Hoàng Thượng và hoàng hậu
cãi nhau, làm bọn họ nô tài thị nữ hầu hạ cũng không dám tin tưởng.
Hai tháng trước, khi Hoàng Thượng đem hoàng hậu tiếp về cung, cảm tình của vợ
chồng bọn họ, thật là tốt đến làm mọi người vụng trộm hâm mộ.
Sao lại trong một đêm, sau khi Hoàng Thượng biết hoàng hậu lại có hỉ, từ đó
không bước chân vào Tư Tụ cung nửa bước.
Hai vị hoàng tử bởi vì có nhiều hảo cảm với Tư Đồ Thanh, cho nên sau tiệc tối,
liền đến nhà ông ở mấy ngày, đối với chuyện phát sinh trong cung, hoàn toàn
không biết.
Hoàng Phủ Cận vì thế dùng quốc sự để chuốc say chính mình, chỉ cần nghĩ đến ái
thê từng phản bội hắn, lại mang đứa nhỏ của nam tử khác, trong lòng trăm mối
cảm xúc ngổn ngang.
Muốn trị tội nàng, cố tình lại luyến tiếc, vì thế mấy ngày cũng chưa lại đi Tư
Tụ cung nữa.
Hoàng thượng và hoàng hậu xuất hiện hiềm khích, tự nhiên sẽ có một ít người
rãnh rỗi, đem chuyện này truyền vào trong tai Ngu thái hậu.
Từ lần trước Lai Phúc bị hai vị hoàng tử sai người đánh đòn lại không lấy được
công đạo, bà vẫn muốn tìm phương thức trả thù.
Nay nghe cái tin tức như thế, lại nghe nói Hoàng Thượng hoài nghi hoàng hậu có
mang không phải của hắn, chuyện này đối hoàng thất mà nói, quả thực là vô cùng
nhục nhã.
Đúng là cơ hội tốt cho nàng trả thù!
Hôm nay, Dạ Sở Tụ đang ở trong Tư Tụ cung xem sách thuốc như thường, lại nghe
người hầu bẩm báo Thái Hậu giá lâm.
Trong lòng nàng căng thẳng, dự đoán được tai họa trước mắt, nhưng như cũ nhanh
nhẹn đứng dậy, cung kính nghênh đón, “Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu nương
nương.”
Ngu thái hậu hạ mắt, lạnh lùng cười, vẫn chưa kêu nàng bình thân, “Hoàng hậu,
ngươi cũng biết ai gia hôm nay tới đây vì chuyện gì?”
“Thần thiếp ngu dốt.” Trong miệng nói như thế, nhưng Dạ Sở Tụ từ ánh mắt tà mị
cùng biểu tình của đối phương không khó nhìn ra, chắc chắn không phải chuyện
tốt.
“Ai gia nghe Thái y nói, hoàng hậu bị chẩn ra hỉ mạch, có phải có việc này?”
“Vâng.”
“Ai gia còn nghe nói, hoàng hậu mang không phải giống rồng.”
Mày Dạ Sở Tụ căng thẳng, sắc mặt lạnh lùng vài phần, nhưng cung kính trả lời
như trước. “Hôm nay Thái Hậu đến đây đến tột cùng là có chuyện gì, mong rằng
Thái Hậu nói rõ.”
“Ba.” Ngu thái hậu đột nhiên chụp bàn, “Hoàng hậu, lá gan ngươi thật lớn, thế
nhưng cấu kết với nam tử khác sau lưng Hoàng Thượng, nay còn mang nghiệt chủng,
Hoàng Thượng sủng ngươi như vậy, mà ngươi lại dùng phương thức này vũ nhục Đại
Doanh hoàng triều của ta, ngươi cũng biết phạm vào tội tru cửu tộc?”
“Tội của thần thiếp, Hoàng Thượng đều có định đoạt.” Nàng đáp không kiêu ngạo
không siểm nịnh (nhún
nhường, nịnh nọt).
“Hừ, Hoàng Thượng đối với ngươi thất vọng quá mức, đã không muốn nhìn ngươi
thêm lần nào nữa.” Ngu thái hậu lạnh lùng cười,”Lai Phúc.”
“Nô tài đây ạ.” Đối phương đi tới từng bước, trong tay bưng một cái khay có
bình rượu và chén rượu.
“Ngươi thân là hoàng hậu, lại phản bội Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã truyền
khẩu dụ, ban thưởng chết. Này chén rượu độc này là Hoàng Thượng ban cho
ngươi... Lai Phúc, hầu hạ hoàng hậu uống xong.”
