Dịch: Tiểu Phương
Beta: Fleur
Sau trận thi đấu, Cửu Tiêu Các tổ chức một buổi tiệc lửa trại muộn.
Sau khi A Liên làm lành với thượng thần, dĩ nhiên không thể không giải thích cùng bọn Điền La, Vân Tiếu. Lúc bốn người ngồi vây quanh A Liên, A Liên thành thật khai báo: “Ta và thượng thần đã lãnh hôn thư sau trận thi đấu tân đệ tử ở Cửu Tiêu Các...”
Điền La biết A Liên có thể tiếp tục ở lại Cửu Tiêu Các là nhờ thượng thần, nhưng lại không biết chuyện này. Nàng không hề tức giận, chỉ kinh hô: “Thì ra là vậy.”
Thì ra là vậy, một con cá nho nhỏ ở nơi khác lại lọt vào mắt thượng thần Dung Lâm, cũng không phải tùy tiện vui đùa mà là phu nhân thượng thần danh chính ngôn thuận. tvnt Tiêu Táo, Vân Tiếu đều cảm thấy vui mừng cho nàng, Hoa Bình liền nói: “Nói như vậy, ngươi và thượng thần chính là tình yêu thầy trò rồi, điều này là cấm kỵ, thật là kích thích!” Lại hét lên, “Ôi chao, Cửu Tiêu Các có còn Tiên quân trẻ tuổi tuấn tú nào không?” Rõ ràng là muốn theo phong trào.
Mà buổi tiệc lửa trại muộn vào ngày mai, các đệ tử nam nữ trẻ tuổi đều chuẩn bị xinh đẹp rạng rỡ. Hôm nay A Liên cùng bốn người đi dạo thiên nhai để mua váy áo, trang sức.
Bây giờ làm cũng không kịp, may mắn là dáng người bọn họ yểu điệu, quần áo tùy tiện mặc trên người cũng vô cùng bắt mắt.
Điền La xuất thân nhà giàu mới nổi, dĩ nhiên trả tiền cũng không cần nháy mắt; Vân Tiếu vốn là long nữ Đông Hải, tvnt đường đường là quý nữ cũng coi tiền như cỏ rác; Tiêu Táo cũng là người có tiền, một tiểu cô nương khiêm tốn, trên người không có cái nào không phải trân bảo; còn Hoa Bình xưa nay ăn xài phung phí, tiêu tiền như nước. A Liên ở bên cạnh bốn người đã lâu, giá trị quan lại không bị ảnh hưởng cũng xem như hiếm có.
Hoa Bình thấy A Liên không mua gì, liền nói: “Sao vậy? Muốn tiết kiệm bạc cho thượng thần sao?”
A Liên lại nói: “Y phục của ta cũng đủ mặc rồi.”
Hoa Bình nhìn tỉ mỉ khuôn mặt nàng, rất lâu mới lên tiếng: “Bây giờ ngươi đường đường là phu nhân thượng thần, sao có thể keo kiệt như vậy? Thượng thần là ai? Nam nhân độc thân giàu có mấy vạn năm, của cải của hắn chỉ sợ ngươi dùng tám đời cũng không hết, ngươi tiết kiệm cho hắn làm gì?”
Hoa Bình dựa vào ba tấc lưỡi, rất nhanh đã tẩy não A Liên. thuvienngontinh Cô nương trẻ tuổi nào lại không thích quần áo xinh đẹp? A Liên cũng không ngoại lệ, cảm thấy có lý, sau đó vừa liếc mắt đã nhìn trúng một chiếc váy màu trắng.
Váy màu trắng này được chế thành từ giao tiêu [sợi tơ của vây cá]. A Liên vốn là cô nương tộc cá, trong suy nghĩ của cô nương tộc cá, lúc xuất giá có thể mặc hỉ phục làm từ giao tiêu đó cũng là tâm nguyện cả đời, có thể thấy giao tiêu trong lòng chúng nữ rất có trọng lượng. Lại nói bộ váy trước mặt này, toàn bộ đều dùng giao tiêu trắng như tuyết, bên ngoài dải lụa choàng chính là gấm hoa ánh sáng lung linh tỏa tứ phía, nữ tử thấy qua sợ là không thể không thích.
