Yêu vật đại loạn đối với con người mà nói vốn không chút liên quan, cuộc sống dân chúng Lâm Nghiệp Thành đều bình thường, nhưng trước đó đã xảy ra một việc khiến người khác không tưởng tượng nổi. . . . . .
Lâm Nghiệp Thành không lớn lắm, vì là đường phải đi qua, do đó khách qua lại cũng không ít. Cuộc sống của bọn họ bình lặng mà phong phú, nhưng phần hài hòa này, sau khi yêu vật đại loạn, đã bị cắt đứt.
Lâm Nghiệp Thành bắt đầu có người mất tích, nhỏ đến trẻ nhỏ tập tễnh, lớn đến thanh niên trai tráng, lúc đi vào cánh rừng sau thành không giải thích được bỗng nhiên biến mất.
Người đầu tiên mất tích là một bé trai tám tuổi. Đứa bé kia vốn cùng bạn bè chơi đùa trong rừng, nhưng đợi đến lúc về nhà, liền không tìm thấy được đứa bé kia nữa.
Tuổi tác mấy đứa trẻ kia cũng không xê xích bao nhiêu, vừa thấy tình huống này, liền sợ hãi chạy trở về nhà, bọn nhỏ không đứa nào dám nói với người trong nhà, tới tận đêm khuya, gia đình bị mất con kia gõ cửa từng nhà, chuyện này mới coi như lộ ra. . . . . .
Dân chúng trong thành suốt đêm vào rừng tìm kiếm, nhưng lật cả cánh rừng ra cũng không thấy bóng dáng đứa bé kia.
Bọn họ tìm mấy ngày, đừng nói là manh mối, ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
Ác mộng bắt đầu, người mất tích càng ngày càng nhiều, cánh rừng kia giống như cái động không đáy, chỉ cần tới gần liền sẽ bị hút vào, không để lại bất cứ dấu vết gì, cứ như vậy mà biến mất.
Quan phủ niêm đóng chặt cửa thành sau, nhung luôn có người có chút gan lớn chạy tới thử nghiệm, một đi, liền không trở về nữa.
Không chỉ dân chúng trong thành, thương đội, người qua đường qua lại cũng khó thoát một kiếp, cứ vậy đến hiện giờ, trong cánh rừng kia lại không thấy một con chim bay thú chạy, rất quái dị.
Có điều đến buổi tối, có người nói lúc mặt trăng lên tới giữa trời, trong rừng sẽ lờ mờ có bóng đen lay động. . . . . . Không giống như bóng người. Thế nhưng không ai lại đi vào tra xét.
Tiểu nhị còn nói, lúc quan phủ điều tra vụ án, có quan sai ở trước mặt mọi người biến mất. . . . . . Rõ ràng trước đó còn ở phía sau, vừa mới quay lại, người kia lại không thấy bóng dáng. . . . . .
Lâm Nghiệp Thành xảy ra chuyện như vậy, không chỉ dân chúng kinh hoảng, ngay cả khách thương cũng rời xa nơi này, bọn họ tình nguyện đi đường vòng, cũng không chịu đi qua nơi này.
Lâm Nghiệp Thành này giống như là bị cô lập rồi. Không ai giúp đỡ.
Người hơi có chút điều kiện liền chạy đi tránh nạn, không có điều kiện thì sống trong lo sợ phập phồng, vì việc này, nhà trọ này đã rất lâu không có ai đến rồi. . . . . . Tiểu nhị sợ xảy ra nguy hiểm, lúc này mới cố ý nhắc nhở bọn họ.
Hiện giờ không chỉ là cánh rừng sau thành, rừng cây mà bọn họ vốn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng không còn ai dám tới nữa. Mọi người đều trốn trong thành, không dám đi ra ngoài.
