Đội cấm vệ không nói một câu, rút vũ khí ra đưa người kia vây vào giữa, thế nhưng ánh đuốc đối diện vô số, binh sĩ cũng nhiều không đếm xuể, nhân số hai bên chênh lệch quá nhiều...
Khoảng cách giữa Ngôn Vô Trạm và Vân Dương còn rất xa, bọn họ như không thấy người xung quanh, chỉ nhìn thấy lẫn nhau, đáy mắt không chút gợn sóng...
Cấm vệ của Ngôn Vô Trạm đều là cao thủ lấy một địch trăm, nơi này cách cửa ra rất gần, bọn họ đã sắp xếp ổn thỏa, muốn đưa Ngôn Vô Trạm rời khỏi nơi này không phải quá khó, nhưng bọn hắn muốn toàn thân trở ra thì không thể nào. E rằng, đều phải nằm lại.
Thế nhưng không ai lùi bước.
Vốn dĩ, bọn họ muốn âm thầm đưa Ngôn Vô Trạm đi, thật không ngờ lại bị Vân Dương phát hiện, quan rọng hơn chính là Vân Dương còn muốn làm phản...
Đây mới là căn bản nhất.
Một thay đổi đơn giản cũng tạo thành hậu quả không thể lường được.
”Hoàng thượng nhọc lòng rồi.” Vân Dương lạnh như băng cười, y vừa nói ra lời, xung quang tạm thời yên lặng, thế nhưng rất nhanh, binh sĩ lại khôi phục như lúc ban đầu, đối với thân phận của Ngôn Vô Trạm, thái độ vô cùng kinh ngạc cũng đến đây chấm dứt, “Để hoàng thượng tự mình đến kiểm tra, Vân Dương thật đúng là được sủng mà kinh*.”
(*Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà lo sợ)
Ngôn Vô Trạm không biết Vân Dương biết thân phận của hắn lúc nào, sự việc cho tới giờ này đã không còn cần phải giấu giếm, đứng giữa tầng tầng cấm vệ vây quanh, người kia bình tĩnh nhìn gương mặt cao ngạo của Vân Dương, bình tĩnh nói, “Vân Dương, niệm tình ngươi có công, trẫm sẽ cho ngươi toàn thây, chớ nên u mê không tỉnh, làm liên lụy những tướng sĩ này, lỗi của một mình ngươi, cũng nên chỉ một mình ngươi gánh chịu, không cần khiến cho bọn họ chết cùng ngươi.”
Lúc người kia nói chuyện, uy nghiêm tự nhiên lộ ra, khiến người khác khiếp sợ, theo bản năng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Ngôn Vô Trạm nói mấy câu liền tỏ rõ thái độ của hắn, ngầm ám chỉ, chỉ cần bọn họ buông vũ khí đầu hàng, hắn sẽ bỏ qua chuyện cũ, người hắn muốn bắt, chỉ có một mình Vân Dương. Không cần thiết vạ lây người khác.
Thế nhưng, bất kể là phó tướng hay binh sĩ tựa như đều đã hạ quyết tâm, bọn họ cũng không vì lời nói của Ngôn Vô Trạm mà lay động.
Người này quả thật lợi hại, lúc này còn dùng kế ly gián, bất quá những binh lính này cũng không phải binh lính bình thường, là bộ hạ đắc lực của Vân Dương hắn, cùng Tinh Kỵ Quân của hoàng thất Nam Triều như nhau...
Vân Dương cười nhẹ hai tiếng, thật sự y có chút bội phục Ngôn Vô Trạm, nếu như y có thể sớm vào kinh diện thánh, cũng có thể bây giờ, y sẽ thật sự trung thành tận tụy, vì Ngôn Vô Trạm thủ hộ biên giới Tây Bắc này, nhưng thật đáng tiếc, bọn họ bỏ lỡ.
Không đồng đạo, khó thể dung hòa*.