Lúc A Liên đưa tay lên sờ, bên cạnh xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh như ngọc chạm vào.
Theo bản năng, A Liên nghiêng đầu nhìn người bên cạnh
Tuy rằng chưa từng nói chuyện, nhưng chỉ liếc mắt một cái A Liên đã nhận ra vị cô nương xinh đẹp cao quý này chính là khách quý của Cửu Tiêu Các – Hồng Châu Thần nữ.
Hồng Châu Thần nữ xinh đẹp phách lối, liếc nhìn A Liên, liền dửng dưng nói: “Ngươi cũng thích bộ váy này?”
A Liên mỉm cười gật đầu.
Người tới là khách, dĩ nhiên A Liên sẽ không tranh giành váy với nàng ta, mặc dù nàng rất thích.
Mấy người gặp Hồng Châu Thần nữ, trò chuyện một lúc sau đó tách ra.
Đi xa, Hoa Bình mới nói: “Nhìn nàng ta kìa, rõ ràng cá mè hoa đã nhìn trúng bộ váy này trước.”
A Liên nói: “Ta chỉ nhìn thôi, cũng không mua.” Cho nên bộ váy này không tính là của nàng, Hồng Châu Thần nữ muốn mua cũng không có chuyện gì.
Hoa Bình liền tức giận: “Chỉ là ngươi quá tốt bụng.” tvnt Cuối cùng lại bổ sung, “Ngươi cũng nên để ý, Hồng Châu Thần nữ này đã mơ ước thượng thần từ lâu, đừng cho nàng ta xen vào giữa, hiểu không?” Sợ A Liên không để trong lòng, Hoa Bình cường điệu nói.
A Liên chỉ cười cười nói: “Sẽ không.” Thượng thần đã nói với nàng, hắn và Hồng Châu Thần nữ thanh bạch, không có gì.
*
Lúc này Hồng Châu Thần nữ đi đến điện Tiêu Dao.
Dung Lâm đang thăm trứng trong noãn thất, nghe được tiếng động bên ngoài, liền không nhanh không chậm đi ra. Thấy Hồng Châu, mặt mày lạnh nhạt nói: “Thần nữ có việc gì?”
Hồng Châu Thần nữ đặt bộ váy màu trắng lên trên bàn đá trong viện, nói: “Vừa mới gặp phu nhân thượng thần ở thiên nhai, phu nhân thượng thần thật tốt bụng, bị ta đoạt đi bộ váy yêu thích cũng không nói nửa câu.”
Dường như Dung Lâm có thể tưởng tượng được bộ dáng quả hồng mềm của nàng. Hắn rất thích, nhưng nếu người khác bắt nạt nàng, hắn sẽ không vui. Sắc mặt Dung Lâm hơi khó coi, nhìn bộ váy, thật đúng là kiểu nàng thích, liền tiện tay lấy ra ngân phiếu đưa cho Hồng Châu Thần nữ: “Làm phiền rồi.”
Tính tình Hồng Châu Thần nữ không thể so với Hồng Kiều Tiên tử, lập tức kích động nói: “Thượng thần cho là ta đưa – hàng – tới – để – lấy – bạc – sao?” Nàng ta hít sâu một hơi, bất mãn nói: “Nếu cô cô ta biết ngài thành thân như vậy, cô cô ta sẽ đau lòng biết bao nhiêu?”
Hiện giờ toàn bộ Thiên giới đều đồn đại — đệ nhất cao phú soái Thiên giới, thượng thần Dung Lâm, lại bị một con cá mè hoa từ bên ngoài đến giành mất!
