Ngự Hoàng 2

Chương 141: Chương 141: Giờ Phút Nhàn Nhã




Trình tự trước mắt đều đúng, bầu không khí không chỉ hòa hợp, còn tìm không thấy một chút không hài hòa, nhưng là. . . . . .

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt gần như yêu dị này của Lạc Cẩn, quần áo Ngôn Vô Trạm từ trên người chầm chậm trôi xuống, da thịt chạm tới hơi lạnh trong không khí, thân thể lại lập tức liền nóng lên. . . . . .

Động tác này chậm rãi, cảm nhận cũng từng bước tiến lên, khá có cảm giác. . . . . .

Tình cảnh này, Ngôn Vô Trạm không phải chưa từng thử qua, phi tử của hắn đã từng hầu hạ hắn như vậy, chỉ là người phụ nữ kia không mê người như Lạc Cẩn, cũng không khiến hắn miệng khô lưỡi đắng như Lạc Cẩn. . . . . .

Bản lĩnh này của Lạc Cẩn đã đạt tới đỉnh cao rồi.

Không hay không biết, hắn bị Lạc Cẩn lột sạch sành sanh, Ngôn Vô Trạm không để ý áo của hắn, con mắt hắn trước sau dừng lại trên mặt Lạc Cẩn, chỉ nhìn, hắn liền có chút không thể khống chế, nhưng vào lúc này, bất ngờ lại xảy ra. . . . . . Hay là đột biến.

Làm đến đây, hắn hẳn là ôm Lạc Cẩn, hai người cùng tiến vào hồ nước nóng, nhưng Lạc Cẩn lại nở nụ cười quyến rũ, tiếp đó, hắn bị y ôm ngang lên rồi. . . . . .

Mọi hình ảnh mập mờ trong nháy mắt tiêu tan, người kia nhìn gương mặt vấn xinh đẹp như cũ của Lạc Cẩn, bên trong hiện rõ cố chấp. . . . . .

Hắn lại một lần nữa bị Lạc Cẩn mê hoặc, biết rõ tên nhóc này là một cây anh túc xinh đẹp, nhưng hắn đã quên dưới bề ngoài xinh đẹp này là kịch độc. . . . . . Dường như đã không cách nào thay đổi.

Lạc Cẩn ôm hắn xuống hồ, dòng nước ấm áp lập tức tới ngang ngực, Lạc Cẩn không buông hắn ra, mà kề sát hắn cùng ngồi xuống.

Y đang quyến rũ hắn không sai, nhưng lại không giống với phi tử hiến thân, Lạc Cẩn là thú hoang hung mãnh, dụ dỗ con mồi là hắn đi vào cạm bẫy của chính mình.

Dáng vẻ như cười như không này của Lạc Cẩn, còn có làn nước ấm áp này khiến lồng ngực người kia căng đầy hơi nóng, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung. Hắn muốn Lạc Cẩn cách xa hắn một chút, nhưng tên kia lại dán chặt lấy hắn, dù ở trong nước nóng, tay lạnh như băng vẫn tự nhiên khoát lên đùi hắn, vuốt vào bên trong. . . . . .

”Lạc Cẩn hầu hạ hoàng thượng tắm rửa.”

Người kia liếc y một cái, lập tức liền xoay mặt sang chỗ khác, không phải là không muốn nhìn, mà là không dám nhìn nữa. . . . . .

Muốn chết rồi, hắn thật muốn nói, xin Lạc Cẩn ngươi đừng quyến rũ ta. . . . . .

Ngay lúc này, Ngôn Vô Trạm đột nhiên cảm thấy có người chạm vào hắn một cái, sức mạnh không lớn lắm, giống như đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da một cái. . . . . .

Lạc Cẩn ở một phía khác, là ai chạm hắn?

Người kia ngẫn ra, cả người liền cứng lại, rất nhanh hắn phát hiện chỗ bị đụng vào không chỉ có một, những phần ở trong nước trên người hắn đều bị thứ gì đó như có như không chạm vào. . . .

