thích cho Cung Chân, Tạ Thiên vận dụng chưởng lực, ép Như Ý gãy vụn thành những mảnh nhỏ, nói:

- Chuyện thứ ba, sau khi ta chết, ngươi phải dùng kiếm chém nát thi thể ta, đừng cho bất cứ ai nhận ra.

Dứt lời, hắn đưa tay, vỗ một chưởng vào đầu, thủ cấp vỡ nát, vong mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.