Ngự Hoàng 2

Chương 138: Chương 138: Mây Bây Sương Phủ




Ngôn Vô Trạm không ngờ tới Lạc Cẩn sẽ cùng Bắc Thần phối hợp diễn ra tiết mục như vậy, dù không tổn thương được Phó Đông Lưu, nhưng đòn giảm uy phong này vẫn là không tệ.

Xem ra màn 'lấy chó chỉ người' kia của hắn vẫn rất có hiệu quả.

Khả năng lĩnh ngộ của mấy tên này cũng không tệ.

Nhìn thấu khen ngợi của người kia, Bắc Thần trở về liền quấn lấy hắn tranh công, đương nhiên là lúc không có người.

Đối đầu kẻ địch mạnh, bọn họ không còn thời gian nội chiến, vì vậy mấy người đều lùi một bước, mọi thứ lại trở về điểm khởi đầu, có điều bọn họ đều rất rõ ràng, từ sau khi Hoằng Nghị phá vỡ mọi thứ, dù là trở về, cũng không thể giống như trước đây.

Trong lòng mỗi người đều có dự định, đánh trận quan trọng, việc riêng cũng quan trọng như vậy.

Chỉ là sẽ không còn tình huống giương cung bạt kiếm, minh tranh ám đấu nữa.

Mộ Bạch cũng coi như là có thể bớt vài cọng tóc bạc rồi.

Từ giờ trở đi, mấy người bọn họ sẽ thay phiên đến thành trì kia, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, trận chiến này, không phải cứ can đảm hy sinh là có thể thành công, là đấu dũng, cũng là đấu trí, Phó Đông Lưu vô cùng gian xảo, y nhất định không phải là một đối thủ đơn giản, càng không hay là bên cạnh y còn có một Vân Dương cùng với rất nhiều kẻ bọn họ chưa biết, tương tự cao thủ đêm đó đánh lén Hoằng Nghị.

Địch mạnh, ta không yếu, dù Phó Đông Lưu thật sự yên yên ổn ổn thủ thành, bọn họ cũng phải trong thời gian ngắn nhất công phá, bất kể phương pháp.

Bắc Thần giúp người kia cởi khôi giáp, trọng lượng bộ ô kim giáp này cũng không nhẹ, y ước lượng hai lần, thầm nói người này cũng thật lợi hại, dùng tới âm mưu quỷ kế, e là Lạc Cẩn cũng không phải đối thủ của hắn, nói tới mua chuộc lòng người, Bắc Thần liền không thấy ai mà hắn không thể chế phục, lại nhìn chiến trường này. . . . . .

Ngôn Vô Trạm ngày hôm nay vẫn luôn ở trước nhất, dáng vẻ mạnh mẽ kia của hắn khắc sâu tận đáy lòng Bắc Thần, hắn là đang giết người, nhưng Bắc Thần lại càng nhìn thấy vẻ đẹp. . . . . . rất có mị lực, cũng rất quyết đoán, chỉ cần nhìn hắn liền sẽ nhiệt huyết sôi trào, sĩ khí bừng bừng.

Người này dù nhìn thế nào đều khiến người khác yêu thích.

”Nếu không nặng, thật muốn để ngươi cứ mặc nó.” Bắc Thần tiếc hận giúp hắn đem khôi giáp đi, dáng vẻ hắn mặc khôi giáp, Bắc Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, uy nghiêm lại mười phần bá khí, nhưng cùng lúc, cũng cho người khác một cảm giác cấm dục, giống như tăng lữ không hỏi chuyện săc tình, là tướng lĩnh chỉ biết đánh giặc, khiến người ta không nhịn được muốn kéo bộ khôi giáp dày nặng này ra, tìm tòi hư thực, “Chờ có cơ hội, ta nhất định phải lột sạch ngươi, chỉ mặc thứ này làm một lần.”

Chỉ mới tưởng tượng, Bắc Thần đã cảm thấy tuyệt không thể tả rồi.

