QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 252 – Danh Sách Tuyển Chọn.
Đối với lựa chọn thuần một màu đàn ông của Ngôn Vô Trạm, thái hậu thật ra lại khá bình tĩnh, bà không kinh ngạc, lúc trước Ngôn Vô Trạm nói ra điều kiện không phân biệt nam nữ, bà đã đoán ra kết quả này.
Hoàng thượng một lòng mong muốn, chính là nam phi.
”Ánh mắt hoàng thượng trái lại không tệ.” Thái hậu nhìn kỹ một lần, lúc này mới thoả mãn gật đầu, “Ai gia còn sợ ngươi chọn mấy kẻ tạp nham vào cung, trước đó còn từng cố ý dặn dò hoàng hậu.”
Ngôn Vô Trạm liếc mắt nhìn hoàng hậu bên cạnh, tuyển phi lần này, nàng hầu như không nói lời nào, hắn cũng biết, hắn chọn là nam phi, hoàng hậu không tiện nhiều lời.
”Thái hậu quá lo rồi, trẫm tự có chừng mực.” Người kia cười nói, ở trước mặt thái hậu, tuy rằng nghiêm túc nhưng không giống uy nghiêm thường ngày, người cũng khá tùy tiện một chút, lúc nói chuyện cùng thái hậu, tay chân hắn chống lên bàn, nửa dựa vào.
”Có điều hoàng thượng chọn những người này cùng với tưởng tượng của ai gia vẫn có chút chênh lệch.” Nâng chung trà lên, thái hậu dáng vẻ ưi nhã nhấp một miếng, sau đó mới nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, “Ai gia cho rằng, hoàng thượng sẽ chọn mấy kẻ nho nhã hơn, nhưng không ngờ, lại khỏe mạnh như vậy.”
Vóc dáng khá tiêu chuẩn và hình thể cường tráng của bọn họ hoàn toàn không có vấn đề gì, có điều ở trong mắt thái hậu, dáng vẻ bọn họ như vậy cùng với phi tử trong mắt nàng lại kém rất nhiều.
”Trẫm không thích đàn ông quá âm nhu lắm, nếu là như vậy, không bằng trực tiếp chọn mấy người phụ nữ về là được rồi.”
Thái hậu nghe vậy, gật đầu nói phải, mấy người này tuy rằng cường tráng một chút, nhưng nhìn thế nào, càng khiến người thích thế đó. Dáng vẻ đường đường, anh khí bức người. Bọn họ đứng bên cạnh hoàng thượng, trái lại cũng xứng đôi.
Nếu Ngôn Vô Trạm thật sự chọn mấy kẻ không phân rõ trống mái, xinh đẹp vạn phần, thái hậu cũng đau đầu theo.
”Chuyện của ngươi, ai gia đã nghe nói.” Thái hậu chuyển ánh mắt về phía Lạc Cẩn, bà đã sớm nghe nói về chuyện của Lạc Cẩn, cũng biết chuyện ngoài ý muốn trước đó ở Phong Vũ Các, sự kiên cường của Lạc Cẩn làm cho người khác bội phục. Đối với đứa nhỏ này, vẫn chưa gặp mặt đã có chút đau lòng, hôm nay vừa thấy, lại càng thích. Dáng vẻ Lạc Cẩn xinh đẹp, có thể nói là kinh diễm, nhưng không khiến người chán ghét, nhìn dáng vẻ phóng khoáng đúng mực của y, thái hậu vui mừng gật đầu, lúc này mới nói ra câu kế tiếp, “Hoàng thượng nhân từ, chuyện cũ của Lạc Gia sẽ bỏ qua, trung thành của ngươi, ai gia và hoàng thượng cũng biết được, vào cung yên tâm hầu hạ hoàng thượng, có vấn đề gì... cứ hỏi ai gia.”
Thái hậu vốn muốn nói để y đi tìm hoàng hậu, có điều nghĩ lại vẫn là thay đổi cách nói, dù thân phận Lạc Cẩn ra sao, y cũng là đàn ông, vẫn là ít tiếp xúc với hoàng hậu thì tốt hơn.
