Ngự Hoàng 2

Chương 34: Chương 34: Gặp Phải Phiền Phức. (Edit:xasax)




“Huynh đệ, ngươi làm người khác bị thương, sao lại không nói gì đã muốn đi chứ...”

Gần như trong nháy mắt, Ngôn Vô Trạm liền bị bao vây, mọi đường đều bị chặn rồi, ngay cả khe hở cũng không có.

Người kia nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người đang ôm chân kêu rên trên mặt đất. Trên mặt Ngôn Vô Trạm không có biểu tình dư thừa, nhưng hắn biết, hắn gặp phải phiền toái rồi...

Đối phương là cố ý tìm đến gây sự. Hắn cơ bản cũng chưa đụng tới người nọ.

Hắn mặc trên người chính là trang phục gia đinh Lạc Phủ, thoạt nhìn không giống vương tôn quý tộc gì. Trên đường lớn người ăn mặc cao sang quý phái chỗ nào cũng có, bọn họ hoàn toàn không cần phải tới lừa bịp tống tiền hắn, hơn nữa những người này, cũng không giống như là nghèo khổ đến mức phải làm cái chuyện này...

Quần áo của bọn họ không tính là vải vóc thượng đẳng, nhưng ít ra so với trang phục trên người hắn phải tốt hơn nhiều. Như vậy xem ra...

Không quan tâm tiếng huyên náo bên tai, tầm mắt Ngôn Vô Trạm lướt qua đỉnh đầu bọn họ, nhìn lên lầu quán xung quanh, đây là đường phố nhộn nhịp, hai bên đường đều là cửa hàng, trong vô số gương mặt, Ngôn Vô Trạm không bất ngờ gì khi phát hiện một người quen...

Hương Mãn Lâu, gian phòng lầu hai. Màn trúc nửa vén, bóng tối dày đặc che đi hơn nửa gương mặt của người kia, chỉ hé ra một cái cằm xinh đẹp, Ngôn Vô Trạm từ bên dưới, chỉ có thể nhìn thấy môi y mím thành một đường, còn có phục sức đắt tiền...

Mặt của người kia, còn có ánh mắt của y, Ngôn Vô Trạm đều không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của y, cảm giác này khá quen thuộc, trước đây không lâu, hắn dường như cũng từng trải qua...

Hoằng Nghị.

Không thể là ai khác.

Ngôn Vô Trạm thu lại ánh mắt, trong lòng hắn thở dài, thì ra trên đời này còn có đàn ông hẹp hòi như vậy, hắn chỉ là trong lúc vô tình cản đường y mà thôi... Y không cần đến mức tìm người tới chặn đường hắn chứ?

Hay là...

Cúi đầu nhìn thoáng qua u phụ gia đinh Lạc Phủ trên người, người này chỉ là muốn tìm người Lạc Gia gây khó dễ...

Bọn họ nói hồi lâu, Ngôn Vô Trạm thật sự không có chút phản ứng nào, còn bày ra bộ dạng ngẩn người ra như việc không liên quan đến mình. Bộ dạng hắn như vậy, rất nhanh khiến những người này không vừa lòng, từ chửi bới biến thành động tay động chân...

Xem tình hình, bọn họ muốn bồi thường là giả, đây mới thật sự là mục đích...

Ngôn Vô Trạm đã trúng mấy cú mạnh, chỗ bị đánh mơ hồ phát đau, đây cơ bản không phải xô đẩy tùy tiện, những người này âm thầm dùng sức mà...

Hắn là rất muốn dàn xếp ổn thỏa, lần đầu tiên ra cửa đã gây phiền toái, trở lại nhất định khó ăn nói, thế nhưng ý của đối phương sợ là không đem hắn đánh gần chết sẽ không bỏ qua...

So với bị Hoằng Nghị ném về Lạc Phủ, hắn tình nguyện ở đây chủ động rước lấy phiền phức.

Tay xô đẩy chẳng biết từ lúc nào biến thành nắm đấm, Ngôn Vô Trạm mắt thấy một quyền kia hướng tới trước mặt hắn, người kia cũng không tránh né, nhấc chân muốn trực tiếp đá gảy...

Thế nhưng, chân của hắn vừa rời khỏi mặt đất, một quyền kia đã cứng nhắc dừng lại, nấm tay nổi đầy gân xanh cách mặt của hắn chỉ vài tấc...

