Chương 224 – Mục Đích Tới Đây.
***
”Việc chung.”
Người kia cau mày.
Bắc Thần vẫn ở trần, thứ sáng sớm lau người cho Ngôn Vô Trạm chính là áo lót của y, hiện giờ cũng chỉ còn lại cái quần mà thôi.
Lấy ra áo ngoài bị vo thành một nắm từ trong chăn, y lại từ bên trong lấy
ra một mảnh lụa cũng dúm dó, Bắc Thần ngồi xếp bằng , mở miếng vải kia
ra, vuốt thẳng đưa đến trước mặt người kia.
”Ừm, cái này là bản
đồ in ra từ Kim Hồ Lô.” Chúnh là thứ lúc trước Bắc Thần trộm và gạt từ
trên người mấy người kia, “Đặt trên phiến đá, hình dạng cuối cùng chính
là chỗ này.”
Y để Ngôn Vô Trạm xem.
Ngôn Vô Trạm tùy tiện
liếc một cái, hắn đối với bảo tàng trong miệng Bắc Thần vẫn không có bao nhiêu hứng thú, đồ vật của tiền triều, dù thật sự có, cũng sớm bị
người đào móc sạch sẽ, thay vì Bắc Thần lãng phí thời gian với thứ này,
không bằng đi hỏi ông ngoại Hoằng Nghị một hồi, nói không chừng, sớm đã
bị bọn họ chia sẻ rồi.
Có điều vừa nhìn, ánh mắt Ngôn Vô Trạm liền không thể dời đi.
Hắn rít một tiếng, nghi ngờ điều chỉnh vị trí mảnh lụa, nhìn đường nét lớn
nhỏ không đều lại mô phỏng giống như đúc bên trên, giây lát, hắn khiếp
sợ ngẩng đầu, “Đây là Ngự Hoa Viên của trẫm.”
”Thật tinh tường,
không hổ là nương tử nhà ta.” Y mất lâu như vậy mới nghiên cứu ra kết
quả, Ngôn Vô Trạm lại chỉ liếc mắt là đã nhìn ra, Bắc Thần vỗ tay cái
bốp, sau đó nhận lấy tấm bản đồ kia, “Cũng chỉ có thể nhìn ra Ngự Hoa
Viên, những chỗ khác còn phải nghiên cứu.”
Bí ẩn che dấu trên tấm bản đồ này, muốn giải đáp cũng không phải là chuyện dễ, có điều, có thể khẳng định là, thứ này nhất định có quan hệ với hoàng cung.
Hơn nữa đây là bản đồ của vương gia tiền triều, chỗ trên bức họa là hoàng thành đế đô cũng không quá kỳ quái.
”Vì vậy, lần này ngươi tới, là để tầm bảo?”
”Có thể nói như vậy.” Bắc Thần cười híp mắt gật đầu, sau đó cẩn thận cất
lại bản đồ, “Ta nói, nương tử à, phen này ta sẽ toàn bộ dựa vào ngươi.”
”Có ý gì?” Dự cảm không lành tự nhiên nảy ra, chân mày người kia đều nhíu lại rồi.
”Nói cách khác, ta muốn tá túc ở đây” Nụ cười của Bắc Thần phải nói là người vật có một không hai, sau đó y nắm bắt cằm người kia lắc trái lắc phải, phải nói là dương dương đắc ý, “Ta hiện tại cần nhờ ngươi nuôi, hầu hạ
ăn ngon uống say, vi phu có tinh thần, buổi tối sẽ hầu hạ ngươi thật
tốt.”
Lời của Bắc Thần khiến người kia sắc mặt lúng túng, có điều y đây không phải càn quấy sao?
Làm gì có ai chạy vào trong hoàng cung tá túc, còn tá túc lên tới long sàng của hắn rồi hả?
Ngôn Vô Trạm vừa muốn từ chối, Bắc Thần liền cau mày, dáng vẻ không dám xác
định nhìn hắn, “Tông Bảo, ngươi đây là muốn đuổi ta đi sao?”
...
Ngôn Vô Trạm cảm thấy mình chắc chắn là điên rồi, hắn lại vì một câu nói của Bắc Thần mà đồng ý giữ y lại. Nếu chuyện này bị người khác phát hiện,
vậy e rằng thiên hạ thật sự đại loạn rồi.
Thế nhưng, dùng xong bữa tối, hắn vẫn bảo người chuẩn bị không ít đồ ăn cho y...
