Ngự Hoàng 2

Chương 103: Chương 103: Tiết Lộ Thân Phận




“Bằng hữu của Võ Uy Sử Mộc Nhai.”

Nửa câu sau của Mộ Bạch khiến Ngôn Vô Trạm từ trong lỗ mũi phun ra một tiếng hừ, hắn ngay cả kinh ngạc cũng bỏ qua, hay rồi, ngay cả Mộc Nhai cũng tham gia vào rồi.

Lần vi phục xuất tuần này thật thú vị, còn có điều gì hắn chưa biết không? Bè lũ khốn kiếp này đều đã gạt hắn làm ra những việc gì?

Trái lại, Ngôn Vô Trạm lại chuyển ánh mắt sang Bắc Thần, nếu Mộ Bạch và Mộc Nhai quen biết nhau, vậy Bắc Thần nhất định cũng không tránh khỏi liên quan... Đều là một ổ trộm cướp.

Bắc Thần vừa thấy người kia nhìn y, lúng túng ho khan một tiếng, y cắt ngang lời Mộ Bạch, trách móc nói, “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, để ta nói!”

Bắc Thần một ngụm uống hết trà trên bàn, nhưng trước khi nói còn quay sang người kia ngập ngừng...

”Chuyện là như vậy...”

Bắc Thần đến biên giới Tây Bắc chỉ là do trùng hợp, y là đến trộm đồ, lại không ngờ gặp phải chuyện này.

Bắc Thần đối với chuyện triều đình cũng không quan tâm, Vân Dương có muốn làm phản hay không y cũng chưa từng để ý, chỉ là Mộc Nhai tới rồi, Bắc Thần vốn định rời đi liền lại ở lại.

Bọn họ là bạn tri kỉ, giúp Mộc Nhai chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Phá cửa thành xong Bắc Thần liền đi khỏi, chuyện sau đó y cũng không rõ ràng lắm, về phần vì sao y xuất hiện ở Lạc Gia, đây cũng chỉ có thể nói là một sự trùng hợp khác...

Trừ những thứ trước kia đã đi tìm được, Bắc Thần còn phải tìm được ba thứ khác, ba thứ này ngoại trừ Vân Dương kia có, trong tay Lạc Cẩn và Hoằng Nghị cũng có một thứ, cho nên Bắc Thần trước tiên lựa chọn biên giới Tây Bắc xa xôi.

Sau lại ở Lạc Phủ vô tình gặp được Ngôn Vô Trạm, Bắc Thần thiếu chút nữa bị dọa đến rớt quai hàm, nhưng đồng thời y cũng tự quyết định phải đền bù một chút tiếc nuối của mình...

Cho nên y tìm chính xác cơ hội đến gần hắn, lời Bắc Thần kể ra nửa thật nửa giả, nhưng bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả có lẽ chỉ có bản thân Bắc Thần mới rõ...

Đó là lúc mục đích ban đầu, y không gạt Ngôn Vô Trạm.

Sự tình lại nói về biên giới Tây Bắc.

Chịu thiệt thòi lớn như vậy, mọi người cho rằng Ngôn Vô Trạm sẽ ngoan ngoãn quay về đế đô, thế nhưng người này hết lần này tới lần khác cứ đi ngược lẽ thường, không ai khuyên bảo được, Ngôn Vô Trạm cũng không nhận lấy bất cứ sắp xếp gì của Mộc Nhai.

Bất đắc dĩ, Mộc Nhai chỉ có thể dùng lực lượng của mình, điều động binh mã triều đình chắc chắn sẽ bại lộ hành tung của Ngôn Vô Trạm, gã vốn muốn tìm Bắc Thần, Bắc Thần làm chuyện này không gì thích hợp hơn. Thế nhưng trùng hợp lúc đó Bắc Thần đã tới Lạc Phủ, bọn họ mất liên lạc, cho nên Mộc Nhai chỉ có thể tìm Mộ Bạch.

Bọn họ là bạn thâm giao, Mộ Bạch tất nhiên vì nghĩa không từ, huống chi người Mộc Nhai gửi gắm còn là đương kim thánh thượng, thật ra Ngôn Vô Trạm không biết, Mộ Bạch đã theo hắn dọc đường, cũng không phải chỉ vô tình gặp được ở Thanh Lưu Thành...