“Tuân chỉ.” Lai Phúc rót rượu độc đầy chén rượu, sau đó quỳ trước mặt Dạ Sở
Tụ,”Hoàng hậu, thỉnh uống đi ạ.”
Nàng ngoan trừng mắt nhìn Ngu thái hậu, “Thần thiếp không tin đây là Hoàng
Thượng tự mình hạ khẩu dụ (ra
lệnh).”
“Ngươi tin cũng thế, không tin cũng thế, cho dù Hoàng Thượng sủng ngươi như thế
nào, hắn chung quy là Hoàng Thượng, ngươi cho là, hắn có thể dung được ngươi
cùng nghiệt tử trong bụng ngươi?”
“Đứa nhỏ này là của Hoàng Thượng.”
“Hừ, đều đến bước này, còn nói dối? Lai Phúc, cho hoàng hậu uống đi.”
Lai Phúc sớm hận Dạ Sở Tụ đến nghiến răng, nay đúng là cơ hội tốt để báo thù,
hắn có thể nào bỏ qua? Thái Hậu vừa hạ lệnh, hắn lập tức cầm ly rượu độc đưa
tới trước mặt Dạ Sở Tụ, biểu tình dữ tợn, dùng sức giữ hàm dưới của nàng, cứng
rắn buộc nàng đem rượu độc nuốt vào bụng.
“Buông... Buông ra... Ngô ngô...”
“Buông nương ta ra.” Nhưng vào lúc này, chỉ thấy hai đạo bóng dáng màu trắng
đột nhiên xông vào, trong đó một người một cước đá bay Lai Phúc, một người khác
hung hăng đánh úp về phía Ngu thái hậu.
“Nương... Người tỉnh lại đi.”
Cùng thời gian, trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng Phủ Cận đang cùng Âu Dương Đình
giằng co.
Âu Dương Đình ở Doanh quốc lưu lại nhiều ngày, Viêm quốc hoàng đế đã lệnh hắn
cấp tốc về nước, hôm nay hắn vào cung, chính là hướng Hoàng Phủ Cận chào từ
biệt.
Hoàng Phủ Cận cẩn thận đánh giá nam tử thân hoa phục (thân mặc trang
phục đẹp, sang trọng), anh khí bức người
trước mắt, hắn không phải dân chúng bình thường, mà là Cửu Vương gia cao quý.
Nếu nói tách ra bảy năm, Tụ nhi động tình với một nam tử như vậy, cũng là có
thể hiểu.
Nhưng khi nghĩ đến nàng từng đầu nhập trong lòng nam nhân khác, hắn tránh không
được một trận đau lòng. Tuy rằng hắn nói qua, vì được đến tha thứ của nàng, mặc
kệ nàng dùng phương thức trả thù gì, hắn đều vô điều kiện thừa nhận, nhưng hiện
tại lại nhát gan.
Chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng nàng là của người khác, hắn không làm sao
vui vẻ được, cho nên mấy ngày nay hắn không muốn thấy nàng, chỉ sợ thấy, lại
một lời bất hòa, làm ra phán đoán hối hận cả đời.
Đối mặt Âu Dương Đình bái kiến, hắn không thể mất lễ nghi. “Không nghĩ tới
ngươi lại là Viêm quốc cửu Vương gia.”
“Hoàng Thượng, thần cũng không nghĩ tới công tử ngày đó chính là Doanh quốc
thiên tử.” Âu Dương Đình khi ở Dương Châu cà lơ phất phơ (không có đàng
hoàng), nhưng thuở nhỏ lớn lên trong hoàng
tộc, giở giọng tự nhiên không thua kém Hoàng Phủ Cận.
Hắn lạnh lùng cười, “Trên thế giới chuyện ngươi không biết chỉ sợ không chỉ có
một chuyện này.”
Hắn muốn nói nay Tụ nhi có thai, nhưng thai nhi trong bụng nàng cũng là máu mủ
của ngươi.
Hắn bội phục chính mình còn có thể tâm bình khí hòa ngồi ở chỗ này, cùng tình
địch nói chuyện phiếm.