”Nghe nói ngươi hát khúc rất hay sao?” Thái hậu lại chuyển ánh mắt về phía Bắc Thần, bà nghe cung nữ chủ sự nói, Bắc Thần “một tiếng kinh người” để lại cho hoàng thượng ấn tượng sâu sắc, còn được khen. Đứa nhỏ này không tệ, mày rậm mắt to, vô cùng vui vẻ, nhìn liền thấy vui, nếu có buồn bực, nhìn thấy Bắc Thần, e là tâm tình lập tức sẽ trở nên tốt đẹp, Bắc Thần, bà cũng thấy thoả mãn như vậy, “Vậy, để ai gia đánh giá thử chất giọng, để ai gia cũng vui vẻ một chút.”
Thái hậu nói xong, Bắc Thần liền nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, y thầm nói hù dọa mẹ ngươi, không liên quan tới ta...
Ngôn Vô Trạm ho khan, vội vàng ngăn cản, “Thái hậu, giọng hắn, người thưởng thức không được...”
”Lúc này mới chọn lên, hoàng thượng đã bắt đầu che chở rồi? Cũng được, cũng được.” Thái hậu chỉ là thuận miệng nói, thấy Ngôn Vô Trạm căng thẳng như vậy cũng liền thôi, bà biết tính tình con trai nhà mình, thứ yêu thích, người ngoài không được chạm tới một cái, ở đây nhiều người như vậy, hắn sao nỡ để phi tử của mình hát tặng, đây là muốn giữ lại hưởng một mình.
Bị thái hậu nói cả mặt lúng túng, Ngôn Vô Trạm bưng chén trà nhấp một cái, giống như che giấu.
”Người hoàng thượng chọn lần này rất hiểu chuyện, có bọn họ hầu hạ, ai gia cũng yên tâm.” Bọn họ đối tốt với hoàng thượng là xuất phát từ đáy lòng, xuất phát từ bản năng, không phải ra vẻ lấy lòng cũng không phải cố ý mà ra, như vậy, thái hậu cũng bớt đi không ít lo lắng. Bà nhìn tay Hoằng Nghị còn quấn băng, tình huống lúc đó, dù là ai đều sẽ tự động né tránh, đây là phản ứng cơ bản nhất của con người, thế nhưng Hoằng Nghị lại chắn phía trước Ngôn Vô Trạm, cái này chứng minh, ở trong mắt Hoằng Nghị, hoàng nhi của bà khá quan trọng, “Nếu lần này không có ngươi, không ngừng tuyển phi phải hoãn lại, hoàng thượng ngay cả lên triều cũng không được, yên ổn trị thương, sau này để hoàng thượng ban thưởng thật tốt.”
Hoằng Nghị đáp lời thái hậu, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Ngôn Vô Trạm. Nhận được ánh mắt của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm trực tiếp uống cạn cả chén trà, Hoằng Nghị muốn ban thưởng gì, hắn biết rõ...
Hắn căng thẳng, cũng kích động, uống nước rất nhanh, việc này còn hại thái hậu quan tâm hỏi thăm, hoàng thượng khát nước lắm sao?
Thái hậu vừa hỏi xong, người kia uống càng dữ dội.
”Hoàng thượng, hoàng cung này đều là cho phụ nữ, bọn họ thân là đàn ông, việc này không hợp quy củ, cũng không ra thể thống gì ạ.”
Xoay một vòng, vấn đề mấu chốt này vẫn phải tới, nội vụ đại thần vừa mở miệng, thái giám tổng quản cũng phụ họa theo.
”Hoàng thượng, việc này vạn lần không được quyết định qua loa, việc này truyền ra, chưa biết sẽ thành dạng gì nữa.”
Đề tài này một khi khơi mào lại dấy lên một đợt sóng đạo đức và luân lý, mỗi người mỗi ý bàn tán, nhưng ý của tất cả mọi người đều là một, những người đàn ông này, không nhập hậu cung được.
”Vậy ý của các ngươi thế nào?” Chờ bọn hắn ầm ĩ xong, Ngôn Vô Trạm mới chậm rãi mở miệng, hắn không có biểu tình gì, nhìn không ra là giận hay vui.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng thái giám tổng quản dâng lên kế sách, “Không bằng, cắt đi...”
Hoạn quan ác độc, lời này một chút cũng không sai.
Bắc Thần liếc tên kia, y rất muốn hỏi Ngôn Vô Trạm, thái giám này là từ đâu ra, thật sự là con mẹ nó chuyên nghiệp, có phải định đem đàn ông trong thiên hạ đều biến thành bộ dáng kia của gã không...
