Chương 192 – Tính Hết Cơ Quan.
****
”Nhiếp Linh Cổ.” Lúc Vô Huyên nói lời này, tất cả mọi người vẫn là vẻ mặt mờ mịt, thấy vậy, gã chỉ có thể lại tiếp tục “Nhiếp Linh Cổ khác với những sâu cổ bình thường, nó gửi nuôi sâu cổ trong tủy não trẻ con, theo tuổi tác đứa nhỏ tăng lên, Nhiếp Linh Cổ cũng lớn lên, đến cuối cùng, sâu cổ sẽ thay thế tuỷ não, chiếm lấy thân thể đứa nhỏ.”
Tu hú cướp tổ.
(Tu hú là loài không biết ấp trứng, chuyên đi đẻ nhờ ở tổ các loài chim khác, sau khi nở, tu hú con sẽ lợi dụng sức mạnh của mình đẩy những chim khác ra khỏi tổ để độc chiếm sự nuôi dưỡng, thật là mafia. Ai muốn biết google thêm nhé)
Lại là tà thuật?
Còn là chiêu thức mất hết tính người.
Người kia nhíu mày, có vẻ phía Phó Đông Lưu, ngoại trừ Vân Dương thì không có ai tốt lành...
Giây lát, người kia ngẩn người.
Vân Dương là người tốt sao? Thật ra bọn họ cũng không kém bao nhiêu, vật tụ theo loài...
”Một khi chiếm được chủ thể, sâu mẹ liền bắt đầu tách ra, sâu con sống trong chuông, một khi sâu mẹ phát ra mệnh lệnh, chuông sẽ vang lên.”
Chính là tiếng chuông Ngôn Vô Trạm vừa nghe được, khiến hắn thống khổ...
”Thứ này có ích lợi gì?” Tạo thành sâu cổ tàn khốc như vậy, tác dụng càng hoang đường, mấy lời này nhắc nhở Hoài Viễn, y không thể nào tưởng tượng, nếu bọn họ không phát hiện, nếu như Vô Huyên không xuất hiện kịp thời, hậu quả kia sẽ như thế nào?
Lo lắng của Hoài Viễn chính là chuyện mọi người không thể không để ý, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Vô Huyên, trong lúc nhất thời, trong lều yên tĩnh đến tiếng hít thở đều phân rõ...
”Nhiếp Linh Cổ sẽ hung hăng cướp đi ký ức của người khác, khống chế thành con rối.”
Phó Đông Lưu chính là dùng thủ đoạn đê tiện này đối phó Ngôn Vô Trạm...
Mặt mấy người đồng thời trầm xuống, áp suất thấp trong nháy mắt bao phủ trong lều, Mộ Bạch theo bản năng sờ sờ mũi, y cảm thấy, kết cục của Phó Đông Lưu chắc chắn sẽ không tốt chút nào... Gã đã đắc tội mấy tên này, còn có mấy người Ly Gia cũng khiến người khác đau đầu không kém... Y hiện giờ bắt đầu vì gã nhỏ lệ thương tiếc rồi.
Ngôn Vô Trạm vỗ trán mình một cái, vừa rồi lúc đầu đau đến muốn nứt ra, trí nhớ của hắn dường như bị cái gì cắt xé, còn có một luồng sức mạnh xa lạ có ý đồ tiến vào trong đầu hắn, cho tới hiện giờ, đầu hắn vẫn còn hỗn loạn...
”Sẽ không có cách cứu vãn sao?” Hoài Viễn hỏi, lần này đối phương không thành công, nhưng y phải đề phòng lần sau, trừ phi giết chết người khống chế sâu cổ, nếu không bọ họ không thể an tâm.
”Nhiếp Linh Cổ thành công hay không, hoàn toàn quyết định bởi khả năng chịu được của người bị khống chế, năng lực tinh thần càng mạnh, tỷ lệ thành công càng nhỏ, có thể nói, Nhiếp Linh Cổ này là một loại mạo hiểm, không phải thứ có thể hoàn toàn nắm chắc.”
Nói vậy...
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng chuyển sang Ngôn Vô Trạm...
