Edit: Ying
Beta: Fleur
Sáng sớm ngày hôm sau, A Liên thức dậy ở phòng khách, sắp xếp lại mấy tấm nệm thật gọn gàng, sau đó nàng đi tới đứng trước cửa phòng của thượng thần, đưa tay gõ cửa: “Thượng thần, ngài vẫn còn đang ngủ sao?”
Từ hôm qua cưỡi thiên mã, đi xem mặt trời mọc trở về, thượng thần không chịu để ý tới nàng nữa. Lúc ăn trưa và ăn tối cũng không ăn cùng nàng, vẫn cứ một mình ở trong phòng ngủ. Thượng thần là thân thể thần, cho dù không ăn cũng không sao, mà thượng thần vẫn luôn thích được yên tĩnh, cho nên A Liên cũng không đi quấy rầy hắn.
Nàng đứng ở cửa một lát, rồi nói: “Hai ngày nay thượng thần không dùng bữa, ta đã dậy sớm làm bánh đậu xanh cho ngài, ta để ở bên ngoài, ngài nhớ lấy ăn. Còn có, quần áo bẩn ngài thay ra ta đều thay ngài giặt sạch rồi, vẫn đang phơi ở trong sân, nếu trời có mưa ngài nhớ mang vào. À quên, ta cũng đã quét sân sạch sẽ, thiên mã trong chuồng ta cũng đã cho ăn...” Nàng nói một tràng dài, thấy người bên trong vẫn như cũ không nói tiếng nào, nàng nói tiếp, “Vậy... Vậy ta về Cửu Tiêu các trước.”
Trên lưng nàng đeo một túi nhỏ, nàng quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng vẫn đang đóng, rồi đi về phía chuồng ngựa.
Tiểu bạch mã không sợ người lạ, hôm qua nàng cưỡi nó một ngày, hôm nay vừa thấy nàng tới nó đã ngước đầu lên hí vang một tiếng.
A Liên cười cười, đi tới sờ đầu nó, tiểu bạch mã cũng rất chu đáo nó hạ thấp đầu xuống, cọ vào gò má A Liên.
A Liên nhấc chân giẫm lên bàn đạp, leo lên trên lưng ngựa, nàng thổi chiếc còi đeo ở cổ một tiếng, tinh thần vô cùng phấn chấn nói: “Chúng ta đi thôi!”
Thiên mã cao quý tao nhã lúc trước dường như đã thay đổi, nó vui sướng hí vang vài tiếng, sau đó nhảy vọt lên, vỗ cánh bay cao. Một người một ngựa, dần dần rời khỏi Tiêu Dao điện.
Cánh cửa phòng của thượng thần lúc này mới từ từ mở ra.
Thượng thần tao nhã cao quý có một không hai cúi người cầm đĩa bánh đậu xanh đang đặt trên mặt đất lên, rồi xoay người lại ngước mắt lên nhìn bóng lưng tiểu cá yêu đang cưỡi ngựa, lúc này hắn mới nhăn mày lại.
Nhớ lại tình cảnh hôm qua, hai tai thượng thần không khỏi nóng bừng.
Nào có phải là cá mè hoa? Rõ ràng là một con cá đầu óc đen tối!
*
Trở lại Cửu Tiêu Các, Điền La nghe A Liên nói có thể tiếp tục ở lại tu tiên, cho nên vô cùng kích động: “Thật sao? Quá tốt rồi, chúng ta có thể tiếp tục ở cùng với nhau.”
Di Chương vốn cho rằng con cá mè hoa này nhất định không được tiếp tục ở lại đây nữa, cho nên lúc nghe được tin này, dĩ nhiên trong lòng cảm thấy không vui, nàng ta khẽ hất cằm lên, liếc xéo nàng một cái nói: “Làm sao có thể như thế được? Xưa nay Cửu Tiêu các rất công bằng, hôm đó ngươi thua trong tay của Hỏa Tranh, võ thí của ngươi chỉ ở hạng ba, mọi người có mặt ở đó đều biết rõ, ngươi dùng cách nào để đi được cửa sau?”
Chuyện này A Liên đã sớm nghĩ ra lí do, tuyệt đối không thể nhắc tới thượng thần, vì sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của hắn, cho nên nàng nói: “Là do biểu ca giúp ta, giúp ta có được hộ khẩu ở thiên giới.”