Lạc Cẩn cười bí hiểm, thiến bọn họ, hoàng thượng nhà hắn sẽ đem cả người hắn đều cắt đi, bữa tiệc thịt người gì đó hẳn là cũng không tệ.
Ở trong mắt Hoằng Nghị, thái giám kia rõ ràng cho thấy đang tìm phiền phức, được, sau này y chắc chắn khiến gã chết rất khó coi, để gã hối hận chính mình đầu thai làm người.
Ngôn Vô Trạm rất muốn nói, cắt bọn họ rồi, trẫm trăm phương ngàn kế đem bọn họ tiến cung làm gì...
”Sao, nô tài ngươi cũng muốn bò lên long sàng của trẫm?”
Người kia nhìn như bình tĩnh hỏi lại làm cho thái giám tổng quản trong nháy mắt cứng đờ, chớp mắt tiếp theo, hai đầu gối mềm nhũn liền trực tiếp quỳ xuống, gã còn chưa nói ra khỏi miệng, người kia sắc mặt lạnh lẽo, vỗ bàn quát lớn...
”Cắt đi, uổng cho các ngươi nghĩ ra được! Nếu vậy, trẫm còn cần tuyển phi tử làm gì, chọn ra mấy tên thái giám gương mặt xinh đẹp ở trong cung không phải là được sao.”
Mọi người sợ đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mấy người kia cũng đối với những người này lắc đầu thở dài, làm nô tài lại không biết khẩu vị chủ nhân nhà mình... Hoàng thượng càng ngươi thích là thứ vừa to vừa dài.
Thu lại cơn giận, người kia cười lạnh, ngạo nghễ nhìn mọi người, hắn hỏi, “Hoàng đế Nam Triều lại yêu thích hoạn quan, trẫm mới phải hỏi các ngươi, việc này truyền đi, bộ mặt trẫm nên đặt ở đâu? Các ngươi muốn cho trẫm trở thành trò cười của thiên hạ sao?”
Không một ai nói gì.
”Thu dọn Noãn Xuân Các cho trẫm, cho bọn họ vào trong đó, ai có ý gì khác nữa, trẫm sẽ cắt bọn họ trước, cắt bên dưới xong thì cả lưỡi cũng cắt luôn!”
Noãn Xuân Các và hoàng cung là hai hướng đối lập, nhưng rất gần tẩm điện Ngôn Vô Trạm, Ngôn Vô Trạm sớm đã nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, hắn cũng đã sớm thay bọn họ sắp xếp xong chỗ ở.
Hắn cũng biết bọn họ vào trong hậu cung có nhiều bất tiện, quan trọng hơn là, hắn đi tìm bọn họ cũng không tiện.
”Ngày vui lớn của hoàng thượng, không cần tức giận, cứ theo ý hoàng thượng mà làm, không cần nói nhiều.” Thái hậu làm chủ, mọi người cũng liền không cần phải nhiều lời nữa, thấy Ngôn Vô Trạm vẫn nghiêm mặt, thái hậu lại động viên vỗ vỗ tay hắn để trên bàn, “Bảo bảo à...”
Thái hậu vừa gọi như vậy, Ngôn Vô Trạm lập tức cứng đờ, hắn lúng túng nhìn thái hậu, cả mặt khó coi, “Thái hậu, trẫm đã nói rất nhiều lần rồi, không nên gọi trẫm như vậy.”
Đặc biệt là ở trước mặt bọn họ.
Ánh mắt quét qua nụ cười không có ý tốt của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm đã cảm thấy một trận run rẩy từ lòng bàn chân vọt lên, thái hậu à, người sẽ hại trẫm...
Nhưng thái hậu lại không để ý, nàng đã gọi hơn ba mươi năm, không sửa miệng được, vẻ mặt cầu xin của Ngôn Vô Trạm, bà hoàn toàn không để ý tới, bà thu lại dáng vẻ tươi cười, nhìn tam gương mặt tuấn lãng như nhau bên dưới, thản nhiên nói, “Việc tốt đi đôi, hoàng thượng tuyển ba người, không bằng ai gia cũng tặng ngươi một người, cho thành số chẵn, cũng để cho may mắn.”