Cảm giác đó cũng không phải khó chịu, chỉ là rất kỳ quái, đặc biệt là lúc hắn không biết thứ gì đang chạm vào hắn.

Cảm giác tâm thần nhộn nhạo bị khúc nhạc đệm này làm cho mờ nhạt đi không ít, người kia bình tĩnh nhìn lại mới nhận ra trong hồ đầy những con cá dài nhỏ, sau khi hắn và Lạc Cẩn đi vào, những con cá này liền vây quanh, ở từng điểm trên người bọn họ nhẹ nhàng mổ . . . . . .

”Đây là cái gì?” Người kia hiển nhiên không ngờ tới thứ đụng vào hắn lại là những con cá nhỏ này, hắn nghi ngờ nhìn Lạc Cẩn, hắn không biết trong hồ nước nóng này tại sao có thể có cá.

”Cá.” Lạc Cẩn cười híp mắt trả lời, tay y càng đưa tới trước, gần như sờ đến đùi người kia, có điều Ngôn Vô Trạm chăm chú nhìn những con cá kia, hắn cũng không phát hiện tình huống này, Lạc Cẩn sờ rất thoải mái.

Phí lời, hắn dĩ nhiên biết đây là cá, Lạc Cẩn từ lúc nào lại nói nhiều lời dư thừa như vậy. . . . . .

”Đây đều là sắc ngư*, chuyên dùng để đùa giỡn đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông rất 'ngon miệng' như người, không tin người xem , chúng nó đang hôn chỗ đó của người.” Lạc Cẩn nói xong liền sờ soạng thứ giữa hai chân người kia một cái, Ngôn Vô Trạm co rút lại, cá nhỏ vây quanh lập tức tản đi, có điều rất nhanh lại bơi trở về, trải qua Lạc Cẩn nhắc nhở, Ngôn Vô Trạm thật sự cảm thấy những con cá kia chạm vào chỗ đó của hắn. . . . . .

(*Sắc ngư: giống giống sắc lang.)

Suy nghĩ này một khi phát sinh sẽ không cách nào quên đi, người kia đột nhiên liền cảm thấy không thoải mái, giống như những con cá này thật sự cố ý chạm chỗ mẫn cảm của hắn vậy. . . . . .

Không thể nghĩ nữa.

Hắn cũng không thể tiếp tục bị Lạc Cẩn đầu độc nữa.

Người kia cố sức nháy mắt hai cái, hắn ra lệnh chính mình tỉnh táo lại, sau đó mới một lần nữa nhìn vào trong nước, lần này Ngôn Vô Trạm phát hiện, thật ra những con cá kia cơ bản không có phương hướng đặc biệt, chúng nó chỗ nào cũng chạm vào. . . . . . Cơ bản không như Lạc Cẩn nói.

Y là cố ý.

”Chúng nó cũng đang chạm vào ngươi.” Người kia ra hiệu Lạc Cẩn đừng nói lung tung, chuyện này cơ bản không mờ ám như y nói, sau đó hắn lại gỡ tay Lạc Cẩn xuống, hướng về bên cạnh ngồi xuống, bọn họ không thể dựa vào gần như vậy, việc này khiến cho màn tắm rửa này trở nên tràn ngập hương vị sắc tình.

Bọn họ là đến tắm suối nước nóng, muốn ngâm thì từ từ ngâm, không cần làm càn.

Lạc Cẩn không ngăn cản người kia trốn tránh, y vốc nước rưới lên người, dòng nước theo cổ hắn chảy về trong hồ, vẻ nên một đường nét có thể nói là hoàn mỹ, “Chúng nó cảm thấy rất lớn, rất có trọng lượng, vì vậy mới thích thú, vì vậy mới đụng vào, hoàng thượng, người nói đúng không?”

Ngôn Vô Trạm không chịu được nhất chính là Lạc Cẩn nghiêm túc hỏi hắn vấn đề thô bỉ như vậy, hắn không trả lời, mà học theo dáng vẻ Lạc Cẩn, bắt đầu rưới nước lên người, hắn cảm thấy hắn phải mau chóng rời khỏi, ở trong đầm rồng hang hổ này, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt trọn, đặc biệt ngồi bên cạnh còn là thú hoang hung mãnh nhìn như vô hại.