“Hoàng Thượng, thứ (tha
thứ) thần nói thẳng, ngày đó thần đi
Dương Châu tìm Bạch U Nhiên, quả thật là hạ quyết định quyết tâm muốn lấy nàng
làm vợ, khi thần nhìn đến ngài đứng ở bên cạnh nàng, nàng còn nói ra ngài chính
là thân sinh phụ thân của Huyền Duật và Huyền Li, thần liền biết mình không có
hy vọng. Ngày ấy ở Dương Châu, lần cuối cùng thần cùng nàng đánh cờ, khi thua
nàng ba ván cờ, liền đã hạ quyết tâm, thiệt tình chúc phúc nàng cùng Hoàng
Thượng bạch đầu giai lão, cùng cả đời, lần này thần rời đi Doanh quốc, không
biết năm nào tháng nào mới có thể đến nữa --”
“Đợi chút.” Hoàng Phủ Cận đột nhiên đánh gãy đối phương, biểu tình ngẩn ra,
“Ngươi vừa mới nói, ở trong khu rừng tại Dương Châu ngày đó ngươi... Ngươi cùng
trẫm... Ách, trẫm là nói, ngươi cùng U U... Chơi cờ?”
“Đúng vậy, bởi vì lúc ấy thần biết nàng muốn cùng người hồi kinh, cho nên mới
cược với nàng, thần lúc ấy còn nói, nếu nàng có thể thắng thần ba ván, liền
thiệt tình chúc phúc hai người.”
“Chính là chơi cờ đơn giản như vậy?” Biểu tình Hoàng Phủ Cận thập phần kích
động.
“Bằng không Hoàng Thượng nghĩ thần còn có thể cùng nàng làm ra cái gì?” Âu
Dương Đình dần dần giận tái mặt, cảm giác được không thích hợp.
Cả người Hoàng Phủ Cận ngây ngốc sửng sốt.
Tụ nhi cùng hắn chỉ là chơi cờ đơn giản như vậy?
Như vậy đứa nhỏ trong bụng nàng lại là sao? Hắn rõ ràng uống đoạn tình hoàn,
hơn nữa Tụ nhi nói với người bệnh kia, đoạn tình hoàn này chỉ cần một viên sẽ
không thể có con nữa, chẳng lẽ…
“Hoàng Thượng việc lớn không tốt.” Đúng lúc này, một thị vệ đột nhiên từ bên
ngoài chạy vào, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, “Thái Hậu hạ chỉ, muốn ban
chết cho hoàng hậu.”
Chợt nghe thấy tin tức làm cho người ta sợ hãi này, Hoàng Phủ Cận kinh ngạc
nhìn thị vệ đang kích động, trong đầu lặp lại những chữ linh tinh Thái Hậu, ban
chết.
Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy máu thẳng lên ót, ngay cả thân mình cũng rung
rinh.
“Ngươi nói cái gì?”
Khi Hoàng Phủ Cận chạy giống như bay đến Tư Tụ cung, chỉ thấy Lai Phúc cả người
đầy máu, hiển nhiên đã không còn thở.
Mà Ngu thái hậu cũng là một thân chật vật, một tay run rẩy đỏ mắt chỉ vào Hoàng
Phủ Huyền Li. “Ngươi... Thật to gan ...”
Hắn nhìn về phía Dạ Sở Tụ, thấy nàng nằm thẳng ở trên giường, mặt không có chút
máu, bên môi chảy xuống một vết máu màu đen nhìn thấy ghê người.
Hoàng Phủ Huyền Duật thẳng tắp quỳ gối trước giường, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn
đờ đẫn.
Tim Hoàng Phủ Cận đập mạnh và loạn nhịp đi đến bên giường, run run nâng tay
phải lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến hai má lạnh như băng của nàng, lạnh,
thật là lạnh.
Hắn bị chuyện này làm sợ tới mức vội vàng thu tay lại, không chịu tin tưởng sự
thật tàn khốc này. “Tụ nhi...”
“Nương bị buộc uống rượu độc, nay đã không còn phương pháp cứu sống.”
Hoàng Phủ Huyền Duật đang quỳ lần đầu tiên lộ ra thần sắc đáng sợ, lạnh lùng
trừng mắt Hoàng Phủ Cận. “Lúc trước chúng con tự tay giao nương giao cho người,
cùng người hồi cung, nhận người là cha, nhưng lại đổi lấy kết quả như vậy.”
“Phụ hoàng, người hứa hẹn đối với nương thật tốt, hiện tại mới hồi cung ngắn
ngủn hai tháng, nương đã bị...”
“Không -- sẽ không.Tụ nhi sẽ không chết, nàng không có chết.”
Hoàng Phủ Cận liều mạng lắc đầu, cự tuyệt tin tưởng, hắn một tay ôm thân mình
cương lạnh của nàng vào trong ngực dùng sức lay động.
“Tụ nhi... Tụ nhi nàng tỉnh tỉnh, Tụ nhi, là ta, nàng không có chết đúng hay
không... Ta không tin nàng đã chết, đây không phải sự thật... Đây không phải sự
thật…”
Tùy ý hắn dùng lực lay động, dùng sức kêu rống, thân thể mềm mại trong lòng vẫn
không có phản ứng.