Ngôn Vô Trạm ngạc nhiên, hắn vừa muốn từ chối, thái hậu cũng nâng chung trà lên, rũ mắt nhìn làn khói mỏng nói, “Hoàng thượng tạm thời đừng vội từ chối, thấy người rồi, không chừng sẽ thích...”
Làn khói che đi ánh mắt thái hậu, Ngôn Vô Trạm còn chưa kịp nhìn rõ, chợt nghe thái hậu gọi: “Ra đi.”
Người kia chưa hiểu ra sao, mà lúc này, sau tấm bình phong bên cạnh đi ra một người...
Ngôn Vô Trạm không quan tâm, hắn đã nghĩ xong lý do từ chối, nhưng lúc vừa tùy tiện thoáng nhìn, con ngươi người kia chợt phóng lớn... Quên hết tất cả, quên đi mọi thứ.
Màu sắc biến mất trong mắt, mọi thứ xung quanh đều biến thành xám xịt, chỉ có người nọ, rõ ràng, rực rỡ.
Người kia bỗng nhiên đứng lên, vạt áo quét đổ chán trà, chất lỏng ấm áp chảy đầy bàn, chuyển động của bát trà như tâm tình hắn giờ phút này, kinh ngạc, hoảng loạn...
”Vân Dương...”
Không biết là mộng hay tỉnh, thấy người trong mộng kia xuất hiện, biểu tình của Ngôn Vô Trạm từ ngạc nhiên chuyển thành tái nhợt, hắn nhìn người nọ, thật sự nhịn không được run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run lên...
Sau đó, hắn mấy bước vọt đến trước mặt người nọ, nhìn thoáng qua liền hung hăng ôm lấy...
Cảnh tượng vô số lần trong mộng lại hiện ra, chỉ là, lúc này, hắn ôm lấy không còn ảo ảnh vừa đụng liền tan, mà là người thật...
”Ta đã trở về.” Ôm lại hắn, Vân Dương cười nhạt.
Nghe giọng nói quen thuộc này, người kia ôm chặt hơn nữa, quần áo Vân Dương gần như bị hắn xé rách...
Vẫn là mùi thuốc lá nhàn nhạt, vẫn là giọng nói bá đạo, chỉ là Vân Dương gầy đi rất nhiều...
”Làm sao lại gầy thành như vậy.”
Tiếng nỉ non đau lòng vang lên trong ngực, giọng nói không lớn lại đi thẳng vào tim, một giây này, mắt Vân Dương ướt át, y kéo người kia từ trong lòng ra, bất chấp đây là đâu, nâng đầu hắn, hung hăng hôn tới...
Tiếng hít không khí vang lên liên tiếp, hoàng hậu cả mặt đỏ bừng, thái hậu cũng choáng váng...
Các nàng lớn như vậy, tuy nói con cũng sinh rồi, thế nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh táo bạo như vậy...
Hai người đàn ông hôn môi, thật sự là...
Rất đẹp mắt.
Mọi người quá mức khiếp sợ, không phát hiện tư thế hôn của hai người kia hơi có chút kỳ quái, hoàng thượng nhà mình rõ ràng là người bị đè ép, có điều ánh mắt mọi người đều tập trung nơi miệng hai người dán vào nhau, đâu còn để ý nhiều như vậy, nhưng thật ra mấy người khác, cả mặt âm trầm...
Ai tới nói cho bọn họ biết đây là tình huống gì?
Vì sao tên khốn Vân Dương kia lại ở chỗ này?
Bọn họ chịu những khổ sở này tính là gì?
Bọn họ giống như khỉ, bị người đùa giỡn lại tính là chuyện gì?!
Ba vị kia đang ở vào ranh giới bùng nổ, biểu tình của Hoài Viễn cũng nghiêm nghị không ít...
Vân Dương lại tới rồi...
Ba người kia y có thể chấp nhận, nhưng Vân Dương...
...............
【Chúng tiểu công không hẹn mà cùng nói: Mẹ nó, triều đại nào cũng có đi cửa sau!】
Chương 253 - Buông Bỏ Quá Khứ.
Vân Dương, Vân Dương của hắn đã trở về...
Giống như nằm mơ, cho tới bây giờ Ngôn Vô Trạm cũng không thể tin được.
”Không cần nắm chặt như vậy, ta không đi lạc được.” Khớp xương đều sắp bị người kia siết gãy rồi, Vân Dương bất đắc dĩ vỗ vỗ tay người kia, ý bảo hắn không nên căng thẳng như vậy.