Nàng vừa nói xong, ngay cả Di Khuê luôn lạnh nhạt cũng không có sắc mặt tốt.
Cho dù thế nào Di Khuê cùng Di Chương đều những người cao quý đến từ Hải Tộc, giống như một số tiên nhân đến từ thiên giới, cũng dựa vào vài phần quan hệ để nhờ vả. Nhưng giờ đây chuyện có liên quan tới hộ khẩu thiên giới được quản lý rất chặt chẽ, cho nên các nàng đều không thể dùng cách này, vậy mà một con cá mè hoa đến từ hồ Động Trạch lại có thể làm được?
Tất nhiên Di Chương bất mãn lại nói vài câu.
Đợi các nàng đi rồi, Điền La mới nói: “Không cần để ý tới mấy nàng ấy, chúng ta chơi với nhau là được rồi. Đúng rồi, hôm nay chúng ta phải cùng nhau ăn mừng mới được?”
Trong lòng A Liên cũng cảm thấy vui vẻ, nàng gật đầu nói: “Được.”
Mỗi lần đi ăn mừng đều do Điền La mời khách. Ban đầu A Liên không đồng ý, hai mắt Điền La lập tức đẫm lệ nói: “Có phải ngươi xem thường tiền của ta hay không?” Sau đó nàng nói tiếp: “A Liên, ngày thường ngươi vẫn luôn quan tâm tới ta, ta cùng muốn đối tốt với ngươi. Thế nhưng ta ngoại trừ tiền, thì không có cái gì cả...”
Phụ thân Điền La là nhà giàu mới nổi, lúc nhỏ nàng ấy được bảo hộ rất kĩ, cho nên tính tình đơn thuần tốt bụng, có thể bởi vì do xuất thân, cho nên rất hay tự ti, bởi vậy nàng ấy đặc biệt quý trọng tình bạn với A Liên. Mỗi lần A Liên không cần tiền của nàng ấy, nước mắt nàng lại rơi, khiến cho A Liên cũng không biết phải làm thế nào.
Nhưng hôm nay A Liên muốn mời khách, dù sao hai ngày này, Điền La vẫn luôn lo lắng cho nàng.
Điền La lầm bầm vài câu, cũng không có nói gì thêm, tuy nhiên Điền La cũng rất biết ý đi tới nhà ăn của Cửu Tiêu Các, chứ không có đi tới các tửu lâu gần đó.
Hai người còn hẹn cả Tiêu Táo cùng nhau đi ăn cơm.
Khi xếp hàng mua cơm, tới lượt A Liên, A Liên đều chọn mấy món mà Điền La cùng Tiêu Táo thích ăn, đến khi chuẩn bị trả tiền, nàng nhìn người đang giúp nàng lấy cơm, kinh ngạc nói: “Mạnh, Mạnh Cực tiên nhân!”
Lúc đầu A Liên vẫn chưa nhận ra. Bởi vì lúc trước gặp Mạnh Cực tiên nhân ở Minh Nguyệt lâu, cách ăn mặc của ngài ấy khi đó rất phong thái, cả người đều là kim quang lấp lánh, còn nhìn ngài ấy bây giờ hoàn toàn bất đồng.
Mạnh Cực tiên nhân hiển nhiên cũng nhận ra A Liên, hắn thân thiết nói: “Ơ, Tiểu Liên.”
A Liên gật đầu, rồi hỏi: “Mạnh Cực tiên nhân, ngài là đang muốn trải nghiệm cuộc sống sao?”
Thời gian Mạnh Cực tiên nhân biết A Liên chưa lâu, nhưng hắn rất thích tiểu cô nương thuần phác này, hắn nói nghe rất thành thực: “Minh Nguyệt Lâu phá sản rồi, ta không có chỗ nào đi, cho nên đến đây nhờ bằng hữu tìm việc làm.”
Chỉ trong một đêm, từ trên cao rớt xuống, là người khác sợ rằng sẽ không thể chấp nhận được. Vậy mà A Liên nhìn Mạnh Cực tiên nhân vẫn cười rất vui vẻ, không có một chút nào nản lòng, hơn nữa còn rất phấn chấn, chắc chắn sẽ có một ngày ngài ấy đông sơn tái khởi[1]. A Liên an ủi mấy câu: “Ừm. Ngài có lòng tin như vậy rất tốt, Mạnh Cực tiên nhân, sau này nếu có chuyện gì muốn ta giúp đỡ, ngài cứ gọi ta.”
