Thanh niên văn nhược thấy câu nói đầu tiên của cự hán đã đưa đến lòng nghi ngờ của Thánh Tế tư, nói không chừng còn sẽ liên lụy đến bản thân mình, liền tranh thủ đẩy hắn ra, khẩn thiết nói: “Thánh Tế tư đại nhân, tiểu nhân tên là Tu Văn. Mặc dù cái này không có liên quan gì với ta, nhưng bởi vì miệng nói nhiều hơn một câu nên bị cuốn đi vào, cho nên tiền nhân hậu quả, có lẽ là biết chút ít.”
Nói xong, hắn đại khái nói một lần chuyện đã xảy ra gần đây ở Triêu Hoa. Hơn nữa còn cường điệu rằng hắn vốn là người vô hại vây xem, trước đó lại bị cứng rắn kéo đi gặn hỏi chuyện ngự linh thuật, hiện tại lại bị cự hán Lạc Tháp cưỡng ép áp tới đây làm chứng. Kính xin Thánh Tế tư nhìn rõ mọi việc, giải cứu hắn ở trong nước sôi lửa bỏng.
Trong quá trình Hắn nói chuyện, Lạc Tháp bị thừa cơ chụp mũ không ít thỉnh thoảng nổi giận gầm lên một tiếng “Ta chưa làm qua”, chung quy lại bị Tu Văn hỏi ngược lại phải á khẩu không trả lời được, chỉ có giương mắt nhìn. Hắn chẳng thể nghĩ tới, dọc theo đường đi Tu Văn thuận theo nghe lời chỉ là ngụy trang, chờ đợi chính là ở trước mặt đại nhân vật trở mình thoát thân.
Sau khi nghe xong lời nói của Tu Văn, Thánh Tế tư nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Vậy thiếu nữ có mang Ngự Linh bí tịch, tên gọi là gì?”
“Hồi bẩm đại nhân, nàng gọi Phượng Vũ.”
Cái tên này khiến Thánh Tế tư hiếm khi lấy làm kinh hãi: “Ngươi biết nàng là người ở nơi nào không?”
“Hình như là tới từ phía tây, dù sao không phải người trên Bắc Minh đại lục.”
Phía tây. . . . . . Phượng Tường bị hắn mang về Quang Minh thành, quê nhà Lam Phong trấn chính là ở Tây Phong Đại lục Tát Lan Ca! Dòng họ quen thuộc và tên gần giống, Thánh Tế tư không thể không suy đoán: giữa hai người bọn họ nói không chừng có dính líu cực lớn.
Thấy Thánh Tế tư trầm ngâm không nói, Lạc Tháp vội la lên: “Tiểu nhân thấy rất rõ ràng, tiểu nha đầu kia nhất định là tu hành Ngự Linh bí tịch, nếu không sẽ không tà môn như thế, nàng chẳng những một chiêu giết chết lão đại của chúng ta, sau đó lại vẫn còn giết chết đoàn trưởng chúng ta! Đúng rồi, lúc nàng và đoàn trưởng chúng ta tỷ thí còn có một người trẻ tuổi chạy tới chen vào một chân. Đầu tiên là động thủ với nàng, sau đó lại có cái tên đàn bà chít chít méo méo người ngâm thơ hát rong đi lên xen vào. Ba người nói nhỏ ở trên đài nói hồi lâu, người trẻ tuổi kia đột nhiên lại không thấy. Theo ta thấy, chính xác là bọn họ chia của không đều nên trở mặt, lại bị cái tên danh ca mặt trắng nhỏ kia khuyên được rồi. Nếu đại nhân không tin, có thể lại đi truy xét vị trí người tuổi trẻ kia!”
Hắn nói xong ba ngoặt bốn ngã, không rõ ràng, Tu Văn nghe được trực tiếp lắc đầu, lòng nói làm sao Thánh Tế tư đại nhân lại có kiên nhẫn đi nghe lời nói không rõ ràng mạch lạc của Lạc Tháp? Hắn vừa định giải thích một chút nữa, lại thấy vẻ mặt Thánh Tế tư đại nhân vi diệu hỏi: “Người trẻ tuổi kia có bộ dạng gì?”