Cổ thuật này đối với hắn, dường như không có tác dụng gì.
Bàn về năng lực chịu đựng tâm lý, Ngôn Vô Trạm nói hắn hạng hai, không ai dám nói mình hạng nhất.
Hoằng Nghị nâng chén trà lên, y thầm nói da mặt người kia so với tường thành còn dày hơn, muốn khiến tinh thần hắn tan vỡ, e là đối phương không chịu nổi trước đi... Đây không phải là lấy trứng chọi đá sao...
Có điều, việc này bọn họ biết, Phó Đông Lưu không thể không biết, gã ở bên cạnh Ngôn Vô Trạm lâu như vậy, hẳn là so với ai khác đều hiểu rõ hắn hơn...
”Chỉ như vậy?” Bắc Thần không tin.
Vô Huyên lắc đầu, dĩ nhiên sẽ không đơn giản như vậy, “Dù không có thể khống chế thành công, tiếng chuông đã xuyên thấu vào tủy não, tổn thương tạo thành sẽ không thể trị khỏi, cũng không có cách bù đắp, cho nên nói... Không thể khiến phòng tuyến tâm lý của đối phương tan tác, cũng sẽ khiến người khác biến thành ngu ngốc.”
Chuyện hai đường đều lợi, dù không thể thành công khống chế Ngôn Vô Trạm, cũng có thể hủy hắn đi, đây là mục đích ngay từ đầu của Phó Đông Lưu.
Vô Huyên lần này nói xong, trong lều thật sự là không còn một chút sát ý, bầu không khí trong nháy mắt liền xảy ra biến hóa...
Bắc Thần chớp mắt hai cái, sau đó dùng sức chắc lưỡi một tiếng, biểu tình kia, có thể nói là mang theo kinh hỉ...
Y không biết tiểu quỷ kia lợi hại như vậy, nếu biết nó có bản lĩnh này, lúc đó y đã không giết... Cũng không biết, bây giờ lấy tro cốt nó gom lại còn dùng được hay không...
Bắc Thần hối hận rồi. Thật sự hối hận. Y cũng không nên đi cứu người kia... Hắn không có khả năng bị khống chế, hắn chỉ có thể biến thành tên ngốc... Đây là chuyện tuyệt cỡ nào chứ...
Hắn ngốc rồi sẽ không cần nghĩ tới những chuyện tạp nham này, cũng không cần có nhiều trách nhiệm rắm thúi như vậy, đưa hắn tới một chỗ rừng sâu núi thẳm không ai biết, muốn làm gì thì làm, muốn chơi đùa thế nàp thì chơi đùa thế đó... Cũng không sợ hắn sẽ phản đối, cũng không cần nghĩ tới bất cứ hậu quả gì... Kết cục này, chỉ có thể gặp không thể cầu mà!
Ánh mắt Ngôn Vô Trạm đảo qua trên mặt mấy người kia, đáy mắt bình tĩnh mang theo dao động thật nhỏ, hắn chưa ngốc, thật là có lỗi với bọn họ... Hắn có cần nói tiếng xin lỗi với bọn họ không?
Có điều, chờ một chút!
Việc chính nói xong rồi, Bắc Thần đột nhiên nhớ tới một chuyện khác...
Bắc Thần vỗ bàn, y lần này, khiến mọi người giật nảy mình, “Ngươi cái tên này không phải là vẫn ở trong lều hắn chứ?”
Hôm nay Bắc Thần đặc biệt sắc bén, y luôn có thể nghĩ đến vấn đề mấu chốt nhất.
Y vừa nói như vậy, mấy người khác cũng nhận ra, Vô Huyên có thể mượn năng lực thông linh ẩn giấu thân thể, y lại xuất hiện vào thời khắc quan trọng nhất, vậy chẳng phải đồng nghĩa y vẫn luôn bên cạnh Ngôn Vô Trạm, coi chừng hắn...
Đây chẳng phải là tắm rửa, thay y phục, ngay cả cái gì kia đều bị y nhìn thấy rồi?!