Người đời đều biết, Hồng Châu Thần nữ và Hồng Kiều Tiên tử không hợp nhau, là do thượng thần Dung Lâm. Chuyện này chính xác không phải giả. tvnt Nhưng Hồng Châu Thần nữ lại chưa từng có lòng ái mộ Dung Lâm, chỉ là không muốn thấy Hồng Kiều Tiên tử bám chặt hắn không buông.
Hồng Châu Thần Nữ tiếp tục nói: “Nếu cô ta vẫn còn, hiện giờ ta nên gọi ngài một tiếng dượng, ngài cùng cô cô ta có lẽ là con cháu đầy đàn, sao có thể để cho một con cá quê mùa chui vào!”
Dung Lâm thật sự không hiểu tại sao Hồng Châu Thần nữ lại cố chấp, mặc dù hắn thật sự có hôn ước với cô cô nàng ta, nhưng lúc ấy tiểu cô nương kia chỉ là một nữ hài tử còn mặc tã thôi. thuvienngontinh Nếu không phải cô cô Thanh Loan phu nhân tự tiện làm chủ hôn ước này cũng không tùy tiện định ra như vậy. Rồi sau đó tiểu cô nương kia còn nhỏ đã chết yểu. Trong lòng hắn cũng từng có chút tiếc thương. Nhưng chuyện này cũng đã qua mấy ngàn năm.
Lập tức, Dung Lâm nghiêm mặt nói: “Đã qua lâu như vậy, Hồng Châu Thần nữ đừng dây dưa.” Dừng một chút, càng thêm nghiêm khắc nói: “Còn có, thỉnh Thần nữ tôn trọng phu nhân của ta.”
Tuy Hồng Châu Thần nữ và cô cô, tuy là quan hệ cô cháu, nhưng do tuổi tác xấp xỉ, trong tộc lại ít nữ tử, tình cảm giống như chị em ruột. Chuyện cô cô chết yểu, Hồng Châu Thần nữ đau lòng nhiều năm, cuối cùng chậm rãi tiếp nhận, mới thề nhất định sẽ bảo vệ những thứ thuộc về cô cô. tvnt Thứ nhất là Bắc Hải, thứ hai là vị hôn phu thượng thần Dung Lâm đã có hôn ước từ nhỏ, vốn chờ tiểu cô nương lớn lên sẽ tuyên bố mối hôn sự này, không ngờ tiểu cô nương lại bạc mệnh.
Lúc A Liên cưỡi Thiên Mã trở về điện Tiêu Dao thì thấy Hồng Châu Thần nữ hốc mắt đỏ bừng chạy ra.
Nếu không phải A Liên tin tưởng nhân phẩm của thượng thần, có lẽ nàng sẽ nghĩ rằng thượng thần khi dễ nàng ta.
Dung Lâm thấy nàng đi tới, còn nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, mới gấp gáp dậm chân nói: “Nàng nhìn ta như vậy là có ý gì?”
Sợ hắn tức giận, A Liên chạy nhanh đến ôm cánh tay hắn, nhẹ nhàng lắc vài cái.
Sắc mặt Dung Lâm lập tức trở nên dịu dàng, liền giải thích cho nàng hiểu. A Liên nghe xong, nhìn bộ váy trên bàn, ướm lên người: “Đẹp không?”
Dung Lâm cười cười: “Đẹp.”
A Liên cũng cười cười, liền không so đo việc nhỏ này, chỉ hỏi thượng thần: “Hôm nay bảo bảo có ngoan không?”
Nói đến trứng, đôi mắt Dung Lâm tràn đầy ý cười: “Ta thấy trên vỏ trứng có mấy vết nứt, chắc hẳn sắp nở rồi.” Được làm cha, thượng thần cũng không ngoại lệ, không kìm được kích động cùng vui sướng.
“Vậy sao!” A Liên càng kích động, kéo thượng thần: “Chúng ta đi xem một chút.”
