Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 82: Chương 82: Chu Tước nhận chủ




Nghĩ đến tên yêu nhân này lúc ngoan độc giết chết hoàng hậu, trong mắt Phượng Vũ lướt qua một tia tàn bạo. Vừa rồi thúc giục ngọn lửa tiêu diệt hắn hoàn toàn lần nữa, lại cảm giác được ánh sáng màu đỏ mạnh mẽ ở sau lưng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa Lăng Tử Minh nổi lơ lửng đứng trên nước và song kiếm Chu Tước, chẳng biết lúc nào đã nối với nhau và được nâng lên bởi quang cầu màu đỏ huyền ảo, hơn nữa ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ, gần như có thể hòa lẫn với ánh sáng của chiêu thức Phượng Hỏa Liêu Thiên của mình.

Nhận ra Phượng Vũ nghi ngờ, Chu Tước Hỏa Linh cười mỉm giải thích: “Đứa nhỏ này là huyết mạch Hoàng thất Tu Tháp Đế Quốc đúng không? Ngàn năm trước ta từng giao dịch với bọn họ, ta cam kết bảo vệ quốc gia này, mà gia tộc bọn họ là phải thức tỉnh ta khi người có tư cách trở thành chủ nhân ta xuất hiện. Nói cách khác, chỉ có gia tộc Tu Tháp Hoàng thất, mới có được năng lực thức tỉnh ta. Ta đã tìm được chủ nhân mình vừa ý, hiện tại, hắn đang làm thức tỉnh bản thể của ta.”

Nghe tiếp một hồi, sự nghi ngờ của Phượng Vũ chẳng những không có cởi bỏ, ngược lại càng nhiều hơn: “Không phải ý thức của ngươi ở trong này sao? Chẳng lẽ không thể do ngươi tự quyết định có tỉnh lại hay không sao, ngược lại phải nhờ những người khác kêu gọi?”

“Ngàn năm trước, bởi vì chủ nhân trước chết, ta lo lắng lực lượng quá mức cường đại của mình sẽ bị thiếu hụt ràng buộc, mang đến tai nạn cho loài người, liền lựa chọn hôn mê. Nhưng Chu Tước Hỏa Linh vốn là lực lượng hỏa nguyên tố thuần túy nhất trời đất huyễn hóa thành Linh Thú, mặc dù rơi vào hôn mê, lực lượng vẫn sẽ liên tục không dứt tràn ra bên ngoài. Vì vậy trước khi ta hôn mê, dùng pháp trận phong ấn bản thể dưới đất. Mà Hoàng thất Tu Tháp Đế Quốc, là do được ta cho phép, duy nhất có thể phá vỡ phong ấn, loài người chạm vào được bản thể ta.”

“Mỗi người trong Hoàng thất đều có loại năng lực này sao?”

“Vậy cũng chưa hẳn. Dù sao thời gian đã qua hơn ngàn năm, lúc trước người lập ước với ta thì huyết mạch đã sớm không thuần túy nữa rồi, hiện giờ cách mấy thế hệ lại có thể ra được một người có được huyết mạch khế ước, đây đã là vô cùng may mắn. Lại nói, ngươi có thể đồng hành với hắn, là vô cùng trùng hợp, lại càng là ý trời đã định. Nếu hắn không làm thức tỉnh bản thể của ta, dù cho ngươi lĩnh ngộ được Ngự Linh chi đạo, chỉ bằng vào một phân thân của ta, cũng không thể dễ dàng giúp ngươi giành thắng lợi như thế. Nếu như là những người khác muốn dùng pháp thuật mạnh mẽ phá vỡ phong ấn của ta, chỉ có một con đường chết.”