Đức Hỉ thấy thế, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, khóc hô: “Hoàng Thượng,
hoàng hậu đã đi về cõi tiên, thỉnh Hoàng Thượng nén bi thương a...”
Nghe được những chữ đi về cõi tiên, Hoàng Phủ Cận giống bị người cầm chùy gõ
lên đỉnh đầu một cái thật mạnh, trước mắt đột nhiên tối đen, cứ như vậy trong
nháy mắt, hắn nghĩ đến mình sẽ chết ngất đi.
“Hoàng Thượng, hoàng hậu bị bắt uống xong hạc đỉnh hồng, nay dĩ nhiên là...”
Đức Hỉ thật sâu cảm nhận được sự bi thương của Hoàng Thượng, trận đại hỏa bảy
năm trước thiếu chút làm cho Hoàng Thượng mất hết can đảm, nay hoàng hậu lại...
Nhưng vì Doanh quốc, Hoàng Thượng phải nhận sự thật này, kiên cường sống sót.
“Không có khả năng, Tụ nhi sẽ không chết, trận đại hỏa bảy năm trước kia cũng
không có đoạt đi tánh mạng của nàng, chỉ là một ly hạc đỉnh hồng...”
Tuy là nói như vậy, nhưng hạc đỉnh hồng là độc dược hoàng thất dùng để ban chết
cho quý phi, hắn không dám nghĩ, dùng sức lắc đầu, ôm nữ nhân đã qua đời trong
lòng, thất tha thất thểu đi về tẩm cung của mình.
Người trong cung thấy, sợ tới mức quỳ xuống, Hoàng Phủ Cận nhớ tới ngày ấy hai
người khắc khẩu, khi hắn chỉ trích thai nhi trong bụng nàng là của người khác,
mắt nàng lộ vẻ tuyệt vọng, vẻ mặt bi thương.
Sau, hắn giống binh lính đào ngũ, liên tiếp mấy ngày ghen mà không thấy, vừa
hận nàng phản bội, vừa lại bi thương sự tuyệt tình của nàng.
Không ngờ, sự lạnh lùng của mình, lại làm cho Thái Hậu có cơ hội thừa dịp trả
thù, lấy tội hoàng hậu phản bội, hạ lệnh ban chết cho nàng.
Bảy năm trước chia lìa, đã muốn làm cho hắn tuyệt vọng đến cực điểm, bảy năm
sau, vì vãn hồi cảm tình lẫn nhau, hắn phát ra vô số lời thế, lại trong hai
tháng thời gian ngắn ngủn, lại bởi vì chính mình sơ sẩy, mà chôn vùi tính mạng
của nàng.
Không -- hắn không thể nhận.Hắn không tin ông trời tàn nhẫn với hắn như vậy.
Hoàng Phủ Cận giống như điên rồi, ôm thi thể Dạ Sở Tụ trở lại tẩm cung của
mình, cũng đuổi tất cả hạ nhân, hoang mang lo sợ ôm Dạ Sở Tụ cả người lạnh như
băng tránh ở đầu giường.
Hắn một lần lại một lần kêu gọi tên của nàng, một lần lại một lần cầm khăn nóng
lau hai má và đôi tay lạnh như băng của nàng.
“Hoàng hậu không có chết, hoàng hậu chỉ là trúng độc, chờ độc giải, nàng sẽ
sống lại, Đức Hỉ, mau sai người chuẩn bị nước ấm, không cho phép gián đoạn.”
Hắn muốn dùng nước ấm để làm tỉnh lại người sớm không còn hô hấp kia.
Đức Hỉ ngay từ đầu còn nhỏ tiếng khuyên, nhưng khuyên đến sau nữa, cũng không
lay chuyển được mệnh lệnh của Hoàng Thượng.
Cứ như vậy ngày qua ngày, Hoàng Phủ Cận một lần lại một lần đối với người không
còn hô hấp mà mình yêu nhất nhỏ giọng nói hết.
“Tụ nhi, ta biết nàng chính là đang giận ta, giận ta năm đó phụ nàng, giận ta
đối với nàng không đủ tín nhiệm, giận ta không có tuân thủ lời thề...”
“Ta biết nàng hâm mộ tình yêu của cha mẹ, ta từng nói với nàng, nếu nàng gả cho
ta, đời này kiếp này, ta cũng sẽ yêu nàng như phụ thân nàng yêu mẫu thân nàng
vậy, cả đời không cưới người khác, cả đời chỉ che chở một mình nàng...”
Hắn gắt gao ôm Dạ Sở Tụ vào trong ngực, trong chốc lát khóc, trong chốc lát
cười, thần trí hốt hoảng.