Động tác rửa mặt của người kia dừng lại, xuyên qua màn nước, hắn nhìn Bắc Thần một cái, y hẳn phải biết thứ kia nặng cỡ nào chứ, hơn nữa vô cùng lạnh lẽo, mặc nó làm, chỉ có thể thiêm phiền phức. . . . . .

Hơn nữa, lúc mặc ô kim giáp, y vuốt ve thế nào?

Nghĩ tới đây, người kia đột nhiên ngẩn ra, hắn liền vội vàng vốc nước che đi biểu tình trên mặt, mà lúc này Bắc Thần nhìn hắn rửa gần xong, liền đưa khăn vải tới.

Có điều y không đưa cho người kia, mà là giúp hắn lau mặt.

”Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ta vừa nãy, bắn có xa không?” Nói đến đây, Bắc Thần liền cả mặt cười dâm đãng, y đang hỏi mũi tên vừa nãy kia của y, nhưng vẻ mặt y lại mở rộng ra y khác.

Người kia nở nụ cười, không để ý ám chỉ trong đó của y, “Tạm được, Phó Đông Lưu và ngươi xấp xỉ.”

”Nói bậy, hắn sao có sức mạnh như ta.” Vẻ mặt Bắc Thần lại rất nhanh xấu xa cười cười, “Ta không phải rất lợi hại? Không chỉ sức lực lớn, còn bắn rất xa, rất xa. . . . . .”

Ngôn Vô Trạm lần này không lên tiếng, chỉ cười, Bắc Thần nhìn hắn như vậy, trực tiếp dán tới, trực tiếp nói thẳng, “Chi bằng chúng ta bây giờ thử xem, rốt cuộc là ai bắn xa hơn.”

”Ngươi lợi hại.” Bàn về không biết xấu hổ, Ngôn Vô Trạm vĩnh viễn không phải đối thủ của y, hắn chịu thua, ngược lại từ trong tủ đồ lấy quần áo ra, có điều hắn chưa kịp mặc, đã bị Bắc Thần cướp đi, người cũng bị y đè lên tủ.

Vẻ mặt Bắc Thần thay đổi, “Thật không muốn để ngươi đi ra ngoài.”

Cuộc chiến này mới bắt đầu đánh, Ngôn Vô Trạm còn rất nhiều chuyện phải bận rộn, dù biết vậy, Bắc Thần vẫn muốn độc chiếm người này thêm một lúc, Hoằng Nghị trước đó giám sát quá chặt, bọn họ rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại cảm thấy xa không thể với. . . . . . Cảm giác này rất tồi tệ, Bắc Thần không muốn thử một lần nữa.

Người kia biết y đang nghĩ gì, cũng biết tâm tình Bắc Thần vào giờ phút này, nhưng ngoại trừ cười, hắn cái gì cũng không thể làm.

”Hôn ta.” Có lúc, quá thông minh cũng không phải việc tốt, nếu hiện tại y điên rồi, ngu ngốc rồi, có phải là có thể bất chấp hậu quả, muốn làm gì cũng được rồi.

Nhưng không có, Bắc Thần không có quyền buông thả, y không cam lòng, nhưng chỉ có thể yêu cầu như vậy.

Lần này, Ngôn Vô Trạm không phản đối, hắn như ước nguyện của y, ở trên môi y khẽ điểm một cái, nhưng hắn chưa kịp rời đi, đã bị Bắc Thần hung hăng cạy mở miệng, hôn sâu xuống. . . . . .

Hắn nghe thấy Bắc Thần mắng một câu 'mẹ nó'.

Bắc Thần vừa bắt đầu đã biết thân phận của hắn, y cũng biết y và người này không thể có tương lai, vì vậy y nói, không nghĩ đến sau này, chỉ cần hiện tại.

Nhưng y phát hiện, hiện giờ, đối với y mà nói, dường như còn thiếu rất nhiều. . . . . . y muốn càng nhiều hơn.

Thân phận của Ngôn Vô Trạm đối với hắn mà nói coi như vô dụng, thế nhưng hiện giờ, nếu như hắn không phải hoàng thượng thì tốt biết bao. . . . . .