“Thân cao cao, tóc hơi dài, mặc một thân áo đen thêm đấu bồng đen, bản lĩnh rất tốt.” Lạc Tháp xoa xoa tay nói. (đấu bồng: nón có vải mỏng dài phủ trùm cả đầu)
Tu Văn vội vàng lại bổ sung mấy câu: “Vũ khí của người đó là trường tiên, bản lĩnh xác thực rất cao, lại càng hư không mà đứng nghiêm giữa không trung, thật lâu chưa từng rơi xuống đất.”
Phần sau này đặc biệt rõ ràng rốt cuộc lại để cho sắc mặt Thánh Tế tư phải biến đổi: “Có phải hắn chừng hai mươi tuổi, tướng mạo rất anh tuấn, nhưng trên thần sắc nói chung có chút âm trầm hay không?”
“Đúng, đúng.” Tu Văn có chút giật mình nhìn tới Thánh Tế tư trước mặt: “Làm ngài sao biết? Chẳng lẽ ngài biết hắn?”
Thánh Tế tư trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười ha ha: “Biết, thế nào không biết? Hắn chính là nghĩa tử ta dưỡng dục sáu năm! Hắc hắc, ta nói làm sao hắn lại đột nhiên mở ra phong ấn, thì ra là gặp phải người trong nhà biết chút chuyện xưa, tâm tình chập chờn dẫn tới lực lượng mất khống chế, phong ấn không thể chịu đựng, tự động giải trừ rồi. Phong ấn trí nhớ chỉ có chút này cũng không chịu được! Năm đó ta thật không nên vì phần thiên phú cực cao của hắn nhất thời mềm lòng, tiếp tục chỉ điểm hắn tu luyện!”
Thánh Tế tư thật sự là một nhân vật tâm tư tinh tế, chỉ dựa vào hai người tạp nham một vài từ, lại có thể liền suy đoán được tất cả mọi chuyện không thiếu mười phần.
Thấy hắn cười to, Lạc Tháp cho là tế ti đại nhân rốt cuộc đã tin tưởng lời bọn hắn nói, vội vàng nói: “Nếu ngài biết tiểu tử kia, vậy thì có thể tìm hắn tới hỏi, tiểu nha đầu kia có phải phải có Ngự Linh bí tịch hay không. Nói không chừng, tiểu tử kia ngay cả ngài cũng lừa gạt, phối hợp với người khác lấy được bí tịch, lại gạt ngài.”
Nếu lúc bình thường, chút kỹ năng kiếm chuyện vụng về này căn bản không vào được mắt thần của Thánh Tế tư. Nhưng lời Lạc Tháp nói trong lúc vô tình lại đúng lúc đâm trúng chuyện trong lòng ông ta, làm ông ta giận tím mặt. Phẫn nộ đến cực điểm, ngược lại cười đến càng lớn tiếng: “Ha ha ha, chỉ bằng ngươi, cũng muốn chỉ điểm ta?”
“Đại nhân bớt giận, tiểu nhân không phải ý này, tiểu nhân nói là ——”
“Câm miệng, rất ồn ào.”
Ống tay áo của Thánh Tế tư không gió mà bay, ngón tay khẽ nhếch, chỗ đầu ngón tay hướng tới, thủy nguyên tố trong cơ thể Lạc Tháp tự nhiên lập tức bật ra. Máu tươi chỉ trong một thoáng từ lỗ chân lông toàn thân hắn rỉ ra, nhưng bản thân Lạc Tháp lại không cảm giác chút nào. Cho đến khi Tu Văn nhìn thấy kinh hãi chỉ vào hắn thế nhưng lại nói không ra lời, mới do dự lau mặt một cái.
“Kỳ quái, đang êm đẹp tại sao lại chảy máu. . . . . .” Lạc Tháp còn đang kỳ quái, lại cảm thấy trái tim đột nhiên rơi vào hư không lạnh lẽo, ngay sau đó vô lực ngã xuống. Cặp mắt vẫn còn mở to, hô hấp dĩ nhiên đã dừng lại.
Thấy Lạc Tháp im hơi lặng tiếng bị chết như thế rồi lại nghe rợn cả người, chẳng những răng Tu Văn run rẩy, cả người đều đang phát run. Thế này hắn mới ý thức được, Thánh Tế tư Quang Minh thành cũng không phải là người công chính từ bi gì đó, lúc trước ý tưởng trông cậy vào ông ta giúp mình thoát thân, hoàn toàn sai mười phần!