“Hứa với nàng nhưng lại thất hứa, chẳng những phi tử trong hậu cung như mây,
còn vì Ngu Tiểu Điệp mà nhốt nàng vào lãnh cung.” Nói xong, nước mắt trượt
xuống dưới, “Ta dùng thân phận Hoàng Thượng bức nàng nhận sự thật này, biết rõ
trong lòng nàng thống khổ, còn không đứng trên lập trường của nàng lo lắng suy
nghĩ cho nàng...”
“Tụ nhi, nàng có biết bảy năm nay ta hối hận và tự trách biết bao nhiêu không?
Tư Tự cung là xây cho nàng, tất cả bên trong đều là kỷ niệm của chúng ta, ta
từng nói qua, sẽ vì nàng mà xây một tòa cung điện xa hoa cao quý nhất, ta nói
rồi, muốn yêu nàng cả đời cả kiếp, không cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất, ta
còn nói qua, chỉ cần nàng cùng ta hồi cung, mặc kệ nàng đối ta làm ra trừng
phạt gì, ta đều cam tâm tình nguyện nhận, Tụ nhi...Ta...Thất hứa với nàng, phải
không?”
Hắn nói liên miên lải nhải xong kỷ niệm ngày xưa, trong chốc lát thương tâm,
trong chốc lát tự trách, bởi vì mấy ngày không ăn không uống, sắc mặt tái nhợt,
cả người gầy cả vòng lớn.
Đức Hỉ mặc dù lo lắng, nhưng cũng bất lực, chỉ có thể cả ngày ở ngoài cung
khóc, quỳ cầu xin trời xanh cúi nhìn.
Hoàng Phủ Huyền Duật, Hoàng Phủ Huyền Li thấy thế, theo quy củ quỳ gối trước
giường Hoàng Phủ Cận. “Phụ hoàng, nương đã đi rồi, trước khi nàng lâm chung
phân phó nhi thần, đem thi thể của nàng về núi Cửu Hoa nơi ông ngoại từng ở,
nương qua đời đã chín ngày, nếu lại như vậy, chắc chắn hư thối, mong rằng phụ
hoàng...”
“Nàng không có chết, nương các con sẽ không chết, thân thể lại càng sẽ không hư
thối.” Hoàng Phủ Cận gặp hai đứa con muốn tới cướp người với hắn, gắt gao che
chở người trong lòng đã không còn tiếng động, “Đi ra ngoài, các con cút ra
ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy các con.”
“Phụ hoàng...” Hoàng Phủ Huyền Duật khẩn trương nhìn mẫu thân trong lòng hắn, trong
mắt toát ra mấy phần thần sắc phức tạp.
Mà Hoàng Phủ Huyền Li quỳ gối bên cạnh cậu có hàm ý khác liếc mắt cậu lại một
cái.
Hoàng Phủ Cận là phát hiện thần sắc hai đứa con quái dị, nhưng giờ phút này
trong lòng hắn chỉ tràn đầy một mình Dạ Sở Tụ.
Tuy rằng hắn không muốn tin tưởng nàng thật sự đã chết, suốt chín ngày cả người
Tụ nhi mặc dù lạnh như băng, lại quỷ dị không có biến cứng ngắc.
Cho dù thân thể không có biến cứng, cũng không đại biểu còn khả năng sống sót,
hắn cũng từng nghe nói rất nhiều ví dụ những xác chết được thờ phụng, có xác
chết không hư thối.
Nghĩ đến đây, làm hắn thương tâm muốn chết.
Hoàng Phủ Huyền Duật, Hoàng Phủ Huyền Li thấy thế, không dám nhiều lời nữa,
không tình nguyện đứng dậy rời đi.
Nay không khí trong tẩm cung Hoàng Thượng bị biến thành trầm lặng, tất cả nô
tài cũng không dám tùy ý bước vào nơi này nửa bước.
Mấy ngày trước, Hoàng Phủ Cận lấy tội độc hại hoàng hậu, đem Ngu thái hậu nhốt
vào lãnh cung, sai người trông giữ, Lai Phúc bị phán đánh xác 80 roi, sau đó bỏ
xác nơi hoang dã.
Âu Dương Đình cũng không nghĩ tới sự tình lại diễn biến đến tận đây, tuy rằng
hắn có tình với Dạ Sở Tụ, nhưng chính mình dù sao cũng là người ngoài, thấy
Hoàng Phủ Cận vì nàng làm đến loại tình trạng này, cũng không thể không động
lòng.