[1] Đông Sơn tái khởi: Trở lại như ngày xưa
Lúc ở Minh Nguyệt Lâu, Mạnh Cực tiên nhân đối đãi với nàng không tệ, có ơn trị ngộ với nàng, tuy thời gian làm việc ở đấy không lâu, nhưng nàng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Khác với đám bằng hữu hàng ngày vẫn thường hay qua lại rượu thịt với nhau, Mạnh Cực tiên nhân nghe nàng nói vậy có chút cảm động, muôi lớn vung lên, hắn lại cho A Liên thêm hai cái đùi gà, rồi trừng mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Cái này không tính tiền.”
Người đứng phía sau xếp hàng lấy cơm còn rất nhiều, A Liên cũng không có ngượng ngùng, nhìn hắn nói một tiếng cảm ơn.
Đến phiên một đệ tử phía sau.
Đệ tử kia nhìn thấy hết mọi chuyện, hắn còn nói Mạnh Cực tiên nhân quả là hào phóng, trong lòng âm thầm mừng rỡ. Không ngờ đến phiên hắn, thấy Mạnh Cực tiên nhân vung muôi lớn múc một muỗng lớn, nhưng tay không ngừng run lên, chỉ trong chốc lát đem mấy miếng thịt trong thức ăn rớt xuống.
Cuối cùng đệ tử kia nhịn không được đau lòng nói: “Tiên nhân ngài đừng run tay, ngài run tay thế này một miếng thịt đến tay ta cũng không có.”
Mạnh Cực tiên nhân trợn trừng mắt, nhăn mặt nói: “Có ăn hay không, không ăn thì cút đi.”
*
Cá mè hoa là động vật ăn cỏ, ngày thường cũng chỉ thích ăn một chút rong rêu, khi ăn cơm ở nhà ăn của Cửu Tiêu Các, cũng chỉ ăn một chút thức ăn, còn lại hai cái đùi gà đều đưa cho Điền La cùng Tiêu Táo. Điền La cùng Tiêu Táo được A Liên chiếu cố thành thói quen, cũng biết được khẩu vị của nàng, cho nên cũng không có cự tuyệt.
“... Ở đây có ai ngồi không?”
Nghe thấy có giọng nói của một nam tử vang lên, ba người đang ngồi đều ngước mắt lên nhìn, thấy một nam tử cao to, làn da ngăm đen đang đứng bên cạnh bàn, A Liên kêu lên đầu tiên: “Bạch Tầm đại ca.”
Bạch Tầm xấu hổ cười cười, nói: “Ta có thể ngồi ở đây không?”
Lúc đầu chỉ có ba người các nàng cùng ngồi, Điền La cùng Tiêu Táo ngồi mặt đối mặt với nhau, A Liên ngồi bên cạnh Điền La, Bạch Tầm muốn ngồi đây, dĩ nhiên là sẽ ngồi đối mặt với A Liên.
A Liên nhớ tới cuộc tỷ thí ngày hôm đó, trong lòng vẫn còn cảm kích, nàng vội nói: “Có thể.” Thấy Bạch Tầm ngồi xuống, A Liên nói: “Chuyện hôm đó, ta còn chưa có dịp cảm ơn Bạch Tầm đại ca.”
Bạch Tầm cười nói: “Không có gì.” Hắn nói tiếp: “Nghe nói ngươi có thể lưu lại?”
A Liên không biết vì sao Bạch Tầm biết tin nhanh như vậy, nàng cũng không có hỏi, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Bạch Tầm cũng không hỏi lí do, con ngươi đen nhánh của hắn nhìn nàng thật sâu, sau đó hắn rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “... Vậy là tốt rồi.”
Bạch Tầm là loại cá có cơ thể lớn nhất, cũng cường tráng nhất, cho nên lượng cơm ăn bình thường cũng lớn hơn nam tử khác, một đĩa cơm như ngọn núi nhỏ ở trước mặt rất nhanh được hắn ăn sạch sẽ. Không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, lúc này mới nhìn thoáng qua A Liên người đang ngồi đối diện đang ăn rất từ tốn, đột nhiên hai gò má của hắn nóng lên.
Khi ăn cơm xong Bạch Tầm hỏi: “Cá mè hoa, sắp tới phân hệ, ngươi đã suy nghĩ muốn chọn hệ gì chưa?”