Lúc đem cơm cho Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa cảm thấy đầu mình hỏng rồi.
Có điều...
Sau khi nhìn thấy Bắc Thần thô bạo xé đùi gà, nhìn thấy y hơi lộ ra tướng ăn có chút phóng khoáng, Ngôn Vô Trạm lại bật cười...
Điên thì điên đi, dù sao cũng hơn là chết.
Ngôn Vô Trạm có thói quen ngay khi sự việc vừa bắt đầu liền dự đoán trước kết thúc, lần này, hắn sợ nghĩ tới kết cục.
Hắn không muốn biết khi nào thì Bắc Thần rời đi, hắn cũng không muốn biết
khi nào lại sẽ chia biệt, hắn chỉ muốn, hắn nhìn thấy Bắc Thần mà thôi.
...
Cứ như vậy, Bắc Thần đường hoàng ở lại bên trong tẩm cung của Ngôn Vô Trạm.
Ngôn Vô Trạm mỗi ngày như thường lệ vào triều, Bắc Thần liền ăn không ngồi
rồi, vùi ở trên long sàng của hắn nghiên cứu tấm bản đồ kia, chờ người
kia đem cơm đến nuôi.
Cuộc sống như vậy cũng không tệ lắm, ít
nhất, mỗi ngày đẩy cửa phòng ra là có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười
quen thuộc kia, điều này khiến trái tim đóng băng của Ngôn Vô Trạm cuối
cùng từng bước hòa tan, Ngôn Vô Trạm mà mọi người quen thuộc kia trở về
rồi, nhưng cùng với hắn trước khi rời cung lại có một chút khác biệt như vậy.
Cụ thể khác biệt chỗ nào, vẫn là không ai nói ra được, có điều, hoàng thượng này là trạng thái tốy nhất bọn họ nhìn thấy.
Thỉnh thoảng Ngôn Vô Trạm cũng cùng y nghiên cứu, cuối cùng hai người đem mục tiêu lược bỏ đến trong hoàng thành, phạm vi nhỏ thì dễ tìm rồi, Ngôn Vô Trạm vốn không có hứng thú gì, vì bảo tàng này có thể ở trong hoàng
thành, cuối cùng cũng nổi lên hứng thú, sau khi Bắc Thần nhịn đau cắt
thịt đồng ý cới hắn, sau khi tìm được bảo tàng chia làm hai, Ngôn Vô
Trạm đem bản đồ bố cục toàn bộ hoàng cung đều lấy ra rồi.
Nhìn
thấy nụ cười đạt được gian kế này của người kia, Bắc Thần thầm nói e
rằng tìm được rồi, người kia một đồng tiền cũng sẽ không cho y, hắn nhất định sẽ nói đây là đồ của hoàng thất hoặc là sung công các kiểu...
Hắn là gian thương. Hắn vẫn luôn tính kế với y.
Bắc Thần thở dài, quên đi, cũng không phải là lần đầu tiên.
Cứ như vậy, Bắc Thần ở chỗ này của Ngôn Vô Trạm hơn một tháng, cảm giác và khí sắc của Ngôn Vô Trạm càng tốt. Thái hậu kinh ngạc triệu thái giám
thân cận của Ngôn Vô Trạm tới, tiểu thái giám không chuyện gì cũng không biết thành thật bẩm báo, hoàng thượng gần đây ăn rất nhiều... Vì vậy
khí sắc mới tốt rồi.
Ngự Thiện Phòng mỗi ngày đều chuẩn bị rất nhiều thứ vừa phong phú lại dinh dưỡng, vì vậy, hoàng thượng có tinh thần rồi.
Thái hậu nghe vậy, sáng tỏ gật đầu, thì ra hoàng thượng là ra ngoài lâu, khẩu vị thay đổi mà thôi. Vậy nàng yên tâm rồi.
Nào biết, tất cả những công lao này đều gắn chặt dưới rèm giường.
Nghiên cứu bản đồ tàm tạm rồi, Bắc Thần chờ không được nữa, sau khi y năn nỉ
lần nữa, người kia cho phép Bắc Thần rời khỏi tẩm cung mà từ y vào cung
tới nay chưa từng bước ra một bước.
Nhưng Ngôn Vô Trạm có điều
kiện, Bắc Thần có thể đi ra ngoài, hắn nhất định phải đi theo, một khi
Bắc Thần bị người khác phát hiện, dù hắn là hoàng thượng, cũng không
nén xuống được tội lớn lén xông vào hoàng cung này.
