Edit: Nhật Hạ
Beta: Fleur
Tiêu Bạch nói: “Cho nên ngươi lấy việc công làm việc tư, để cho Thanh Vân tiên quân đổi lại kết quả cho con tiểu cá yêu kia sao?”
Quả nhiên không có chuyện gì qua được mắt Tiêu Bạch. Thanh Vân tiên quân trong miệng Tiêu Bạch vừa rồi chính là tiên quân áo xanh chấm thi hôm đó.
Dung Lâm làm thượng thần ba mươi nghìn năm, danh tiếng ở thiên giới vẫn luôn rất tốt. Cũng bởi vì từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ lạm dụng chức quyền, không bị hạ thấp bởi miệng lưỡi của người đời. Mà hắn vốn là một thượng thần có tư chất tốt, bình thường cũng không thèm động tay động chân, chuyện trước mắt này tuy rằng nói là chuyện nhỏ nhưng cũng có thể nói rằng đã tự mình đập vỡ bảng vàng.
Nhưng Dung Lâm chỉ nhạt nhẽo nói: “Ngươi có thể thiên vị Tiêu Táo kia, vì sao ta không thể bảo vệ nàng?”
Tiêu Bạch cười: “Hai chuyện này có thể giống nhau sao? Ta là thật lòng thích Tiểu Táo...”
Dung Lâm há mồm, muốn mở miệng giải thích, lời đã đến miệng lại nuốt vào: “Dù sao chuyện cũng đã định.”
Tiêu Bạch tỏ vẻ đã hiểu, muốn nói lần sau không được làm thế nữa, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy tốt nhất không nên lãng phí nước bọt làm gì.
Hôm đó lúc A Liên tới tiên đảo, ngoại trừ một ít thức ăn mang theo, trong ngực còn ôm một bó hoa to. Nàng có dung mạo xinh đẹp, ôm một bó hoa to, che hơn một nửa khuôn mặt, mi mắt cong dài, nhìn còn xinh đẹp hơn hoa
Dung Lâm nhìn, cố ý hỏi một câu nhạt nhẽo: “Hoa này ở đâu đến vậy?”
A Liên cười nói: “Ta cũng không biết nữa, không thấy ghi tên.” A Liên cũng đã hỏi qua vị tiểu ca mang hoa đến, nhưng cũng không hỏi được gì cả. Nhưng mà nàng lớn lên xinh đẹp, cho dù thân phận có thấp thì sao, gương mặt này ở Cửu Tiêu Các cũng đủ để làm một bông hoa rồi, người ái mộ bí ẩn cũng rất nhiều, có người tặng hoa cũng không phải chuyện lạ gì.
Dung Lâm hỏi: “Vậy sao ngươi có vẻ rất vui mừng?”
A Liên thành thật gật đầu, cho dù là một con cá nhưng trong nội tâm A Liên cũng là một cô nương, trên đời này làm gì có cô nương nào mà không thích hoa cơ chứ, hơn nữa còn là hoa Dao xinh đẹp như vậy. A Liên nói: “Tất nhiên là thích rồi. Đây là lần đầu tiên trong ba trăm năm nay ta được tặng hoa mà...”
Dung Lâm thấy nàng lúc này giống như là chưa thấy qua việc đời nhưng cũng không thấy buồn cười, chẳng qua là với cái tính này của nàng, ba trăm năm qua sợ là bị không ít những con cá khác bắt nạt. Nghĩ tới đây, Dung Lâm thấp giọng nói: “Thích là được.”
A Liên lại nói: “Ta nghe Vân Tiếu nói, hoa Dao này rất trân quý, mùi hoa lại dễ chịu, nếu để ở trong phòng ngủ, tối ngủ sẽ mơ thấy mộng đẹp, ta muốn cắm hoa này ở phòng ngủ của thượng thần, như vậy thượng thần có thể ngủ ngon hơn.”
Hoa này vốn là tặng cho nàng mà.
