Ngự Hoàng 2

Chương 51: Chương 51: Bị Gây Khó Dễ.(Edit:xasax.)




Đón lấy ánh mắt mong chờ của Bắc Thần, người kia cũng không có chút biểu cảm nào, y đang đợi câu trả lời của hắn, nhưng hắn có thể trả lời sao...

Gặp dịp thì vui, hắn không ngại cùng Bắc Thần vui đùa một chút, tuy ngoại hình Bắc Thần không đẹp, thế nhưng Ngôn Vô Trạm không ghét y.

Chỉ khi dính đến tình cảm, trò chơi này liền không thể tiếp tục. Ngôn Vô Trạm không có thời gian cùng y chơi trò tình cảm.

”Không có hứng thú.” Ngôn Vô Trạm trực tiếp đẩy Bắc Thần ra, cũng không quay đầu lại liền đi ra khỏi ngõ nhỏ, hắn đối với lời tỏ tình của Bắc Thần, một chút phản ứng cũng không có.

Bắc Thần hiển nhiên không nghĩ tới Ngôn Vô Trạm sẽ có thái độ này, y còn định kéo hắn lại.

Đã chuẩn bị trước, Ngôn Vô Trạm trực tiếp tránh đi, hắn không thể hết lần này tới lần khác bị Bắc Thần đè ép.

Bắc Thần nhìn bàn tay thất bại của mình một lúc mới không thể tin nhìn về phía người kia, ánh mắt của y đều long lên, “Vì sao?”

Y không hiểu, Ngôn Vô Trạm vì sao không tiếp nhận mình, mong muốn của hắn, Bắc Thần đều sẽ đáp ứng. Y cũng sẽ đối tốt với hắn cả đời.

Ngôn Vô Trạm vẫn như cũ không quay đầu lại, hắn đưa lưng về phía Bắc Thần khoát tay áo, “Ta nói rồi, ta đối với loại chuyện này, không có hứng thú.”

”Ngươi gạt người.” Bắc Thần không tin, hắn lập tức bác bỏ lý do từ chối của người kia, “Ngươi thích đàn ông, ít nhất ngươi sẽ chấp nhận tình cảm của đàn ông, hôm đó lúc uống rượu, ta đều đã nhìn ra, ngươi từng cùng với đàn ông.”

Ngôn Vô Trạm khựng lại một chút, đêm hôm đó, Bắc Thần vẫn luôn thử hắn, Ngôn Vô Trạm trước sau vẫn không hiểu rõ, hắn chỉ cảm thấy Bắc Thần này bí hiểm, khiến người khác không an tâm, nhưng bây giờ, hắn đã biết đáp án. Bắc Thần là muốn biết, hắn có thể chấp nhận đàn ông hay không.

Ngôn Vô Trạm không ngại, hắn rất muốn thử mùi vị của đàn ông, nhưng điều kiện tiên quyết là, việc đó không liên quan đến tình cảm.

Cho dù hắn cảm thấy Lạc Cẩn không tệ, hắn cũng chưa từng nghĩ cùng y nói chuyện tình cảm.

”Ta không chán ghét đàn ông, “ Ngôn Vô Trạm không phủ nhận suy đoán của Bắc Thần, nhưng rất nhanh, hắn lại đánh tan mọi ảo tưởng của Bắc Thần, “Thế nhưng, ta chỉ chấp nhận thân thể.”

Ngôn Vô Trạm nói xong, vừa vặn bước ra khỏi ngõ nhỏ, hắn để Bắc Thần đang trợn mắt há mồm ở lại đó, một mình rời khỏi.

Ngôn Vô Trạm không tiếp nhận tình cảm của Bắc Thần, nhưng hắn đã thay đổi ý định, hắn không muốn để Bắc Thần chết nữa.

Không cần thiết, hơn nữa, tâm tư của Bắc Thần đối với hắn, rất thú vị...