Động tác những người này dừng lại, ngay cả tiếng la hét khó nghe cũng biến mất, chuyển biến bất ngờ khiến Ngôn Vô Trạm lặng lẽ hạ chân xuống, ngược lại nhìn phía người bắt lấy cổ tay người nọ... Phản ứng của hắn rất nhanh, không ai để ý đến ý định vừa rồi của hắn.

Sức mạnh một quyền kia không nhỏ, người này có thể ở giữa không trung chặn đứng, thuận theo ống tay áo người nọ kéo thẳng lên trên, người kia thấy được một gương mặt trẻ tuổi...

Chàng trai này cười hì hì nắm cổ tay người kia, thoắt cái dời đến trước người Ngôn Vô Trạm, lúc này mới mở miệng cười, giọng nói của hắn rất êm tai, nhẹ nhàng mau lẹ, còn mang theo ý cười, tương đối dễ nghe, “Thì ra là người Hoằng Gia thích lấy nhiều hiếp ít.”

Ngôn Vô Trạm không biết chàng trai này nhưng nhận ra được y phục của hắn, đây là phục sức của hộ viện Lạc Gia, không giống với của hắn.

Người nọ vừa dứt tiếng, sắc mặt người xung quanh nhất thời trở nên có chút khó coi, Ngôn Vô Trạm biết chàng trai này chọt trúng chỗ đau của bọn họ, có điều cũng thành công khiến bọn họ thẹn quá hóa giận...

”Không cần nghe hắn dài dòng! Đánh cho ta!” Không biết là ai ra lệnh một tiếng, yên lặng ngắn ngủi ngưng ở đây, nhìn khí thế của đối phương, đây là muốn đem bọn họ đánh đến có lời không thể nói...

”Thúc, người nên theo sát ta, bị đánh đừng tìm ta khóc.”

Chàng trai trước người hơi hơi cúi đầu, lúc đối diện với quyền cước của đối phương đánh tới còn không quên hướng hắn vui vẻ nháy mắt. Y cũng không chờ người kia đáp lại, lách người một cái, lại xoay một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, cổ tay vẫn bị hắn nắm lấy phát ra tiếng gãy, người kia nhìn ra, lần này không chỉ cổ tay, khuỷu tay và vai đều đứt gãy... Thật tàn nhẫn.

Đối phương nhiều người cũng không cần phương pháp gì, cứ đánh loạn một trận, chàng trai này có võ công, đối phương tự nhiên cũng không phải loại người hời hợt, phía trước Phong Mãn Lâu nhất thời vô cùng náo nhiệt...

Ngôn Vô Trạm nghe lời theo sát phía sau người kia, y và hắn dựa lưng vào nhau, đã có nhân bảo hộ, hắn cũng không cần ra tay nữa, chỉ là thỉnh thoảng tung ra một đá, 'may mắn' đá văng người tập kích từ phía sau...

Người qua đường dừng lại vây xem, cửa hàng hai bên cũng có người đưa đầu ra ngoài xem náo nhiệt, chàng trai kia dường như rất thích đánh nhau, lúc hắn ra tay vẫn luôn tươi cười... Bộ dáng dương như rất thích thú.

”Các ngươi lấy nhiều hiếp ít, việc này truyền đi, mặt mũi của thiếu gia Hoằng Gia phải dấu đi đâu đây?”

Người nọ vừa đánh, vừa dùng âm thanh không nhỏ nói, Ngôn Vô Trạm biết y là nói cho Hoằng Nghị trên lầu hai nghe, hắn tranh thủ ngẩng đầu liếc nhìn, Hoằng Nghị đã không còn ở bên cửa sổ nữa...

”Hạ nhân Hoằng Gia thì ra không hiểu phép tắc như vậy, đã như vậy, ta sẽ thay thế thiếu gia nhà ta, giúp Hoằng thiếu gia dạy dỗ người...”

Lời này có chút dong dài, có điều người nọ là thay đổi phương pháp, mắng Hoằng Nghị...

Rất thú vị.

Người kia cũng cười.

Không biết sao, nghe thấy Hoằng Nghị bị chửi, lại là việc rất vui thích.

”Hắc, người Hoằng gia chỉ có chút bản lĩnh này, nhiều người như vậy, còn đánh không lại một mình ta, hắc hắc, mặt mũi của thiếu gia Hoằng Gia...”