Hơn cả việc Ngôn Vô Trạm biến thành tên ngốc, cái này mới quan trọng hơn có được không!
”Không có”, Vô Huyên cảm thấy, sự xuất hiện của y chính là một sai lầm ngu ngốc, y lười cùng bọn họ tốn hơi thừa lời, đứng lên liền đi ra ngoài, “Chỉ là cảm thấy sức mạnh khác thường mới đến đây.”
Người phóng ra cổ thuật này và tên biến Trọng Khê trở nên quỷ dị như vậy là cùng một người, sức mạnh của gã vừa xuất hiện trong thành Trọng Khê, Vô Huyên liền nhận ra không ổn, lập tức chạy tới. Có điều, dường như là làm chuyện thừa rồi.
Trận chiến này, Vô Huyên không định tham gia, y chỉ không muốn để người của mình bị vạ lây mà thôi.
Mà Ngôn Vô Trạm, y càng không muốn bảo vệ, trên mặt nào đó mà nói, bọn họ là kẻ thù. Y là hậu duệ tiền triều, hắn là đương kim thánh thượng. Cho nên y trước sau như một, không phải lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không xuất hiện, dù người ở đây đều chết hết.
”Bắc Thần, thật ra ngươi mới là người bị tiếng chuông kia làm cho ngốc đi?” Mộ Bạch đỡ trán, y không muốn nhìn bộ dạng ngu xuẩn như vậy của Bắc Thần nữa, Vô Huyên là con của Ly Hận Thiên, quan hệ của bọn họ đã không cần nói cũng biết, lấy tính tình này của Vô Huyên, y có thể nhìn lén Ngôn Vô Trạm tắm rửa, thay y phục với cái gì kia sao? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng sẽ không có được chưa?!
Bắc Thần gãi đầu một cái, tức giận ngồi xuống, có điều vừa nghĩ tới có một tên y không nhìn thấy núp ở xung quanh, Bắc Thần đã cảm thấy cả người không được tự nhiên, y tự đánh giá, chờ ngày mai bảo Kỳ Lâm làm bày trận pháp dù là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần đến gần một chút sẽ hiện hình...
Bình thường y mặc kệ, chí ít lúc đang làm chuyện đó đến cao trào, tuy rằng y dũng mãnh, nhưng Bắc Thần cũng không có hứng thú để người khác sùng bái. Một mình người kia biết là đủ rồi.
Ánh mắt trần trụi của Bắc Thần dao động trên người người kia, Ngôn Vô Trạm bị y nhìn đến sợ hãi, hắn vừa quay đầu, trong đầu lại truyền tới đau nhức, hắn rít một tiếng, lúc này Hoài Viễn đã đứng cạnh hắn, giúp hắn xoa ấn rồi...
Trước đây Ngôn Vô Trạm mệt mỏi quá độ, Hoài Viễn sẽ giúp hắn xoa bóp, bọn họ đã thành thói quen, cũng không cảm thấy gì...
Người kia thoải mái híp mắt, sau đó miễn cưỡng đưa mắt liếc Bắc Thần, “Đúng rồi, ngươi làm sao nhận ra?”
Vô Huyên có năng lực thông linh, Bắc Thần làm sao biết trong lều hắn có một thứ như vậy.
Hơn nữa tiếng chuông dường như không phải vang lên bên tai, mà là đánh thẳng vào tủy não, binh sĩ không nghe thấy... Sao Bắc Thần lại xuất hiện?
”Trận pháp của Kỳ Lâm, không đơn thuần chỉ để đề phòng thích khách.” Nhìn tình hình Trọng Khê, bọn họ chỉ biết đối phương có thể có cao thủ dị thuật khống chế, hơn cả đề phòng thích khách, không bằng đề phòng loại người này, “Quả nhiên, không ngoài dự tính của Lạc Cẩn, tên kia cũng không phải chỉ biết tính kế.”
Chuyện này là Lạc Cẩn nghĩ tới.
Lời líu ríu sau cùng của Bắc Thần, dù âm lượng rất nhỏ, vẫn truyền vào trong tai người kia...