(*Đạo bất đồng, bất tương vi mưu: không cùng chung chí hướng, khó làm việc cùng nhau)
”Hoàng thượng, người quá lo lắng rồi, ở đây không ai phải chết, bọn họ cũng đợi cùng Vân Dương...” Vân Dương dừng lại, tựa như đang suy nghĩ câu sau phải nói như thế nào, bất quá rất nhanh y liền nghĩ ra, y cười nhìn người kia, dùng lời của hắn mấy hôm trước nói với y để đáp lễ, “Thăng quan tiến chức.”
Có điều không phải ở chỗ Ngôn Vô Trạm, mà là theo chân Vân Dương hắn.
Ý đồ của Vân Dương đã rất rõ ràng.
”Vân Dương ngươi...”
Ngôn Vô Trạm nói còn chưa dứt lời, đã bị một tiếng 'Bắt lại' của Vân Dương cắt đứt, cục diện giằng co thoáng cái hỗn loạn. Cấm vệ cùng binh sĩ bắt đầu đánh nhau. Bọn họ vừa che chở Ngôn Vô Trạm, vừa tranh đấu, muốn đưa người kia toàn thân trở ra. Mặc dù đối phương nhân số đông đảo, thế nhưng đội cấm vệ cũng đều đâu ra đấy, không chút thua thiệt, rất có trật tự.
Vân Dương thấy người kia được cấm vệ vây quanh càng ngày càng xa, y vẫn như cũ không nhúc nhích. Trong lúc hỗn loạn, y cùng ánh mắt người kia mấy lần không hẹn mà gặp, thế nhưng hai người cũng không biểu lộ gì hơn, chỉ đơn giản là nhìn...
Lúc cấm vệ gần như đưa người kia đi khỏi, Vân Dương giơ tay một cái, phó tướng lập tức đưa y bội kiếm. Vân Dương cũng không quay đầu lại, đi vào đám hỗn loạn, y ném vỏ kiếm xuống đất, thân kiếm sắc bén chiết xạ ánh trăng, giờ khắc này binh khí thoạt nhìn vô cùng dọa người...
Vân Dương đi tới chỗ gần trước mặt nhất. Y đẩy binh sĩ trước mặt ra, trường kiếm sắc bén trong tay hươ lên, cấm vệ gần hắn nhất còn chưa kịp phản ứng, đã bị một kiếm rạch đứt bụng...
Một kiếm này rất sâu, thiếu chút nữa liền đem người nọ xẻ ngang làm đôi, người nọ không thể tin trừng nhìn Vân Dương, thân là cấm vệ của thánh thượng, là vạn người chọn một, thế nhưng dĩ nhiên lại bị một nhân vật không tên tuổi, một kiếm lấy mạng...
Muốn ngạc nhiên, xuống suối vàng mà tiếp tục, Vân Dương nhìn cũng không nhìn, y trực tiếp đem đầu người nọ hất sang bên cạnh, chớp ắmt tiếp theo ruột gan cùng thân thể người nọ cùng rơi xuống đất...
'Phốc' một tiếng.
Sự xuất hiện của Vân Dương thu hút chú ý của cấm vệ, thế nhưng Vân Dương khí thế cương thịnh*, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đúng là khó thể chống đỡ.
(*Khí thế như hồng)
Ngôn Vô Trạm biết Vân Dương rất mạnh, thâm sâu khó dò*, thế nhưng hắn không nghĩ tới Vân Dương lại mạnh đến mức này.
(*Thâm bất khả trắc)
Người kia quay đầu lại, cấm vệ chuẩn bị ngựa tốt đang ở trước mắt, hắn biết rõ những cấm vệ theo hắn nhiều năm này sẽ ở lại chỗ này, hắn không có thời gian dư thừa để đau thương, Ngôn Vô Trạm thầm nghĩ nhanh chóng lên ngựa một chút, rời khỏi nơi này...
Vân Dương cũng là một kẻ có mắt nhìn người*, trong quân đủ người tài ba, cấm vệ rất nhanh liền chống không nổi, lúc tay người kia gần như đụng tới dây cương, hắn lại bị người ôm lấy eo...
