Dịch: Tiểu Phương
Beta: Fleur
Khi trở về, Dung Lâm thấy trên Cửu Trùng Thiên hoàn toàn bị rửa sạch liền hiểu được nhi tử lại khóc ầm ĩ, rảo bước đi vào nói: “Sao vậy? Đầu đất lại khóc sao?”
Có lẽ trong lúc dạy trứng thường xuyên nghe cha gọi như vậy, tiểu gia hỏa vừa nghe thấy tên gọi liền nhanh nhẹn quay đầu lại, sau đó hé miệng cười khanh khách với Dung Lâm.
Dung Lâm đi qua, mỉm cười cầm trống bỏi mới mua trong tay áo ra, lắc lắc về phía bé.
Đôi mắt đen to tròn như hạt nho của tiểu gia hỏa không ngừng nhìn chăm chú vào trống bỏi, vô cùng yêu thích.
A Liên cười nói: “Hôm nay Điền La và Tiểu Táo tới, ta nói chuyện với các nàng một hồi, bảo bảo tỉnh ngủ không thấy ta nên khóc.”
Tiểu gia hỏa này, không những vừa nở đã có hình người, hơn nữa vừa khóc ầm ĩ sẽ làm sấm chớp rền vang, rơi nước mắt sẽ đổ mưa to, hắt xì một cái là cuồng phong nổi lên, làm cho A Liên khiếp sợ, nàng chẳng qua chỉ là một cô cá nước ngọt nho nhỏ ở hồ Động Trạch, đâu có chứng kiến cảnh tượng như vậy bao giờ? tvnt Nhưng Dung Lâm lại tiếp nhận nhanh hơn, lại cảm thấy con trai mình trời sinh đặc biệt, rất là tự hào.
Dung Lâm “Ừ” một tiếng, “Tùng tùng tùng” lắc lắc trống bỏi, lại cẩn thận ôm lấy tiểu gia hỏa từ trong lòng nàng. Tiểu gia hỏa rất sẵn lòng thân thiết với cha, đầu nhỏ mạnh mẽ chui vào ngực hắn, sừng trên trán nhẹ nhàng đẩy ngực Dung Lâm, hai chân vừa giẫy vừa đạp.
Tuy rằng con trai không giống hắn tí xíu nào, nhưng Dung Lâm vẫn che chở rất cẩn thận cho bé, sợ sừng bé bị đau.
Nhớ rõ hôm trước, tiểu gia hỏa nằm sấp ngủ, tỉnh lại tự mình cảm thấy nhàm chán, liền dùng cái sừng trên trán đâm vào đầu giường. Vừa đụng vào, đầu tiên là ngây ngốc cười khanh khách không ngừng, kịp phản ứng lại cảm thấy đau mới méo miệng gào khóc lên, khóc đên long trời lở đất chết đi sống lại, thiếu chút nữa làm ngập hết hoa cỏ ở Tiêu Dao Điện rồi.
Thật đúng là đầu đất.
Dung Lâm nhìn nhi tử trong ngực, tuy rằng trong lòng hơi phức tạp, tvnt những vẫn cố gắng tiếp nhận rồi. Hắn nói với A Liên: “Mấy ngày nữa sẽ nói tin tức tốt này cho cô mẫu.” Nói cho cô mẫu tương đương với chiếu cáo thiên hạ.
A Liên hơi thấp thỏm: “Nhưng là...”
Bảo bảo nở là chuyện tốt, nàng cũng muốn chia sẻ với những người khác.
Dung Lâm sờ sờ ót tiểu gia hỏa, cái sừng trên ót lập tức bị giấu đi. Hắn nói: “Trước hết ta nghĩ biện pháp che giấu chân thân của con, chuyện ngày sau, ngày sau hãy tính.”
Đã làm cha, rốt cuộc cũng chính chắn không ít so với trước đây.
A Liên gật đầu, cảm thấy chỉ có thể như vậy.
Tuy nhiên lúc hai người vừa có quyết định, Thanh Loan phu nhân đã tới cửa.
A Liên liền theo Dung Lâm ra ngoài gặp Thanh Loan phu nhân. Thấy Thanh Loan phu nhân dẫn theo mấy chục tiên tì mặc xiêm y hồng phấn nối đuôi nhau mà vào, đưa tới rất nhiều đồ chơi trẻ con.
Thanh Loan phu nhân thấy A Liên liền tiến lên nói: “Cháu trai ta đã nở rồi sao?”
Rốt cuộc cũng không thể giấu được Thanh Loan phu nhân, A Liên gật đầu: “Vâng.”
Thanh Loan phu nhân rất vui mừng, thuvienngontinh trách mắng vài câu vì sao không nói cho bà, lại hỏi: “Nhanh dẫn ta đi nhìn một chút, bé trai hay bé gái vậy? Sinh có tốt không, có khỏe mạnh không?”
A Liên nói chi tiết: “Là một bé trai, khá tốt, nhưng là...”
“Nhưng là cái gì?” Thanh Loan phu nhân vừa hưng phấn vừa sốt ruột.
A Liên nhìn thượng thần, mới nói với Thanh Loan phu nhân: “Nhưng là... đầu hơi to.”
Thanh Loan phu nhân lập tức cười to, vui mừng nói: “Đầu to rất tốt, khi còn nhỏ đầu Dung Lâm cũng rất to, đầu to thông minh.”
À. A Liên mím môi, không nói gì. Ngay sau đó dẫn Thanh Loan phu nhân đi nhìn hài tử.
Thính giác tiểu gia hỏa vô cùng nhạnh nhạy, vốn là nằm sấp trên giường, nghe được tiếng động liền lập tức ngóc đầu lên, bộ dáng nhỏ nhìn rất hoạt bát.
Thanh Loan phu nhân vừa thấy liền vui mừng tiến đến tvnt, ôm tiểu gia hỏa lên nói: “Mới vừa nở ra đã là hình người, ta thấy cháu trai còn lợi hại hơn cha hắn.” Tiểu gia hỏa mới sinh trắng nõn, béo tròn, Thanh Loan phu nhân thật sự càng nhìn càng thích, liền nói với A Liên, “Đã nở còn che giấu, nếu hôm nay ta không phát hiện ra, đến đây xem thử thì các ngươi định giấu ta tới khi nào?”
A Liên đành phải nói: “Xin lỗi cô mẫu, con và thượng thần...”
“Được rồi, cô mẫu không trách con, chắc chắn là Dung Lâm sai.” Thanh Loan phu nhân đầy tươi cười nói, “Đúng rồi, ta hơi khát, tiểu Liên đi rót chén nước giúp ta.”
“Vâng, được.” A Liên thấy Thanh Loan phu nhân cũng không trách tội, liền đi ra ngoài rót nước.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại Thanh Loan phu nhân và Dung Lâm, tvnt Thanh Loan phu nhân ôm cháu trai trắng mập trong lòng, nụ cười từ từ thu lại, giương mắt nói: “Rốt cuộc tại sao lại thế này?”
Dung Lâm lẳng lặng nhìn Thanh Loan phu nhân, nhàn nhạt nói: “Cô mẫu có ý gì?”
Lúc này Thanh Loan phu nhân mới đưa tay vỗ nhẹ lên ót tiểu gia hỏa, thấy trên cái trán trơn bóng trắng nõn chợt lộ ra một đôi sừng.
Lại nhìn về phía Dung Lâm, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ cô mẫu là đồ ngốc sao!”
Hết chương 57