Dung Lâm muốn từ chối, nhưng khi đối mặt với ánh mắt chân thành của tiểu cá yêu mới hiểu khi chân thành yêu một ai đó, trong lòng sẽ luôn nghĩ tới đối phương, vậy nên gật đầu nói: “Cũng được.”
A Liên lại chia sẻ cùng hắn tin tốt của cuộc cấp Ất, Dung Lâm thấy nàng cười vui vẻ cũng cong môi theo, xoa đầu nàng nói: “Làm không tệ, tiếp tục cố gắng.”
*
Ngày hôm sau chính là đại hội động viên các đệ tử mới đi rèn luyện. Xung Hư tôn giả đại diện cho các lão sư lên bục nói không ngừng những lời động viên khích lệ tinh thần, lại dặn dò một chút những điều cần lưu ý.
Khi đại hội gần kết thúc, khâu cuối cùng là do phu tử dạy kèm dắt theo đệ tử của mình lên trao vòng tay.
Năm nay có nhân vật cao cấp như thượng thần Dung Lâm, tất nhiên sẽ có thêm nhiều khán giả, dưới đài có không ít nữ đệ tử vặn khăn tay, hối hận vì ban đầu mình đã không chọn lớp hệ Hỏa. Nếu như vậy, có lẽ hôm nay đã có thể có cơ hội được thượng thần Dung Lâm dẫn dắt, do chính ngài hướng dẫn, chỉ suy nghĩ thôi cũng khiến người ta muốn trào dâng.
Mà lần dẫn dắt này phu tử hướng dẫn và đệ tử sẽ có cùng một mối liên kết, đệ tử sau khi ra trường, rời khỏi Cửu Tiêu Các, dù là ở đâu, phu tử hướng dẫn đều có thể nhận biết được đầu tiên vị trí của đối phương, thấy được đối phương đang làm việc gì. Thượng thần Dung Lâm cũng không phải tiên quân như vậy, dù cho không có vòng tay cũng có thể nhận biết được, nhưng đây chín là nghi thức quan trọng không thể bỏ qua của Cửu Tiêu Các, dĩ nhiên là không thể qua loa bỏ qua được.
Dung Lâm cũng không hề có hứng thú với loại chuyện này, nhưng khi hắn thấy các đệ tử xếp hàng đi lên, nhìn tiểu cô nương đi đằng trước thì cong môi cười một tiếng, ưu nhã đứng dậy, nhận lấy vòng tay từ một tiên đồng.
A Liên ngẩng đầu, dáng vẻ nhìn qua rất vui vẻ, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Thượng thần.”
Dung Lâm trầm thấp ừ một tiếng, trước mặt mọi người nên cố gắng giữ hình tượng một thượng thần cao lãnh, mặt không đổi sắc nói: “Đưa tay đây.”
A Liên ngoan ngoãn đưa tay ra.
Dung Lâm nhìn một đoạn cổ tay trắng như tuyết được đưa ra ngoài kia, giơ tay lên chậm rãi đeo lên cho nàng, sau đó nói: “Biểu hiện tốt một chút.”
A Liên cong mắt cười, gật đầu như gà mổ thóc nói: “Vâng vâng vâng, nhất định.”
Đáy mắt Dung Lâm hiện lên một nụ cười, rồi sau đó mới đi đến một học trò khác. Thấy người trước mặt, chân mày Dung Lâm hơi nhíu lại, kì thật là không thể xuống tay được, liền nhàn nhạt nói: “Này... Cá kiếm tự ngươi đeo đi.”
Bạch Tầm nhìn hắn một cái, đưa tay nhận lấy vòng tay trong tay tiên đồng rồi tự mình đeo.
Mấy người phía sau cũng đều tự mình đeo.
Thượng thần Dung Lâm cao cao tại thượng, có thể tự mình hướng dẫn đã là vinh hạnh rồi, có thể đeo một cái vòng tay cho người đi đầu đã rất tốt rồi, dù sao cũng chỉ là làm cho qua chuyện.
