Ngự Hoàng 2

Chương 8: Chương 8: Cuộc Sống Nô Dịch




“Ngươi, đi nấu nước.” Vân Dương lười biếng ra lệnh, lại tiếp tục rít thuốc, hắn cầm tẩu thuốc, phả ra một làn hơi trắng vừa thong thả vừa kéo dài.

Ngôn Vô Trạm ban ngày đánh nhau một trận, lại cả ngày chưa ăn gì, hắn hiện tại mệt sắp chết, hắn muốn nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn vào hai mắt Vân Dương, hắn vẫn ngoan ngoãn đi ra khỏi lều.

Với vai trò của hắn hiện tại, chính là không thể phản kháng, cũng không có tư cách phản kháng.

Nói rõ với binh sĩ mục đích của mình, cũng hỏi rõ chỗ nấu nước, hắn cứ tiếp tục tha đôi chân mệt mỏi đi đến nhà bếp. Giờ này ngoài những người đang canh gác, bọn lính đều đã đi nghỉ. Ngôn Vô Trạm nói rõ mục đích tới đây, binh sĩ liền thoải mái cho vào.

Ngôn Vô Trạm thoải mái múc nước nhóm lửa, chờ sắp xếp mọi việc xong xuôi, liền múc một thùng đi tới chỗ tối, cởi bộ đồ bẩn trên người ra, dùng nước lạnh cọ rửa thân thể...

Hắn đã lâu chưa được tắm, loại cảm giác này, khiến hắn khá khó chịu, hắn một lúc lại thay nước một lần, nhưng chỉ có thể dùng nước lạnh.

Đêm đầu hạ vẫn còn thật lạnh, mặc dù chuẩn bị kỹ càng, lúc dội nước lên người, cả người Ngôn Vô Trạm nổi cả da gà lên, hắn cắn răng, chà xát mạnh...

Lúc này, đột nhiên có một đôi tay luồn từ dưới nách, thay hắn nhẹ nhàng lau giúp hắn...

”Sao người phải khổ vậy chứ...” Động tác nhẹ nhàng, âm thanh dịu dàng, Ngôn Vô Trạm không quay đầu lại, nhưng chỉ dựa vào hơi thở này, hắn cũng biết thân phận của đối phương.

Ngôn Vô Trạm không hề cử động, để mặc người kia từ từ cọ rửa thân thể hắn, mang theo nhiệt độ bàn tay dây dưa trên người hắn...

Giúp hắn lau chùi, hay là nói giúp hắn xoa những chỗ xanh tím trên người.

”Hôm nay, sao người không gọi bọn ta?”

Ngôn Vô Trạm lắc đầu, chuyện này hắn muốn đích thân xử lý, chưa phải lúc thật cần thiết, hắn nhất định sẽ không gọi bọn họ ra.

Hắn không lo cho an nguy của mình, có mười hai cấm vệ ở đây, hắn vẫn an toàn.

Người phía sau, chính là đội trưởng mười hai cấm vệ, Hoài Viễn.

”Khổ như vậy, người chịu không nổi, nếu có gì sơ xuất, chúng ta dù có lấy cái chết ra tạ tội thì có ích gì? Người, cùng Hoài Viễn trở về đi, chúng ta giải quyết cho xong chuyện này.” Hoài Viễn thay người kia cẩn thận lau rửa sạch sẽ. Hắn từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Ngôn Vô Trạm, người này đã bao giờ chịu khổ như vầy chứ.

Không có lệnh của Ngôn Vô Trạm, bọn họ không thể ra mặt, thế nhưng tình cảnh lúc ban ngày, Hoài Viễn thiếu chút nữa kháng mệnh...

Nhất là, thấy Vân Dương ôm hắn vào trong lều...

Hắn không thể để Ngôn Vô Trạm ở lại chỗ này, hắn phải dẫn người trở về.

Thế nhưng, Ngôn Vô Trạm từ chối.

”Không có gì, ta tự biết chừng mực.” Giọng Ngôn Vô Trạm giọng vô cùng lạnh lùng, thời khắc hiểm nghèo này cũng không làm ảnh hưởng khí thế đế vương của hắn, uy nghiêm vương giả vẫn khiến người khác e sợ như trước.

”Ngài, người...”

”Hoài Viễn, ngươi bây giờ là chuẩn bị thay ta làm chủ à?”