Thân phận này, mang đến cho y rất nhiều trở ngại, còn có không thể.

Y muốn có được hắn, thậm chí không thể giống như trước kia, lấy ra tính cách sơn tặc của y, không có được liền đi cướp, y ngay cả tư cách để cướp cũng không có, bởi vì thứ y cướp được, cũng chưa chắc là của y.

Y cũng không phải không nghĩ tới loại bỏ đối lập, nhưng so với điều đó, trước phải có được trái tim người kia mới là quan trọng.

Có lúc, Bắc Thần rất muốn hỏi hắn, người trong lòng Ngôn Vô Trạm ngươi mong nhớ đến cùng là ai.

Bắc Thần không nhìn ra nặng nhẹ, y cảm thấy, hắn đối xử với bọn họ ngang nhau, tốt như nhau, dung túng như nhau, rộng rãi như nhau, nhưng hắn càng như vậy, càng khiến người ta không an. . . . . .

Bọn họ đối với hắn, đến cùng xem là gì?

Thật sự có 'khác nhau' không?

Chiến đấu mới bắt đầu, Bắc Thần lại không muốn nó kết thúc, cứ như vậy tiếp tục kéo dài, mãi đến tận lúc y có thể bỏ được người này.

Bằng không, hắn về cung rồi, y phải làm sao đối mặt với nỗi khổ tương tư.

Bắc Thần đời này chưa từng vấp ngã, nhưng lần này y nói không chắc, có thể lần này, là đủ để y đem hết thảy đều ném vào, bao gồm cả mạng trong đó.

Chỉ cần người này muốn, cái mạng, y cũng sẽ cho đi. . . . . .

Ải An Đồng.

”Lạc Cẩn lại là hậu duệ Cửu Minh tộc.” Điểm này, Phó Đông Lưu thật sự không ngờ tới.

Chuyện ở Thanh Lưu Thành, y và Vân Dương đều biết, có điều lúc đó bọn họ chăm chú với Ngôn Vô Trạm, đối với người tiếp xúc với hắn, cho tới những thứ vô dụng, bọn họ đều không để ý.

Sơ sẩy này, lại để lọt manh mối quan trọng như vậy.

Cùng với lo sợ, Phó Đông Lưu cũng khá tự trách.

Vân Dương ngồi dưới đèn, khói thuốc lượn lờ, mặt hắn cũng không rõ ràng, lúc Phó Đông Lưu nói lời này, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, “Ngươi cẩn thận một chút.”

Ngôn Vô Trạm bên kia không thể đều là những kẻ vô dụng, dù danh tiếng không tốt, nhưng đều là nhân vật đỉnh của đỉnh, bọn họ đã chịu thiệt một lần, sẽ không có lần sau.

Phó Đông Lưu gật đầu, y hiểu rõ, “Hôm nay may có ngươi.”

”Không có ta, ngươi cũng sẽ như vậy.” Phun ra hơi khói, giọng nói Vân Dương cũng nhàn nhạt như làn khói kia, giống như lúc nào cũng sẽ tung bay, “Đông Lưu, ngươi tốt nhất không nên quá ỷ lại vào ta. . . . .”

Công kích kia tuy rằng tới đột ngột, nhưng lấy thân thủ của Phó Đông Lưu, muốn né tránh cũng không phải là việc khó, y không nhúc nhích, bởi vì y biết Vân Dương nhất định sẽ giúp y.

”Ta không phải ỷ lại ngươi, là ta tin tưởng ngươi.” Phó Đông Lưu cười, y làm rõ ý Vân Dương, y đi tới bên cạnh Vân Dương, đè xuống tẩu thuốc hắn giơ lên bên môi, “Vân Dương ngươi nhớ kỹ, không có ngươi, sẽ không có Phó Đông Lưu ta, một ngày ta không có cách nào ỷ lại vào ngươi, ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi không quan tâm.”

Vân Dương cũng có thể chết, thế nhưng hắn chết rồi, Phó Đông Lưu y tuyệt đối sẽ không sống một mình.