”Đây là cá mà Thiệu công tử mua từ nước khác về, loại cá này sống trong suối nước nóng, một khi có người tiến vào, bọn chúng sẽ tự nhiên tới gần, mổ lên da, đem những thứ không sạch sẽ trên người đều nuốt vào trong bụng. Có người nói, thường xuyên ngâm nước suối này, da dẻ sẽ trở nên bóng loáng nhẵn nhụi, Thiệu công tử bỏ ra nhiều tiền mua những con cá này, chính là cho tiểu thiếp hắn thích nhất, nghe nói da dẻ người kia non tơ, mềm mại như nhung.” Lạc Cẩn vừa nói, vừa đem khay bên cạnh thả vào trong nước, y rót đầy chén rượu, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt người kia, “Gần đây người quá mệt mỏi, hôm nay thả lỏng thật tốt một chút, đừng vội ra ngoài, thần cùng người nói chuyện phiếm, cùng ngắm trăng sao gì đó.”

Người kia nâng chén rượu lên, nghe vậy theo bản năng nhìn lên đỉnh đầu, một vầng trăng tròn kia khiến người kia nhịn không được cười lên, hắn và Lạc Cẩn dường như như cũng không quá thích hợp ngắm trăng sao gì đó. . . . . .

Cảnh tượng này không cần nghĩ liền cảm thấy quái dị.

Gương mặt căng thẳng nhiều ngày cuối cùng có chút thả lỏng, Lạc Cẩn vuốt chén rượu của y, nhàn nhạt cười, lúc này người kia chợt nhớ tới một chuyện, hắn nghiêng người nhìn lại, “Đúng rồi, ngươi và Thiệu công tử kia là quan hệ thế nào?”

Tòa nhà này là của họ Thiệu, Thiệu công tử trong miệng Lạc Cẩn chính người vừa nãy dẫn bọn họ vào.

Thiệu công tử là chủ nhân của nơi này, không chỉ tự mình tiếp đãi, thậm chí còn muốn tự mình hầu hạ. . . . . .

Hơn nữa thái độ của gã với Lạc Cẩn vô cùng thân thiết, có hơi quá nhiệt tình rồi.

”Hửm?” Câu hỏi này của người kia khiến Lạc Cẩn trong lúc nhất thời không phản ứng lại, y hửm một tiếng, âm cuối thật dài này khiến người ta có vô số suy nghĩ, chân mày Ngôn Vô Trạm cứ như vậy nhíu lại.

Hắn một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục vốc nước tắm lên người, đồng thời như không có chuyện gì xảy ra, nói một câu, “Nhìn có vẻ quan hệ của các ngươi khá tốt.”

Còn không nghe ra không đúng trong lời nói người kia, đầu Lạc Cẩn cũng mọc dư rồi, y nghiêng cổ nhìn hắn một hồi lâu, lúc này mới sâu xa nở nụ cười. . . . . .

”Sao? Không vui à?” Lạc Cẩn hỏi, có điều thấy dáng vẻ không sao cả của người kia, y lại bổ sung một câu, “Ghen à?”

Lời này khiến Ngôn Vô Trạm ngẩng đầu lên, có điều sau khi cùng ánh mắt Lạc Cẩn giao nhau, hắn lại rất nhanh dời đi ánh mắt, “Tùy tiện hỏi một chút thôi.”

”Ưm.” Lạc Cẩn 'ưm' một tiếng thật dài, giống như đã hiểu ý Ngôn Vô Trạm, y không lên tiếng nữa, bầu không khí lập tức liền yên tĩnh lại, người kia vốn đang chờ hắn đáp lại, cũng không ngờ Lạc Cẩn cứ như vậy 'ưm' một tiếng coi như xong.

Đợi lâu cũng không thấy y có phản ứng, không nhẫn nại được, người kia lại lần nữa ngẩng đầu lên, đồng dạng, hắn lại cùng ánh mắt Lạc Cẩn giao nhau. . . . . .

