Thi thể tổng quản đã không có đầu mối có thể tìm ra, vốn dĩ nha môn chuẩn bị thông báo Lạc Gia đến nhận thi thể về, nhưng trước khi bọn họ thông báo, phát hiện thi thể tổng quản không thấy.
Sợ gây hỗn loạn, tri phủ Thanh Lưu đem việc này giấu lại, ý định ban đầu của quan phủ là muốn mau chóng tìm được thi thể tổng quản, sau đó mau chóng xử lý, thế nhưng thật không ngờ, toàn bộ Thanh Lưu Thành đều lật tung lên một lần, cũng không tìm được một chút dấu vết.
Thi thể tổng quản như là biến mất giữa hư không, thế nhưng, người vẫn cứ chết.
Tri phủ Thanh Lưu cũng nhận thấy không đúng.
Y còn chưa kịp làm bước tiếp theo như dự định, tin tức này đã lan truyền nhanh chóng...
Dân chúng Thanh Lưu rơi vào khủng hoảng trước nay chưa từng có, tri phủ Thanh Lưu đã đem chuyện này báo lên, thế nhưng phía triều đình tạm thời chưa có phản hồi, tri phủ Thanh Lưu gấp đến sứt đầu mẻ trán, thế nhưng tình hình không những không chút chuyển biến tốt đẹp, trái lại kịch liệt chuyển biến xấu...
Dân chúng bàn tán xôn xao, truyền thành dạng gì cũng có...
Có người nói thấy tổng quản xé miệng người khác, ngắt lưỡi ăn...
Còn có người nói thấy tổng quản ở trong một căn nhà hoang, dùng lưỡi đã bị cắt mất trong miệng ra dấu...
Lại có người nói, thi thể tổng quản đều hư thúi, nhưng hắn vẫn đang giết người, đây là vì hắn chết không nhắm mắt, trừ phi tìm được hung thủ, nếu không hắn nhất định sẽ tiếp tục giết chóc...
Ngôn Vô Trạm biết, việc này không thể dừng lại ở đó.
Hiện tại có người muốn rời khỏi Thanh Lưu Thành, tiếp tục nữa, sẽ không thể cứu vãn.
Hắn một bên cho Hoài Viễn phái người điều tra án, một bên quyết định chủ động xuất kích.
Hắn muốn đi điều tra thử, rốt cuộc là ai đang mượn việc này để giở trò, hay là tổng quản này thật sự như dân chúng đồn đãi, là tới trả thù...
Việc này bắt nguồn từ hung thủ ban đầu, hắn phải nhanh chóng tìm ra người này.
Thanh Lưu Thành hiện nay, trời vừa tối mọi nhà liền đóng cửa, im lặng như tòa thành chết, ngay cả tiếng chó sủa cũng ít nghe thấy, tình hình này khiến lòng người phát lạnh, nhưng đồng thời, cũng thuận tiện cho Ngôn Vô Trạm.
Dễ dàng điều tra.
Ngôn Vô Trạm vẫn đợi tới khi trời tối đen, hắn muốn đi xem thử, nhưng hắn bên này mới vừa mở môn, một bóng đen đã từ trên trời giáng xuống...
Người kia đưa tay bắt được, hắn sờ thấy không phải ám khí gì, mà là một bộ quần áo...
Quần áo đi đêm.
”Muốn ra khỏi cửa, bộ dáng này của ngươi có phải hơi quá khoa trương.” Bắc Thần vòng hai tay trước ngực tựa vào tường, y ngẩng đầu nhìn trời, lúc nói chuyện, nhánh cỏ ngậm trong miệng còn cử động lúc lên lúc xuống.
Bắc Thần mặc đồ đi đêm giống hắn. Bắc Thần đứng trong bóng tối, mặt của y, người kia nhìn không rõ lắm, ngược lại thân hình coi như hoàn mỹ thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn...
Đồ đi đêm được cắt xén đến đơn giản, như vậy tiện hành động, cho nên thứ này mặc lên người cơ bản không đến nổi tệ, chỉ là Hoài Viễn mặc thì ưa nhìn, Bắc Thần lại...
Trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy thân thể cân xứng của y, hai chân thon dài, cánh tay rắn chắc, mỗi một đường nét đều hoàn mỹ như vậy, khiến người khác thán phục...