Có Ngôn Vô
Trạm làm bạn, Bắc Thần mừng rỡ hớn hở, chuyện này cũng trở nên càng thú
vị hơn, y có thể vừa tìm bảo tàng, vừa cùng người kia quang minh chánh
đại đi khắp trong hoàng cung, ở chỗ không có ai, y còn có thể chiếm lợi
ích gì đó...
Thật ra sức hấp dẫn của bảo tàng đối với Bắc Thần
không lớn, y chỉ là muốn biết bảo bối của Tương Vương tuyệt thế vô song
này đến cùng là cái gì...
Y đã sớm muốn nhìn bọ dáng Ngôn Vô Trạm mặc long bào, người kia quả nhiên không khiến y thất vọng, vẻ đẹp trang nghiêm túc mục lại mang theo cấm kỵ này, quần áo tượng trưng cho quyền
quý tối cao này, ở trong mắt Bắc Thần chỉ là một thứ công cụ lôi kéo
người ta phạm tội mà thôi...
Sẽ có một ngày, y nhất định phải để người kia mặc áo long bào làm một lần.
Dù lúc không lên triều, người kia chỉ mặc thường phục, quần áo đặc trưng
của hoàng thất cũng khiến tâm trí Bắc Thần nhộn nhạo, từ khi vào cung,
Bắc Thần phát hiện y có thêm thú vui mới, chính là tự tay cởi từng món
quần áo của người kia ra...
Ngôn Vô Trạm không vì Bắc Thần mà bỏ
phế triều chính, mỗi ngày sau khi làm xong chuyện mình nên làm, hắn mới
mang theo Bắc Thần đi ra ngoài, vì vậy lúc bọn họ ra ngoài, phần lớn là
vào buổi chiều.
Bắc Thần am hiểu dịch dung, gần đây y đã sớm tìm
hiểu kỹ thói quen của thái giám thân cận của Ngôn Vô Trạm, trước khi bọn họ ra ngoài, Ngôn Vô Trạm sẽ triệu thái giám kia tới, Bắc Thần liền
đánh bất tỉnh thái giám vô tội này, đổi quần áo và mặt của gã, theo Ngôn Vô Trạm đường hoàng rời đi.
Mỗi lần nhìn thấy nắm tay lớn như
bao cát của Bắc Thần nện lên đầu thái giám, người kia đều không nhịn
được co giật khóe miệng, hắn cũng không biết cứ như vậy, thái giám của
hắn có thể bị Bắc Thần đánh đến ngốc hay không...
Dù sao hiện giờ cũng không thông minh như lúc trước rồi, mỗi lần hắn đều tùy tiện tìm
lý do, vậy mà thái giám lại tin là thật, có điều Bắc Thần cân nhắc cường độ rất tốt, chỉ làm gã ngất đi, nhưng sẽ không để lại bất cứ dấu vết
gì, giống như là ngủ thiếp đi vậy... Thái giám cơ bản không biết đã xảy
ra chuyện gì.
Ngày hôm đó, ở Ngự Hoa Viên.
Bắc Thần nhìn
hoa viên xa hoa không khác biệt nhiều với nhà ở bình thường, lắc đầu
than thở, chung quanh đây không có người ngoài, y cũng lớn mật hơn, có
điều vẫn không rời xa Ngôn Vô Trạm, chỉ là không còn dáng vẻ khúm núm
kia.
Sau đó, y nhìn thấy ngọn núi giả.
Bắc Thần cười hì hì, trực tiếp liền kéo người kia vào.
Ngôn Vô Trạm không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt biến đổi, chớp mắt tiếp theo đã bị Bắc Thần ôm vào trong lòng.
Miệng bị chận lại.
Nụ hôn của Bắc Thần chăm chú cũng nhiệt tình, dù đã sớm quen thuộc với nụ hôn môi của y, hai chân Ngôn Vô Trạm vẫn cứ nhũn ra trong nụ hôn sâu
này. Chờ lúc Bắc Thần buông hắn ra, ngay cả mắt cũng ướt rồi.
”Dáng vẻ này của ngươi, thật hận không thể để ta làm ngươi ngay ở đây.”
”Đừng hồ đồ.” Giọng nói người kia mang theo run rẩy không thể kiềm chế, đây
là hoàng cung không phải bên ngoài, hắn không thể cho phép Bắc Thần ở
đây làm loạn, thế nhưng hắn vẫn không khống chế được mà kích động vì Bắc Thần.