“Cầu xin, van ngài tha ta. . . . . . Ta... hôm nay ta cái gì cũng không có thấy, ta bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không lộ một chữ. Ta ——”
Đáng tiếc, căn bản Thánh Tế tư không để cầu xin tha thứ của hắn ở trong mắt. Lời Tu Văn còn chưa dứt, lực lượng ngưng tụ thành dây treo cổ vô hình liền vững vàng ghìm chặt cổ của hắn, càng thu càng chặt. Tu vi Tu Văn thấp kém, không hề có lực lượng chống lại, giãy giụa mấy cái, liền ôm tràn đầy phẫn hận không cam lòng chết đi.
Không nói một lời giết chết hai người, Thánh Tế tư cũng không quan tâm, hiển nhiên đối với chuyện như vậy đã thành thói quen đến chết lặng. Hiện tại, ông ta đang để ý chỉ có một người.
“Đứa bé kia nếu thật biết chân tướng năm đó, nhất định sẽ trở lại tìm ta. Hắn tương đối tôn kính ta, coi như có bằng chứng chuẩn xác, nhất định cũng sẽ muốn chính miệng ta thừa nhận mới chết tâm. Đến lúc đó. . . . . . à, ta sẽ để cho hắn làm bé ngoan của ta lần nữa. Những thứ kia sẽ bị quên sạch, chuyện bị phong ấn, cũng không cần hồi tưởng lại. Hắn chỉ phải ngoan ngoãn đợi ở Quang Minh thành, chờ đợi một ngày mở ra cánh cửa kia lần nữa, hiến tặng thân thể của hắn cho ta.”
“Phượng Vũ kia là muội muội hay tỷ tỷ của hắn? Nàng cũng sẽ cùng đến Quang Minh thành đi. Lần trước có dư đảng Ma Vực hiện thân, tiếp đó Ngự Linh bí tịch lại xuất hiện ở trên người nàng, đây tuyệt đối không phải trùng hợp. Đến lúc đó cần bắt giữ lấy nàng, tra hỏi ra người Ma Vực sau lưng nàng, nói không chừng có thể tìm ra địa điểm phong ấn cánh cửa bị che giấu kia!”
Nghĩ tới đây, Thánh Tế tư ngửa mặt lên trời cười dài không ngừng: “Phượng Tường a Phượng Tường, không hổ là dưỡng tử ngoan của ta, chỉ đi ra ngoài một chuyến, thì mang về nhiều vui mừng cho ta như vậy. Ngươi mà trở về rồi, ta nên báo đáp ngươi như thế nào đây. Đưa ngươi đến Hư Không Uyên nghỉ ngơi một tháng, hay là đến Vô Gian Điện ở một hồi? Ngươi có thể trở lại chậm một chút, để cho ta thêm một chút thời gian suy nghĩ thật kỹ.”
Thần điện đồ sộ trống trải ngăn cách hết thảy cười dài và mưu tính của ông ta. Khi Thánh Tế tư đi tới ngoài phòng thì nghiễm nhiên lại là lão giả bình thản từ ái trước mắt người đời. Ông ta mỉm cười nói với quan thị vệ: “Thông báo cho Dực Trường Điện, hủy bỏ kế hoạch ta lên đường, ngày mai vẫn cứ bắt đầu nghị sự theo lẽ thường như cũ.”
“Vâng.” Quan thị vệ không dám nhiều lời, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, xem ra tin tức hai người kia báo cáo bí linh bí tịch hẳn là có thể tin. Nếu không tế ti đại nhân tuyệt đối sẽ không vì bọn họ mà xáo trộn kế hoạch. Nhưng mới vừa rồi lại không thấy hai người hắn ra ngoài, lại không biết tế ti đại nhân đưa bọn hắn tới chỗ nào.
Đương nhiên hắn không biết, hai người kia đã bị Thánh Tế tư vĩnh viễn giữ lại ở dưới đất.
Mà trong lòng ôm ý tưởng giống với quan thị vệ, còn có một người: Tả Trường Trọng Lê.
Biết được Thánh Tế tư hủy bỏ kế hoạch lên đường, trước tiên ông ta cũng nghĩ tới Ngự Linh bí tịch, trong lòng vừa đố kị vừa hận: “Người tu luyện tu vi càng cao, tuổi thọ càng dài. Thánh Tế tư hiện tại tu vi đã sâu không lường được, nhìn ông ta đã già đến da nổi nếp nhăn mà tinh thần vẫn còn phấn chấn thì đã biết. Nếu lại để cho ông ta có được Ngự Linh bí tịch, không biết còn sống thêm bao nhiêu năm! Ta ở phương diện tu luyện không phải thiên tài, đã có gần mười năm chưa từng đột phá cảnh giới. Có lẽ cho đến khi ta chết, lão già kia còn sống vô cùng thoải mái. Vậy chẳng phải ta vĩnh viễn chỉ là Tả Trường?!” (Tả Trường: giống như cánh quân bên trái; Hữu Trường là quân bên phải.)