Người kia ngẩn ra, nhắm mắt lại liền không mở ra nữa...
Có điều, Hoài Viễn vẫn nhìn thấy lông mi hắn đang khẽ lay động...
---------------
Vô Huyên lại một lần nữa biến mất, chiến đấu gần đến hồi kết, Trọng Khê không chút bất ngờ bị bọn họ đánh hạ, quá trình gian nan không cần nói cũng biết, có điều Ngôn Vô Trạm đã thắng.
Sau Trọng Khê còn có hai tòa thành, sau đó chính là đế đô, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, Ngôn Vô Trạm cũng tràn đầy tự tin, chỉ là thỉnh thoảng lúc nghĩ tới Lạc Cẩn, hắn vẫn sẽ không thể khống chế thất thần...
Lạc Cẩn không đi, hắn cùng bọn họ tiếp tục đi trước, Ngôn Vô Trạm không rõ ràng lắm suy nghĩ của Lạc Cẩn, Lạc Cẩn cũng không cho hắn cơ hội đoán được, dù Ngôn Vô Trạm cố gắng thế nào, hắn đều không nhìn thấy được Lạc Cẩn.
Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, lại như xa cách chân trời góc bể.
Cảm giác tồi tệ này, thật sự không cách nào hình dung.
Sau đó, Ngôn Vô Trạm nghe nói Lạc Cẩn mỗi ngày sau khi dùng cơm trưa đều sẽ ra ngoài đi bộ một chút, y khôi phục cũng tương đối khá, mượn cơ hội này, Ngôn Vô Trạm liền muốn đi tìm y tâm sự. Hắn lần đầu tiên trong đời chờ người, còn là vì loại chuyện này, người kia có cảm giác có tật giật mình, nhưng càng nhiều hơn lại là hào hứng không kiềm chế được, thế nhưng, khi hắn nhìn thấy Lạc Cẩn, lại chỉ còn nản lòng thoái chí...
Lạc Cẩn vẫn cùng Lâu Thanh Hàn ở chung một chỗ, hai người vô cùng thân thiết tản bộ, nói chuyện phiếm, Lâu Thanh Hàn còn không chỉ một lần kéo chỉnh áo choàng trượt xuống của Lạc Cẩn...
Ngôn Vô Trạm rời đi, cũng không quay đầu lại.
Rất nhanh, bọn họ đã đến tòa thành thứ ba —— Cẩm Phủ.
...........
Chương 193 - Nôn Nóng Bất An.
*****
Vốn tưởng rằng Cẩm Phủ sẽ cùng hai chỗ trước giống nhau, tình hình hỗn loạn, cơ quan trùng trùng, nhưng không ngờ ở đây yên tĩnh khiến người khác bất ngờ, việc này khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ, phải chăng Phó Đông Lưu khí số đã hết, không còn sức xoay chuyển trời đất.
Nhưng đế đô vẫn như trước bị y vững vàng khống chế, mấy người kia của Ly Gia cũng không có tin tức gì, dù mục đích của Phó Đông Lưu là gì, bọn họ hiện giờ chỉ có thể lấy bất biến đấu vạn biến, đánh hạ Cẩm Phủ rồi lại nói.
Tướng lĩnh Cẩm Phủ cũng không phải nhân vật bình thường, nhưng có kinh nghiệm hai lần trước, đối thủ lần này hiển nhiên không đáng chú ý, không cần quá nhiều mưu lược, chỉ cần lấy bạo chế bạo là được rồi.
Vì vậy một trận này, bọn họ đánh rất nhẹ nhàng.
Không cần mất ăn mất ngủ, cũng không cần vắt hết đầu óc, ngoại trừ sắp xếp đại khái, Ngôn Vô Trạm hầu như không có việc gì để làm, hắn chỉ cần chờ tin chiến thắng truyền đến là được.
Quen căng thẳng rồi, đột nhiên rảnh rỗi, hắn trái lại có chút không biết làm sao.
Trận này, hắn đem sự tình suy nghĩ từ đầu tới đuôi một lần, sau khi xác định không có bất kỳ sơ hở, mạch suy nghĩ không biết sao liền trôi dạt đến quan hệ giữa hắn và mấy người kia, nắp đậy một khi đã mở liền không thể ngăn cản...