Hoàng Phủ Cận vừa đắm chìm ở trong bi thương, ôm Dạ Sở Tụ, vừa thất thần nhìn
xem bốn phía, xem ra trong hoàng cung quả nhiên không thích hợp với Tụ nhi, bảy
năm trước như thế, bảy năm sau vẫn là như thế, nhìn nữ tử đã chết chín ngày
trong lòng, hắn đột nhiên nở nụ cười, chính là tươi cười mang theo vẻ đoạn
tuyệt.
“Tụ nhi, đời này, chúng ta nhất định vô duyên sao?” Hắn cúi người xuống, nhẹ
nhàng hôn lên đôi môi lạnh như băng kia.
“Nếu nàng đã chết, một mình ta sống, còn có ý nghĩa gì?”
Hắn nhẹ nhàng đem môi áp vào bên tai nàng, “Ta đã nghĩ tốt thánh chỉ rồi, phong
Hoàng Phủ Huyền Duật thành thái tử, chờ trẫm băng hà, nó sẽ kế vị ngay hôm đó.”
Nói tới đây, hắn cười đến càng sáng lạn, càng thêm dùng sức ôm nàng. “Tụ nhi,
ta đã quyết định, đời này kiếp này, nàng đến nơi nào, ta liền cùng đến nơi đó.”
Một thanh chuỷ thủ (dao
găm, kiếm ngắn) sáng loá đột nhiên xuất
hiện trước mắt hắn, trong tươi cười của Hoàng Phủ Cận mang theo sắc đẹp tuyệt
vọng, hắn để chủy thủ lên cổ họng của mình, “Tụ nhi, chờ ta, ta rất nhanh sẽ
tới.”
Nhắm hai mắt lại, nắm chặt chủy thủ, hung hăng đâm về phía cổ họng mình --
Đột nhiên cổ tay hắn đau xót, chủy thủ theo tiếng rơi xuống, Hoàng Phủ Cận mạnh
mở mắt ra, chỉ thấy Dạ Sở Tụ mở to hai mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt, suy yếu nhìn
hắn.
Hắn giật mình ngây ngốc đã lâu, không thể tin được sự thật trước mắt.
“Chàng... Chàng là ngốc sao? Thế nhưng... làm ra... Loại chuyện hồ đồ này...”
Dạ Sở Tụ dùng hết toàn lực quát.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Cận không dám tin, nữ tử trong lòng đã bị kết luận chết chín
ngày rồi, lại mở mắt ra, còn mở miệng nói chuyện.
Dạ Sở Tụ thấy bộ dáng dại ra của hắn, không biết nên giận hay nên cười, lên
tiếng nhắc nhở hắn, “Còn thất thần làm gì? Mau buông thiếp ra, dược hiệu(công hiệu của thuốc) vừa qua khỏi, cho thiếp chén nước ấm, bằng không tương
lai sẽ để lại nguồn bệnh.”
Động tác Hoàng Phủ Cận cứng ngắc gật gật đầu, nhẹ nhàng đem nàng để ở trên
giường, lập tức chạy như bay tự mình xuống giường rót nước, sau đó thật cẩn
thận uy nàng uống xong.
Sau khi Dạ Sở Tụ uống xong nước ấm, sắc mặt tựa hồ chuyển biến tốt, chỉ là hơi
thở vẫn suy yếu, mà Hoàng Phủ Cận thì ngơ ngác canh giữ ở bên cạnh nàng.
Đến khi Dạ Sở Tụ nhíu mày hung hăng nhéo hắn một phen, hắn mới đột nhiên hoàn
hồn, rống to như điên rồi, “Đức Hỉ, mau, mau truyền Thái y...”
Tất cả đều quá mức biến hoá như vở kịch, ngay cả Thái y cũng không dám tin
tưởng, một người đã chết chín ngày, thế nhưng sống lại.
Sau đó, Hoàng Phủ Cận mới từ trong miệng Dạ Sở Tụ biết được, nguyên lai thuở
nhỏ bởi vì thân thể nàng không tốt, cho nên phụ thân nàng tìm đến nhiều thảo
dược bất đồng, hầm thành canh, đặt ở trong nước tắm, để cho nàng ngâm ba canh
giờ mỗi ngày.
Từng năm đi qua, thân thể của nàng đã được canh thuốc của phụ thân ngâm thành
bách độc bất xâm.
Chẳng qua vô luận gặp được loại độc thế nào, trong cơ thể nàng sẽ tự động sinh
ra kháng tính, vì thế sẽ tạo thành trạng thái tử vong giả, chậm thì ba ngày,
lâu thì chín ngày, sau đó sẽ tỉnh lại.