Phó Đông Lưu còn muốn hỏi dò, tiểu nhị đã bị chủ quán* gọi đi, Phó Đông Lưu chỉ có thể chuyển ánh mắt sang Vân Dương, y hỏi ý Vân Dương, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Vân Dương trực tiếp đứng lên, hắn ở cạnh bàn gạt bỏ tàn thuốc, nhét tẩu thuốc vào bên hông, hắn nhắc nhở: “Không liên quan gì với ngươi.”
Dù cho chuyện này kỳ lạ cỡ nào, cũng không cần biết có phải là yêu vật tấn công người hay không, nói chung cùng bọn họ không có liên quan, Vân Dương bảo Phó Đông Lưu không cần lo chuyện bao đồng.
Vân Dương nói xong, muốn đi ngủ, Phó Đông Lưu vốn cũng không muốn quản, y chỉ là tùy tiện nói thử mà thôi, nghe Vân Dương nói như vậy, Phó Đông Lưu cũng không tỏ ý kiến, y gọi thuộc hạ tới, đuổi Ngôn Vô Trạm về phòng.
Có điều trước khi người kia đi, Phó Đông Lưu lại nâng chén trà, cười nhạt một tiếng, “Không có vương giả đã lập là không đổi, cho dù là yêu hoàng ngang dọc tam giới kia.”
Ngôn Vô Trạm chỉ liếc y một cái, liền tiếp tục đi đường của hắn, thắng bại chưa phân, kết quả còn chưa công bố, hắn không vội.
Có thể Phó Đông Lưu có tự tin y sẽ thắng, thế nhưng Ngôn Vô Trạm tuyệt đối sẽ không thua.
Hắn nghĩ tới chính là cánh rừng kỳ quái kia.
Trong rừng có yêu vật hay không là chuyện khác, nhưng nhất định là có kỳ lạ. Ngôn Vô Trạm tự đánh giá, có lẽ hắn có thể lợi dụng một chút. . . . . .
Hắn dự định đợi lúc đêm khuya, xử lý mấy người trông coi, sẽ chạy vào rừng, xung quanh Lâm Nghiệp Thành này nhiều rừng như vậy, muốn giấu một người hắn lại quá dễ dàng, nhưng hắn chưa kịp biến thành hành động, đã bị Vân Dương phát hiện.
Mấy ngày gần đây, Vân Dương và hắn không có bất cứ trao đổi gì, hai người không nói lời nào, thậm chí ngay cả mặt đối mặt cũng chưa từng có, mọi chuyện đều do Phó Đông Lưu xử lý, Vân Dương phần lớn thời gian, ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra.
Hắn xuất hiện trước mặt Ngôn Vô Trạm như vậy, khiến người kia khá bất ngờ.
Từ khi rời khỏi căn nhà nhỏ trong núi sâu kia, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thật sự gặp mặt. Lại có cảm giác giống như đang mơ.
Thế nhưng, hoa đào như cũ, cảnh còn người mất.
Vân Dương đứng trước giường hắn, từ trên cao nhìn xuống người đã chuẩn bị nghỉ ngơi kia, trong tay hắn cầm tẩu thuốc, thế nhưng không đốt, sau đó ngay trước mặt thủ vệ, dùng tẩu thuốc nâng cằm người kia lên. . . . . .
”Ngôn Vô Trạm, nếu ta là ngươi, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn kia, đương nhiên, ngươi có thể tiếp tục lựa chọn, trốn hay không trốn.”
Kế vặt này của người kia, hắn đã sớm nhìn thấu, thế nhưng hắn không muốn quản, bởi vì Ngôn Vô Trạm chạy không được, hắn làm như vậy, chỉ là đang lãng phí tinh lực vô ích mà thôi.
Vân Dương ngoảnh mặt làm ngơ, để mặc hắn lăn qua lăn lại, coi như đây là thú vui duy nhất trong cuộc sống khô khan của Ngôn Vô Trạm, đỡ cho hắn thấy tẻ nhạt trên đoạn đường này.
Thế nhưng lần này, hắn không thể không quản.