A Liên không trả lời, ngược lại Điền La chủ động nói: “Chúng ta đều là sống ở dưới nước, dĩ nhiên là muốn chọn hệ Thủy, lẽ nào Bạch Tầm đại ca muốn chọn hệ khác sao?”
Điền La vốn không có lý tưởng. Lúc trước là đệ tử mới vào học, còn chả phân biệt được các hệ, lúc đầu Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành pháp thuật đều phải học, để có căn bản vững chắc, về sau mới lựa chọn hệ mình am hiểu nhất. Tuy nhiên nền tảng cơ bản của Điền La cùng A Liên không được tốt, cho nên chỉ có thể chọn học pháp thuật hệ Thủy là nhẹ nhàng nhất, trước kia mỗi lần nàng bị mắng đều là Xung Hư tôn giả dạy hệ Hỏa mắng. Bây giờ đã trở thành đệ tử chính thức của Cửu Tiêu Các, cuối cùng cũng có thể lựa chọn hệ khác, cho nên dĩ nhiên Điền La muốn nhanh chóng tránh khỏi nanh vuốt ma quái của Xung Hư tôn giả, bởi vậy mới không chút do dự lựa chọn pháp thuật hệ Thủy.
Bạch Tầm nói: “Ừ. Ta thì dự định chọn hệ Hỏa.”
Lời này vừa nói xong, Tiêu Táo nãy giờ không nói gì cũng có chút kinh ngạc. Với tu vi pháp thuật của nàng, nàng cũng không dám tùy tiện lựa chọn hệ khác, nên nàng nghe lời Tiêu Bạch..., chọn theo bản hệ của mình là hệ Mộc. Tiêu Táo cũng có chút hiểu biết về ngũ hành pháp thuật của Cửu Tiêu Các, trong Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thì mạnh nhất chính là hệ Hỏa, còn hệ Thủy là yếu nhất. Nếu tu hành Pháp thuật hệ Thủy, chỉ cần chăm chỉ là được, nhưng nếu tu hành Pháp thuật hệ Hỏa, ngoài chăm chỉ ra, còn cần phải có thiên phú, đương nhiên thành tựu có thể đạt được khi học hệ Hỏa thì hệ Thủy không thể nào bằng được.
Tiêu Táo nhỏ giọng khuyên: “Pháp thuật hệ Hỏa tu hành không dễ, ngươi vẫn là suy nghĩ kĩ một chút.”
Bạch Tầm lễ phép cười một tiếng nói: “Ừm, ta biết rõ, nhưng ta cũng đã suy nghĩ rất kĩ.”
A Liên kinh ngạc nhìn Bạch Tầm, nhất thời nàng cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Mà đúng lúc này, có mấy tân đệ tử ngồi ở gần bàn bọn họ, cũng đang thảo luận về việc lựa chọn hệ khác.
Trong đó có một người là Hỏa Tranh lúc trước cùng nàng giao thủ, vừa đúng lúc hắn ta nhìn thấy nàng, bèn nhìn nàng cười một cái. Ngoài ra còn có vài người khác, nhìn cách ăn mặc cao quý, chắc chắn phần lớn đều là hậu duệ của Thiên Giới.
“... Chúng ta là người thiên giới, dĩ nhiên phải chọn pháp thuật hệ Hỏa. Không có thiên phú, không có tiền đồ mới đi chọn hệ Thủy. Phụ vương đã nói với ta, con cháu gia tộc chúng ta, từ xưa đến nay đều học hệ Hỏa, chỉ có những người ẻo lả mới chọn hệ Thủy.” Người nói chuyện chính là cháu ngoại trai của Đông Cực đại đế.
Lại có một người nói: “Hơn nữa ta có nghe nói, thượng thần Dung Lâm sẽ đến Cửu Tiêu Các giảng bài, hơn nữa còn giảng bài cho tân đệ tử.”
“Điều đó là thật sao?”
“Ta nghe tổ phụ ta nói, dĩ nhiên là sự thật. Thượng thần Dung Lâm đã rất lâu chưa có tới Cửu Tiêu Các giảng bài, hơn nữa còn giảng bài cho tân đệ tử, trong mấy ngàn năm qua đây là lần đầu tiên đó. Thượng thần Dung Lâm học pháp thuật hệ Hỏa, đến lúc đó nếu có thể nhờ thượng thần thầm chỉ điểm một chút, vậy cũng không uổng công chúng ta đến Cửu Tiêu Các.”
Hết chương 23