Có điều Thiên Thủy Viên quá lớn, Mộ Bạch ban đầu chỉ dẫn theo vài người mà thôi.

Mộ Bạch cuối cùng để Thiên Thủy Viên ở lại chỗ này, cũng là vì Ngôn Vô Trạm không đi.

Mộ Bạch trước sau vẫn luôn âm thầm bảo hộ Ngôn Vô Trạm, lúc xảy ra chuyện tổng quản, Mộ Bạch sợ xảy ra hỗn loạn gì đó, liền đi tìm Hoài Viễn bộc lộ thân phận, gã có thể cho bọn họ trợ giúp và bảo vệ lớn nhất, nhưng ngoài mặt, Mộ Bạch vẫn là ông chủ Thiên Thủy Viên của gã.

Về phần lúc nào gã biết Bắc Thần đã ở Thanh Lưu Thành, chính là hôm bọn họ đi tìm Hoằng Nghị.

Sáng sớm Bắc Thần đĩnh đạc xuất hiện trước mặt gã, Mộ Bạch thế mới biết Bắc Thần mà gã tìm rất lâu lại ở ngay trước mắt gã.

Bắc Thần nói rõ ý định đến, y muốn Mộ Bạch sắp xếp cho bọn họ một phen, có điều một hộ viện và một ông chủ gánh hát nổi tiếng Nam Triều, làm sao cũng không ăn nhập với nhau được, cho nên hai người sau khi nghiền ngẫm, mới viện ra lời nói dối nhung nhớ Hoằng Nghị kia.

Bắc Thần coi trời bằng vung, lá gan của hắn không có giới hạn, Mộ Bạch so với y cẩn thận hơn một chút, nhưng trong xương lại xấu xa giống nhau, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã chính là nói bọn họ.

Mộ Bạch nghe xong đầu đuôi sự việc, lại xấu xa đem chuyện này nói với Hoằng Nghị, mấy màn kịch thiên hạ đại loạn xem sao cũng không đủ, gã cũng muốn xem thử Bắc Thần xử lý ra sao...

Ai bảo Bắc Thần nói y đối với hoàng thượng có chút ý tứ như vậy.

Về phần quan hệ của Hoằng Nghị và Mộ Bạch lại rất đơn giản, Mộ Bạch bôn ba các nơi, cùng hương hào danh môn các nơi đều có qua lại, Hoằng Gia này cũng không ngoại lệ, gã chỉ là lần này đặc biệt đến gần Hoằng Nghị mà thôi, vì Hoằng Nghị nắm trong tay không ít việc của Lạc Cẩn.

Gã chỉ đóng giả tình báo, sau đó chuyển cho Hoài Viễn, hoặc là trực tiếp ám chỉ Ngôn Vô Trạm.

Lần trước vô tình gặp được ở Hương Mãn Lâu, những lời Mộ Bạch nói chính là cho Ngôn Vô Trạm nghe, người kia quả nhiên đã tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra hoạt động bất hợp pháp của Lạc Gia này.

Mộc Nhai sắp xếp chu đáo, đoạn đường này Ngôn Vô Trạm có thể thuận lợi đi tới đây, tuy rằng không thể đem hết công lao cho Mộc Nhai, nhưng cùng gã cũng có quan hệ nhất định.

Không chỉ Mộ Bạch và Bắc Thần, huynh đệ thân sinh* của Mộc Nhai cũng cho Ngôn Vô Trạm không ít lợi lộc, có điều mọi thứ này đều tiến hành trong bí mật, làm trong im lặng, không có bất kỳ phô trương nào.

(*Thân sinh huynh đệ: anh em ruột, cùng một mẹ sinh ra)

Cho nên ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng không thể phát hiện.

Mặt khác, thiếu gia Nhất Hợp Bang cũng là hảo hữu của bọn họ, cho nên Mộ Bạch mới để Hoài Viễn mượn dùng danh hiệu của y, gã nói cho Hoài Viễn rất nhiều việc về Nhất Hợp Bang, đồng thời cũng nói một tiếng với Nhất Hợp Bang, với tính cách Lạc Cẩn, nếu y đã biết ở trước mặt thăm dò Hoài Viễn, thì nhất định cũng sẽ phái người đi thăm dò.