Giang sơn, y cần, nếu không có Vân Dương, có được cũng vô dụng.

”Đừng nói lung tung.” Vân Dương rút tẩu thuốc lại, lần nữa đưa vào trong miệng, hắn nhắm chặt mắt lại, có điều u ám trên đỉnh đầu rất nhanh tan đi, Phó Đông Lưu ngồi xuống cạnh hắn.

”Chuyện kia, nhìn dáng vẻ bọn họ còn chưa phát hiện.” Phó Đông Lưu kề sát vào Vân Dương, nói nhỏ.

Vân Dương ngẩn ra, hắn biết Phó Đông Lưu chỉ cái gì, tai vách mạch rừng, bọn họ không nói rõ, hắn chỉ gật gật đầu, đáp lại Phó Đông Lưu .

Phó Đông Lưu một lần nữa ngồi xuống, nụ cười trên mặt tràn đầy tự tin, “Dù dưới tay hắn có vô số binh mã, dù hắn có người tài ba giúp đỡ, dù hắn là chân mệnh thiên tử, đến cuối cùng, hắn vẫn sẽ chết, đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”

Hơi khói từ mũi miệng Vân Dương chậm rãi bay ra, hắn mở mắt ra, nhìn thấy vĩnh viễn sương mù không tan đi.

...........

Chương 165: Làm Sao Ngăn Địch.

*****

Phó Đông Lưu đến Ải An Đồng, không phải vì cùng Ngôn Vô Trạm giao chiến, mà là cho thiên hạ một lý do mưu phản, y tới không sớm không muộn, xuất hiện ngay trước khi Ngôn Vô Trạm khởi binh, đầu tiên là vì danh nghĩa của chính mình.

Việc y phải làm đã kết thúc, sau khi sắp xếp ổn thỏa, Phó Đông Lưu trở lại đế đô.

Ải An Đồng là một ải lớn cuối cùng tiến về đế đô, sau đó còn có mấy toà thành, dù mỗi một toà đều có trọng binh canh gác, nhưng Phó Đông Lưu đánh cược nhiều nhất đặt ở đây, thuộc hạ đắc lực nhất của y cũng đều ở đây.

Y phải ở đây bắt lấy Ngôn Vô Trạm.

Chiến đấu một khi bắt đầu, há lại chỉ dùng một chữ quyết liệt để hình dung, người bên phía Ngôn Vô Trạm, dù cũng không phải đều là binh lính trải qua huấn luyện, nhưng là cao thủ lấy một địch mười, nhân số của hắn không bằng Phó Đông Lưu, có điều thực lực cao hơn một chút.

Ngôn Vô Trạm ngự giá thân chinh, dẫn đầu tiên phong, nhưng hắn cũng không ở chiến trường lâu, dưới hộ tống của đám người Bắc Thần, hắn an toàn trở lại Thành Đại Dương, có điều khôi giáp kia mới cởi không lâu, chiến sự phía trước liền xảy ra biến hóa.

Đội ngũ của bọn họ trước đó trực tiếp đến dưới Ải An Đồng lại không có cơ hội công thành đã bị bức lui.

Lúc Ngôn Vô Trạm cùng Bắc Thần thay xong quần áo đi ra, mấy người khác đang nghiên cứu tình hình trận chiến.

”Xảy ra chuyện gì?” Ngôn Vô Trạm liếc bản đồ địa hình trên bàn một cái, phía trên hiện rõ ký hiệu vị trí hai bên, nhưng chỗ trung tâm lại bị người khác vẽ một vệt đen.

”Ngựa không qua được.” Lạc Cẩn vẽ theo đường màu đen, “Vượt qua chỗ này, ngựa giống như phát điên vậy, không chỉ không chịu khống chế, còn tấn công người của chúng ta.”

Lời Lạc Cẩn nói vẫn coi như uyển chuyển, thật ra tình hình so với y nói còn tệ hơn rất nhiều, những con ngựa kia một khi lướt qua lằn ranh này, lập tức như phát điên cắn xé binh sĩ phe mình, người từ trên lưng ngựa không cẩn thận té xuống, còn chưa kịp né tránh liền chết thảm dưới móng ngựa.