Ngôn Vô Trạm phát hiện, hắn lại một lần nữa bỏ qua gương mặt không tính là dễ nhìn của Bắc Thần.
”Nhanh lên một chút, thời gian của chúng ta có hạn.” Bắc Thần hướng lên trời giật giật cằm, y ý bảo người kia mau thay quần áo, xong rồi hành động.
Ngôn Vô Trạm không hỏi Bắc Thần vì sao lại tới, giống như Bắc Thần biết, Ngôn Vô Trạm nhất định sẽ đi vậy.
Bởi vì bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Bọn họ đều là hạ nhân không sai, nhưng từ đầu, họ đã bị cuốn vào, tránh cũng không tránh được.
Vì bản thân, cũng vì không để người khác tiếp tục chết đi, bọn họ nhất định phải nỗ lực hết sức vì việc này.
Bắc Thần thân thủ rất tốt, có t hỗ trợ, Ngôn Vô Trạm dĩ nhiên là vui mừng.
...
Phòng chứa xác của quan phủ.
Việc này đồn đại đáng sợ như vậy, người trông coi cũng cố gắng tránh xa, bọn họ sợ những thi thể này giống như tổng quản, đột nhiên đứng dậy, thấy người là giết...
Cho nên hai người rất dễ dàng đi vào.
Chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn, cơ bản sẽ không có ai đến xem.
Bởi vì những người đó không dám, có một tiếng động, đầu tiên sẽ chọn chạy trối chết.
Trong phòng chứa xác, mấy thi thể nằm ngay ngắn trên bàn dài, trên người bọn họ đều che vải trắng, dưới ánh đèn lờ mờ, màu trắng bệch này khiến người khác theo bản năng nuốt nước miếng...
Ngôn Vô Trạm đã thấy không ít thi thể, hắn giết người cũng không ít, nhưng việc này liên quan đến quỷ quái, lại quỷ dị như vậy, nói không căng thẳng là không thể nào...
Bắc Thần ngày thường hi hi ha ha, thế nhưng đến đây, biểu tình cũng rất nghiêm túc, Ngôn Vô Trạm có thể thấy chân mày của y nhíu lại dưới khăn che mặt, có thể thấy được người lo lắng không chỉ một mình hắn...
Hai người nhìn nhau một cái, lại kéo ra vải trắng một thi thể trong đó.
Tấm gỗ bên dưới có đề tên, cho nên bọn họ vén lên là người chết thứ hai, nhân viên thu chi của Hoằng Gia.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy thi thể kia, dạ dày người kia vẫn cuộn trào...
Mũi bàn chân cũng bốc lên vù vù gió lạnh...
Do chết đã lâu, trên người đã nổi lên thi ban*, nơi hốc mắt cũng hõm sâu xuống, những thứ này cũng không đáng sợ, người chết đều như thế này, chỉ là dưới mũi nhân viên thu chi này đã không còn...
(*Thi ban: đốm trên da người xuất hiện sau khi chết)
Miệng y bị rạch ra hoàn toàn, ngay cả xương hàm dưới cũng bị chặt đứt, giống như một tay đại lực sĩ đưa ngón tay vào trong miệng y, một tay lấy cằm y toàn bộ kéo xuống...
Mặt nhân viên thu chi đã được rửa sạch, thế nhưng vẫn máu thịt lẫn lộn như cũ, Ngôn Vô Trạm còn thấy rõ, có mấy sợi thịt, đọng trên tóc y...
Hắn rốt cuộc đã biết, vì sao quan phủ nói là bị xé mở, mà không phải bị dao kéo cắt mất.
Lưỡi nhân viên thu chi cũng bị người cắt đứt, Ngôn Vô Trạm không cách nào hình dung tình trạng của y, cực hình gì hắn đều gặp, thế nhưng cái này đã không còn trong khả năng con người có thể làm...
Hắn rất muốn nôn.
Bộ dạng Bắc Thần cũng không tốt gì.
Hai người đứng nhìn thi thể này thật lâu, mới nhớ mục đích bọn họ tới đây...