Bắc Thần biết có lúc đối với người kia mà nói, kích thích
trong lời nói so với tiếp xúc thân thể còn khiến hắn hưng phấn hơn, dù
không thể làm, thưởng thức biểu tình đáng thương, bất lực này của hắn
một chút cũng không tệ...
Vì vậy Bắc Thần càng đùa cợt hắn táo
bạo hơn, dù không làm đến cùng, nhưng ở trong ngọn núi giả này, nên sờ
nên đụng cũng gần như đều làm một lần, chờ lúc Ngôn Vô Trạm ra lhoir
ngọn núi giả, cả người đều lắc lư...
”Hoàng thượng, nô tài đỡ
người.” Bắc Thần vô cùng ngoan ngoãn đỡ tay Ngôn Vô Trạm, dáng vẻ kia
thay vì nói là nịnh nọt, không bằng nói là dâm đãng.
Nhìn thấy
dáng vẻ Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm nhớ tới tình cảnh trong núi giả lần nữa,
trong lòng căng thẳng, hắn liền vội vàng chuyển tầm mắt sang hướng khác, tiếp tục nhìn nữa, hắn chỉ sợ đành phải để Bắc Thần cõng trở về...
Ngay lúc này, bọn họ gặp Hoài Viễn.
Sau khi kết thúc lễ tiết phải làm, Hoài Viễn nâng mắt lên liền không rời
khỏi gương mặt Ngôn Vô Trạm, y không có phản ứng gì quá lớn, vẻ mặt
cũng không hề thay đổi, nhưng ánh mắt bình tĩnh càng giống như mũi kiếm sắc bén, đâm đến người kia chột dạ không thôi...
”Khí sắc của hoàng thượng gần đây không tệ.” Sau một hồi lâu, Hoài Viễn đột nhiên mở miệng.
Có tật giật mình, Ngôn Vô Trạm liền không cách lấy ra khí độ thường ngày,
hắn lúng túng ho hai tiếng, qua loa một câu liền ra hiệu với Hoài Viễn
thân thể mình không khỏe, muốn đi nghỉ ngơi.
Hoài Viễn chậm rãi gật đầu, ánh mắt càng thâm thúy, “Vậy, hoàng thượng đi thong thả.”
Hoài Viễn có làm lễ hay không, Ngôn Vô Trạm cũng không rõ, ngay lúc hắn
chuẩn bị kéo Bắc Thần, lúc này cũng giống như đang chạy trốn, rời khỏi
chỗ này, Hoài Viễn đột nhiên mở miệng...
Y không phải gọi Ngôn Vô Trạm, mà là người bị Ngôn Vô Trạm kéo đi.
”Thiêm Thọ?”
Thiêm Thọ là tên thái giám thân cận của Ngôn Vô Trạm, một tiếng biểu lộ khá
ngập ngừng này của Hoài Viễn, Bắc Thần không phản ứng, Ngôn Vô Trạm lại
sợ đến mồ hôi lạnh chảy khắp cả người...
”Trở lại.”
Hoài
Viễn là Cấm Vệ Tổng Trưởng, y có tư cách cũng có quyền kiểm tra bất kỳ
ai y cho rằng có vấn đề trong cung, bao gồm người bên cạnh hoàng thượng. Đây là việc nằm trong chức trách của y, Ngôn Vô Trạm cũng không có
cách nào ngăn cản, vì vậy Bắc Thần chuyện đương nhiên vô cùng ngoan
ngoãn chạy tới thỉnh an Hoài Viễn...
Hoài Viễn lưng dựng thẳng
tắp, y chỉ khẽ rũ mí mắt, chờ sau khi Bắc Thần hành lễ xong, y mới không chút tình cảm lên tiếng, “Ngẩng đầu lên.”
Ngôn Vô Trạm không biết mặt mình trắng hay là xanh, nói chung lúc Bắc Thần ngẩng đầu, trời tối rồi.
..........
Chương 225 - Thợ Săn Tài Ba.
****
”Hầu hạ hoàng thượng cho tốt.”
Hoài Viễn chỉ nói một câu như vậy liền thả cho Bắc Thần đi rồi.
Toàn bộ quá trình, người kia đều trong trạng thái mất hồn, chờ hắn phục hồi
lại tinh thần, Bắc Thần đã kéo hắn về tới tẩm cung rồi.