Hắn nắm quả đấm thật chặt, trải qua thời gian dài sợ hãi đối với thực lực Thánh Tế tư, rốt cuộc bị bí tịch trong truyền thuyết đánh nát: “Nếu như ta có được bí tịch, nhất định có thể thuận lợi đột phá cảnh giới, tốn thời gian vài năm nữa, vượt qua lão già kia cũng không phải không có khả năng! Đây là cơ hội Quang Minh chi thần ban cho ta, ta nhất định phải nắm thật chặt! Ta sẽ phái người đi thăm dò, hai tên oắt hôm nay nhô ra từ đâu. Đến lúc đó lại tìm hiểu đến nguồn gốc bí tịch!”
Bị hai vị đại nhân vật dậm chân một cái là có thể làm Tát Lan Ca xuất hiện một trận động đất quy mô nhỏ nhớ nhung như thế, Phượng Vũ lại không phát giác gì. Lúc này, nàng đang hoài nghi nhìn về phía người khác: “Ngươi nói đi từ bên này là có thể trực tiếp đến Quang Minh thành?”
“Chính xác.”
“Nhưng người đời đều biết, Quang Minh thành lại là một hòn đảo. Nếu muốn vào thành, trước hết thông qua Yên Tĩnh Hải. Trong biển sinh ra không ít ma thú, nếu có người chưa được Quang Minh Thánh Điện mời mà muốn vào thành, hắn sẽ không nhận được bảo vệ của Dực vệ Quang Minh, phải dựa vào bản thân mình một đường thắng được ma thú trong biển.” Trước khi xuất phát, Phượng Vũ đã dò la được rất rõ ràng.
Ngôn Ca Hành đối với cái này thì xì mũi coi thường: “Những thứ này cũng chỉ là nói cho người ngoài nghe thôi. Nếu như ra cửa thật sự có phiền phức như vậy, những thứ Dực vệ Quang Minh kia ai còn chịu ra cửa làm việc? Sao đám nhân viên thần chức lại nguyện hàng năm một lần trở lại ra mắt Thánh Tế tư, hồi bẩm sự vụ? Trên thực tế, con đường thông hướng Quang Minh thành trừ Yên Tĩnh Hải bên ngoài, còn có một cái khác.”
Nhìn hắn dáng vẻ tràn đầy tự tin, Phượng Vũ nói: “Ngươi đối với Quang Minh thành thật là rõ như lòng bàn tay.”
Trước kia hắn còn có chút che che giấu giấu, nhưng từ lúc càng đến gần Quang Minh thành, hắn nói chuyện lại càng ngày càng nói trắng ra, không che giấu chút nào mình quen thuộc công việc lớn nhỏ của Quang Minh thành. Phượng Vũ vô cùng khẳng định, người này tuyệt đối có liên quan vô cùng lớn với Quang Minh thành.
“Không dám, không dám. Chỉ là trước khi đi tới con đường đó, chúng ta phải đi mua vài món đồ.”
“Thế nào, chẳng lẽ ngươi phải tặng lễ hối lộ?”
“Ha ha, phụ mẫu là ta người sinh ra, người hiểu ta là Tiểu Phượng Vũ.”
Phượng Vũ vốn chỉ thuận miệng đặt câu hỏi, không ngờ là thật sự nói trúng. Nàng không khỏi có chút tò mò, đến tột cùng là lễ vật quý trọng cỡ nào, mới có thể đả động lòng của người giữ cửa Quang Minh thành, để cho hắn không hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng khi Ngôn Ca Hành quen cửa quen nẻo đi tới một trấn nhỏ, trong một căn phòng tràn đầy mặc hương (mùi mực) dưới đất nào đó, không có ý tốt cười kêu Phượng Vũ đi mua “quà tặng” thì Phượng Vũ lật vài tờ sách hắn chỉ định, mặt cũng tái xanh rồi: “Đây chính là quà tặng ngươi nói?!”