Những thứ này đều chuẩn bị tỉ mỉ, không có kẽ hở.

Mộ Bạch và Hoài Viễn đã sớm có liên lạc, cho nên Hoài Viễn mới có thể ở sau khi vô tình cứu Lạc tứ tiểu thư yên tâm mạnh dạn rời khỏi.

Cho nên Hoài Viễn không phải lơ là nhiệm vụ, y cũng không phải đưa hắn vào chỗ nguy hiểm không để ý.

Đồng thời đây cũng là lý do vì sao lúc y trọng thương lại đi tìm Mộ Bạch.

”Vậy, đây là toàn bộ sự thật, ta không phải cố ý mặc kệ ngươi, lúc đó Mộc Nhai tìm ta, ta đã vào Lạc Phủ, cơ bản không ở trong trại, cho nên ta không biết.” Cho dù là âm mưu, y cũng đã thay đổi giữa chừng, trước đó y không có tham dự, Ngôn Vô Trạm muốn quy trách nhiệm cũng không nên tính lên đầu y, mới vừa nói xong, Bắc Thần lập tức gạt mình ra ngoài.

Thấy dáng vẻ bạn thân lập tức trở mặt, Mộ Bạch ngoại trừ cười nhạo chính là cười nhạo, gã chưa quên lúc đó Bắc Thần nói móc Mộc Nhai thế nào, nói lòng gã* đã có người liền một chút khí khái cũng không còn, từ một người đàn ông biến thành đàn bà...

(*gã ở đây là Mộc Nhai nhé)

Đại đương gia hắn thì tốt rồi, từ một người đàn ông trực tiếp biến thành một con chó nhà... Còn là loại rất biết vẫy đuôi này.

”Được rồi, Hoằng Nghị sao rồi?” Hắn là được Bắc Thần cứu, Hoằng Nghị thì sao? Bắc Thần trước sau không lộ ra bất cứ phong thanh gì, điều này khiến trong lòng Ngôn Vô Trạm trước sau không yên tâm được.

”Hoằng Nghị không sao cả.” Ít nhất cũng giữ được mạng, còn lại, Mộ Bạch cũng không hỏi thăm nhiều lắm, dù sao quan hệ của gã và Hoằng Nghị cũng bình thường, nên có chút lễ tiết là được rồi.

Nếu không phải vì thám thính tin tức, gã cũng sẽ không mặt dày mày dạn dính dáng với Hoằng Nghị nhiều như vậy.

”Vậy phía hắn, có thể nào lại có thêm người đến gây phiền toái?” Ngôn Vô Trạm vẫn không yên lòng.

”Hoằng Nghị cũng không phải tên ngốc.” Bắc Thần hừ lạnh, y muốn Ngôn Vô Trạm không cần phí sức lo lắng.

Lạc Cẩn và Hoằng Nghị cũng không phải ngày đầu tiên đối địch, Hoằng Nghị trước đây có thể sống sót, bây giờ cũng không chết ngay được.

Đêm đó, chỉ có thể nói là do Lạc Cẩn quá đột ngột... Có chút giống chó cùng rứt giậu...

Trong mắt Bắc Thần lóe lên tia ác độc, nếu là lần sau, y nhất định để cho bọn họ có tới mà không có về...

Dù là thứ Nhược Phù Cung vô tích sự* gì đó.

(*Gốc là 'cẩu thí' = phân chó)

”Ta nói Đại đương gia, lần sau trước khi ngươi hành động có thể báo trước cho ta biết một tiếng hay không, ngươi làm ta trở tay không kịp, hiện giờ khắp nơi đều loạn cào cào.” Nhìn thấy ánh mắt Bắc Thần, Mộ Bạch tức giận nói một câu.

Đêm hôm đó người của Nhược Phù Cung vừa xuất hiện ở Thanh Lưu Thành, Mộ Bạch liền lập tức dẫn người đi, nhưng lúc này Hoằng Nghị đã mang người kia ra khỏi thành, bất đắc dĩ, Mộ Bạch chỉ có thể một đường đuổi theo.

Có điều nửa đường, gã bị những người còn lại của Nhược Phù Cung quấn lấy, chờ lúc gã đuổi tới, đã không còn ai rồi...