(*Tuệ nhãn thức anh hùng)
Người ôm hắn chính là Vân Dương đang cầm trong tay trường kiếm.
Trên kiếm kia còn có giọt máu thong thả trợt xuống...
Vân Dương thoát khỏi cấm vệ, cản trở muốn Ngôn Vô Trạm rời khỏi.
”Ta nói rồi, sẽ không để cho người đi.” Vân Dương dán vào tai người kia, nói nhỏ.
Ngôn Vô Trạm và Vân Dương đánh nhau, không biết là không muốn mang tiếng thắng không anh hùng, hay là coi thường người kia, Vân Dương bỏ lại trường kiếm, cùng hắn tay không quyết đấu. Thân thủ Ngôn Vô Trạm tốt, nhưng thể lực rất kém, Vân Dương tránh được tuyệt kỹ chân hung mãnh của hắn, trước khi cấm vệ đều bị giết chết, liền trước hao tổn thể lực người kia đến mức độ nhất định...
Lại ngay thời điểm quan trọng cuối cùng mắc phải sai lầm... Ngôn Vô Trạm không kịp buồn phiền, lại một lần nữa bị Vân Dương vác lên vai như khi mới tới, thế nhưng lần này lại có ý nghĩa khác biệt.
Trước mắt ngập tràn ánh lửa, người kia mệt mỏi ngẩng đầu, hắn thấy cấm vệ của mình còn đang liều chết chiến đấu*, vẫn muốn nghĩ cách cứu viện hắn, cuối cùng, hắn thấy một thân thể ngã xuống...
(*dục huyết phấn chiến: cả người đầy máu vẫn kịch liệt chiến đấu)
Người kia nhắm hai mắt lại.
...
Vân Dương đưa hắn tới ngục thất, nơi giam giữ tù binh bắt được.
Ở đây rất sơ sài, ngục thất này đào dưới đất ẩm ướt, xung quanh đều là thanh sắt khá rắn chắc, dùng làm nhà lao, quanh năm không thấy ánh mặt trời, trong không khí ngoại trừ mùi ẩm mốc, còn có mùi máu tươi lâu ngày chưa tan...
Hôm nay trong ngục thất trung không có tù binh, chỉ có một mình Ngôn Vô Trạm.
Vân Dương tách tay chân hắn ra xa, trói vào khóa tay trên tường, sau đó Vân Dương mang đến một cái ghế, ngồi dựa vào trên ghế. Vân Dương ngoài miệng luôn mang nụ cười như có như không, lúc này cũng thu lại tất cả biểu tình, ánh mắt lạnh tanh, mang theo nghiêm nghị.
Ngôn Vô Trạm một lát sau mới ngẩng đầu lên, mặc dù hiện tại trở thành tù nhân, một thân ngạo khí cũng không giảm đi chút nào, ngay cả nét mặt người kia cũng cứ như vậy, trầm ổn, bình tĩnh, đối với tình huống hiện tại dường như cũng không lo lắng.
Vân Dương có lời muốn hỏi hắn, hắn cũng có rất nhiều lời muốn hỏi Vân Dương, ví như, Vân Dương làm sao phát hiện ra thân phận của hắn...
”Người cho là ta thật sự sẽ đem một tên đàn ông không rõ lại lịch ở bên mình?” Vân Dương đã sớm nhận ra người này sâu kín không rõ*, đặc biệt lúc hắn nói muốn cùng mình, lúc đó trong mắt người kia lộ ra không phải bị khuất phục, mà là tinh quang.
(*Thâm tàng bất lộ)
Vân Dương án binh bất động, y muốn xem thử, người kia muốn làm gì...
Tuy rằng ở biên giới Tây Bắc này, nhưng Vân Dương cũng gây thù vô số, huống chi, y còn âm thầm chiêu binh mãi mã, chuẩn bị mưu phản bất cứ lúc nào, sao lại không phòng bị...