Sau khi nghi thức kết thúc, các đệ tử mới không còn chuyện gì được cho về nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị cho buổi rèn luyện.
A Liên vốn muốn thừa cơ hội đi phát tờ rơi, dù sao hôm nay cũng được nghỉ, có thể kiếm nhiều bạc hơn ngày thường. Nhưng sư tỷ Bích Ninh lại nói với nàng lần sau nàng không cần đến nữa.
A Liên không biết mình đã làm sai chuyện gì, hỏi một phen Bích Ninh mới nói thẳng: “Số người trong Cửu Tiêu Các có hạn, tờ rơi cũng chỉ có một ít như vậy, trước đó coi như là chia cho ngươi một nửa...” Mới đầu đúng là Bích Ninh cảm thấy mình và A Liên đồng bệnh tương liên, cùng tới từ một địa phương nhỏ, muốn giúp nàng, nhưng thế đạo hiện nay chính là nhìn mặt, A Liên dáng dấp xinh đẹp, dần dần phần lớn các đệ tử của Cửu Tiêu Các chỉ muốn cầm tờ rơi của A Liên, ngược lại không để ý tới nàng. Bích Ninh cũng biết như vậy là không tốt, làm người trước tiên nên suy nghĩ cho mình trước, nàng bằng lòng giúp A Liên là thật lòng, nhưng nếu tổn hại đến lợi ích của mình thì thật không đáng.
Bích Ninh nói trực tiếp như vậy, A Liên cũng không phải là ngốc, lập tức hiểu ngay: “Không sao, vẫn phải cảm ơn mấy ngày nay sư tỷ đã chiếu cố.”
Bích Ninh nói: “Ta sẽ để ý tìm việc khác cho ngươi.”
A Liên nói: “Vâng. Vậy thì làm phiền sư tỷ rồi, mệt một chút cũng không sao.”
Bích Ninh gật đầu, không nhịn được lẩm bẩm: “A Liên, xin lỗi...”
A Liên thấy vành mắt của nàng đỏ, vội vàng nói: “Sư tỷ ngươi đừng như vậy, mấy ngày nay ta thật sự rất cảm ơn sư tỷ, ta từ địa phương nhỏ tới, cũng biết ngươi ở Cửu Tiêu Các sống không dễ dàng gì, nếu ta là sư tỷ cũng sẽ làm như vậy, vậy nên ngươi không cần phải tự trách như vậy.”
Bích Ninh thấy thái độ nàng chân thành, lại nghĩ đến mấy ngày nay, cũng có chút hiểu tính tình của nàng liền nói: “Ngươi không trách ta là được rồi.”
A Liên lại hỏi Bích Ninh một số vấn đề thực tiễn cần chú ý, ghi từng cái lên quyển sổ nhỏ, sau đó mới nói tạm biệt với nàng, không làm phiền nàng phát tờ rơi nữa.
Đi xa rồi, A Liên nghiêm túc nhìn sư tỷ Bích Ninh phát tờ rơi, nụ cười trên mặt thu lại, cúi đầu chán chường thở dài một cái.
A Liên một mình ra hồ Bích Ba sau núi ngồi một lúc, rồi hóa thành nguyên hình, bơi lội thỏa thích một phen dưới đáy hồ.
Rồi sau đó vẫy chiếc đuôi cá xinh đẹp lên một tảng đá ở trên bờ nghỉ ngơi.
Phần đuôi cá ngâm ở trong nước, không tự chủ phe phẩy dưới nước.
A Liên suy nghĩ một chút, muốn đi tìm Điền La, nhưng cảm thấy như vậy cũng không tốt, sau cùng cúi đầu, nhìn một chút ánh bạc từ đuôi cá của mình, rất nhanh sau đó đã quyết định.
Nàng nghiêm túc chọn ba phiến vẩy cá đẹp nhất trên người, khẽ cắn răng, nhịn đau rút xuống từng phiến.
Sau đó A Liên đi đến cửa hàng gần Cửu Tiêu Các nhất, dùng ba phiến vẩy cá đổi được ba lượng bạc.