Ngôn Vô Trạm biến mất, Hoằng Nghị không biết bị ai vứt ở cửa chính Hoằng Phủ, dù lật tung Thanh Lưu Thành, cũng không ai thấy được là ai làm...

Đầu Mộ Bạch mấy ngày nay đều to rồi, người này nói không thấy liền không thấy nữa, gã phải báo lại với Mộc Nhai, ngay cả Hoài Viễn cũng không màng tới dưỡng bệnh, ra ngoài tìm kiếm...

Nếu không phải đột nhiên nhớ tới Bắc Thần, Mộ Bạch còn thật không biết nên làm gì bây giờ.

Người có thể khiến Ngôn Vô Trạm biến mất không chút tăm hơi, có thể khiến Hoằng Nghị giữ được cái mạng nhỏ, cũng chỉ có Bắc Thần thôi.

Sở dĩ gã tới đây.

Quả nhiên, sự việc bị gã đoán trúng rồi.

”Phàm là người có chút đầu óc, đều sẽ nghĩ tới là đại gia ta, ta thấy ngươi là diễn tuồng diễn đến ngu người, đáng đời ngươi lăn qua lăn lại nhiều ngày như vậy, sớm biết sẽ không để bọn họ cho ngươi vào, ngươi cứ lăn qua lăn lại đến đầu xuân đi.” Bắc Thần biểu tình không hề hấn rũ vai, tỏ ý lo lắng với trí thông minh của bạn thân.

”Hừ hừ, cho dù diễn tuồng đến ngu người cũng còn hơn cái thứ luyện cả đời cũng không hát đúng được một nhịp.” Mộ Bạch trêu chọc lại, Bắc Thần cái gì đều được, giọng nói kia muốn đổi là đổi, đóng vai còn thật hơn cả người thật, thế thì sao, mãi mãi cũng không biết hát một khúc, một bài hát, Bắc Thần lại có bản lĩnh khiến nó một chữ cũng không vào nhịp.

Bên kia đang đấu võ mồm đến hăng say, bên này Ngôn Vô Trạm lại nhíu mày suy ngẫm, sau một lúc, hắn quyết định.

Lúc đó hắn dự định mượn tay Hoằng Nghị diệt trừ Lạc Gia, thế nhưng hiện giờ không cần nữa, Hoằng Nghị bị thương nên tạm thời không thể làm chủ tình hình, việc này với hắn mà nói cũng là một cơ hội tốt...

”Mộ Bạch, đi nói với Hoài Viễn, làm tốt sự tình, theo ý ta trước đó.”

Hiện giờ không diệt trừ Lạc Gia thì đợi tới bao giờ?

Về phần Lạc Cẩn vì sao phải giết Hoài Viễn và Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm không lo.

Nghe xong lời này, Mộ Bạch cũng hơi biến sắc mặt, gã muốn nói lại thôi nhìn người kia. Thật ra gã muốn nói, thương thế của Hoài Viễn so với Hoằng Nghị còn nghiêm trọng hơn nhiều...

Thế nhưng từ lúc Ngôn Vô Trạm nghe được tin tức tới giờ, hắn thật sự một câu cũng không hỏi tới.

Chuyện của bọn họ, Mộ Bạch không tiện nhiều lời, gã chỉ nâng chén trà lên để làn khói trắng che đi ý nghĩ của chính mình...

Hoài Viễn kia, là nên nói hắn đáng thương, hay là rất đáng buồn đây...

................

[Tiểu kịch trường]

Đại nhân nào đó: Bên nguyên, đói với việc hoàng đế vô lương tâm nào đó thờ ơ với Hoài Viễn, ngươi thấy thế nào.

Bên nguyên nào đó: Đại nhân, hoa cúc của hoàng thượng nào đó phải tàn là chắc chắn.

Thúc: Mợ nó! Kéo chủ tớ ra ngoài chém hết!

Đại nhân nào đó, bên nguyên nào đó: Ngại quá, không phải chỉ là diễn kịch sao.

Thúc: TAT đạo diễn, con mẹ ngươi! Không phải một vở kịch sao, ngươi lôi hai tên hàng này ra làm gì!

.....

--------------[Edit:xASAx]-------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.