Người kia nhìn y hé miệng, bộ dạng như có lời muốn nói, có điều đến cùng vẫn không thể nói ra.
Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi Vân Dương, thế nhưng quá nhiều, hắn không biết mở miệng thế nào, trong đầu hò hét loạn cào cào, duy nhất rõ ràng, chính là vui sướng...
Vân Dương không chết.
Y còn sống.
Mỗi khi nghĩ vậy một, người kia liền nhịn không được ánh mắt mơ hồ, Vân Dương đi rồi, sống chết chưa biết, nhưng trước sau vẫn tự nói với mình, Vân Dương sẽ không chết, y còn sống, ngay trên lãnh thổ của hắn... Chỉ là cuộc đời này vô duyên, thế nhưng Vân Dương vẫn sẽ sống thật tốt.
”Này, ngươi bình thường một chút cho ta, còn như vậy, ta đánh ngươi đấy!” Thấy hắn trước sau bày ra biểu tình một con chó bị vứt bỏ, Vân Dương cuối cùng nhịn không được giơ giơ nắm tay lên, y không muốn thấy hắn như vậy, y muốn thấy hắn cười, nếu không, trong lòng y cũng khó chịu theo.
Hắn càng như vậy, càng là đang nhắc nhở tội lỗi của y, y khốn kiếp...
”Nói một chút chuyện của ngươi với ta...”
Từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ này, ngắn gọn, cũng mất rất nhiều sức lực...
Đây là điều duy nhất hắn có thể hỏi ra được...
Hắn muốn biết tình hình của Vân Dương, sau khi y rời đi đã đến đâu, cuộc sống của y có tốt hay không...
Vòng lất vai người kia, Vân Dương vỗ nhè nhẹ hai cái, bỏ qua bàn tay sắp bị hắn siết gãy của mình, Vân Dương dùng mấy câu khái quát tình hình của y...
Vân Dương một lòng tìm chết, từ lúc rời khỏi quân doanh, y liền chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh một mình ra đi, có điều nghĩ lại liền nghĩ tới cha mẹ Phó Đông Lưu, bọn họ biết được Phó Đông Lưu mưu phản thất bại, tất nhiên là đã nghĩ tới, dù đây là tin dữ, nhưng cũng có thể để bọn họ biết được kết cục của Phó Đông Lưu. Không phải thống khổ chết đi, cũng không chịu dày vò gì, trước khi chết vẫn là dáng vẻ khí khái. Việc này đối với Phó Đông Lưu mà nói, coi như là một loại may mắn.
Trước khi Phó Đông Lưu khởi binh, gã đã đưa cha mẹ ra khỏi Nam Triều trước, tìm một chỗ an toàn ở ẩn, chỗ kia chỉ có Vân Dương biết, cũng chỉ có y biết được thân phận thật sự của bọn họ.
Y là kẻ phản bội, y đương nhiên không được tha thứ, thế nhưng chỉ có chính y mới biết được, đó là sống không bằng chết, nhưng đến cuối cùng, y không nhận được bất kỳ tha thứ nào, chỉ được bảo rằng, y không xứng chết cùng Phó Đông Lưu.
Vân Dương bị đuổi đi.
Chết với y mà nói là trốn tránh, cũng là giải thoát. Vân Dương không đáng chết, y phải gánh chịu hết mọi thứ này, chịu đựng nội tâm dày vò đến hết đời này. Việc này với y mà nói, mới là nghiêm phạt tốt nhất.
Mỗi khi nghĩ đến Phó Đông Lưu liền nhớ lại sự phản bội của y, bất nhân bất nghĩa của y, bạc tình bạc nghĩa của y. Thế gian lớn như vậy, không có chỗ cho y dung thân, tìm chết cũng không cửa...
Khi đó, Vân Dương mất hết can đảm, y không biết nên đi đâu, cũng mất đi bất cứ mục tiêu gì, mỗi ngày đều giống như đi trong mây mù, mờ ảo, hư huyễn...
Sau đó y đã đến một ngôi làng, chỗ đó rất hẻo lánh, cuộc sống chất phác, không tranh với đời, Vân Dương vốn định ở đó sống tạm bợ qua ngày, nhưng khi thấy những người dân giản dị kia, cuộc sống của họ khiến y cảm nhận được rất nhiều... Mây mù từ từ tan đi, y dường như thấy lại ánh sáng.