Bắc Thần sờ bàn tay lạnh lẽo của người kia, ý bảo nếu hắn không cằm cự được thì ra cửa canh chừng. Ngôn Vô Trạm lắc đầu, việc này hắn phải tra rõ, cho nên hai người thu lại tâm tình, nghiêm túc bắt đầu kiểm tra...
Thời gian tử vong ngỗ tác đưa ra cùng thời gian bọn họ thấy tổng quản đi vào Hoằng Phủ không sai biệt lắm, thi thể ngoại trừ thê thảm, không còn gì khác, có điều bọn họ vẫn phát hiện một số chi tiết... không liên quan gì với chứng cứ, chỉ có thể nói là một chút nghi vấn mà thôi.
Nhân viên thu chi khi chết mặc nội sam*, có thể thấy được trước đó y đang ngủ, thế nhưng trên ngón tay phải của y đều ít nhiều dính một chút mực nước, nhân viên thu chi hẳn cũng không cực khổ đến ngay cả tắm rửa sơ cũng bỏ qua liền đi ngủ... Hơn nữa, mặt của y rất sạch sẽ, ngay cả tai cũng sạch sẽ, có thể thấy được nhân viên thu chi này thường ngày rất thích sạch sẽ.
(*Nội sam: áo trong)
Hơn nữa là, bên mặt trái y dường như có một vệt đỏ, có điều miệng y bị xé rách, chỉ để lại dấu vết chừng đầu ngón tay, Bắc Thần quay sang dấu vết ướm thử, sau đó liếc mắt với người kia...
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng dấu vết này rất giống như bị người khác tát để lại.
Dáng vẻ tổng quản kia hẳn sẽ không có tâm tình tát vào miệng người khác.
Từ trong mắt đọc được suy nghĩ của đối phương, Ngôn Vô Trạm gật đầu, biểu thị cùng suy nghĩ, sau đó lại chỉ vào chân của nhân viên thu chi để Bắc Thần xem.
Trên quần nhân viên thu chi có mấy vệt vàng khô khốc, có điều vì cả người y là máu, cho nên những vệt vàng này cũng không dễ nhận ra, Ngôn Vô Trạm cũng là tình cờ mới phát hiện...
Dấu vết trong quần nhân viên thu chi, nếu đoán không lầm, y hẳn là không khống chế được... nhìn thấy tổng quản, bị dọa đến tiểu trong quần sao... Thế nhưng nước tiểu này hẳn là đã khô rồi, mới bị máu vấy lên...
Bắc Thần thấy dấu vết này, 'hử' một tiếng, sau đó liền tiến tới nhìn tỉ mỉ một lượt, sau đó y ngẩng đầu, lộ ra dáng vẻ tươi cười đầu tiên của y trong đêm nay...
Bọn họ đều che mặt, có điều xuyên qua ánh mắt Bắc Thần, người kia biết y đang cười.
Y khen hắn, làm không tệ.
Bộ dáng tươi cười của Bắc Thần chỉ ngắn ngủi, y rất nhanh cúi đầu, tiếp tục kiểm tra thi thể nhân viên thu chi, hai người cho dù chi tiết gì cũng không bỏ sót, ngoại trừ trên lòng bàn tay y có mấy vết thương nhàn nhạt hình trăng non ở ngoài lại không có đầu mối nào nữa.
Thi thể còn lại, bọn họ cũng đơn giản kiểm tra một lần, thời gian có hạn, bọn họ phải rời đi.
Trong đầu toàn là máu thịt lẫn lộn, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn sắp tới sẽ ăn thịt không vô...
Quá độc ác. Không chỉ nhìn thấy, mùi vị cũng độc ác.
Mới vừa rời khỏi, Bắc Thần đã kéo khăn che mặt, hít khí sâu hai cái...
”Mẹ kiếp-, thật thối.”
Ngôn Vô Trạm muốn cười, thật sự cười không nổi, hắn nghĩ, sắc mặt của hắn nhất định xấu xí muốn chết.
”Ngươi thấy thế nào?” Chậm một lúc, Bắc Thần hỏi ý người kia.
Ngôn Vô Trạm tự đánh giá chốc lát, đáp, “Ta nghĩ, chúng ta cần phải đi gặp Hoằng công tử một chuyến.”
Nên đi gặp thử Hoằng Nghị.
..............
--------------[xASAx]-------------