Lạc Cẩn đang nhìn hắn, dường như chờ hắn truy hỏi, ánh mắt này dường như hiểu rõ tất cả.

Người kia cứng đờ, vội thu lại ánh mắt, hắn nhìn hơi nước mờ mịt mờ trước mặt, không dự định hỏi nữa, nhưng lúc này, Lạc Cẩn lại chủ động mở miệng. . . . . .

”Chúng thần là bạn cũ, lúc còn nhỏ, hắn và Thiệu lão gia tới Thanh Lưu Thành bàn chuyện làm ăn, chúng ta từng gặp mặt, có lẽ là cảm thấy thần đáng thương, hắn vẫn đối với thần rất tốt, sau đó còn từng đề xuất đón thần rời khỏi Lạc Gia, rời khỏi nơi 'nước sôi lửa bỏng' kia, sống một cuộc sống tốt.”

Ba chữ cuối kia, tuyệt đối đủ khiến người ta mơ tưởng viển vông, Lạc Cẩn dù không nói thẳng, Ngôn Vô Trạm cũng hiểu ý của y.

”Thật thân thiết.” Hắn tổng kết quan hệ hai người bọn họ.

Nghe xong lời này, Lạc Cẩn suy nghĩ chốc lát, sau đó gật đầu, “Ừm, gần như là vậy.”

Y vậy mà lại thừa nhận?!

Ngôn Vô Trạm không ngờ tới Lạc Cẩn sẽ thừa nhận, hắn ngạc nhiên nhìn sang, có điều nhìn thấy lúc Lạc Cẩn nhắc tới Thiệu công tử thì khẽ nở nụ cười lập tức liền lại xoay trở về, có điều lần này, hắn là chuẩn bị rời đi.

Bên cạnh 'ầm' một tiếng, Lạc Cẩn nhìn cũng không nhìn, đưa tay liền kéo người đã đứng lên kia kéo trở lại, Ngôn Vô Trạm trọng tâm không vững, trực tiếp liền ngã vào trong lòng Lạc Cẩn. . . . . .

Khoảng cách rút ngắn, Lạc Cẩn nhìn mặt người kia, nụ cười vẫn lạnh nhạt như cũ, “Người đang tức giận cái gì?”

Y hỏi hắn.

.............

Chương 171: Bầu Không Khí Hòa Hợp.

*****

Ngôn Vô Trạm vừa định nói ta tức giận gì chứ, liền nghe Lạc Cẩn bên kia cười nói, “Thần trêu người đấy.”

Tay khoát lên lưng người kia, nụ cười của Lạc Cẩn càng sâu, “Chúng thần chỉ là bạn làm ăn thông thường, thường hợp tác, quan hệ mới tốt hơn một chút, vì vậy hắn mới rộng rãi như vậy, thần vừa rồi chỉ là đang gạt người, không ngờ người lại tưởng thật.”

Có cảm giác bị đùa giỡn.

Vịn vai Lạc Cẩn, người kia đứng lên, hắn vẫn phải đi, nhưng tay khoát trên chợt siết chặt, Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa bị ép nhìn về phía gương mặt xinh đẹp kia của Lạc Cẩn. . . . . .

”Thần không ngờ tới, người vì thần, cũng sẽ như vậy” Lạc Cẩn cho rằng, người này chưa từng quan tâm đến y, có rất nhiều việc, đều là y đơn phương cố gắng, nhưng hôm nay y đã biết, y trả giá không phải là không có hiệu quả, y cười, chân thành mà chăm chú, “Thần rất vui sướng.”

Ít nhất chứng minh, người này quan tâm y, không phải y một mình đơn phương.

Lạc Cẩn cười, lời này của y khiến người kia chua xót trong lòng. Lạc Cẩn khiến người ta đoán không ra, y mãi mãi vẫn là dáng vẻ cao sâu khó dò, nhưng Lạc Cẩn cũng sẽ tổn thương, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. . . . . đặc biệt là lúc y mấy lần ám chỉ, cuối cùng đổi lấy lại vẫn là lảng tránh. . . . . .