Ánh mắt
nghi ngờ của Hoài Viễn khiến người kia lo sợ không yên, bây giờ nhớ tới
cũng vẫn sợ hãi trong lòng, hắn không xác định Hoài Viễn có phát hiện
cái gì hay không, hắn cảm thấy sau này vẫn là không nên lộ liễu như vậy, trong hoàng cung này bất kỳ ai, hắn đều có thể lừa gạt được, thế nhưng
Hoài Viễn thì không.
Hoài Viễn khôn khéo như vậy, sớm muộn cũng sẽ phát hiện.
Dù sao trong tẩm cung của hắn giấu người.
Ngôn Vô Trạm vốn tưởng rằng may mắn qua ải, nhưng không ngờ, vào buổi tối, Hoài Viễn đã tới rồi...
Lúc Hoài Viễn tới, thái giám đang chuẩn bị nước cho hắn tắm rửa thay, vẻ
mặt vốn buông lỏng, lúc nhìn thấy Hoài Viễn lập tức căng thẳng, đặc biệt ánh mắt dò xét này của Hoài Viễn chậm rãi đảo qua trong điện...
Ngôn Vô Trạm cũng muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tim lại
không tự chủ được treo cao theo ánh mắt Hoài Viễn, lúc tum sắp nhảy ra
khỏi cổ họng, ánh mắt Hoài Viễn dừng trên thùng gỗ trước mặt hắn...
Ánh mắt như có điều suy nghĩ này của Hoài Viễn khiến tim người kia nhất
thời hơi chút hồi hộp, mồ hôi lạnh cũng hợp với tình hình ướt đẫm cả
lưng, hắn vừa định nói gì đó dời đi sự chú ý của Hoài Viễn, Hoài Viễn
đột nhiên ngẩng đầu lên...
Động tác ngẩng đầu của Hoài Viễn rất
chậm, chậm đến hơi thở người kia cũng dừng lại theo, nhưng y lại đột
nhiên giương mắt, dưới tình huống Ngôn Vô Trạm không có một chút chuẩn
bị, ánh mắt hai người nháy mắt tụ hợp...
Áp lực vô hình đột
nhiên kéo tới, trong chớp mắt ấy, đối diện với đáy mắt mang theo gơn
nước của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm lại suýt chút nữa lùi về sau hai
bước...
”Lập xuân rồi, trời ẩm ướt, hoàng thượng không cần cứ tắm trong hậu điện, khí ẩm quá nặng.”
...
Ao Thanh Hòa.
Đây đã từng là nơi Ngôn Vô Trạm thích nhất, hiện giờ chỉ còn đứng ngồi
không yên, nước không quá ngực cũng vẫn không khiến người ta than thở
thoải mái, ngược lại là ép người nghẹt thở.
Hoài Viễn bảo cung nữ phục vụ rời đi, hiện giờ Ao Thanh Hòa lớn như vậy chỉ còn hai người bọn họ.
Chỗ tuy lớn, lại không có chỗ trốn, người kia chỉ có thể nhắm mắt ngồi bên
trong, hắn thậm chí không có lý do từ chối, bởi vì trước đây hắn thường
đơn độc ở chung cùng Hoài Viễn như vậy...
So với cung nữ, hắn càng thích Hoài Viễn hầu hạ hơn...
Đây là thói quen của hắn, yêu cầu của hắn.
So với sự căng thẳng của người kia, Hoài Viễn lại ung dung hơn nhiều, y
cởi quần áo, kéo lên ông tay áo lót, lúc y kéo được một nửa, đột nhiên
nhớ ra gì đó, liền ngẩng đầu nhìn Ngôn Vô Trạm một cái, “Hoàng thượng,
thần xuống hầu hạ sao?”
m thanh dễ nghe kia của Hoài Viễn vang
vọng trong không gian Ao Thanh Hòa, xuyên qua tầng tầng khói mù, giống
như nước suối, thấm ruột thấm gan, người kia có chút chậm chạp quay lại, trong lúc mịt mờ, hắn nhìn thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của Hoài
Viễn...
Quần áo của Hoài Viễn xưa nay ngắn gọn lại sạch sẽ, dù là áo lót cũng không thấy một chút lộn xộn, vạt áo lót chỉnh tề nhét vào
trong quần, khiến vải vóc mềm mại kia nhẹ nhàng dán vào thân thể, cổ ái
hơi mở rộng, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, ánh mắt bén nhọn dời
theo vạt áo trùng điệp, đại khái có thể thấy rõ đường nét cơ bụng hoàn
mỹ kia...