Đáng xấu hổ là mấy thứ này chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, cùng mỗi người làm sao quen biết, làm sao hiểu nhau, vì sao đi tới bước này, mỗi một chi tiết người kia đều không quên, bao gồm cả lời bọn họ từng nói...
Mặc kệ mục đích ban đầu của những tình cảm này là gì, cuối cùng, sau khi lọc bỏ những thứ tạp nham, đã trong suốt thấy tận đáy rồi.
Hắn đã có được mọi thứ hắn mong muốn, nhưng sao đó thì sao? Hắn thật có thể như hắn tưởng tượng, buông bỏ sạch sẽ như vậy sao?
Giống như Lạc Cẩn nói, y lúc trước lựa chọn giúp hắn, cùng lắm chỉ là không muốn để lại cho chính mình tiếc nuối, thế nhưng y không những không được bù đắp, trái lại càng lún càng sâu, có vài thứ, thật sự chỉ cần muốn là có thể khống chế sao?
Đặc biệt là tình cảm, ai có thể thoải mái nói kết thúc như vậy, lập tức có thể buông bỏ.
Chiến dịch Cẩm Phủ hầu như không có bất kỳ trở ngại nào, không bao lâu là có thể đánh hạ, trước khi phát động một lần tấn công mạnh mẽ cuối cùng, Ngôn Vô Trạm đã gọi Bắc Thần vào trong phòng mình.
Cùng là đêm tối, lại cũng cùng khiến người khó ngủ, người kia sai người chuẩn bị mấy món ăn đơn giản, còn chuẩn bị rượu.
Suy nghĩ rất nhiều, tâm tình trước sau không thể bình tĩnh, Ngôn Vô Trạm muốn cùng Bắc Thần tâm sự...
Sở dĩ chọn Bắc Thần là vì Bắc Thần đủ thẳng thắn, cũng đủ đơn giản, thật ra bàn về tình cảm mà nói, Lạc Cẩn là lựa chọn thích hợp nhất, thế nhưng...
Bọn họ e rằng không còn cơ hội trò chuyện nữa.
Hoằng Nghị tuy rằng thông minh, sâu xa, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, y là một hũ nút, nói quá ít... cơ bản là không trò chuyện được.
Về phần Hoài Viễn, dù nói gì, Hoài Viễn đều sẽ đứng ở góc độ của hắn, đều sẽ thay hắn suy nghĩ, Ngôn Vô Trạm hiểu rõ tâm tình của Hoài Viễn, hắn cũng cảm ơn sự bao dung của y, nhưng hiện giờ, hắn chỉ muốn trút hết một lần... nhẫn nhịn quá khó chịu.
Bắc Thần vẫn như cũ, dù trời sập xuống y cũng vẫn hi hi ha ha như vậy, không chút đứng đắn, cửa lớn vừa đẩy ra, tên nhóc này người còn chưa vào, đầu lại đã duỗi vào rồi, y nhìn khắp nơi một chút, phát hiện trong phòng ngoại trừ Ngôn Vô Trạm không có những người khác, lúc này y mới vừa xoa tay vừa đi tới.
Nụ cười đê tiện của Bắc Thần khiến Ngôn Vô Trạm khó tránh khỏi nhíu mày, bộ dáng này của y nhìn thế nào cũng giống như lén lút hẹn hò đến nhà tình nhân, phát hiện chồng của đối phương không có ở nhà vậy...
”Hôm nay sao lại cao hứng như vậy?” Bắc Thần nhìn lướt qua rượu thịt trên bàn, trực tiếp liến tiến đến bên cạnh người kia, đêm xuân ngắn ngủi, y cảm thấy thay vì lãng phí thời gian uống rượu, không bằng bọn họ lên giường chậm rãi lãng phí.
Hơn nữa Ngôn Vô Trạm đã đuổi mọi người đi, rõ ràng là chờ y đại chiến một mấy trăm hiệp.
Suy nghĩ của hắn, Bắc Thần hiểu rõ.