Lại như Lạc Cẩn từng nói, sự thật phơi bày rồi, bắt đầu lại mọi thứ lần nữa, Lạc Cẩn làm như vậy, thế nhưng hắn lại trước sau không có. . . . . .

Lạc Cẩn đã nói, y sẽ đợi, đợi ngày hắn suy nghĩ rõ ràng.

Nhưng tâm tình lúc chờ đợi thế nào, Lạc Cẩn lại không nói. . . . . .

”Sao lại nhìn thần như vậy?” Lạc Cẩn vẫn cười, y xoay người kia qua, không cho hắn lại nhìn mặt mình, kế khó binh Lạc Cẩn đã từng dùng, nhưng chỉ là để kích thích hắn mà thôi, y không muốn cảm tình của người kia đối với mình chỉ là thương hại, “Thần nói hầu hạ người tắm rửa, ngoan ngoãn đừng cử động.”

Lạc Cẩn dời đi đề tài, y không muốn tiếp tục nữa, người kia cũng không biết còn có thể nói gì, hắn im lặng ngồi phía trước Lạc Cẩn, thân thể lạnh lẽo kia dán chặt sau lưng hắn, nhiệt độ đặc thù này giống như đang nhắc nhở hắn, người phía sau hắn là thế gian có một không hai. . . . . .

”Chờ sau này, cũng mua cho người một ít loại cá này” Lạc Cẩn vừa phải cọ rửa trước ngực người kia, không có trêu đùa, cũng không phải âu yếm, y cọ rửa rất chăm chú, “Mỗi ngày đều vào ngâm như vậy, để người so với tơ lụa còn mượt mà hơn, quần áo đều mặc không được.”

Lạc Cẩn có thể tưởng tượng cảnh tượng kia, cảm giác khẽ cử động, quần áo liền trượt theo thân thể, nếu thứ trượt xuống chính là long bào, dáng vẻ kia hẳn càng khiến người khác điên cuồng. . . . . .

Tay Lạc Cẩn dừng lại, y đột nhiên rất muốn nhìn dáng vẻ người này mặc long bào, y cũng rất muốn xem thử, dáng vẻ lúc đẩy long bào xuống eo hắn, nhìn hắn ý loạn tình mê. . . . . .

Có cơ hội, y thật sự muốn đi ngự thư phòng kia, ở trên bàn hắn dùng để phê duyệt tấu chương, ôm hắn một lần.

Như vậy lúc hắn mỗi ngày mở tấu chương ra, nhớ đến đầu tiên đều sẽ là y làm sao thương yêu hắn.

Cảnh tượng kia nhất định rất tốt.

Hoàng cung đối với Lạc Cẩn mà nói, liền tràn bầy mê hoặc. . . . . .

”Sao có thể.” Trơn thế nào đi nữa cũng không tới mức ngay cả quần áo cũng mặc không được, người kia cười vì suy nghĩ không thực tế này của Lạc Cẩn.

”Sao không thể?” Lạc Cẩn lần nữa dừng lại, y nhanh chóng sờ soạng hai cái, sau đó dán lên tai người kia, nói nhỏ, “Người vốn đã rất trơn, cũng rất non, người cũng không biết, mỗi lần thần chạm vào người liền không muốn buông tay, hận không thể hòa tan trên thân thể người. Tông Bảo, người giống yêu vật biết thu hồn đoạt phách vậy, khiến thần nhịn không được muốn đem tất cả tinh khí đều giao cho người, thần sớm muộn sẽ bị người hút chết.”

Y lại dùng gọng nghiêm túc nói lời hạ lưu như vậy.

Rõ ràng là cùng một chuyện, nhưng từ trong miệng Lạc Cẩn đi ra không những không có vẻ thô tục, trái lại sẽ khiến người ta không thể khống chế tâm thần trầm bỗng. . . . . .

Tay của Lạc Cẩn rất nhanh chuyển xuống dưới, bàn tay ở trên cơ bụng phân rõ của người kia vuốt nhẹ, y vẽ nên đường nét mờ mờ bên trên, đến tuổi này còn có thể có vóc người như vậy, không thể không nói người này chăm sóc rất tốt, bất kể là độ dẻo dai hay là xúc cảm, hoặc là thân hình, đều không thể bắt bẻ như nhau.

