Dịch: Nhật Phương
Beta: Fleur
Nam tử phong thái hiếm thấy ngay ở trước mặt, như ngọc thụ lẳng lặng đứng đó, nét phong hoa tuyệt đại đó đủ khiến người khác thần hồn điên đảo.
A Liên ngẩng đầu lên, si ngốc đánh giá dung mạo của hắn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, không nhịn được cất lời:“Thượng thần Dung Lâm anh tuấn hơn hẳn hai trăm năm trước!”
Lời nói tán thưởng không người nào là không thích nghe. Lúc đầu hắn còn không vui vì nàng “mạo phạm”, nhưng lúc này cũng không tiện trách cứ nàng. Trên thiên giới cũng có đạo lý không đánh vào khuôn mặt tươi cười của người khác. Nàng nằm rạp xuống dưới chân hắn, cứ lõa thể như vậy trước mặt hắn, cái đuôi cá màu bạc vui mừng vẫy vài cái, xem ra tâm tình vô cùng tốt.
Cá mè hoa tu hành được ba trăm năm, cũng coi như là thiếu nữ mới trưởng thành. Nàng rõ ràng phát triển sớm hơn những con cá mè hoa khác.
Dung Lâm hơi nhíu mày, thản nhiên mở mắt nhìn.
A Liên hoàn toàn chìm đắm trong vui mừng, sau đó nàng cũng cảm thấy mình nắm lấy ống quần của thượng thần quả thật có chút mạo phạm, liền nhanh chóng rút tay về, định đứng lên nói chuyện cùng y.
Nàng cứ như vậy mà đứng lên.
Dung Lâm hơi kinh ngạc, bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc.
“Thượng thần Dung Lâm...” A Liên vốn có rất nhiều lời muốn nói với hắn, không ngờ vừa đứng lên thì liền có một trường bào trắng như tuyết từ trên trời rơi xuống, rơi trên người nàng, vừa may che phủ được hết cả người nàng. A Liên ngẩn ngơ cúi xuống nhìn kĩ lại, đưa tay nắm chặt lấy cẩm bào trên người, ngước mắt nói: “Đây là cẩm bào của thượng thần!”
Đúng là thượng thần mà nàng ngưỡng mộ, mà vẫn lương thiện chu đáo như thế.
Chỉ là một chiếc cẩm bào, Dung Lâm cảm thấy chẳng có gì phải cảm động cả. Nếu như hắn phục của nàng đã chỉnh tề hắn cũng không cần phải kiêng kị, trấn tĩnh nhìn nàng, nhìn thấy đôi mắt to long lanh ánh nước của nàng vừa vui mừng vùa kích động nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự mến mộ. Ánh mắt này không phải hắn chưa từng nhìn thấy, trên thiên giới có rất nhiều tiên nữ cũng mang vẻ e thẹn thanh tú nhìn hắn nhưng nàng là người đầu tiên không hề có ý che giấu như vậy.
Dung Lâm nghĩ một lát, liền dùng chiêu thường ngày hay dùng: lạnh lùng mở mắt, lạnh lùng bỏ đi, quyết định cho nàng thấy một bóng lưng lãnh đạm.
Nhưng hắn vừa xoay người thì thấy cánh tay phải bị giữ lấy.
Dung Lâm kinh ngạc quay đầu, đối diện với thiếu nữ có lúm đồng tiền như hoa, nhất thời không biết làm thế nào mới phải. Từ trước đến nay hắn có số đào hoa, đi tới đâu đều được tiên nữ vây quanh. Tính tình của hắn trước nay vẫn tốt, cho dù không hài lòng cũng coi như là nể mặt tiên nữ, có cử chỉ khách khí, nói chuyện cũng dịu dàng, nào biết như vậy không những không thể cự tuyệt người khác ngược lại còn gặp nhiều hoa đào hơn. Sau đó hắn nghĩ ra cách lãnh đạm, tuy không hợp tình người không phải là tác phong của hắn, nhưng lại rất hiệu quả. hắn soi mình trong gương, bộ dạng lạnh lùng lãnh đạm quả thật có chút dọa người.
Y cũng đã nhăn mặt rồi, con cá yêu này lại không biết khó mà lui như hắn nghĩ, ngược lại còn bắt đầu đụng tay đụng chân với y!
A Liên nào có nghĩ tới điều đó, hôm nay nàng được gặp Dung Lâm đại thần tại đây. Nàng kéo cánh tay hắn, không hề biết rụt rè, nói thầm: “Nếu như sớm biết Thượng thần ở đây, thì lần đầu đến Cửu Tiêu các ta nên đến nơi này bơi lội rồi!” Như vậy nàng có thể sớm nhìn thấy thượng thần Dung Lâm.
Việc đến mức này, Dung Lâm chỉ có thể tiếp lời nói: “Ngươi gặp ta làm gì?”
A Liên ngừng lại chút, thu lại nụ cười, nhỏ tiếng nói: “Thượng thần không nhớ ta?”
Dung Lâm không nói gì. hắn quả thực không nhớ nàng.
Trong lòng A Liên có chút mất mát, nhưng người như thượng thần bận trăm công nghìn việc sao có thể nhớ được một con cá mè hoa bé nhỏ. Nàng nói: “Hai trăm năm trước, trong một cái động ven hồ, nếu như thượng thần không cứu ta khỏi tay người đánh cá, ta sợ có lẽ giờ này ta đã... người còn nhớ không? Khi đó người nâng bụng ta lên, còn sờ sờ đầu ta, rồi thả ta vào nước nói “lần sau đừng có nghịch ngợm, yên ổn sống trong nước chờ đợi, đừng để bị người khác bắt“. Ta cẩn thận ghi nhớ những lời thượng thần nói, từ đó cứ ở dưới đáy hồ, về sau không dám tùy tiện ra ngoài nữa.”
Thượng thần bận việc hẳn sẽ không nhớ chuyện này. Ngài trước giờ luôn lương thiện, đến hoa cỏ cũng không nỡ làm tổn hại, tiện tay phóng sinh một con cá cũng không phải có gì quan trọng. Thực sự nếu mà nói ra thì trong ba vạn năm nay người làm bao việc thiện cứu được bao nhiêu người, yêu hoặc tiên, số lượng thật không thể đếm xuể, người làm sao có thể nhớ được cơ chứ.
A Liên cố gắng miêu tả lại cảnh tượng khi đó, mong hắn nhớ lại, dù chỉ một chút ấn tượng cũng được. Lúc này thấy hắn có vẻ không nhớ ra điều gì, nàng nhíu mày thương cảm nói: “Người, người thật sự không nhớ sao?”
Nàng sinh ra đã có gương mặt trắng như tuyết, khuôn mặt kích động phiếm hồng, mắt rũ xuống, lông mi chớp chớp nhìn có chút tội nghiệp.
Có lẽ có chút cảm động, hắn mở miệng nói: “Hình như có chút ấn tượng.”
Nghe thấy lời của hắn, nàng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên, vui mừng hỏi: “Thật sao?”
“Ừm.”
Từ “ừm” của hắn có gì hay chứ. Dung Lâm nhìn con cá yêu trước mắt cười đến vui vẻ, lạnh nhạt nghĩ.
Hết chương 4