Người kia đẩy tẩu thuốc của Vân Dương ra, nhưng một giây sau, mặt Vân Dương lại tiến tới, trán hắn và người kia chỉ cách một tấc, ánh mắt xuyên thấu mọi thứ này nhìn người kia, Vân Dương cười cười, mang theo một chút gian tà, nịnh nọt. . . . . .
Hơi thở Vân Dương lập tức đánh tới.
Là mùi vị của Vân Dương, không có bất kỳ thay đổi nào. . . . . .
”Nếu ngươi muốn bị ta trừng phạt như vậy, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể thử.”
Việc làm của Vân Dương trước đây lập tức tràn ngập trong đầu, người kia chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, nhưng một giây sau, hắn lại xoay đầu đi. . . . . . không cùng Vân Dương tranh luận, không tra hỏi, càng không có nổi giận, hắn ngay cả một câu chửi bới cũng không có, hắn chỉ là không hề nhìn tới Vân Dương, đem mặt chôn trong bóng tối, giấu đi vẻ mặt.
Ngôn Vô Trạm lựa chọn im lặng. Vân Dương lại vẫn duy trì tư thế kia, hắn nhìn người kia một cái, trái lại nắm chặt tẩu thuốc, quay đầu đi khỏi.
Ngôn Vô Trạm đêm nay không thể bỏ trốn, nếu Vân Dương đã nhìn thấu, hắn sẽ không đi được. Lại phải tìm lối thoát khác. . . . . .
Hiện giờ Ngôn Vô Trạm cái gì cũng không nghĩ, hắn chỉ muốn thả lỏng bản thân.
Hắn cũng không quản Vân Dương và Phó Đông Lưu rốt cuộc là quan hệ gì, cùng với suy nghĩ thật sự của Vân Dương. . . . . . những thứ đó đều không liên quan với hắn.
Trước giờ chưa từng có.
Ngày hôm sau, người của Phó Đông Lưu lại mua sắm đồ vật, bọn họ không dừng lại, trực tiếp ra khỏi thành.
Vì không mang đến cho mình mang phiền phức không cần thiết, Phó Đông Lưu cố ý đi đường vòng, tránh đi cánh rừng sau thành, có điều quang Lâm Nghiệp Thành này đều là rừng cây, bọn họ vẫn phải là đi giữa cây cối. . . . . .
Có nhắc nhở của tiểu nhị, mọi người cẩn thận gấp đôi, so với những người khác căng thẳng, Ngôn Vô Trạm lại thả lỏng hơn nhiều.
Hắn một thân một mình ngồi trong xe ngựa, lúc đi được một nửa còn đẩy mành ra nhìn một chút, xung quanh cây cối dày đặc, nhảy xe không phải là không thể, nhưng điều kiện quan trọng là. . . . . .
Người kia thả mành xuống, Vân Dương ở ngay bên cạnh xe ngựa, không có cách nào trốn đi ngay trước mặt hắn. Mạo hiểm kia có hơi quá lớn.
Cơ hội đang ở trước mắt, lại không cách nào để hắn lợi dụng. . . . . . Người kia cau mày, nhưng hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách, hắn không phát hiện, ngay lúc hắn trầm tư suy nghĩ, tốc độ xe ngựa đã từ từ chậm lại. . . . . . Đến cuối cùng, trực tiếp dừng lại.
Quá yên tĩnh khiến Ngôn Vô Trạm cảm thấy không đúng, hắn vội vàng đẩy mành ra, nhưng thứ thấy được lại khiến hắn choáng váng.
Nói chính xác, Ngôn Vô Trạm cái gì cũng không thấy.
Ngoài xe ngựa một mảnh đen nhánh, tựa như rơi vào vực sâu vô tận, ngoại trừ bóng tối thì không còn gì khác.
Hắn không thấy Vân Dương vẫn luôn theo đuôi, cũng không thấy bất cứ người nào trong đội ngũ Phó Đông Lưu. Trong thời gian ngắn, đầu óc người kia lại không thể hoạt động, hắn ngạc nhiên ngồi một lúc mới khôi phục lại tinh thần. . . . . .