”Nên rửa ở đây nữa.” Lúc người kia vì lời của y mà có chút lúng túng, Lạc Cẩn chợt nắm lấy thứ kia của hắn, bị y tấn công, chỗ đó của người kia nửa cứng lên, Lạc Cẩn xem như không thấy, y dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ giọng nói, “Thần sẽ giúp người rửa thật sạch.”

Người kia muốn nói chỗ này không cần, nhưng Lạc Cẩn đã bắt đầu rồi, y dùng hai tay nắm lấy, sau khi đỡ lên liền xoa nắn lên xuống, động tác của y không phải rất nhanh, dáng vẻ kia thật sự là đang giúp hắn tắm rửa mà thôi.

Rửa đến bên trên, Lạc Cẩn dùng ngón cái cọ lấy phần đỉnh, y khiến chỗ đó của người kia đều lộ ra, lớp da mỏng kia cũng bị y dùng móng tay đẩy ra. . . . . .

Nước rất nhanh liền bao trọn lấy nó, Lạc Cẩn sau khi đẩy ra liền cử động nữa, hàm dưới đầy đặn khoát lên vai người kia, ánh mắt theo bộ ngực hắn hướng xuống dưới, giọng nói Lạc Cẩn đột nhiên trở nên mờ ám. . . . . .

”Tông Bảo, bọn nó đang hôn chỗ đó của người. . . . . . Nhiều như vậy cùng hôn, ngươi chịu được không?”

Lạc Cẩn không động, cá nhỏ rất nhanh liền xông tới, giống như đụng chạm những chỗ khác trên thân thể người kia, dùng miệng nhẹ nhàng mổ lên chỗ đó của người kia. . . . . .

Chỗ mềm nhất cũng là cứng nhất.

Thật ra cảm giác của thân thể không phải rất mãnh liệt, nhưng tấn công trên tinh thần lại không chịu nổi, người kia cuống quít ngăn cản, nhưng Lạc Cẩn lại cố chấp nắm chặt, sau đó y dùng móng tay đẩy ra lỗ tròn nhỏ bên trên. . . . . .

”Tông Bảo, người xem, chỗ này hẹp như vậy, thần rửa không được, có điều vừa vặn có thể chứa một con cá nhỏ, người nói, thần có nên nhét cá vào, giúp ngươi rửa sách một lần không?”

Lạc Cẩn khiến người kia run lên, hắn vội vàng nhìn về phía khác, ánh mắt kia vừa dời đi, cảm giác chỗ kia lại mãnh liệt lên, không biết có phải ảo giác hay không, người kia thật sự cảm thấy thật giống như có gì đó đang chui vào trong . . . . . .

Rõ ràng cảm thấy xấu hổ như vậy, nhưng thân thể lại có phản ứng, thứ trong tay Lạc Cẩn dần dần có độ cứng, rất nhanh liền biến thành dáng vẻ hùng vĩ nhất của nó. . . . . .

Lạc Cẩn phát hiện biến hóa của nó, nhưng im lặng không nhắc tới, vẫn cứ thưởng thức, có điều hiện giờ không giống như đang tẩy rửa nữa mà đã mang theo mùi vị sắc tình rồi.

Không chỉ hắn thay đổi, Lạc Cẩn cũng có biến hóa.

Người kia có thể cảm giác được, có thứ gì đó đang đụng vào lưng hắn, cũng cứng ngắc như vậy, hừng hực như vậy. . . . . .

Bọn họ cũng không phải con nít, điều này đại diện cho cái gì, không cần nói cũng biết, Ngôn Vô Trạm có lòng ngăn cản, nhưng thân thể cũng đang kháng cự. . . . . .

Trong lòng cũng không nỡ lại tránh né Lạc Cẩn nữa.

Hắn không đồng ý, nhưng cũng không phản kháng, chỉ im lặng.