Hoài Viễn còn muốn khuyên, lại bị Ngôn Vô Trạm lạnh giọng cắt ngang, động tác trên tay cứng đờ, Hoài Viễn cúi thấp đầu, hạ giọng nói, “Hoài Viễn không dám.”

”Đây là cơ hội ngàn năm một thuở*, ta không muốn bỏ qua, các ngươi bảo vệ tốt bản thân mình là được rồi.” Ngôn Vô Trạm nhìn bầu trời đầy sao, nhẹ giọng nói.

(*Ngàn năm một thuở: hiếm có)

Hắn vi phục xuất tuần, lựa chọn đầu tiên là biên giới Tây Bắc mấy năm liên tục chịu hoạ chiến tranh này, thế nhưng những gì hắn thấy khác hẳn với suy nghĩ của hắn. Trong này, ẩn giấu thật nhiều mờ ám.

Vừa hay, hắn bị đám binh sĩ đang đi khắp nơi bắt người nhìn trúng, Ngôn Vô Trạm không thèm phản kháng, muốn nhân cơ hội này, điều tra rõ sự tình. Cho nên lúc đó, hắn ra hiệu cho mười hai cấm vệ ẩn nấp xung quanh không được hành động thiếu suy nghĩ.

Cơ hội như vậy không nhiều, Ngôn Vô Trạm tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Hoài Viễn biết rõ mình không thể thay đổi ý muốn của Ngôn Vô Trạm, chỉ có thể âm thầm chống đỡ. Một thùng nước đã cạn, thân thể Ngôn Vô Trạm cũng được rửa sạch, hắn lúc này mới xoay người, đối diện với Hoài Viễn.

Hoài Viễn mặc một bộ y phục dạ hành*, màu sắc vừa vặn trùng với bóng tối xung quanh, Ngôn Vô Trạm mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong của Hoài Viễn, cân xứng, hài hòa...

(*y phục dạ hành: đồ đi đêm, nói chung là một bộ đồ đen)

Dáng vóc Hoài Viễn rất khỏe mạnh.

”Bọn thần sẽ ở xung quanh, người phải cẩn thận.” Hoài Viễn thay Ngôn Vô Trạm lau khô nước trên người, khi hắn cầm lấy bộ quần áo rách nát bên cạnh và đồ dùng hàng ngày thì chân mày Hoài Viễn lập tức nhíu chặc, Ngôn Vô Trạm không nhìn hắn, quần áo đưa qua liền mặc vào.

”Được rồi, quay về đi.” Ngôn Vô Trạm nói, vừa muốn rời khỏi, nhưng Hoài Viễn đã đi trước một bước nắm lấy cánh tay của hắn, người kia nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, quay nhìn về phía mặt Hoài Viễn, “Làm gì vậy?”

Hoài Viễn không nói gì, tay men theo cánh tay người kia sờ xuống dưới, sau đó nâng tay hắn lên, Hoài Viễn nhìn rõ vết thương trên cổ tay người kia, trên gương mặt trẻ trùn rõ ràng mang vẻ đau lòng.

Hắn lấy thuốc vẫn luôn mang theo bên mình ra, động tác nhẹ nhàng thoa đều, người kia cúi đầu, thấy ngón tay thon dài của Hoài Viễn bắt đầu xoa bóp trên cổ tay của hắn, Hoài Viễn cũng cúi đầu, đầu hai người nhẹ nhàng đụng vào nhau...

”Chăm sóc bản thân cẩn thận, không nên ỷ mạnh, có chuyện gì lập tức gọi bọn ta.”Hoài Viễn cẩn thận thổi giúp hắn, nhíu mày nhìn người kia, nhẹ giọng dặn dò.

Ngôn Vô Trạm nhìn Hoài Viễn, hắn luôn cảm thấy hôm nay Hoài Viễn có điểm không giống thường ngày, hắn vừa muốn nói, chợt nghe binh sĩ bên kia hét to, nói nước nấu xong rồi.

Miệng Ngôn Vô Trạm vừa mở liền nín lại, hắn nháy mắt với Hoài Viễn, muốn hắn mau rời khỏi, Hoài Viễn còn việc muốn nói, thế nhưng hiện tại, cũng chỉ có thể giữ im lặng, trước khi người kia đi khỏi, nhét một cái bánh bao vào trong tay hắn, sau đó đứng trong bóng tối, nhìn theo hắn đi khỏi...

Ngôn Vô Trạm không quay đầu lại, vài miếng liền nuốt trọn cái bánh bao kia, sau đó mang theo nước nóng, đi đến lều của Vân Dương.

........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.