Nghe xong giải thích lần này, Phượng Vũ đột nhiên ý thức được gì đó: “Theo cách nói của ngươi, ngươi là bởi vì tìm được chủ nhân mình vừa ý mới lựa chọn thức tỉnh bản thể, vậy theo lời ngươi nói chủ nhân chẳng lẽ là ——”

“Không sai, chủ nhân ta nhận định, chính là ngài. Mặc dù năm đó ta lựa chọn ngủ say, vẫn là không cam lòng, liền bám một luồng linh thức vào song kiếm Chu Tước, hi vọng cách này nhanh chóng tìm được chủ nhân. Nhưng, song kiếm Chu Tước lưu lạc qua tay nhiều người, không biết đã qua tay bao nhiêu người, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện người làm ta hài lòng. Ngay cả vị Ngự Linh Sư thứ hai của đại lục Ban Tư, cũng bởi vì phân tâm si mê bàng đạo, không thể làm ta hài lòng. Ta vốn tưởng rằng, vẫn còn phải tiếp tục ngủ say mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm nữa, lúc đang nản lòng thoái chí thì gặp được ngài. Thiên phú và sự kiên định của ngài, cùng với đối đãi với đồng bạn thân thiết tình nghĩa, không khỏi phù hợp với yêu cầu về chủ nhân của ta. Từ cái khoảnh khắc hiện thân trong song kiếm Chu Tước kia, ta liền đã nhận định, ngài là chủ nhân duy nhất của ta.” (bàng đạo: những con đường khác, hoặc cái khác)

“Kìa. . . . . .” Phượng Vũ bị nói đến mức xấu hổ, “Ta có tốt như vậy sao?”

Nghe vậy, Chu Tước Hỏa Linh mới vừa đổi thành giọng điệu nghiêm túc lễ độ, giờ lại mang theo mấy phần trêu chọc: “Bình thường khiêm tốn lễ độ, khi tất yếu sát phạt quyết đoán, đây cũng là một trong những chỗ của ngươi hấp dẫn tỷ tỷ đấy ~”

Phượng Vũ im lặng: Chu Tước này thế nào một lát thì nghiêm túc lễ độ, một lát thì trêu chọc không ngừng, xem ra sau này ở chung sẽ không nhàm chán.

Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, ánh sáng màu đỏ bao phủ toàn thân Lăng Tử Minh càng ngày càng mạnh, nhuộm hết mọi nơi có đồ vật thành màu đỏ rực, ánh sáng ở giữa lại càng làm người khác không cách nào nhìn thẳng.

Theo ánh sáng ngày càng mạnh mẽ, trong đầu Phượng Vũ, bóng dáng của Chu Tước cũng càng ngày càng nhạt: “Bôn ba ngàn năm, cuối cùng một phân thân này cũng có thể sát nhập vào bản thể ——”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng của Chu Tước đã lượn lờ tản đi. Gần như là đồng thời, cả vùng đất bắt đầu rung dữ dội, lộ ra khe rãnh thật sâu, cả tòa trang viên bắt đầu nhao nhao xiêu vẹo sụp đổ.

Nghĩ đến sư phụ và Tư Đường vẫn còn bị chôn vùi ở trong đống đổ nát, Phượng Vũ vội vàng phát động ấn thệ ước linh hồn gọi Vân Sâm Lam tới. Đạt được lực lượng của Chu Tước Hỏa Linh, tinh thần lực của nàng lại càng tiến một bước, không cần lại tập trung tinh thần tìm kiếm kỹ càng nữa, chỉ cần ý niệm vừa động, liền tìm thấy chính xác chỗ của hai người, dẫn bọn hắn ra ngoài.

Đỡ hai người lên trên lưng rộng rãi của Vân Sâm Lam, Phượng Vũ vừa lau đi bùn đất trên mặt trên người bọn họ, vừa khẩn trương nhìn chăm chú vào tình hình phía dưới. Khi thấy trong vùng đất bị nứt ra, lộ ra cự vật to như vậy thì nàng kinh ngạc đến mức tay đang cầm khăn lụa rơi xuống.

Theo vùng đất không ngừng nứt ra, cự thú ẩn sâu dưới đất cũng từ từ lộ ra toàn diện. Đó là một con vật khổng lồ vượt quá tưởng tượng của loài người, chiều cao của một nam nhân trưởng thành chỉ bằng một móng tay dài của nó, nếu cánh của nó xòe ra hoàn toàn, đủ để bao trùm cả cái Đế Đô này.