Người nọ nói như thật khiến Ngôn Vô Trạm thiếu chút nữa phì cười, lúc này hắn thấy một thanh niên mặc cẩm bảo* đi ra từ Hương Mãn Lâu, người nọ sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh thấu xương... Không phải Hoằng Nghị, thì là ai?

(*Cẩm bào: áo gấm)

Chỉ thấy Hoằng Nghị đánh mắt với người hầu đi bên cạnh, rất nhanh lại có một đám người xông tới, những người này ăn mặc đồng bộ quần áo màu đen, cũng không nói gì, gặp người liền đánh...

Ngôn Vô Trạm nhận ra quần áo này của bọn họ là tùy tùng lúc đó Hoằng Nghị đưa đến Lạc Gia mặc...

Những người tìm phiền toái bị đánh đến mơ hồ, chàng trai kia cũng không ra tay nữa, khoanh tay trước ngực xem náo nhiệt, mãi đến khi những người đó bị người của Hoằng Nghị chế phục, mới dùng giọng điệu vô lại hô 'Hoằng thiếu gia' ...

Còn làm bộ dánh như tiểu lưu manh gật đầu một cái.

”Nếu còn dám bêu xấu danh tiếng Hoằng Gia bọn ta, liền trực tiếp cắt đứt chân chó của các ngươi!” Người nói lời này, chính là người mới rồi được Hoằng Nghị nháy mắt, hắn đứng ở trước đám người hỗn loạn, hung dữ nói, “Hoằng thiếu gia lần này không so đo với các ngươi, sau này cẩn thận một chút!”

Người kia nói xong, liền trở về bên cạnh Hoằng Nghị, giữa một mảng tiếng rên rĩ, Ngôn Vô Trạm cùng chàng trai kia cùng nhau nhìn về phía Hoằng Nghị.

Hoằng Nghị vẫn là dáng vẻ kia, lãng phí một gương mặt tuấn tú, biểu tình trước sau như một, bộ dạng giống như ai cũng thiếu tiền hắn...

Ngôn Vô Trạm phát hiện dường như Hoằng Nghị rất thích không nhìn người khác, hắn cơ bản không để ý chàng trai bên cạnh mình, ánh mắt tràn ngập nguy hiểm chỉ dừng lại chốc lát trên mặt hắn như là muốn ghi nhớ dáng dấp...

Ngôn Vô Trạm nghĩ, hắn hình như thật sự rước cho mình một phiền toái lớn rồi... Hắn đắc tội với Hoằng Nghị. Ít nhất Hoằng Nghị chắc chắn sẽ không quên hắn.

Hoằng Nghị nhìn một lúc liền xoay người, trước khi đi, y ném qua một túi bạc, chàng trai kia mặt tươi cười đón lấy, còn không quên nói một câu, “Cảm tạ Hoằng thiếu gia.”

Ngôn Vô Trạm nhìn bóng lưng Hoằng Nghị, nhìn thử chàng trai cười đến đắc ý bên cạnh, hắn đánh ngực bội phục y, dám tính kế với Hoằng Nghị...

Hoằng Nghị vốn là muốn cho Lạc Gia một chút giáo huấn, nhưng lại phải ngậm quả bồ hòn* lớn như vậy.

(*Ngận bồ hòn: trong ngậm bồ hòn làm ngọt, ý chỉ câm nín chịu đựng)

Ngôn Vô Trạm nghĩ Hoằng Nghị chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sau này hắn chỉ hy vọng trong lòng, Hoằng Nghị không nên đem việc này tính lên người hắn.

Chuyện rầy rà không còn, người xem náo nhiệt cũng tản đi, Ngôn Vô Trạm còn có việc cần làm, nói cám ơn chàng trai kia liền hướng bến đò đi tới, thế nhưng hắn mới đi hai bước, vai đã bị người ôm lấy...

Chàng trai kia đỉnh đạc ôm hắn, một tay còn không quên nhấc nhấc túi bạc nặng trình trịch, hắn nghiêng đầu, đỉnh tóc gần như dán lên mặt người kia, cười nói, “Ta nói, thúc này, anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, không phải là nên lấy thân báo đáp sao?”

...........

---------------------[xASAx]---------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.