Hoài Viễn mặc trang phục cấm vệ, vì để thuận tiện hành
động, áo cấm vệ cũng không phải loại rộng thùng thình, quần cũng giống
như vậy, vải vóc màu đen dường như không cách nào ẩn giấu đôi chân ẩn
chứa sức mạnh vô hạn này của Hoài Viễn, từ góc độ này nhìn tới, hai chân kia của Hoài Viễn càng có vẻ thon dài hơn...
Ánh mắt người kia
cuối cùng cố định trên quan hài dưới chân Hoài Viễn, hắn không nhìn lại
lên trên nữa, nước quá nóng khiến mặt hắn cũng căng đỏ, dáng vẻ kia của Hoài Viễn, quá khiến người suy nghĩ xa xôi...
Càng không muốn
nghĩ, càng sẽ không tự chủ được nhớ lại, lồng ngực rắn chắc cùng hắn dây dưa, đôi chân thon dài kia triền miên cùng hắn, còn có cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hắn, bàn tay xinh đẹp của Hoài Viễn còn từng ôm eo hắn, không
ngừng nắm lấy phía trước cứng rắn của hắn, còn tiến vào rất nhiều chỗ
không nên vào...
Trong miệng hắn, còn có...
Ngôn Vô Trạm
âm thầm rên rỉ, nghĩ tiếp nữa, e là thân thể sẽ phản ứng, hắn ho khan
hai tiếng một lần nữa xoay trở về, “Không cần, cứ như vậy hầu hạ đi.”
Câu trả lời của người kia kéo dài rất lâu, Hoài Viễn lại không nói gì nữa,
chỉ cười nhạt nói 'Vâng', sau đó yên vị trên vách ao chỗ người kia dựa
vào...
Hoài Viễn sờ lên tay người kia, tỉ mỉ cọ rửa cánh tay của
hắn, cường độ vừa phải cùng với thoải mái quen thuộc này khiến người kia thích thú nhắm hai mắt lại, căng thẳng đêm nay dường như vào giờ phút
này giảm bớt không ít...
Vẫn là Hoài Viễn phục vụ tốt, tên Bắc Thần kia luôn nghĩ chiếm lợi ích...
”Dường như, rất lâu rồi chưa hầu hạ hoàng thượng.”
Lông mi người kia run lên, dường như muốn mở mắt, có điều cuối cùng vẫn miễn cưỡng 'Ừm' một tiếng liền không có đoạn sau...
”Hoàng thượng gần đây khí sắc không tệ.”
Có lẽ là bầu không khí và cảm giác đều rất tốt, Ngôn Vô Trạm chỉ nghĩ một chút, liền lại 'Ừm' một tiếng...
”Mọi người đều nói, hoàng thượng gần nhất tâm tình cũng không tệ.”
Nghe đến đây, người kia mơ hồ nhận ra nguy hiểm, tuy rằng trên mặt vẻ mặt
không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã không thoải máu như vừa rồi,
quả nhiên cuộc sống thoải mái sẽ khiến cảnh giác của thú hoang tê liệt, ở trước mặt Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm cũng không biết, từ thú này nên nói
chính mình, hay là Hoài Viễn.
”Tàm tạm.” Người kia đáp lại qua loa.
”Hoài Viễn cũng cảm thấy, hoàng thượng gần nhất tâm tình không tệ, đây là,
gặp chuyện gì tốt đẹp sao? Khiến hoàng thượng vui vẻ đến như vậy? Hoàng
thượng có thể nói với Hoài Viễn một chút hay không, để Hoài Viễn cũng
vui vẻ theo một chút.” Câu hỏi đột ngột của Hoài Viễn thay đổi đi nhiều, tốc độ nói cũng nhanh hơn rất nhiều, ý cười trong giọng nói không
giảm, nhưng cảm giác ngột ngạt lại tự nhiên mà sinh ra.
Người kia ho khan, quá chột dạ, hắn trực tiếp ngồi thẳng, ánh ắmt có chút tự do
nhìn chằm chằm gương mặt vặn vẹo của mình trên mặt nước, Ngôn Vô Trạm
thầm nói, làm người, thật sự không thể làm việc trái với lương tâm mà...
Hắn hiện giờ một chút sức lực cũng không có, rõ ràng có thể đuổi Hoài Viễn đi, hắn hiện giờ chỉ có thể nhắm mắt qua loa...