Hành động của Ngôn Vô Trạm, Vân Dương toàn bộ đều nhìn thấy, kể cả việc lục xét trong lều, bất quá thân phận của hắn Vân Dương không rõ ràng lắm, là kẻ thù đến hại y, hay là muốn tìm được nhược điểm, đưa y vào chỗ chết.
Mãi về sau, người kia vẻ mặt sáng láng vì y nghĩ kế, giúp y đánh trận, y mới biết được mục đích của người kia, hắn là đứng về phía Nam Triều.
Thế nhưng, người sai khiến hắn là ai? Mộc Nhai? Ly Lạc, hay là những quan viên khác?
Bất kể là ai, người này vào chỗ của Vân Dương hắn, y cũng sẽ không để hắn rời khỏi.
Vân Dương không đụng đến người này, không phải y đối với hắn không có hứng thú, mà là không dám, người này rất có mị lực, y hết lần này tới lần khác bị hấp dẫn, y cũng đã sớm muốn liều lĩnh ôm ấp hắn, thế nhưng, Vân Dương không thể không nghĩ tới hậu quả.
Vì vậy y một lần lại một lần đem thịt đưa đến bên miệng lại phun ra ngoài.
Lần cuối quay lại, y thực sự cho rằng mục đích Ngôn Vô Trạm tới đây chính là dùng sắc dục mê hoặc hắn, thiếu chút nữa, Vân Dương đã kềm không được. Ở trước mặt người này, đó cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng lần đó, cũng có thể là Ngôn Vô Trạm đang thử thăm dò y, bởi vì 'trùng hợp' này quá mức thường xuyên...
Vân Dương vì sao không chạm vào hắn, Ngôn Vô Trạm cũng không phải chưa từng nghi ngờ, vì vậy hắn cố ý dẫn dụ y.
Hai người đàn ông này ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trên thực tế vẫn luôn đấu trí đấu dũng, bọn họ, không phân cao thấp.
Sau đó, Vân Dương thấy được Hoài Viễn, bọn họ nói chuyện, y cũng nghe được... Y đã đoán ra thân phận Ngôn Vô Trạm, không ngờ tới, hắn dĩ nhiên lại là đương kim thánh thượng*, người nên ở tại đế đô**, ngồi trên long ỷ***...
(*Đương kim thánh thượng: Vua hiện tại
**Đế đô: thủ đô nơi vua ở
***Long ỷ: ngai vàng vua ngồi thiết triều)
Vân Dương kiêu ngạo, y cho rằng cả đời không ai xứng đứng cạnh y, y phải cô độc suốt đời, thế nhưng người này hiếm thấy lại khiến y khen thưởng tận đáy lòng, y từng muốn mặc kệ thân phận, mục đích của hắn là gì, y đều phải giữ hắn lại...
Thế nhưng, Vân Dương đành phải thất vọng. Người này không phải người hắn có thể giữ lại.
”Bất quá, hiện tại thì tốt rồi, chân tướng đã rõ ràng, ta cũng không cần thiết kiêng dè nữa” Vân Dương thuận lợi lấy qua roi dài treo trên tường, dùng roi nâng cằm người kia, lạnh lùng cười, “Ta đã sớm muốn nếm thử mùi vị của người.”
Tiếc nuối rồi lại tiếc nuối, Vân Dương chính là muốn đòi lại từng chút... Chí ít, không thể để cho hắn 'nhịn đói' lâu như vậy.
Suy nghĩ của Vân Dương, người kia hiểu rõ. Vân Dương vẫn luôn rất có hứng thú đối với hắn, thế nhưng y lần lữa không có hành động tiếp theo, người kia không phải chưa từng nghi ngờ, thế nhưng hắn còn chưa kịp chứng thực...
”Trẫm là hoàng thượng, ngươi thật to gan.”
Người kia quát lớn, thế nhưng Vân Dương cũng không dừng lại, y nhìn người kia, chế giễu cười nói...
”Tông Bảo, người nói, mưu phản ta còn dám, ta còn có chuyện gì không dám làm đây?”
Kể cả 'đè' hoàng thượng.
.........
-----------xASAx----------