Hoàng Phủ Cận nghe đến đó, xác định nàng thật sự sống lại, không phải hắn ảo
giác, kích động một tay dùng sức ôm nàng vào trong ngực, khóc rống lên.
Thấy thế, Dạ Sở Tụ không có cười nhạo hắn, trong lòng cũng không xoá bỏ khổ sở.
Nàng đối với kiếp nạn của mình có chứa nhiều câu oán hận, oán hắn không tín
nhiệm nàng, oán hắn không bảo hộ nàng thật tốt, oán hắn vô tình lạnh lùng, oán
hắn nói chuyện không giữ lời.
Nhưng ủy khuất khổ sở nhiều hơn nữa, khi nhìn thấy hắn bị bi thương tra tấn mất
đi thần thái ngày xưa, còn muốn giương đao tự mình hại mình, tất cả oán hận,
nhất thời tất cả đều vứt lên đến chín từng mây.
“Tụ nhi, mặc kệ về sau lại phát sinh chuyện gì, ta cũng không cho phép nàng rời
đi nữa, ta cũng sẽ không làm cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng nữa, còn có...
Còn có thai nhi trong bụng nàng, mặc kệ... Mặc kệ đó là đứa nhỏ của ai, ta đều
nuôi, đối đãi giống như Huyền Dật và Huyền Li, hảo hảo yêu thương che chở, cho
nó gia quan tấn tước, tuyệt không bạc đãi.”
Trải qua lần bị đau đến tận xương này, tất cả đều không trọng yếu, chỉ cần nàng
còn sống, chỉ cần tất cả còn kịp vãn hồi, tất cả hắn đều có thể không cần.
Thân thể trong lòng run lên, hắn cúi đầu trông thấy một đôi mắt lên án.
“Chàng... Chàng vẫn cho rằng ta phản bội chàng?”
“Ta ta không có, Tụ nhi, ta...” Hắn thật sự cái gì cũng không để ý, chỉ mong
nàng không rời xa hắn.
“Ngày đó chàng đúng là uống đoạn tình hoàn kia, nhưng đoạn tình hoàn cũng không
thật sự làm cho nam tử không dục, khi đó thiếp chỉ là lừa Trần viên ngoại, bởi
vì mấy thai của Trần phu nhân đều là con gái, Trần viên ngoại vì làm cho Trần
gia có hậu, không tiếc ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, thân mắc bệnh hiểm nghèo,
thiếp mới lừa ông ta đoạn tình hoàn có công hiệu tuyệt dục, không nghĩ tới
chàng...Chàng thế nhưng nghĩ đến...”
“Tụ nhi, Ngươi là nói đoạn tình hoàn kia...”
“Kia chính là viên thuốc bổ huyết dưỡng khí bình thường.” Nàng bỏ đi mặt cười,
giận hắn đố kỵ lung tung, càng giận hắn oan uổng chính mình.
Hoàng Phủ Cận nghe vậy, cảm thấy chính mình ngu xuẩn đến cực điểm, hắn thế
nhưng oan uổng Tụ nhi cấu kết cùng người khác, còn bởi vậy thiếu chút nữa gây
thành đại họa.
“Nói như vậy Tụ nhi, Ngươi lại mang con của ta.”
Chuyện này thật làm Hoàng Phủ Cận nghẹn họng nhìn trân trối, hắn sớm chuẩn bị
tốt tâm lý không có con nối dòng nữa, nay, hắn lại có thêm con trai hoặc nữ
nhi.
Giảng đến đây, nàng hung hăng lườm hắn một cái, “Thiếp đã thật muốn chết thống
khoái, như vậy, thi thể để cho Huyền Duật và Huyền Li chuyển về núi Cửu Hoa,
kiếp này không bao giờ nhìn thấy chàng nữa.”
Dạ Sở Tụ từ trước lúc Ngu thái hậu muốn tới hại mình, đã dự đoán được kết quả như
vậy, cho nên nàng lén dặn dò con, nếu có một ngày nàng bị trúng độc ở trong
cung, thì đem thi thể của nàng mang về núi Cửu Hoa, từ nay về sau không hỏi đến
phàm trần thế tục, cắt đứt quan hệ với Hoàng Phủ Cận.
Nhưng khi nàng hôn mê, từng tiếng từng tiếng kể lể khóc lóc của Hoàng Phủ Cận,
cùng mấy ngày liền không ngừng chờ đợi, lại đảo loạn tâm niệm thề phải ly khai
của nàng.
Ngay lúc Hoàng Phủ Cận huy dao đâm vào mình, nàng mới hao hết toàn lực, ngăn
cản hắn làm ra việc ngốc.