”Quốc thái dân an, trẫm dĩ nhiên là vui vẻ...”
Hoài Viễn gật đầu, giống như đồng ý với lời người kia nói, sau đó y bắt đầu cọ ngực người kia...
Ngón tay Hoài Viễn xoa ấn thân thể hắn. Thân thể vốn cứng đờ lại vì đụng
chạm này của Hoài Viễn mà thả lỏng ra, ngón tay Hoài Viễn giống như có
sức mạnh đặc thù gì đó, đến mức cả một mảnh đều là cảm giác tê dại, ngay cả xương cũng có chút mềm ra...
Thế nhưng lần này Ngôn Vô Trạm
cũng không dám xem thường, hưởng thụ cảm giác nơm nớp lo sợ, cũng thật
sự là một mùi vị khác biệt.
Hắn cười khổ.
”Lượng cơm hoàng thượng ăn cũng tăng lên.”
Người kia không lên tiếng.
”Còn có, tất cả đều là mấy thứ bổ dưỡng.”
Vẫn không nói chuyện.
”Hoàng thượng ở tuổi này, bồi bổ hơi sớm rồi chứ?”
Tiếp tục im lặng.
”Hoàng thượng không lật bài, không sủng ái bất kỳ phi tử nào, bồi bổ suông thế này, thân thể chịu được sao?”
Vẫn không có bất kỳ âm thanh gì.
”Có điều nhìn dáng vẻ hoàng thượng như vậy, hẳn là trải qua không tệ, đều
nói, thân thể dễ chịu, da dẻ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, chỗ này của
hoàng thượng, có phải có thể nói là vô cùng mịn màng rồi không?”
Thở dài, Ngôn Vô Trạm đầu hàng, nếu để nói tiếp Hoài Viễn, hắn không chắc sẽ nói ra gì đó.
”Ngươi đã sớm biết rồi.” Người kia là dùng câu khẳng định mà không phải nghi
vấn, tiếp tục giả vờ nữa cũng không có gì thú vị, hắn cũng không muốn
tiếp tục nghe những lời ám chỉ này của Hoài Viễn.
”Ừm.” Hoài Viễn thản nhiên thừa nhận, sau đó phản ứng như bình thường, nói, “Dưới gầm
trời này người sẽ gọi ta là 'Tổng quản' cũng chỉ có một mình Bắc Thần mà thôi.”
Lời của Hoài Viễn khiến người kia chợt nhìn sang, đối
diện với ánh mắt ngạc nhiên của người kia, Hoài Viễn vô tội gật đầu, y
không nghe lầm, Bắc Thần hôm nay là gọi y như vậy...
Lẽ nào hắn không nói cho y biết, y là Cấm Vệ Tổng Trưởng, cùng tổng quản thái giám không phải một ngành...
Nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra nước mắt cộng thêm thất vọng ủ rũ này của
Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn cuối cùng nhịn không được cười lên, nghe thấy
tiếng cười của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm có vẻ càng thêm lúng túng...
”Đừng cười nữa.” Người kia đẩy Hoài Viễn một cái, tay mang theo nước, để lại
trên người Hoài Viễn dấu bàn tay rõ ràng, có điều chỗ hắn đẩy tới thật
sự không lý tưởng, vừa vặn ngay ngực Hoài Viễn, thứ màu sắc hơi đậm kia
liền trực tiếp hiện rõ ra, việc này khiến Ngôn Vô Trạm lại liên tiếp ho
khan, vội vàng giống như phỏng tay rút tay lại, “Ngươi biết được lúc
nào?”
Nhất định không phải hôm nay.
Những câu hỏi kia của Hoài Viễn chứng minh y đã quan sát hắn lâu rồi.
”Ngày đầu tiên hắn đến ta đã biết rồi.” Hoài Viễn hài hước tiếp tục giúp hắn tắn rửa.
Người kia lần thứ hai ngạc nhiên trừng tới.
”Nói sao thì ta cũng là Cấm Vệ Tổng Trưởng có được không? Hoàng thượng thật
sự cho rằng phòng bị trong cung lơi lỏng như vậy, ai cũng có thể tùy
tiện đi vào?” Hoài Viễn giương mắt, cho người kia một ánh mắt không
được coi thường y.
Dù y không chịu trách nhiệm an toàn của cả hoàng cung, nhưng chỗ này của Ngôn Vô Trạm chưa bao giờ có sơ hở.
Chức trách của Hoài Viễn chính là bảo vệ an toàn của người này.