Khi y thấy vợ người thợ săn mỗi ngày trông chờ ở đầu thôn, không vì con mồi săn được, chỉ muốn biết người đàn ông nhà mình mạnh khỏe...
Khi y thấy vợ chồng già nương tựa vào nhau, đếm ngược kiếp người, rồi lại nói với nhau, ta sẽ chết sau ngươi, như vậy ngươi cũng sẽ không phải chịu nổi khổ biệt ly...
Khi y thấy trẻ nhỏ ngây thơ đưa đồ chơi trong tay cho đồng bạn, trẻ nhỏ vô tư hỏi, ta không có gì cả, ngươi có bằng lòng cùng ta sống hết cả đời hay đời...
Khi y thấy người bị bệnh lâu năm lại vẫn không chịu chết, chịu đựng đau đớn chỉ vì để người yêu của hắn thấy hắn vẫn còn...
Vân Dương đã khóc.
Không có báo trước, nước mắt cứ như vậy rơi xuống rồi.
Y nhớ người kia, không giờ phút nào không nhớ tới hắn.
Dù mất đi cảm giác, ngay cả ăn ngủ, ngay cả bản thân là ai cũng quên mất, gương mặt đó vẫn vĩnh viễn sẽ không phai đi... Đó là lo lắng duy nhất của Vân Dương.
Tội lỗi của y, dựa vào cái gì để người kia gánh chịu?
Y chết rồi, y chà đạp bản thân, từ bỏ bản thân, người khó chịu là ai?
Đời này y cũng không gặp được người kia nữa, nhưng người kia cũng sẽ không vì y rời đi mà quên mất. Hơn cả cái chết, đau khi khi sống sót mới càng rõ ràng hơn.
Y muốn vứt bỏ một mình y, cảm nhận bi tình nóng lạnh này sao? Cảm nhận mùi vị tinh thần bị đánh đập sao? Vân Dương nếm được rồi, y so với ai khác đều biết rõ có bao nhiêu khó khăn, y cũng muốn người kia giống như vậy sao...
Y có tư cách gì?
Thương hắn, lại không thể cho hắn chỗ dựa và an toàn.
Nếu vậy vì sao còn muốn yêu...
Thứ người kia chịu đựng, so với y còn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần... Bởi vì, y vì Ngôn Vô Trạm mới lựa chọn như vậy. Mới trở thành hai bàn tay trắng, người người chửi rủa, thậm chí còn phải liên lụy đến tính mạng. Y sa sút, Ngôn Vô Trạm sẽ hổ thẹn cả đời, nếu y chết rồi, Ngôn Vô Trạm sẽ hối hận cả đời. Ngôn Vô Trạm sẽ trách cứ chính mình, đều là vì hắn, Vân Dương mới đáng thương như vậy, Vân Dương mới phải chết...
Đây là lựa chọn của Vân Dương, kết quả lại để lại cho Ngôn Vô Trạm gánh chịu. Nếu y thật sự ra đi như vậy, vậy thì hèn hạ cỡ nào...
Thật ra việc y phải làm, không phải nghĩ làm sao bồi thường một người đã chết, mà là giúp hắn lau sạch áy náy tận đáy lòng, để hắn không phải lại gánh nặng mà sống... Y không nên lại cho người kia áp lực và đau khổ. Ngôn Vô Trạm đã chịu đựng quá nhiều rồi.
Người kia mới là trách nhiệm của y, mới là người y nên bù đắp.
Y hỏi mình, y đã mắc nợ rồi, lẽ nào hai người họ đều phải tổn thương sao?
Vân Dương rời khỏi làng. Y đã nghĩ thông rồi.
Sau đó, y nghe được tin Ngôn Vô Trạm tuyển phi.
Một giây đó y mới thật sự buông bỏ, người kia cũng có thể bỏ qua khuôn phép, đánh vỡ thế tục, Vân Dương y có gì không dám?
Vân Dương không đến quan phủ, y trực tiếp tìm đến thái hậu.
Mỗi ba tháng, ngày chuyển mùa, thái hậu sẽ đến Phục Long Tự tế bái, cầu phúc cho Nam Triều, Vân Dương gửi tín vật lúc trước thái hậu cho y cho phương trượng, rất nhanh y đã gặp được thái hậu...