Bắc Thần đưa tay liền ôm lấy, nhưng người kia lại đưa tay chặn giữa thân thể của hai người, Bắc Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, y vừa định nói hắn giả vờ đứng đắn cái gì, người kia liền nghiêng người châm rượu.
Hắn đặt rượu lên trên bàn, dùng đầu ngón tay đẩy tới trước mặt Bắc Thần, người kia thản nhiên mỉm cười, nụ cười kia nhàn nhạt, không chân thực lắm... Nụ cười này cũng khiến Bắc Thần nghiêm túc lại rồi.
Y nhìn một chút chén rượu nhỏ trước mặt, vừa nhìn về phía người kia, “Có ý gì?”
”Thử rượu.”
Người kia vừa nói xong, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, hắn còn đang cười, Bắc Thần cũng hơi nhíu mày.
Bắc Thần lại một lần nữa nhìn về phía chén rượu, có điều lần này rõ ràng lâu hơn trước đó, sau một lát, ánh mắt y mới một lần nữa trở lại trên mặt người kia...
”Có dám uống hay không?” Nhìn thẳng Bắc Thần, dáng vẻ tươi cười của người kia không đổi.
Ngôn Vô Trạm đang là lúc cần thời gian của Bắc Thần, hắn sẽ không hại y, trái lại, chính vì Bắc Thần nghĩ hắn sẽ không hại mình, mới đối với hắn không có bất cứ đề phòng nào, giống như trò đùa đem rượu uống vào, chờ đợi lại là độc dược thủng ruột.
Bắc Thần phải lựa chọn như thế nào, tin tưởng người này là đang trêu đùa, hay là...
Dáng vẻ tươi cười của Ngôn Vô Trạm mờ ảo như có như không, nửa thật nửa giả, Bắc Thần cũng không nhìn ra, thế nhưng sau một lúc, y đột nhiên nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch...
Ung dung của y khiến Ngôn Vô Trạm nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
”Rượu độc.” Hắn vội vàng nhắc nhở, thấy chén rượu trống rỗng nặng nề rơi xuống trên mặt bàn, ánh mắt người kia xoát cái chuyển sang Bắc Thần, trong giọng nói, cũng tràn đầy run rẩy không kiềm chế được, tên kia thật sự không chút chần chừ nâng chén uống rồi, “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Dùng tay áo quệt lung tung lên môi, Bắc Thần cười nhạo, “Hoàng thượng không phải là muốn mạng của Bắc Thần sao? Thứ hoàng thượng muốn, người khác dám giữ lại sao?”
Người kia ngẫn ra, giây lát, hắn rũ xuống mí mắt, nói nhỏ, “Không có độc.”
”Ta biết.” Nếu có độc y hiện giờ đã sớm gục xuống.
”Ngươi biết?” Người kia nghi ngờ nhướng mày.
”Ta uống xong mới biết.” Bắc Thần kéo người kia vào trong lòng, y cúi đầu nhìn hắn, dù vẫn là vẻ mặt lưu manh, nhưng Bắc Thần hiện tại rất nghiêm túc, “Lạc Cẩn đối với ngươi chính là quan trọng như vậy, cũng đã lâu như vậy, ngươi vẫn còn nghĩ tới.”
Hôm nay còn làm loại chuyện nhàm chán này.
Trên người Bắc Thần mang theo mùi rượu nhàn nhạt, mùi vị đó khiến người khác tham lam, lưu luyến, nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn đẩy y ra, hắn muốn nhìn ánh mắt Bắc Thần nói chuyện...
Đôi mắt đẹp, trước sau mang theo tia sáng óng ánh kia.
”Ngươi biết, ta là hoàng thượng, vị trí đặc thù, suy nghĩ đặc biệt, có một số việc, ta không thể tự quyết, ta không thể không làm.”
Lần này Bắc Thần không ôm hắn nữa, mà theo ý hắn, nhìn thẳng hắn, có điều y thật ra lại nắm tay đặt trên đầu gối của người kia...
Hắn ở trước mắt, không đụng chạm hắn, Bắc Thần liền cảm thấy không được tự nhiên.