Đội hình vốn đâu vào đấy lập tức liền xảy ra biến hóa, dưới sự gây rối của bầy ngựa, bọn họ tự loạn trận hình, phe địch lại nhân cơ hội tiến công quy mô lớn, bọn họ không thể không lui về Đại Dương, nhưng trở về bên đây lằn ranh, những con ngựa phát điên kia lập tức liền ngoan ngoãn, không chỉ cùng với bình thường không có gì khác nhau, còn có thể một lần nữa chiến đấu.

Nhưng lần thứ hai tiến lên, kết quả vẫn như vậy, bọn họ không qua được lằn ranh kia, vì vậy chiến tuyến này ở gần ngay cạnh Đại Dương.

Đối phương không phải thủ thành, bọn họ muốn bắt Ngôn Vô Trạm, vì vậy bọn họ không lui binh, mà không ngừng cố gắng, đang hướng về bên này đánh tới.

”Lại xảy ra chuyện tốt như vậy, hẳn là có người có thể sử dụng dị thuật, nhiễu loạn tâm trí ngựa.” Kết quả rõ ràng, chỉ là bọn họ không biết đối phương làm cách nào, có thể điều khiển ngựa trong diện tích lớn như vậy, việc này ngay cả Lạc Cẩn cũng không làm được.

Y có thể khống chế tử thi, nhưng là có số lượng nhất định, tình huống giống như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra với Lạc Cẩn.

”Người phụ trách trấn thủ Ải An Đồng không có bản lĩnh như vậy.” Ải An Đồng là cử ải cuối cùng tiến về đế đô, vì vậy các đời đế vương đối với nơi này đều tăng mạnh đề phòng, vì vậy tướng sĩ cũng đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, đến Ngôn Vô Trạm đây cũng vậy.

Tướng lĩnh phụ trách trấn thủ Ải An Đồng tên là Diệp Cẩm Thành, là võ tướng đắc lực của Mộc Nhai, bản lĩnh của hắn, Ngôn Vô Trạm cũng biết, mỗi người phái đến đây, hắn đều đại khái hiểu rõ, cho nên đối phương hẳn là người của Phó Đông Lưu, hắn cũng không quen thuộc.

Ải An Đồng đổi người, Ngôn Vô Trạm trái lại thở phào nhẹ nhõm, chí ít hắn biết Diệp Cẩm Thành không phản bội hắn, Phó Đông Lưu cũng không thể hoàn toàn nắm giữ đại cục, y còn chưa đủ lực.

”Có tra được Phó Đông Lưu phái ai tới giữ Ải An Đồng này không?” Người này chính là đối thủ của bọn họ sau này, chiến thắng hắn, Ải An Đồng này tự nhiên sẽ bị phá.

Có điều Phó Đông Lưu sẽ không phái nhân vật bình thường, Ngôn Vô Trạm thật sự rất muốn biết thân phận của người nọ.

”Hiện giờ còn chưa rõ” Hoài Viễn lắc đầu, người này cũng không phải người trong triều, mà là Phó Đông Lưu từ bên ngoài tìm tới giúp đỡ, “Chỉ biết hắn gọi là Vạn Chi Kha, đàn ông tuổi gần bốn mươi, thân phận cụ thể còn chưa tra được.”

Vạn Chi Kha, Ngôn Vô Trạm lặp lại nhiều lần cái tên này, có điều rất tiếc, trong trí nhớ của hắn cũng không có nhân vật số một như vậy.

”Tiếp tục điều tra thân phận Vạn Chi Kha” Người kia ra lệnh, trái lại nhìn về phía lằn đen trên bản đồ địa hình, “Nghĩ cách loại bỏ dị thuật của đối phương.”

Lời tuy là vậy, dị thuật này nếu có thể dễ dàng loại bỏ, Phó Đông Lưu cũng sẽ không phái người kia trấn giữ nơi này.

Đây là vấn đề khó khăn nhất hiện nay.