Lúc đế đô bị Phó Đông Lưu hoàn toàn nắm trong tay, hoàng cung dĩ nhiên là nơi đầu tiên rơi vào tay giặc, Ngôn Vô Trạm không ở đó, vợ con, thân nhân hắn lại ở đây, bọn họ thành tù binh bị bắt, từ cao cao tại thượng trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc. Bị người đùa cợt, bị người trêu đùa, thậm chí còn có người suy nghĩ lệch lạc, người trong hậu cung, chỉ có hoàng thượng mới được đụng vào, bọn họ muốn thử xem mùi vị người phụ nữ của hoàng thượng...
Phó Đông Lưu không ngăn cản, việc nhỏ cỡ này không đáng để gã để ý, thế nhưng Vân Dương lại một đao chặt đi đầu người.
Hai phe giao chiến, làm nhục vợ con người khác, đó là hành vi của cầm thú, Vân Dương lúc đó cả người nhuốm máu, sau lưng y là những người phụ nữ có quan hệ gần gũi với Ngôn Vô Trạm, y nói, muốn chạm vào các nàng, trước phải hỏi Vân Dương y có được hay không.
Nếu y chưa chết, sẽ không ai có thể chạm vào bọn họ. Kẻ trái lời, Vân Dương y nhất định sẽ giết đi, y cũng nói với Phó Đông Lưu, chớ động suy nghĩ đến các nàng, bằng không xin gã tìm người khác.
Vân Dương bảo vệ những người phụ nữ của Ngôn Vô Trạm, bao gồm cả thái hậu, trong cuộc náo động này, hậu cung của Ngôn Vô Trạm an toàn. Ngay cả đầu ngón tay của cung nữ cũng không ai dám động vào một cái.
Vân Dương khi đó không suy nghĩ nhiều, y chỉ không muốn để người kia khó chịu mà thôi...
Y thay hắn bảo vệ nhà của hắn.
Tín vật này chính là khi đó lấy được.
Gặp lại thái hậu, Vân Dương nói cho bà biết, y là người của Ngôn Vô Trạm, không chỉ vì hắn phục vụ, chính là người bên gối của hắn.
Thái hậu kinh ngạc, nhưng Vân Dương cũng bình tĩnh nói cho bà một tinh tức khiến bà rung động khác.
Y cùng Ngôn Vô Trạm hai bên đồng lòng, chỉ tiếc đều là đàn ông, hai người bọn họ tất nhiên phải có một người nhượng bộ. Ngôn Vô Trạm là hoàng thượng, cho nên chỉ đành uất ức cho Vân Dương y, có điều khi đó y tâm cao khí ngạo, kiêu ngạo của y, tôn nghiêm của y không cho phép y lựa chọn như vậy, cho nên Vân Dương rời đi.
Thế nhưng, y đã nghĩ về tình cảm quá giản đơn, ngày tháng chia xa, sống không bằng chết, Vân Dương lúc này mới phát hiện, hơn cả khí khái và mặt mũi đàn ông, phần bận tâm này mới là quan trọng nhất.
Y đã trải qua một đoạn ngày tháng đau khổ, cho nên y quyết định buông bỏ tất cả, chỉ cần cùng hắn ở cùng một chỗ.
Y cũng nói với thái hậu, hoàng thượng tuyển phi, hắn lật cả Nam Triều thật ra chỉ muốn tìm Vân Dương y mà thôi...
m u tản ra trên người Vân Dương cùng Ngôn Vô Trạm lúc trước hồi cung không khác biệt, thái hậu đã tin rồi.
Thế nhưng, chưa đề cập tới Vân Dương là đàn ông, y và Ngôn Vô Trạm có cảm tình ràng buộc, hậu cung tần phi phải đi đâu?
Hoàng thượng chỉ cưng chìu một người, đây là chuyện ngàn vạn lần không thể.
Thái hậu phải lo lắng vì hậu cung.
Vân Dương nói, y chỉ muốn cùng người kia mãi đến già.
Thái hậu có thể từ chối y, cũng có thể giết chết y, thế nhưng người kia sẽ nhớ y cả đời, sẽ tìm y cả đời, lần tuyển phi này như vậy, lần sau có làm ra chuyện gì càng quá đáng hơn không thì chưa chắc...