Nhưng cho dù nó khổng lồ như thế, lại vẫn xinh đẹp ưu nhã. Toàn thân đỏ rực mà tràn đầy ánh sáng linh huyễn, mào sáng lạng, cổ thon dài, dưới thân thể hoa mỹ che đậy thực lực kinh người. . . . . . Tất cả tất cả, đều làm cho người ngửa mặt lên nhìn nó chỉ biết sợ hãi than sự xinh đẹp của nó cùng lực lượng cường đại không cách nào che giấu, không chút nào sinh ra cảm giác sợ hãi ghê sợ. (linh huyễn: huyền ảo, huyền bí; mào: phần lông hay thịt trên đầu một số loài chim)

Lúc nó nhảy ra mặt đất, cả vùng đất bị nứt ra lại khép lại lần nữa, nếu không phải là phòng ốc bốn phía bị hủy hoại đổ sập, ai cũng không nhìn ra nơi đó đã từng xảy ra cái gì.

Từ lúc Chu Tước tỉnh lại, song kiếm Chu Tước ảm đạm phai mờ, leng keng rơi xuống đất, mà Lăng Tử Minh hoàn thành sứ mệnh cũng bởi vì mất hết sức lực mà mất đi ý thức. Trước khi hắn ngã xuống đất, Phượng Vũ nhanh tay nhanh mắt phóng xuất một pháp thuật phong hệ, vững vàng nâng hắn lên.

Mà Luci và Phó Tư Đường dù chưa bị thương, nhưng chịu chấn động bởi pháp thuật, nhất thời hai người cũng rơi vào hôn mê. Luci tỉnh lại đầu tiên, nhận ra mình đang ở trên lưng Độc Giác Thú, không khỏi nghi ngờ nói: “A Vũ, yêu nhân kia đâu?”

Ngay sau đó, hắn liền bị Chu Tước Hỏa Linh chói mắt dưới đất hấp dẫn toàn bộ lực chú ý: “Đẹp quá. . . . . . Trên đời lực lượng cường đại nhất, thường thường là xinh đẹp nhất.”

Lúc đang cảm thán, Chu Tước Hỏa Linh đã hoàn toàn thoát khỏi lòng đất, tiếng kêu trong veo, vỗ cánh chuẩn bị bay lên không trung. Lúc này xung quanh đều là ánh chiều tà, ánh sáng rực rỡ quanh thân Chu Tước lại càng chói mắt hơn mặt trời, thắp sáng lên Đế Đô cổ xưa của Tu Tháp Đế Quốc.

Vô cùng cường đại lại không thể sánh bằng Linh Thú mỹ lệ, lượn qua lượn lại trên không trung, nhưng sau khi giãn thân thể ra, nàng cúi người vọt về phía Phượng Vũ, vững vàng dừng lại cách nàng mấy thước, cánh chim khổng lồ thu lại thành một tư thế cung kính.

“Chư thần ở trên, Chu Tước Hỏa Linh lấy tính mạng xin thề, từ đây đi theo hầu hạ chủ nhân của ta, không rời tôn trước, trường cung ra roi. Nếu làm trái lời thề này, nguyện bị thần trừng phạt!”

Đỉnh đầu cao quý của nàng cúi xuống thật thấp về phía Phượng Vũ, Phượng Vũ cắn đứt ngón tay, nhỏ máu tươi vào giữa hai mắt nàng. Ngay sau đó, liền cảm thấy một dòng nước ấm nóng rực chạy khắp toàn thân.

“Chủ nhân của ta, thân thể ngài quá nhỏ gầy, khó có thể gánh chịu hết được lực lượng của thuộc hạ. Có thể để thuộc hạ lấy Chu Tước Phần Hỏa cải tạo thân thể cho ngài được không?” (Phần: đốt, thắp, thiêu)

“Được.” Nhìn chăm chú vào ánh mắt màu đỏ trong suốt của Chu Tước Hỏa Linh, Phượng Vũ không chút do dự gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.