Người kia vội vàng đẩy cửa xe ra, nhưng ngoài cửa xe lại vẫn là bóng đen vô tận. . . . . . Nhưng trong xe ngựa lại vẫn sáng như cũ, không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Hắn giống như bị người khác nhốt vào trong một tù ngục màu đen.
Xung quanh yên tĩnh, âm thanh duy nhất chính là tiếng hít thở của hắn, nơi này, chỉ còn một mình hắn. . . . . .
Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng người kia không hoang mang, hiện giờ luống cuống tay chân không làm được chuyện gì, hắn nhất định phải giữ đầu óc mình tỉnh táo. . . . . . Như vậy mới có thể phân tích, mới có thể phán đoán và đối phó.
Ngôn Vô Trạm không kêu to, ngay cả hít thở đều cố gắng đè thấp, cảm giác bị đè nén này, giống như bất cứ tiếng vang nào cũng sẽ đánh vỡ sự yên tĩnh này, dẫn tới nguy hiểm vậy. . . . . .
Nhưng vào lúc này, có thứ gì đụng vào xe ngựa một hồi.
Tiếng 'ầm' này vừa vang, làm cho da đầu người kia cũng tê rần theo, xe ngựa khẽ đung đưa, Ngôn Vô Trạm trực tiếp dựa lên vách xe ngựa, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm cửa xe rộng mở kia, cùng với bóng tối không có điểm cuối kia. . . . . .
Hắn đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Tiếng động từ bên cạnh vang lên, từ từ đi tới cửa xe, giống như một động vật cỡ lớn đang bò đi, trái tim người kia theo âm thanh kia tới gần dâng lên cao nhất, ngay lúc thứ kia khi đi tới cửa, hơi thở Ngôn Vô Trạm đều ngừng lại rồi. . . . . .
Trong bóng tối, chợt xuất hiện thứ gì, Ngôn Vô Trạm không chút suy nghĩ liền đá tới, nhưng đối phương lại bắt lấy chân hắn, chớp mắt tiếp theo, người kia đã bị ép lên vách xe ngựa. . . . . .
”Đừng nhúc nhích, là ta.”
Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, lại là Vân Dương.
............
Chương 119: Một Mảnh Đen Nhánh.
******
Nhìn thấy Vân Dương, người kia xem như thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao lại dâng lên cảm giác an tâm. Giống như tìm được cứu tinh, có chỗ dựa vào. . . . . .
Nhưng người kia cũng không phát hiện suy nghĩ của mình, xác định người này là Vân Dương, hắn liền nắm lấy áo y, giống như chỉ có chạm vào y, mới có thể tin tưởng người trước mắt không phải ảo giác. . . . . .
”Đã xảy ra chuyện gì?” Người kia vội vàng hỏi. Hắn bất quá là suy nghĩ một lúc, sao lại liền trở thành dạng này. . . . . .
Vân Dương không thèm nhìn chỗ bị người kia nắm lấy, y chẳng những không gạt hắn ra, trái lại dựa vào càng gần. . . . . .
”Không biết.” Vân Dương lắc đầu.
Bọn họ vốn đi ở trong rừng, nhưng bầu trời đột nhiên liền đen kịt lại, việc này cùng với trời tối bình thường không giống nhau, giống như nước bị mực làm đen, lập tức đều nhuộm thành màu đen kịt.
Rừng cây từ từ biến mất, bọn họ tận mắt thấy mình bị bóng tối nuốt lấy, một cách nhanh chóng, ngay cả giãy dụa cũng không có.
Ngay lúc thứ nuốt chửng hết mọi màu sắc này lan tới dưới chân, Vân Dương đánh về phía xe ngựa bên cạnh, cùng lúc đó, đôi mắt hoàn toàn mất đi tác dụng, ngoại trừ màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Bao gồm cả chính mình.