”Các ngươi giúp ta giành lại giang sơn, nhưng đồng thời, các ngươi cũng là trọng phạm triều đình...”
Bắc Thần gật đầu, y hiểu rõ.
Thấy bộ dáng Bắc Thần như vậy, Ngôn Vô Trạm liền biết y và Lạc Cẩn như nhau, đều đoán được mọi thứ...
Thế nhưng, vì sao y vẫn muốn giúp hắn?
Biết rõ hắn muốn giết y, còn mặt không đổi sắc uống cạn rượu độc?
”Ngôn Vô Trạm ta hỏi ngươi, tình cảm của ngươi đối với bọn ta là giả sao? Là vì giang sơn của ngươi sao?”
Người kia ngẩn ra, hắn lắc đầu, tình cảm không phải giả, chỉ là lúc đầu đã pha lẫn thứ khác, thế nhưng hiện giờ, hắn thích bọn họ.
Cái này, ngay cả bản thân mình, Ngôn Vô Trạm cũng không lừa được.
Thích chính là thích.
”Vậy là được rồi, những thứ khác không quan trọng nữa.” Bắc Thần hào phóng cười, ngược lại lại nắm chặt tay người kia thêm một chút, “Nếu như đây là giả, bọn ta sẽ không tha cho ngươi, giang sơn của ngươi, bọn ta giúp ngươi giành lấy, cũng có thể một lần nữa lật đổ.”
Lời này cũng không phải nói khoác, bọn họ có thể làm được.
Dù Mộc Nhai đứng về phía Ngôn Vô Trạm, hoàng thành kia, nếu bọn họ muốn, cũng không ai cản được.
”Thế nhưng...” Người kia trầm ngâm, hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, lúc này âm thanh rất nhỏ, hắn dường như không muốn để Bắc Thần nghe được, nhưng lại không thể không nói, “Chính là, ta sẽ giết các ngươi.”
Bắc Thần vừa nghe, không chút khiếp sợ, ngược lại lại vui vẻ, “Đã sớm biết.”
Lần này, đổi lại là người kia bất ngờ, hắn không phải không nghĩ tới Bắc Thần đã đoán được kết quả, chỉ là không nghĩ tới Bắc Thần dứt khoát thừa nhận như vậy.
”Có điều, bọn ta vô dụng như vậy sao? Ngươi muốn giết là giết được sao?” Nếu như thật sự bị Ngôn Vô Trạm tính kế, chỉ có thể nói bọn họ chết chưa hết tội. Quá ngu xuẩn.
”Ta có thể lợi dụng sự tin tưởng, tình cảm của các ngươi đối với ta, khiến các ngươi chết trên chiến trường.” Giống như Hoằng Nghị trước đây, hay là Lạc Cẩn lần đó, đường hoàng xử lý bọn họ, lại không ai có thể chê trách.
Bắc Thần gật đầu, cách này lại thật sự giống tác phong của người kia, có điều y ha hả cười hai tiếng, “Ngươi nỡ sao?”
Biết rõ sẽ chết còn để bọn họ đi?
Hắn là hoàng thượng, Bắc Thần không nghi ngờ hắn có thể làm ra loại chuyện này, thế nhưng Tông Bảo thì sao? Hắn nỡ sao?
Không phù hợp, thế nhưng...
”Ngôn Vô Trạm, ngươi nhớ kỹ, suy nghĩ của ngươi bọn ta ít ít nhiều nhiều đều có thể đoán được một chút, thế nhưng không ai để ý loại chuyện này, bọn ta phải có thể bảo vệ mình trước, mới có thể bảo vệ ngươi, chúng ta sẽ không ngốc đến đi chịu chết, cũng sẽ không vì ngươi muốn bọn ta chết thì phải đi chết, có lẽ có ngày bọn ta sẽ lựa chọn như vậy, thế nhưng ngươi nhớ kỹ, chỉ là bọn ta tình nguyện mà thôi, trừ lần đó ra, không có bất cứ chuyện gì có thể lấy mạng bọn ta.”
............