Đến lúc này, Hoàng Phủ Cận cho dù có ngốc, cũng lĩnh ngộ tất cả, nguyên lai Tụ
nhi sớm âm thầm cùng hai tiểu quỷ thối kia an bài thỏa đáng, chờ đến thời cơ
thích hợp, bỏ hắn rời đi nơi này.
Hắn đã nói biểu tình của hai đứa nhỏ kia không đúng, mẹ ruột đã chết, trừ bỏ
mới đầu biểu hiện ra thần sắc bi thương, sau đó bọn họ cũng cứ ăn ngủ như bình
thường, bộ dáng không có nửa điểm tiều tuỵ.
Hơn nữa tuy rằng nàng bị kết luận tử vong, thân mình cũng chưa từng cứng ngắc,
điểm ấy làm hắn thập phần hoài nghi.
Nhưng quan tâm sẽ bị loạn, tuy rằng hắn cũng từng đoán trong đó có quỷ dị,
nhưng nỗi đau mất đi nàng làm cho hắn xem nhẹ tất cả.
Một cái ý niệm trong đầu đánh úp về phía hắn, cho nên, hắn mới giơ dao đâm vào
mình, tính dùng phương thức này đến thử Tụ nhi rốt cuộc là chết thật hay giả
chết.
“Chàng nói cái gì? Chàng nói chàng huy dao đâm mình, là đang thử thiếp?” Dạ Sở
Tụ nghe hắn đứt quãng nói xong suy đoán trong lòng mình, không khỏi giận dữ.
Hoàng Phủ Cận lập tức gắt gao ôm nàng, không cho nàng rời đi mình nửa bước, “Ai
bảo thân mình nàng không có cứng ngắc, hơn nữa Huyền Duật, Huyền Li lại mang bộ
dạng hận không thể lập tức mang nàng đi, ta mới bất đắc dĩ tự mình hại mình.”
“Chàng... Chàng… Nếu khi đó thiếp không tỉnh, thì làm sao bây giờ?”
Hoàng Phủ Cận ôn nhu cười, mang theo vài phần tính trẻ con, “Nếu nàng không
tỉnh, thì cứ để ta chết cùng nàng.” Nàng không ở, hắn sống một mình lại có ý
nghĩa gì?
Nhìn ánh mắt thản nhiên của hắn, Dạ Sở Tụ biết hắn là nghiêm túc, nhất thờ tất
cả ân oán phẫn hận ngày xưa, nháy mắt trôi đi.
Đúng vậy, Hoàng Phủ Cận thân là hoàng thượng, cái gì cũng không thiếu, vì nàng,
phế hậu cung, giết quý phi ác độc.
Thậm chí khi hiểu lầm nàng có mang đứa nhỏ của người khác, vẫn nguyện bỏ qua
thành kiến, tự mình nuôi nấng, nay lại vì nàng, tự mình hại tính mạng mình, nam
nhân một lòng yêu nàng như vậy, nàng còn có thể lại soi mói cái gì?
Thở dài một tiếng, nàng dùng sức ôm lại đối phương, “Xem ra cả đời này, thiếp
nhất định bị chàng ăn gắt gao, một lần lại một lần thua ở trong tay của chàng,
vĩnh viễn không có ngày xoay chuyển.”
Hoàng Phủ Cận có chút bất mãn trả lời: “Nhưng trong thiên hạ này, cũng chỉ có
Dạ Sở Tụ nàng có thể thao túng tất cả của ta, không phải sao?”
Hai người tại một khắc này gắt gao ôm nhau, tất cả ân oán đều hóa thành hư ảo.
Mà hai bóng dáng nho nhỏ tránh ngoài cửa nhìn lén, nhìn đến cuối cùng, không
khỏi đồng thời lắc đầu thở dài.
“Sớm biết rằng nương tính kế không khôn khéo hơn phụ hoàng, cuối cùng cũng rơi
vào trong tay người, ngoan ngoãn đầu hàng.” Hoàng Phủ Huyền Li cau mày, mắt mang
tiếc hận, “Còn tưởng rằng lần này có thể thoát ly hoàng cung, xem ra lại thất
sách (tính
sai).”
Hoàng Phủ Huyền Duật lại
lạc quan cười cười, “Tuy rằng kế hoạch lần này lại thất bại, nhưng có thể nhìn
đến phụ hoàng đại nhân thân mến thất thố, cũng coi như thắng nhỏ một hồi.”
Hai tiểu quỷ khuyên giải an ủi lẫn nhau một phen, lặng lẽ rời đi, để cho cha mẹ
ân ái trong phòng tâm sự với nhau.