Nếu không phải biết mình nhảy lên xe ngựa, Vân Dương cũng không dám xác nhận, y cuối cùng là đứng ở đâu. Giống như trôi nổi trong bóng tối vậy.
Đỉnh đầu, dưới chân, mọi thứ đều là đen, ngay cả xe ngựa cũng không nhìn thấy.
Vân Dương không dừng lại chút nào, lập tức bắt đầu tìm hướng cửa xe, trong thời gian này y không nghe thấy tiếng Ngôn Vô Trạm mở cửa, thậm chí ngay cả nhịp tim đập của chính mình cũng không nghe thấy. Sự yên tĩnh kia khiến người ta nghẹt thở. . . . . . Giống như không có tai nghe vậy.
Cửa xe mở, nhưng Vân Dương lại không nhìn thấy, mãi đến tận khi vào trong xe ngựa này, y mới phát hiện ở đây và bóng tối bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới. Có thể thấy được, cũng có thể nghe được.
Người kia không có chuyện gì, còn biết tấn công. . . . . .
”Những người khác thế nào rồi? Ngươi không phải vẫn luôn ở cùng bọn họ sao?” Đội ngũ Phó Đông Lưu nhiều người như vậy, sao lại có thể đột nhiên liền biến mất rồi, ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy. Ngôn Vô Trạm nhớ tới tiểu nhị, tay nắm lấy Vân Dương đột nhiên căng thẳng, ngay cả lời nói cũng gấp hơn rất nhiều, “Chúng ta không phải đã vòng qua cánh rừng kia sao? Sao lại vẫn có thể xảy ra chuyện như vậy, chúng ta là không phải giống như người trong thành. . . . . .”
Trúng phải phép thuật của yêu vật rồi chứ.
Lúc người kia nói, con ngươi bất động của Vân Dương nhìn nhìn, nôn nóng của hắn, còn có lo lắng của hắn, hết thảy đều nhìn vào trong mắt. . . . . . Có điều không có hoang mang.
Vân Dương cho rằng, hắn sẽ ôm y khóc lên. . . . . .
Có điều người này sẽ không vô dụng như vậy, loại chuyện kia cũng sẽ vĩnh viễn không xảy ra trên người hắn. . . . . .
”Ngươi đang lo lắng cho ai?”
Giọng nói không nhanh không chậm của Vân Dương cắt ngang việc dò hỏi của Ngôn Vô Trạm, Ngôn Vô Trạm đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó phát hiện tư thế của hắn và Vân Dương có gì đó không đúng. . . . . .
Bọn họ gần như ôm lấy nhau.
Mặt Vân Dương ở ngay trước mặt hắn, khoảng cách rất gần, lấy góc độ quen thuộc của Vân Dương nhìn hắn.
Từ trên cao rũ mắt nhìn xuống.
”Như vậy không tốt sao?”
Ánh mắt Vân Dương đảo qua hai thân thể dán chặt lấy nhau, ngược lại lại sáp tới gần thêm một chút, hoàn toàn kẹp người kia giữa y và vách xe ngựa. . . . . .
”Nơi này chỉ còn hai chúng ta rồi.” Trong nụ cười của Vân Dương mang theo một tia gian tà, dáng vẻ kia giống như hắn mới là người khởi xướng tất cả những thứ này, là yêu vật vây bọn họ ở chỗ này, “Hiện tại, muốn làm gì cũng được, không ai quấy rầy.”
Ngôn Vô Trạm chưa kịp phản ứng lại, tay của Vân Dương cũng đã mò tới đai lưng của hắn. Người kia lúc này mới như vừa tình giấc chiêm bao, đẩy Vân Dương ra, nhưng người nọ lại dứt khoát bắt lấy cổ tay đưa tới cửa của hắn, sau đó ấn lên vách xe ngựa. . . . . .
Ầm một tiếng.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, âm thanh âm vang dội này có chút chói tai.