A Bàng đã nói, nàng và mấy cá mè hoa khác không giống nhau, xinh đẹp như vậy không giống như cá mè hoa, ngay cả vẩy cá của nàng cũng đẹp hơn nhiều. A Bàng còn từng nói đùa rằng nếu có một ngày nàng không có bạc thì có thể dùng vẩy cá đổi lấy chút bạc dùng. Chẳng qua là khi đó A Liên nghe xong rồi thôi, dù sao nàng cũng là một người dễ nuôi, bình thường chỉ cần ăn chút bèo là được, căn bản là không phải chi tiêu thứ gì cả, thỉnh thoảng còn có thể nhặt một chút những miếng đá xinh đẹp ra chợ đổi lấy chút tiền đồng, mấy trăm năm qua cũng tích góp được một chút.
Cử Tiêu Các không giống dưới nhân gian, hàng hiếm lạ gì mà chưa từng thấy qua, A Liên cảm thấy ba phiến vẩy này có thể đổi được ba lượng bạc đã rất tốt rồi.
*
A Liên mua cho thượng thần thịt xiên hắn thích ăn nhất rồi trở về tiên đảo.
Dung Lâm thấy tiểu cá yêu nghiêng đầu ngây ngô nhìn mình thì nói: “Nhìn ta thì có thể có cái ăn được sao?”
A Liên mặt cười đầy thỏa mãn: “Thượng thần rất đẹp.” Nàng cười rất vui vẻ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện hai trăng năm trước liền nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy thượng thần, cảm thấy thượng thần là người lương thiện xinh đẹp nhất trên đời này.”
Cho tới bây giờ cũng không có ai thương hại một con cá nho nhỏ. Nhưng hắn lại không giống như vậy, cẩn thận thả nàng vào trong nước, ôn ôn nhu nhu nói chuyện cùng nàng. Cá sinh ra chính là bị người ăn, nàng từ nhỏ cũng không có chí hướng gì, chỉ muốn sống lâu hơn một tí, từ sau khi được thượng thần cứu lên, nàng lại có một mục tiêu nho nhỏ, đó chính là chỉ muốn được hắn ăn.
Thường được nàng tỏ tình nên Dung Lâm cũng không còn lạ gì nữa, liền nhét vào miệng nàng một miếng đồ chay nói: “Da mặt dày.”
A Liên cười cười, quai hàm ngậm đồ ăn mà phồng lên.
Ngày mai là ngày thực hành đầu tiên của các đệ tử mới, tối nay thượng thần phải về Tiêu Dao điện trên Cửu Trùng Thiên, chuẩn bị một chút đồ đạc. A Liên định về nhưng Dung Lâm lại khẽ thở dài nói một câu: “Tiêu Dao điện đã lâu không có người ở, sợ là có chút bụi bặm...”
A Liên giơ tay xung phong nhận việc: “Để ta lên dọn dẹp cho thượng thần.”
Dung Lâm đáp lại ngay lập tức: “Được rồi.”
Mấy lần trước đến Tiêu Dao điện, A Liên đều được Dung Lâm đáp mây đưa đi, hôm nay A Liên đã có thiên mã tất nhiên không cần làm phiền thượng thần nữa.
Nàng lấy sáo trước ngực thổi lên, ngay lập tức thiên mã ngốc nghếch bay ra, thân mật cọ vào mặt nàng. Ngứa quá, A Liên cười khanh khách, rồi sau đó thuần thục leo lên lưng ngựa, lúc xay người thì vẫn thấy thượng thần còn đứng đó, liền hỏi: “Thượng thần sao thế?”
Dung Lâm nói: “Vừa nãy ăn hơi nhiều, có chút không thoải mái.”
A Liên trợ to hai mắt nói: “Thượng thần cũng không cần cưỡi mây, nếu không chê...” Nàng đưa tay vỗ vị trí phía sau mình một cái: “Ta có thể chở thượng thần đi.”
Dung Lâm ừ một tiếng, sắc mặt nhàn nhạt leo lên lưng ngựa.