Phó Đông Lưu trước sau thâm sâu không lộ, dưới tay y có bao nhiêu dị sĩ tài ba đến giờ vẫn chưa biết, chuyện này với bọn họ mà nói, khá bất lợi.

Bên này thương nghị còn chưa có kết quả, chiến trường bên kia lại xảy ra vấn đề.

Mộ Bạch ở lại giữ Thành Đại Dương, đại quân bị ép lui, bọn họ chỉ có thể tạm thời nghĩ cách chống đỡ thế tiến công của địch, nhưng không ngờ đối phương “đến chẳng thiện ý”, tướng lĩnh đi đầu kia khiến bọn họ chịu một thiệt thòi rất lớn.

Dưới dẫn dắt của tướng lĩnh, quân địch lại từng bước ép sát, lần nữa tiến công, thấy tình thế không ổn, Mộ Bạch chưa kịp đợi quyết định của bọn họ, chỉ có thể lại vào chiến trường, hòng xoay chuyển cục diện.

Người tới là huynh đệ song sinh, anh trưởng Ngô Xung, em trai Ngô Việt, Phó Đông Lưu phái tới những người này, thân phận, bối cảnh bọn họ hoàn toàn không biết, chỉ biết hai người này là tham tướng trong quân.

Hai tên tham tướng mà thôi, theo lý sẽ không hành động quá mạnh, nhưng Mộ Bạch lại thất bại trở về, suýt chút nữa bị thương.

Thân thủ đối phương bình thường, nhưng vũ khí trong tay lại khá gian xảo, Mộ Bạch chịu thiệt là do hai vũ khí này.

Đây không phải binh khí bình thường, thanh kiếm kia của Ngô Xung lại lộ ra yêu khí, chiến đấu cùng hắn, yêu khí thỉnh thoảng tót ra, yêu lực này không giống bình thường, sức mạnh kia khiến người ta khá không khỏe, ngay cả linh lực cũng không cách nào chống đỡ.

Mộ Bạch không bị thương, nhưng tình hình người bị thanh kiếm kia chém bị thương lại khá gay go, vết thương bầm đen, còn thối rữa, dù kiếm với da thịt cũng không có tác dụng, nhưng cứ như vậy thối rữa đến chết.

Rõ ràng chỉ là vết thương không lớn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn một cái sinh mệnh cứ như vậy biến mất.

Nhìn từng vũng từng vũng máu để lại trên đất, Mộ Bạch khá vui mừng năm đó hắn không ăn chơi thành thói, học được một thân bản lĩnh, nếu không, hắn bây giờ thật sự là hài cốt không còn.

”Huynh đệ họ Ngô. . . . . .” Lạc Cẩn trầm ngâm, Ngô Xung, Ngô Việt, hai cái tên này bọn họ đã sớm biết được, bởi vì quá mức bình thường, Lạc Cẩn cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghe thấy vũ khí quái dị của bọn họ, Lạc Cẩn chỉ biết hít khí lạnh, y vạn lần không ngờ, thân phận hai người này lại tốt như vậy, “Tà giáo Tây Thiện Quốc lại cũng tham dự vào, bọn họ còn chỉ là tham tướng. . . . . .”

Tây Thiện Huyền Minh Giáo cũng coi như có chút danh tiếng, bọn họ chuyên nghiên cứu bàng môn tà đạo, bất kể là cổ thuật hay là yêu thuật, chỉ cần có đủ uy lực hại người, bọn họ cũng sẽ không từ bỏ, nghiên cứu, sau đó cải tiến, trở thành kỹ xảo độc môn đặc biệt của bọn họ.

Tà thuật Huyền Minh giáo vô cùng tàn nhẫn, bị giang hồ khinh thường, nhưng bất kể là hoàng thất hay là nhân sĩ chính phái trong chốn giang hồ cũng không có cách nào hoàn toàn diệt trừ.

Huynh đệ họ Ngô này ở Huyền Minh giáo cũng coi như là có địa vị vô cùng quan trọng, năng lực của bọn họ dĩ nhiên là điều chắc chắn.