Vừa nghĩ tới y thương nhớ mình lâu như vậy, cuối cùng trong lòng Ngôn Vô Trạm một chút lo lắng cũng không còn nữa, hắn thậm chí bật cười.

(Có dấu hiệu tốt, tiểu Thần có lên!)

...

Sau đêm đó, Ngôn Vô Trạm cũng không cùng Bắc Thần ra ngoài tra án, vừa vặn Hoài Viễn giúp hắn làm xong việc, quay lại Thanh Lưu Thành, hắn để Hoài Viễn tiếp tục điều tra tất cả những điểm đáng ngờ.

Thế nhưng từ sau đêm đó, sự tình lại phát sinh biến hóa.

Tổng quản không tìm thấy. Cũng không ai chết nữa. Dường như tất cả trước đó chỉ là ảo giác, trong một đêm, Thanh Lưu Thành lại trở về dáng vẻ vốn có.

Cuộc sống dân chúng một lần nữa trở lại quỹ đạo, lúc đêm xuống, cũng không còn một cảnh hiu quạnh, nhưng biến hóa này, không những không khiến người kia yên lòng, trái lại càng thêm lo lắng.

Việc này không thể không làm rõ, thi thể tổng quản một ngày không tìm ra, hung thủ một ngày chưa sa lưới, việc này sẽ không kết thúc.Đột nhiên yên bình, lại chỉ làm hắn cảm thấy, đây là sự tĩnh lặng trước bão táp mà thôi.

Có điều quan phủ lại nhân cơ hội này, gọi các gia đình đến đem hết thi thể về, lấy cớ đã kết thúc, thi thể không thể cứ để lại ở quan phủ, hãy để cho bọn họ sớm ngày xuống mồ an nghỉ thật tốt.

Quan phủ đã vậy, và cũng sợ lại xảy ra tai vạ, cho nên mấy ngày nay, gia đình những người đã chết, đều thu xếp làm tang sự*.

(*Tang sự: đám tang, việc ma chay)

Bởi thi thể để lai quá lâu, bản thân lại phát sinh rất nhiều biến hóa, cho nên các gia đình cũng chỉ bày biện linh đường*, bên trong để quan tài trống, túc trực bên linh cửu ba ngày, liền đến quan phủ nhận thi thể, trực tiếp hạ táng.

(*Linh đường: nơi để cúng người chết)

Sự việc là từ Lạc Gia mà ra, tuy Lạc Gia cũng là người bị hại, nhưng Lạc Phồn biểu hiện rất rộng rãi, cũng có khí chất của gia đình giàu có. Lạc Phồn mấy ngày nay, vẫn luôn chạy tới chạy lui mấy gia đình, đem hết khả năng ra giúp đỡ. Ngay cả Lạc Cẩn đã lâu không ra ngoài, cũng theo y đi xin lỗi, đến an ủi người đã mất.

Lạc Phồn không chỉ tặng ngân lượng cho các gia đình, còn để hạ nhân Lạc Phủ đến hỗ trợ túc trực bên linh cữu, việc này Lạc Phồn trước sau làm rất tốt, đến mức này, không gia đình nào trách cứ Lạc Gia không đúng, ngay cả Hoằng Nghị cũng không tìm được khuyết điểm.

Ngôn Vô Trạm là người cho ngựa ăn, dù trước đó có sơ sót, nhưng bây giờ cũng không ai rảnh rỗi tính toán hơn thua với hắn, hắn vẫn như trước cho ngựa ăn, hắn là hạ nhân cấp thấp nhất, ngay cả việc túc trực bên linh cữu hắn cũng không có tư cách, nhưng khiến hắn bất ngờ là, có một ngày, Lạc Phồn đột nhiên tới tìm hắn.

Y muốn hắn đến Hoằng Phủ túc trực bên linh cữu.

Ngôn Vô Trạm lúc này ngây ngẩn cả người, đặc biệt nghe được lời tiếp theo của Lạc Phồn, hắn càng choáng váng...

Lạc Phồn nói, Hoằng Nghị tự mình chọn hắn.