”Lại không nghe lời?” Vân Dương hừ cười, y sáp tới gần, hơi thở phả lên mặt người kia, trong âm thanh đè thấp này mang theo lười biếng, còn có một loại mê hoặc không thể diễn tả, Vân Dương cuối cùng dừng ở trên cổ người kia, miệng y hướng lên mạch đập trên cổ, Vân Dương nâng mắt lên, “Có phải là muốn ta phạt ngươi?”
Ngôn Vô Trạm giãy dụa không có kết quả, liền dứt khoát bất động, hơi thở của Vân Dương khiến hắn rất ngứa, nhưng chỉ là cảm giác thân thể mà thôi, đáy mắt người kia lại bình tĩnh không chút rối loạn, hắn nhìn thẳng phía trước, hờ hững mở miệng, “Vân Dương, ngươi là thứ gì hả?”
Vân Dương ngẩn ra, ngược lại bật cười, y không ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế kia, chôn mặt trên hõm vai người kia. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, Vân Dương chợt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo nguy hiểm mà Ngôn Vô Trạm đã quen thuộc. . . . . .
”Ngôn Vô Trạm ngươi hãy nhớ, ta là chủ nhân duy nhất của ngươi, cũng là người đàn ông của ngươi, người đầu tiên có được ngươi.”
Những câu này đã nghe nhiều rồi, cũng đã tê liệt rồi, Ngôn Vô Trạm không có phản ứng quá lớn, đối với Vân Dương, đừng nói là tức giận, hắn ngay cả tâm tình phản bác cũng không có.
Y muốn nói thế nào thì nói thế đó.
Vân Dương từng chữ từng chữ nói xong, lại thả Ngôn Vô Trạm ra, sự dứt khoát của y thật sự khiến người kia ngạc nhiên, với tính cách của Vân Dương, y nhất định sẽ ép hắn thừa nhận, dùng mọi thủ đoạn. . . . . .
Hắn không phải đang chờ mong cái gì, mà là phản ứng của Vân Dương khiến hắn bất ngờ.
Ngược lại, Ngôn Vô Trạm nghĩ tới Phó Đông Lưu.
Hắn hừ cười, đây chính là đáp án.
Có điều, không liên quan đến hắn.
Ngôn Vô Trạm sửa lại quần áo bị Vân Dương làm rối loạn, dù gì y náo loạn như vậy, Ngôn Vô Trạm đã hoàn toàn bình tĩnh rồi.
”Xuống xe, chúng ta ra ngoài xem.” Vân Dương đưa tay dò ra ngoài xe ngựa, cánh tay giống như bị chặt đứt ngay ngắn, phần duỗi ra trực tiếp liền không thấy đâu, nhưng y rút tay về lại không có bất cứ thay đổi nào, Vân Dương không thử lại, mà bảo người kia theo y xuống xe.
Đề nghị này của Vân Dương không hề tốt đẹp gì, Ngôn Vô Trạm không muốn đi.
Vân Dương liếc mắt nhìn hắn, một chút thương lượng cũng không cho hắn, “Rời khỏi xe ngựa, ta sẽ không thể tìm về lại, ngươi không thể một mình đợi ở chỗ này, ngươi nhất định phải theo ta.”
Thấy người kia vẫn không động đậy, Vân Dương nhíu mày, “Hay là ngươi muốn ta vác ngươi xuống?”
Có lúc Ngôn Vô Trạm thật sự rất buồn bực, rốt cuộc là hoàn cảnh như thế nào mới tạo cho Vân Dương tính cách này. . . . . . Chuyên quyền độc đoán, chỉ mình là nhất*.
(*Duy ngã độc tôn)
Hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng Vân Dương xuống xe, có một câu, Vân Dương nói rất đúng, y đi rồi nhất định sẽ không thể tìm về lại, để một mình ở lại đây, bản thân Ngôn Vô Trạm cũng không muốn.
Hai người nói thế nào cũng có phối hợp.