Hai người đến noãn thất, nhìn quả trứng vàng kim yên giấc trên giường. A Liên cúi người nhìn kỹ thấy vỏ trứng xác thực có nhiều vết nứt nhỏ, liền lầm bầm nói: “Nhìn dáng vẻ này chắc là sinh non.”
Vốn là một quả trứng sinh non, bây giờ nở sớm cũng hợp lý.
Nghĩ tới điều gì, Dung Lâm vỗ tay nàng nói: “Yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Vâng.” A Liên gật đầu thật mạnh.
Dung Lâm nhìn quả trứng, lại nhìn A Liên bên cạnh hỏi: “Chờ đầu đất nở, nàng vẫn là yêu ta nhiều hơn hay yêu nó nhiều hơn?”
A Liên ngẩn người, cảm thấy không biết trả lời vấn đề này như thế nào mới tốt, hơn nữa còn là trước mặt bảo bảo. A Liên liền nói: “Đều yêu như nhau!”
Sắc mặt Dung Lâm trầm xuống, lại ấu trĩ bóp nhẹ mặt nàng, nhưng thật ra cũng không tiếp tục cưỡng ép nàng nói ra đáp án mình muốn. Chỉ nhìn thoáng qua quả trứng, sau đó đưa ngón tay gõ vài cái, nhíu mày nói: “Ra sớm như vậy làm gì chứ?”
Vừa dứt lời đã thấy quả trứng nhẹ nhàng chuyển động.
Dung Lâm mở to hai mắt, rút tay về thật nhanh, kinh ngạc nhìn A Liên bên cạnh.
A Liên nhìn quả trứng, lại nhìn Dung Lâm lắp bắp nói: “Sắp... sắp nở rồi!”
Quả trứng màu vàng kim lắc lư vài cái, vết nứt trên vỏ trứng càng lúc càng lớn.
A Liên nhìn không chớp mắt, hồi hộp nắm tay thượng thần bên cạnh.
Ngay sau đó, vỏ trứng “Răng rắc” một tiếng, phát ra một vầng sáng, rồi sau đó lập tức nứt thành vài mảnh, loạn thất bát tao.
Kim quang dần mất đi, nằm bên trong vỏ trứng là một bảo bảo trắng nộn. Bảo bảo nằm yên, nhỏ bé trắng nõn, quay lưng về phía cha mẹ.
Mới vừa nở đã là hình người, có thể thấy được đứa nhỏ này có thiên phú. Dung Lâm mừng đến rơi nước mắt, nắm tay A Liên nói: “Ta... Ta được làm cha rồi!”
“Đúng vậy!” A Liên cũng vui mừng, có chút ngây ngốc, sau đó vươn đôi tay, thật cẩn thận ôm tiểu gia hỏa trắng nõn từ trong vỏ trứng lên. Nàng vừa thấy tiểu gia hỏa, nụ cười trên mặt dừng lại.
Dung Lâm thấy vẻ mặt nàng ngốc trệ, mới nói: “Sao vậy?”
A Liên chậm rãi mở miệng nói: “Có...Có chút không ổn, thượng thần nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Dung Lâm nhíu mày nói: “Có gì không tốt sao? Rõ ràng rất tốt mà, ta thấy rất mạnh khỏe.”
A Liên lại nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, mới thật cẩn thận nói với thượng thần: “Không... không giống thượng thần lắm.”
Dung Lâm ngừng một lát, thầm nghĩ đứa nhỏ này giống mẫu thân hắn cũng không ngại, dù sao sau này vẫn có thể sinh tiếp mà.
Hắn tiến lại gần, thật cẩn thận nhìn tiểu gia hỏa trong ngực A Liên, lại thấy bảo bảo trắng xinh đẹp đẽ, đôi mắt như nho đen rất linh động, rất đáng yếu, chỉ là trên đầu lại có hai cái sừng non nớt.
Hết chương 55