Lạc Cẩn vuốt ve, tốc độ không nhanh không chậm, thân thể theo động tác của y, thứ kia cũng đồng thời cọ cọ trên người người kia. . . . . .

Hơi thở của Lạc Cẩn trầm xuống, lực độ cũng mạnh hơn không ít, y dựa tới trước một chút, tay theo đùi người kia trực tiếp sờ xuống dưới. . . . . .

”Chỗ này cũng rửa một chút đi.” Lạc Cẩn nói, giọng nói hơi khàn, người kia vốn ngồi trước mặt y, Lạc Cẩn thuận thế nhấc lên, để hắn ngồi xuống trên đùi mở rộng của mình, sau đó để chân hắn treo hai bên người mình, như vậy chỉ cần y mở rộng chân, chân người kia cũng sẽ mở ra tương ứng.

Lạc Cẩn sờ lấy chỗ hoàn toàn mở ra kia, đầu ngón tay ở cửa vào xoay hai vòng, ép tới một chút liền chen vào, có nước trợ giúp, Lạc Cẩn tiến vào không mất công sức nào, người kia cũng không cảm thấy không khó chịu lắm. . . . . .

”Thật nóng.” Lạc Cẩn than nhẹ, y vẫn cảm thấy người kia rất nóng, đặc biệt bên trong.

Cái thở dài này khiến thân thể trong nước của người kia nổi lên một lớp da gà, chỉ nghe tiếng của Lạc Cẩn, hắn liền có cảm giác, cảm giác rất mãnh liệt.

Lạc Cẩn chỉ khẽ đưa đẩy hai lần liền lại len vào toàn bộ, lần này người kia liền có chút không thích ứng, nhưng chân mày hắn vừa nhăn lại, Lạc Cẩn chợt tách ngón tay ra. . . . . .

Nước lập tức tiến vào, người kia hít vào một ngụm khí lạnh, hắn vội vàng kéo tay Lạc Cẩn, nhưng người nọ lại nắm chặt đầu hắn, nhìn thẳng y. . . . . . Liền đó, mở rộng chân thành hình chữ “Nhất” (一).

Y không cho người kia cơ hội phản kháng.

”Để những con cá cá bơi vào nơi sâu nhất, đem bên trong người cũng rửa sạch, cảm giác chúng nó liếm bên trong người hẳn là rất thoải mái. Người có thể cảm thấy chúng ở trong thân thể người bơi lội, thân thể trơn tuột này ma sát người, bọn chúng sẽ đem mỗi một chỗ bên trong đều gặm cắn một lần, bao gồm vịt trí ngươi không chịu được nhất, những con cá kia sẽ khiến người rất hưng phấn, cũng sẽ khiến người vừa tê vừa ngứa, xương cũng mềm nhũn. . . . . .” Lạc Cẩn nói như thật, y nhìn thấy lông mi người kia rung một cái, dáng vẻ yếu đuối lại kiên cường này, khiến trong ngực y rung lên, dù Lạc Cẩn so với người thường nhẫn nại hơn, nhưng giờ phút này, mọi thứ đều đã tan vỡ.

Lạc Cẩn hôn lấy hắn, cái lưỡi lạnh như băng kia rất nhanh trườn vào khoang miệng người kia, hơi thở nặng hơn, trong nháy mắt bị nuốt hết, chỉ hơi dừng lại, hai người liền mãnh liệt hôn tới. . . . . .

Động tác trên tay Lạc Cẩn cũng không chậm lại, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn rất nhiều, ở trong nước y không cần bận tâm quá nhiều, y mở rộng rất lớn, y không quan tâm nước có nước đi vào hay không, cũng không quan tâm có thể thật sự có cá đi nhầm vào hay không. . . . . .

Nụ hôn dài này kết thúc, Lạc Cẩn đột nhiên bế người kia lên, động tác của y không dịu dàng lắm, y trực tiếp ném hắn xuống bên cạnh hồ, sau đó mạnh mẽ tách chân hắn ra, từ phía sau phủ lên. . . . . .

Tay đầy vệt nước của người kia đột nhiên nắm thành đấm.

................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.