Ngôn Vô Trạm lần này thật sự cúi đầu ủ rũ, hắn bất mãn lầm bầm, “Sớm đã biết, tại sao không nói.”
”Bởi vì hoàng thượng muốn như vậy mà.” Hoài Viễn thản nhiên trả lời, Ngôn Vô Trạm tự mình không nói, chính là đại biểu hắn muốn che giấu Bắc Thần,
vậy y cần gì vạch trần hắn.
”Cái này, trẫm biết sai rồi.” Người
kia vì sự trẻ con của mình mà áy náy, nhưng giọng điệu lại càng thêm bất mãn, giống như là đứa nhỏ không cam lòng bị cha mẹ dạy dỗ.
Từ khi biết người này, Hoài Viễn chưa từng thấy hắn nhận sai, cũng chưa từng thấy dáng vẻ 'oan ức' như vậy của hắn...
Hoài Viễn bên ngoài bình tĩnh, nhưng thực tế, y cũng rất muốn đâm đầu vô tường...
Y nhịn cười đến cả người đều run lên.
Nếu như bây giờ y nói, dáng dấp này của Ngôn Vô Trạm rất khiến người ta yêu thích, khiến y hận không thể hung hăng chà đạp mấy lần, chỉ sợ hắn sẽ
bị y làm cho thẹn quá hóa giận, kéo ra ngoài đánh bằng roi...
Có điều thật sự quá khiến người khác yêu thích rồi.
”Có thể đừng cười nữa hay không?” Ngôn Vô Trạm bất mãn nhìn sang, tuy rằng
Hoài Viễn không phát ra tiếng, thế nhưng tay ở trên ngực hắn run run là
thế nào, hơn nữa chuyện này buồn cười như vậy sao?
”Ta hẳn là vui mừng người tới là Bắc Thần mà không phải Hoằng Nghị, như vậy ta cũng
không cần phái người kiểm tra bên dưới hoàng thành, xem có phải đột
nhiên có thêm ra cái hang nào cần lấp hay không.” Hoài Viễn nghênh mặt
lên, tiếp tục động tác trước đó, chỉ là nụ cười đã thu lại, rất nhanh
lại không thể khống chế mà lộ ra, “Hoàng thượng, người cảm thấy Hoằng
Nghị sẽ từ bên dưới đào hang tới đây sao?”
”Hoài Viễn!” Trong giọng nói hoàng thượng chen lẫn tức giận.
Hoài Viễn ho khan, y không nên lại trêu hắn, nếu không, thật sự sẽ nổi giận
rồi, có thể thấy được dáng vẻ Ngôn Vô Trạm phấn chấn như vậy, y làm sao
có thể không vui vẻ...
Hoài Viễn cũng rất lâu chưa từng ung dung như vậy, Ngôn Vô Trạm thống khổ bao lâu, Hoài Viễn đau lòng cho hắn,
chỉ có thể khó chịu càng lâu hơn so với hắn...
Thế nhưng, Hoài Viễn còn lâu mới biểu hiện ra, y còn phải động viên người này.
Người nhìn như kiên cường, thực chất lại là người yếu ớt nhất này.
”Đã lâu không thấy hoàng thượng cười như vậy.”
Lời của Hoài Viễn khiến Ngôn Vô Trạm ngẩn ra lần nữa, ánh mắt vắng vẻ
chuyển sang mặt nước, người kia mím mím môi, một lát sau mới lại mở
miệng, “Hoài Viễn, trẫm...”
”Hoàng thượng, người thương hại chúng sinh, người lo nước thương dân, người vì thiên hạ bỏ cái tôi. Thật ra,
hoàng thượng, chỉ cần Nam Triều ổn định lại hưng thịnh, sẽ không có ai
để ý quá nhiều chuyện như vậy, hoàng thượng có tấm lòng bao dung, thần
dân của ngươi cũng sẽ vì sự bao dung của ngươi mà bao dung, chúng ta đều muốn nhìn thấy hoàng thượng vui vẻ và hạnh phúc. Vì vậy, đừng quá làm
khó dễ chính mình, ít nhất Hoài Viễn muốn nhìn thấy hoàng thượng hiện
giờ, mà không phải con rối sau khi hồi cung.”
Hai tròng mắt mắt
mở to, phản chiếu gương mặt tươi cười dịu dàng của Hoài Viễn, trong chớp mắt ấy, Ngôn Vô Trạm dường như thật sự sống lại rồi.