Y nói, nếu muốn thể hiện thành ý của Lạc Gia, hãy để người cho ngựa ăn này của Lạc Phủ đến túc trực bên linh cữu.

Ngôn Vô Trạm không muốn đi, thế nhưng Lạc Phồn cơ bản không cho hắn cơ hội từ chối, y trực tiếp mang hắn theo đến Hoằng Phủ, ngay cả quần áo cũng chưa thay.

Đi cùng còn có hộ viện Lạc Phủ. Lạc Phồn mang theo một nhóm người. Mấy ngày nay vẫn cứ như vậy, thay phiên ra ngoài tham gia tang sự các gia đình.

Bọn họ mặc thống nhất quần áo màu đen, Lạc Phồn cũng mặc cùng màu như vậy, điều này khiến người kia một thân lam nhạt lại đặc biệt chói mắt.

Bắc Thần hôm nay cũng tới, Ngôn Vô Trạm vốn không muốn để y nhìn thấy mình, thế nhưng hắn 'riêng một góc trời' như vậy, muốn không khiến người khác chú ý cũng không được.

Bắc Thần nhìn thấy hắn, nhưng rất nhanh dời ánh mắt đi, cùng hộ viện bên cạnh nói chuyện, hôm nay bọn họ là đến hộ tang, cho nên Bắc Thần không có bộ dáng vô lại giống thường ngày, hôm nay y rất rất nghiêm túc.

Phản ứng của Bắc Thần thật ra lại khiến người kia thở phào một hơi, có điều đồng thời trong lòng cũng có chút không được tự nhiên.

Bắc Thần là người đầu tiên thích hắn, không quan tâm thân phận, bối cảnh của hắn, không nịnh hót, cũng không lợi dụng, là tình cảm chân thành, Ngôn Vô Trạm cũng không phải lòng dạ sắt đá, hắn ít nhiều vẫn có chút cảm động...

Có điều những thứ này, cũng chỉ có thể là một hồi ức đẹp, đợi đến sau này trở lại trong cung, Ngôn Vô Trạm tin rằng, hắn thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, tại Thanh Lưu Thành, có một thanh thiên mặt mũi xấu xí đã từng thích hắn.

Tang sự Hoằng gia tổ chức cũng rất có thanh thế, ngoại trừ Lạc Phồn, có rất nhiều người tới hộ tang, Ngôn Vô Trạm biết rất rõ, việc này cũng không liên quan đến nhân viên thu chi nữa, bọn họ chỉ là vì thể diện Hoằng Gia, để cho mọi người biết, Hoằng Nghị đối với việc này xem trọng cỡ nào.

Cho nên tang sự của nhân viên thu chi tổ chức rất trọng thể.

Lúc bọn họ đến, Lạc Cẩn đã tới rồi, dáng vẻ của y vẫn không khỏe như trước, có lẽ đã làm lễ xong, ngồi một mình ở một bên, chậm rãi uống trà...

Lúc bọn họ đi vào, Lạc Cẩn còn nhìn hắn một cái, có điều ánh mắt kia vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ tâm tình dao động, giống như là nhìn một người qua đường...

Lạc Cẩn vốn đối với hắn rất gần gũi, y còn từng ra sức bảo vệ hắn, biểu hiện lạnh nhạt hiện giờ của y khiến Ngôn Vô Trạm có chút bất ngờ.

Đây không phải là giả vờ, cảm giác xa cách của Lạc Cẩn đối với hắn rất mạnh mẽ.

Đối với thay đổi của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm có chút mờ mịt.

Lạc Phồn mang theo các hộ viện, cung kính cúi đầu trước bàn linh vị, sau đó lại từng người dâng hương, Lạc Phồn đến nói chuyện cùng Hoằng Nghị, hộ viện lại chia ra đứng hai bên trái phải.

Bọn họ đêm nay sẽ gác đêm cho nhân viên thu chi.