Tướng lĩnh trấn thủ Ải An Đồng, thân phận hai người trong đó đã được chứng minh, bọn họ lại không cảm thấy thả lỏng bao nhiêu.

”Vũ khí Ngô Xung cầm trong tay tên là Yêu Ly Kiếm, thanh kiếm kia là lấy yêu khí và oán niệm của yêu thú khác nhau mà đúc thành , bản thân Yêu Ly Kiếm đã là tà vật, vũ khí bình thường không có cách nào cùng chiến đấu.” Dù là đánh, cũng chưa chắc có thể thắng, trại lại sẽ bị ánh kiếm gây tổn thương, hóa thành máu đen.

Phó Đông Lưu quả nhiên lợi hại, vừa ra tay lại là nhân vật hung ác như vậy.

Người kia đang tự định giá phải làm sao đối phó thanh yêu kiếm này, Hoằng Nghị trước sau im lặng liền đứng lên.

”Ta đi.”

Mộ Bạch suýt nữa bị hại, Ngôn Vô Trạm không muốn để Hoằng Nghị đi mạo hiểm, có điều Bắc Thần lại vỗ vỗ tay hắn, ra hiệu người kia không cần lo lắng.

Trong này, cũng chỉ có Hoằng Nghị có thể đối phó được thanh yêu kiếm này.

Đao của y, thật không khéo chính là thanh Trảm Yêu chuyên dùng đối phó yêu vật.

Mộ Bạch đã nói, huynh đệ họ Ngô thị chỉ là vũ khí lợi hại, năng lực của bản thân cũng không mạnh, lấy thân thủ của Hoằng Nghị muốn đối phó bọn họ quả thật là dễ như trở bàn tay, nhưng không biết sao, Hoằng Nghị xuất chiến, trong lòng người kia vẫn mơ hồ lộ ra không yên. . . . . .

Luôn cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

”Ngươi cẩn thận một chút.” Hoằng Nghị sải bước tới trước ngựa, người kia không nhịn được dặn dò một câu.

Nhìn chân mày trên mặt người kia nâng lên nhíu chung một chỗ, Hoằng Nghị thay hắn đem vuốt xuống, y dùng ngón cái vuốt ve giữa chân mày người kia, lạnh nhạt nói, “Chờ ta.”

Hoằng Nghị nói xong, thúc ngựa mà đi, người kia nhìn khói bụi cuộn lên, chân mày còn mang theo hơi ấm của Hoằng Nghị một lần nữa nhăn lại.

Đứng trên thành trì Thành Đại Dương, xa xa có thể nhìn thấy Ải An Đồng, nhìn như rất gần, nhưng hai nơi vẫn có khoảng cách nhất định.

Ngôn Vô Trạm ở đây không nhìn thấy tình hình giao chiến, hắn chỉ có thể chờ đợi lính liên lạc đưa tới tin chiến thắng.

”Ngươi không cần lo lắng, Hoằng Nghị sẽ không sao.” Thấy người kia dáng vẻ lo lắng không thôi, Lạc Cẩn động viên cười, y và Bắc Thần giống nhau như đúc, có Trảm Yêu, thanh yêu kiếm kia không thể tổn thương được Hoằng Nghị.

Nhìn gương mặt tươi cười của Lạc Cẩn, sau một hồi lâu, Ngôn Vô Trạm đột nhiên hỏi, “Chúng ta ở ngoài chỗ sáng, Phó Đông Lưu ở trong tối, thân phận mấy người các ngươi hắn đều sớm điều tra được rõ rõ ràng ràng, chính là thân phận cung chủ Nhược Phù Cung kia của ngươi hắn cũng biết, ngươi nói, hắn sẽ không biết rõ Hoằng Nghị cầm là vũ khí gì sao?”

Câu hỏi này của Ngôn Vô Trạm khiến sắc mặt Lạc Cẩn cứng đờ, bầu không khí ngột ngạt nhanh chóng lan tràn.

”Vũ khí của Ngô Việt là cái gì, ngươi còn chưa nói.”

.................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.