Đề phòng người kia bỏ trốn, trong xe ngựa không có thứ gì, vũ khí của hai người chỉ có thanh đoản đao mang trên người Vân Dương, nhìn bóng tối vô tận này, người kia trước lúc nhảy xuống xe ngựa, trước tiên hít một hơi thật sâu. . . . . .
”Đi thôi.” Vân Dương nắm lấy tay người kia, nhảy khỏi xe ngựa trước, thân thể y lập tức bị bóng tối nuốt chửng, nếu không phải tay kia còn đang nắm lấy mình, Ngôn Vô Trạm thật sự cho rằng Vân Dương cứ như vậy biến mất rồi.
Cảm giác này quá tệ.
Chờ giây lát người kia vẫn không động đậy, Vân Dương lại xoay người trở về, mặt y một lần nữa nhìn vào trong xe ngựa, nhưng thân thể vẫn đang ở bên ngoài, cảm giác đó quái dị không thể diễn tả, giống như chỉ có một cái đầu nổi bồng bềnh giữa không trung. . . . . .
Điều này làm cho Ngôn Vô Trạm chợt như thấy được tương lai. . . . . . Kết cục của Vân Dương.
”Sao ngươi không đi tìm Phó Đông Lưu?” Người kia đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
Trong đội ngũ, vị trí của Vân Dương là ở giữa hắn và Phó Đông Lưu.
Y muốn đi tìm Phó Đông Lưu cũng không phải không thể.
Vì sao Vân Dương không đi tìm gã. . . . . .
Đó là người Vân Dương thích, tình nguyện vì gã mưu phản.
Nghe xong lời này, Vân Dương cũng không có phản ứng quá lớn, ngay cả ánh mắt cũng không có bất cứ thay đổi nào, y tiến lên một bước, trực tiếp bế người dông dài này lên, trước lúc ném hắn vào bóng tối, Vân Dương nói. . . . . .
”Bởi vì ngươi là của ta, làm chủ nhân, ta phải có trách nhiệm bảo vệ ngươi.”
Bá đạo, nhưng cũng khiến người ta không thể xoi mói.
Điều này khiến người kia ngẩn ra rất lâu. . . . . .
Ngay cả việc đang đi trong bóng tối người kia cũng không phát hiện.
Vì Vân Dương kéo hắn, cho dù không nhìn thấy, vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại của Vân Dương, nhiệt độ của y, còn có hơi thở. . . . . . mùi vị của Vân Dương.
”Chỗ này quả nhiên không đúng.” Đi được một lúc, Vân Dương đột nhiên mở miệng, “Ngay cả một thân cây cũng không thấy.”
Bọn họ trước đó đi trong rừng cây, Vân Dương cố ý đi về phía rừng cây, nhưng đoạn đường này bọn họ lại ngay cả một thân cây cũng chưa đụng tới.
Vậy thì chứng minh, bọn họ có thể đã không còn ở trong rừng nữa rồi.
Vân Dương nói như vậy, Ngôn Vô Trạm cũng phát hiện, sau đó hắn nhớ tới một chuyện khác, “Ta có thể nghe được ngươi nói chuyện.”
”Ừm” Vân Dương lên tiếng trả lời, bóng tối này không ngăn cách âm thanh, vậy thì chứng minh người của Phó Đông Lưu không phát ra được tiếng động nào, hay là nói, bọn họ không ở nơi này, “Ngôn Vô Trạm, theo ta, ngươi sợ không?”
”Hả?” Cho dù Vân Dương không nhìn thấy, người kia vẫn lắc đầu, “Không sợ.”
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng cười của Vân Dương. Ngay sau đó, bờ vai hắn bị người khác vỗ nhẹ.
Không phải tới từ nơi khác, mà là từ Vân Dương đã kéo hắn đi một lúc. . . . . .
”Ta sẽ luôn ở cạnh ngươi, không sao cả.” Vân Dương nói.
.................