Mọi người thoáng cái tản ra, Ngôn Vô Trạm đứng phía sau thoáng cái hiện ra, hắn ở giữa linh đường, lại ăn mặc quần áo màu sắc khác biệt, muốn nổi bật bao nhiêu, thì nổi bật bất nhiêu...

Đang cùng Lạc Phồn nói chuyện, Hoằng Nghị ngẩng đầu một cái, liền thấy Ngôn Vô Trạm, nói được phân nửa, Hoằng Nghị lại im miệng, ánh mắt hờ hững chuyển về phía người kia giữa linh đường...

Lạc Phồn cũng nhìn theo y, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hai người bọn họ vừa nhìn hắn, đều dẫn theo ánh mắt mọi người lên người hắn rồi...

'Vai diễn' hôm nay của hắn, đều khiến người khác chú ý.

Có điều bọn họ cũng không ảnh hưởng đến Ngôn Vô Trạm, hắn hôm nay là tới hộ tang, làm tốt việc của mình mới cần thiết, hắn coi như không thấy ai, vừa muốn nhận hương, nhưng lúc ngón tay hắn chạm tới hương, hắn bị Hoằng Nghị gọi lại...

Hoằng Nghị lạnh như băng nhìn hắn, dùng giọng nói cũng lạnh như băng ra lệnh, “Quỳ xuống.”

Y muốn Ngôn Vô Trạm quỳ xuống dập đầu nhân viên thu chi.

Ngôn Vô Trạm dừng lại, biểu tình trên mặt cũng rất rất nghiêm túc, hắn là đương triều thiên tử, chỉ có con dân thiên hạ quỳ trước hắn, dù sống hay chết, ngoại trừ tổ tiên Nam Triều, Ngôn Vô Trạm sẽ không quỳ trước bất kỳ ai.

”Hoằng thiếu gia, việc này không đúng quy củ, ta so với nhân viên thu chi phải lớn hơn nhiều, như vậy là được rồi.” Ngôn Vô Trạm bình tĩnh giải thích.

Tập tục Nam Triều chỉ có người trẻ mới quỳ, người cùng độ tuổi hoặc lớn tuổi hơn không cần quỳ lạy, Ngôn Vô Trạm có lý do từ chối.

Thế nhưng Hoằng Nghị mặc kệ, ánh mắ hắn vẫn lạnh như băng nhìn người kia, lạnh lùng nói, “Quỳ!”

Lúc này, đằng sau lại có người đến hộ tang, thế nhưng Hoằng Nghị phất tay lên, chặn bọn họ ở phía sau, Ngôn Vô Trạm hôm nay không quỳ, bọn họ cứ dây dưa như vậy, tang sự này cũng tạm thời gác sang một bên.

Lạc Phồn biết Hoằng Nghị sẽ làm khó rơi người nhà, y nháy mắt với người kia, ý bảo hắn không cần gây thêm chuyện, cứ theo ý Hoằng Nghị mà làm.

Ý tứ Lạc Phồn hắn rất rõ ràng, thế nhưng Ngôn Vô Trạm sẽ không quỳ.

Hai bên không ai nhượng bộ, bầu không khí thoáng cái căng thẳng.

”Thành ý?” Ánh mắt Hoằng Nghị chuyển sang Lạc Phồn, y đang chất vấn thành ý của Lạc Gia.

Một câu này, nỗ lực của Lạc Phồn mấy ngày này liền uổng phí toàn bộ, không làm được còn phản tác dụng.

Sắc mặt Lạc Phồn rất không tốt.

Ngôn Vô Trạm tiến thoái đều khó.

Lạc Cẩn xa xa đang cầm chén trà, ánh mắt thoáng nhìn vào trong linh đường, mà Bắc Thần đứng cùng những hộ vệ khác, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa...

Bọn họ đều không đếm xỉa đến, việc này không liên quan đến bọn họ.

...........

(Tội Thúc quá! Tình nhân tụi nó bỏ hết rồi! Thật là một lũ vô tình!)

------------------------[xASAx]----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.