Tuy rằng nhìn qua vóc dáng của thiên mã nhỏ nhưng do chủng tộc khác hẳn nên khi hai người ngồi lên cũng không sao.
A Liên nhắc nhở: “Thượng thần ngồi vững nhé, hơi xóc đấy,“
Dung Lâm sau lưng “Ừm” một tiếng, đợi đến lúc Thiên mã bay lên, quả thật có chút xóc. Xưa nay Dung Lâm không thích ngồi những thứ này, chỉ cảm thấy cưỡi thiên mã cũng không phong cách bằng cưỡi mây.
Dung Lâm bị xóc nẩy đến nỗi váng đầu hoa mắt, A Liên cũng đã chú ý thấy, quan tâm hỏi: “Thượng thần?”
Dung Lâm mơ hồ lẩm bẩm: “Ta hơi chóng mặt.”
A Liên nghĩ một chút liền nói: “Nếu không thượng thần ôm chặt eo ta, dựa vào ta nghỉ một chút đi, rất nhanh sẽ đến thôi.”
Thật là một con cá giảo hoạt. Khóe miệng Dung Lâm khẽ vểnh lên, lúc này mới ra vẻ miễn cưỡng ôm eo nàng, thân hình cao lớn dựa vào bả vai gầy yếu của nàng.
Trở lại Tiêu Dao điện, Dung Lâm xuống khỏi thiên mã thì có cảm giác trời đất quay cuồng, không nhịn được ói một phen.
Ngược lại A Liên cũng không lộ vẻ ghét bỏ hắn bẩn, thay hắn lấy nước súc miệng tới, lại dọn dẹp trên mặt đất, sau đỡ hắn vào Tiêu Dao điện.
Dung Lâm ngẩng cao đầu, cánh tay chống đỡ phía đầu, vào bên trong điện thì lẩm bẩm nói: “Hơi đói.”
Đồ vừa ăn đã nôn ra hết, sao có thể không đói. A Liên nói: “Vậy ta xuống dưới nấu cho thượng thần chút gì đó.”
Sắc mặt Dung Lâm tái nhợt hơn ngày thường, nhưng nhìn có vẻ bình dị dễ gần hơn, hắn nheo mắt, mặt mày ủ dột, vừa nghe thấy lời này của tiểu cá yêu thì mắt sáng rực lên, lỗ tai đỏ hồng nói: “Không được nói bậy...”
Lúc này còn có thể nói loại lời này đúng là da mặt dày.
Nửa khắc đồng hồ sau.
A Liên mang theo nồi canh nóng hổi bên trong có rất nhiều rau, nếm mùi vị mới xoay người nhìn về phía bên thương thần nói: “Thượng thần ngày thường nên ăn rau xanh nhiều hơn, rất có lợi cho sức khỏe.”
Dung Lâm rất không thích rau xanh, gương mặt lúc này cứng ngắc, nhưng cũng không nói gì cả. Hắn chợt nhớ tới chuyện rèn luyện ngày mai, liền nói: “Lúc rời các, nếu có chuyện gì khó xử thì nói với ta, không được tìm người khác giúp.”
A Liên nói: “Được.”
Cứ như vậy đáp ứng? Dung Lâm tiếp tục nói: “Vậy... Ngươi phải nhớ cùng cá kiếm kia giữ khoảng cách, nếu không...ta sẽ phạt ngươi.”
Phạt nàng?
A Liên đang gắp mì, mì thơm ngào ngạt, rau xanh biếc cùng với viên đồ chay, nhìn thanh đạm lại ngon miệng. Nàng bỗng nhiên nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên nói: “Vậy thượng thần sẽ phạt ta thế nào?”
Dung Lâm luôn không thích tên Bạch Tầm kia, vào lúc này lại khó khăn chống lại ánh mắt nàng, nhìn nàng bị hơi nóng hun đỏ cả má thì bật thốt lên: “...Dùng cự long trừng phạt ngươi.”
Hết chương 33