Vân Dương hiểu Ngôn Vô Trạm, thái hậu cũng hiểu, Ngôn Vô Trạm sẽ làm ra loại chuyện này, hắn bị dồn ép rồi, hắn chuyện gì cũng làm được.
Cuối cùng, Vân Dương quỳ gối trước mặt thái hậu, y mong thái hậu đừng nên chia rẻ bọn họ, y không tranh không đoạt, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, chỉ cần người kia biết y còn sống, khỏe mạnh là được. Là đủ rồi.
Y muốn Ngôn Vô Trạm an tâm.
Chỉ cần cho y một chỗ có thể cùng hắn gặp mặt, như vậy là đủ rồi.
Vân Dương nói rất ngắn gọn, rất nhiều thứ được y hết sức lướt đi, thế nhưng y không nói, Ngôn Vô Trạm cũng biết.
Đoạn đường này, Vân Dương đi không dễ. Không có bị đánh ngã, còn có thể đứng lên... Cũng chỉ có Vân Dương.
”Chỉ như vậy, thái hậu đã đồng ý?” Mẹ của mình, Ngôn Vô Trạm vẫn hiểu rõ, chỉ dựa vào mấy lời ba hoa này của Vân Dương, thái hậu có thể thỏa hiệp sao? Việc này nghe có chút không thể tưởng.
Ngôn Vô Trạm thuận miệng hỏi ra như vậy, Vân Dương lại cả người cứng lại, trên mặt lập tức phủ mờ một tầng màu tro lạnh...
Vân Dương nhìn chỗ khác, y đã hết sức che giấu, nhưng người kia vẫn thấy được né tránh cùng khó chịu trong mắt y...
Phản ứng của Vân Dương khiến tim Ngôn Vô Trạm chợt trầm xuống...
Không rõ cảm giác chợt nổi lên, đặc biệt là thấy Vân Dương hết sức lảng tránh ánh mắt hắn.
Thô bạo kéo Vân Dương lại, hắn nắm cổ áo y buộc y nhìn chính mình, thế nhưng Vân Dương rũ mắt như trước, không chịu nhìn hắn...
Dáng vẻ của Vân Dương, rõ ràng là có chuyện gì gạt hắn.
”Thái hậu làm gì ngươi? Nói.” Thay cho bi thương cùng cực trước đó, người kia hung hăng trừng Vân Dương, bộ dáng kia giống như là muốn ăn tươi nuốt sống y.
Vân Dương bị làm cho tức giận, chuẩn bị đẩy người kia ra, nhưng tay giơ lên, lại không có sức rũ xuống, lửa giận trong mắt còn chưa dấy lên, thoáng cái đã lại dập tắt...
Lửa giận của Vân Dương gì đó đều không có.
Việc này cùng Vân Dương trong trí nhớ người kia khác biệt...
Là cái gì khiến y biến thành như vậy...
Ngôn Vô Trạm thậm chí cảm thấy, người trước mắt này, thị người xa lạ khoác lớp da của Vân Dương.
Sau một lúc lâu, Vân Dương thở dài, y biết trốn tránh không được, mới lại nhìn về phía người kia, chỉ là lúc này đây, sắc mặt của hắn rõ ràng tái nhợt không ít...
”Ta hỏi ngươi, nếu như sau này ta... hầu hạ... ngươi không được nữa, ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?”
Vân Dương hỏi ngắt quãng, nhưng trong một câu ngắn ngủi này lại xen lẫn tự ti thuộc về đàn ông...
Tay nắm lấy cổ áo y chợt buông ra, Ngôn Vô Trạm không thể tin được, lại nhìn đến ánh mắt tuyệt vọng lại bất lực của Vân Dương, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chân như nhũn ra, bất cứ lúc nào cũng không có cách chống đở thân thể hắn thêm...
Vì sao cứ tàn nhẫn với Vân Dương như vậy, bọn họ khó khăn mới ở chung với nhau, vì sao phải lần nữa trêu chọc bọn họ...
Ánh mắt tuyệt vọng tương tự chuyển đến trong quần Vân Dương, Ngôn Vô Trạm đã đoán được nguyên nhân thái hậu gật đầu...
Lời thái giám nói nổ vang bên tai...
Không bằng, cắt đi...
......
【Ta nhớ ta đã đồng ý với ai đó, phải thiến Vân Dương, cảm ơn ta không, oa ha ha!】